Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi

Chương 6:




Editor: Manh
Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Nhờ đăng bài giúp! Vợ tôi đẻ cho tôi một bé cún, xin hỏi khoa học lí giải hiện tượng này như thế nào?!
>> Bình luận: Vấn đề này khoa học ra phết, sao không thử hỏi chó nhà ông Vương hàng xóm xem?
>> Bình luận: Chó nhà ông Vương đề nghị bạn giở sách Sinh ôn lại tiết cách li sinh sản.
>> Bình luận: Chó xanh là con chó cải thảo[1], tôi đã từng thấy rồi. Thế cá xanh là con cá gì có ai biết không?
>> Bình luận: Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa nghe câu ‘cá xanh cá sấu cá xấu con sâu’[2] bao giờ à? Chưa thì cứ nhẩm mấy lần đi.”
>> Bình luận: Trước khi ra đời mỗi đứa trẻ vừa có thể là chó vừa có thể không phải chó, hiện tượng này gọi là ‘Con chó của Schrodinger’.
>> Bình luận: Loại trừ giả thuyết đột biến gien, tôi cho rằng cách lí giải khoa học nhất cho trường hợp này là tái tổ hợp di truyền (Manh: Tái tổ hợp di truyền là hiện tượng con sinh ra khác với bố mẹ, do sự tổ hợp lại gien vốn có của bố và mẹ).
>> Bình luận: Chủ thớt lưu mã QR này nhé, nếu cần tiêm phòng chó dại cứ liên hệ với Bệnh viện Động Vật Tu Chân.

Địch Ảnh vừa lướt bình luận vừa chửi ầm ầm như bão đạn[3] trong đầu.
Cái bọn này nói rặt những điều nhảm nhí, chẳng có ý kiến mang tính xây dựng nào.
Nhất là cái bọn đùa chó nhà hàng xóm vô duyên vô dáng[4], hắn mà chụp lại biểu cảm của Lăng Tễ lúc ấy gửi lên mạng thì đảm bảo cả lũ tắt hết đài cho xem.
Không chỉ thế, bọn chúng sẽ phải dập đầu mà xin lỗi hắn: Xin lỗi, tôi sai rồi, Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã đúng là bố đẻ của chó!
Địch Ảnh lướt hết mấy trăm bình luận mà không tìm ra được lời giải thích nào hợp lí. Đang lúc hối hận vì cóc hiểu sao mình bế tắc lại đi nhờ cộng đồng mạng trợ giúp, hắn bỗng nhận được tin nhắn trả lời của Khoa Học-kun.
>> Khoa Học-kun: Tôi đã thảo luận kĩ càng với đồng nghiệp về tình huống của bạn rồi. Chúng tôi thấy dù phân tích từ góc độ khoa học thì vẫn có nhiều hơn một cách lí giải.
Cuối cùng thì một người bình thường có vẻ đáng tin cậy đã xuất hiện, Địch Ảnh vội vã trả lời luôn.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Bạn thử giải thích đi!
>> Khoa Học-kun: Khả năng thứ nhất, bạn đang xuất hiện trong một chương trình máy quay ẩn.
>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã:!!!
Địch Ảnh đột nhiên được thông não!
Chương trình máy quay ẩn, thôi đúng nó rồi!
Đối tượng nào dễ bị chương trình chấm nhất đây?
Dĩ nhiên là hắn – siêu sao nam hạng nhất tài sắc vẹn toàn nổi đình đám rồi! Ai mà không muốn xem con người hoàn hảo nhường ấy lúng túng trước ống kính cơ chứ?
Không hổ là chủ Bô khoa học nổi tiếng, không biết thân phận thật của mình mà vẫn gãi đúng chỗ ngứa!
Như thế thì có thể lí giải vì sao mọi người đều thấy chuyện này là đương nhiên, vì tính đến lúc này bất kì ai xuất hiện cũng là.. diễn viên hết!
Và càng dễ hiểu vì sao siêu thị lại có những mặt hàng kì lạ kia. Vốn hắn đến siêu thị đó theo lời Tiểu Giả giới thiệu, mà Tiểu Giả chính là một NPC nòng cốt trong chương trình.
Tất cả đã trở nên hoàn toàn logic rồi. Chẳng biết ê-kíp nào đã vung tiền bao hết siêu thị làm cảnh thực để quay đây. Nhà sản xuất ngạo mạn tầm cỡ ấy, gần đây nhất chỉ có bố hắn thôi.
Địch Ảnh nhớ lại các nhân viên bán hàng hắn gặp hôm qua, ai cũng khiến hắn nghi là quay phim đóng giả.
Chắc chắn họ đã ghi hình hết những lúc hắn mất kiên nhẫn mà cảu nhảu càu nhàu, rồi chắc chắn cả tổ biên kịch, đạo diễn đã cùng nhau rúc trong buồng nhỏ tối om cười nghiêng ngả trước màn hình điều khiển.
Vừa nghĩ thế Địch Ảnh liền siết chặt nắm đấm.
Người khác đã đành, chẳng hiểu mẹ hắn nhận bao nhiêu thù lao để chơi khăm ông con nữa?
Còn cả chị Tinh, chẳng lẽ chị ta rắp tâm cải tạo một siêu sao thành sao hài để khoe khoang phương pháp bồi dưỡng nghệ sĩ của mình ư?
“Á đù!”
Địch Ảnh ngột bật dậy, suýt thì ép Bé Ao trong ngực bẹp dí.
“Chít!” Bé Ao hoảng sợ hất bình sữa chạy vụt đi.
Địch Ảnh không buồn quan tâm đến nó, hắn còn đang bận nghĩ về phản ứng của mình trong thời gian vừa qua:
Thế chẳng hóa ngay từ đầu mình đã… để hớ ra là mình có tình một đêm à? Lại còn chột dạ viết séc bịt miệng người ta nữa chứ!
Khỏi cần động não cũng biết chắc chắn chị Tinh đã bán đứt tin mật này cho tổ sản xuất, có lẽ chị ấy định ép mình thay đổi hình tượng thật đây.
– NAM DIỄN VIÊN TÀI ĐỨC SONG TOÀN TÉ RA LÀ TRAI ĐỂU BẮN XONG PHẮN!
– TRAI HƯ QUAY ĐẦU THÀNH ÔNG BỐ YÊU GIA ĐÌNH CHIỀU CON NHẤT TRẦN ĐỜI!
Thật ngoạn mục! Giá mà nhân vật chính không phải mình thì Địch Ảnh sẽ trao ngay giải thành tựu trọn đời cho người biên kịch đã viết nên đoạn chuyển tiếp này.
Bảo sao Lăng Tễ nghèo đến nỗi phải xin giảm tiền thuê nhà nhưng vẫn khăng khăng từ chối séc của hắn.
Đường đường là Nam chính xuất sắc nhất mà phải nhận quay chương trình kiểu này… chắc cũng vì tiền thôi nhỉ?
Địch Ảnh hồi tưởng lại từng biểu cảm của Lăng Tễ mà thấy vừa cay cú vừa xót xa.
Cái loại rác phẩm này cứ đóng nhuế nhóa cho qua là được rồi, việc gì phải diễn nhập tâm thế?
Chính vì bị lừa bởi diễn xuất thần sầu của Lăng Tễ nên hắn mới chấp nhận trò dàn xếp hoang đường chứ đâu?
Riêng điểm này hắn phải khen tổ sản xuất đã phân vai quá chuẩn.
Mấu chốt ở đây là chẳng ai từ chối được nét mặt ấy của Lăng Tễ cả!
Chỉ cần chính miệng Lăng Tễ nói ra thì chẳng cứ là chồn, cậu ấy có bảo mình đẻ ra con gián thiên hạ cũng giành nhau!
Địch Ảnh cảnh giác quan sát tứ bề, cổ ngoáy một vòng như con cầy măng-gút.
Sau khi chấp nhận tình huống được sắp đặt này, hắn cảm thấy đâu đâu trong nhà cũng có máy quay ẩn.
Hắn tự nhủ: Địch Ảnh ơi là Địch Ảnh, mày đã nằm trước ống kính từ lúc nửa tuổi, trò muỗi này đâu làm khó được mày.
Muốn thấy tôi xấu mặt phải không? Hứ, hôm nay tôi sẽ cho các người biết, vua màn bạc mặt người dạ quỷ[5] này không bao giờ để vỡ hình tượng đâu!
(Bản edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại blog Sơn Nhi. Hãy vào đúng trang để có trải nghiệm đọc tốt nhất.Nếu có điều kiện, xin hãy ủng hộ tác giả)
Lăng Tễ đánh răng rửa mặt xong xuôi đi xuống nhà thì phát hiện bàn ăn đã bày la liệt các món Tây cao cấp.
Địch Ảnh mặc vest đi tiệc lịch lãm, đang ngồi tại bàn ăn rót vang đỏ vào ly.
Nghe tiếng bước chân, Địch Ảnh khẽ liếc mắt lên: “Chào buổi sáng.”
Lăng Tễ: “…”
Bé Ao nghe thấy động tĩnh cũng hớn hở chạy đến nhảy lên người Lăng Tễ.
“Chít chít.”
Lăng Tễ ôm lấy Bé Ao, nghi ngờ nhìn Địch Ảnh chòng chọc.
“Anh đang làm gì đấy?”
Địch Ảnh tao nhã lắc ly rượu vang.
“Em không thấy ư? Dĩ nhiên tôi đang thưởng thức bữa sáng. À, phải rồi.”
Địch Ảnh đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi vòng qua phía bên kia bàn ăn kéo ghế.
“Please sit down.”
“…”
Lăng Tễ ngồi xuống ghế và nhìn hắn như thể một tên thần kinh rung rinh.
Địch Ảnh lấy hai ngón tay nhấc Bé Ao ra khỏi lòng Lăng Tễ, lẳng nó trúng vào ghế em bé.
“Thưa ngài, đây là dịch vụ ‘lái’ chồn vào bãi đỗ mà ngài yêu cầu.”
Bé Ao rơi cắm đầu vào ghế em bé liền giãy thật lực hai chân sau, móng cào ken két lên lưng ghế nhựa.
Lăng Tễ nhìn theo Địch Ảnh ngồi về chỗ hắn.
“Bình thường ở nhà anh vẫn hay phô trương thế này hả?”
Địch Ảnh nâng ly, khẽ nhếch môi cười: “Cũng thường thôi ấy mà.”
Hắn vừa nhấp rượu vừa tranh thủ tìm máy quay trong lúc có cái ly che mặt.
Chẳng biết vị trí đặt máy có bắt được góc đẹp nhất của mình không nữa.
Thôi kệ, đâu mà chẳng được, ai bảo anh đây là người đàn ông 360 độ không góc chết.
Các món ngon xếp chật bàn thơm nức mũi. Bé Ao bò ra khỏi ghế em bé, nhảy phóc lên bàn ăn.
“Bé Ao! Không được nhảy lên bàn, con vô phép quá!”
Câu mắng của Lăng Tễ chẳng có tác dụng gì, Bé Ao đã thò vuốt chụp trúng ngay món ốc sên hấp.
“Bé Ao!” Lăng Tễ vừa đứng lên thì Địch Ảnh đã đến bên anh từ lúc nào, ấn anh ngồi xuống ghế.
“Cứ để anh.” Địch Ảnh cố nói năng êm ái hết mức có thể. Hình tượng bình thường của hắn là trai ngầu lạnh lùng, thỉnh thoảng vào phim mới chuyển giọng đọc thoại tình cảm mùi mẫn, khiến fan quạt khóc thét rằng tai có bầu.
Địch Ảnh dịu dàng bế Bé Ao lên, rút giấy ăn lau sạch nước tương trên bàn chân nó.
Hắn vừa chùi móng vừa nhìn Bé Ao bằng ánh mắt đầy trìu mến, bụng thầm nghĩ: Ống kính có bắt được tình cha sâu nặng và sự dịu dàng trái ngược với bề ngoài đẹp trai ngầu lòi nam tính này không đây?
Lăng Tễ nhìn ghế trống phía đối diện, lại nhìn Địch Ảnh đứng cạnh mình.
“Vừa nãy anh qua đây bằng cách nào thế?”
Địch Ảnh liếc sang: “Hở?”
“Anh không nên giữ cái tên Địch Ảnh, phải sửa thành Di Hình Hoán Ảnh mới đúng.”
“Ồ,” Địch Ảnh cúi xuống cười khẽ: “Mới ở chung một ngày mà em đã bắt chước thói cà khịa của anh rồi. Rõ là gần đèn thì rạng, nhỉ?”
Lăng Tễ không buồn tiếp chuyện hắn nữa. Thế nhưng khi cầm dao dĩa lên, trông anh thật bất lực trước món trứng ốp la.
Địch Ảnh chộp ngay được khoảnh khắc do dự này: “Hình như em không quen dùng dao dĩa.”
Tay Lăng Tễ khựng lại, lời anh nói đến tai Địch Ảnh như đang cố cứu vãn tự tôn: “Tôi thích ăn đồ Trung hơn.”
Địch Ảnh thả Bé Ao xuống, nói năng càng âu yếm: “Thật hết cách với em mà, để anh.”
Hắn lấy dao dĩa từ tay Lăng Tễ, ngắm kĩ quả trứng ốp la lòng đào trong đĩa một chốc rồi quay sang cắt một lát giăm bông.
“Há miệng ra.”
Lăng Tễ ngoan ngoãn há miệng để hắn đút giăm bông cho mình.
Địch Ảnh rất tò mò liệu anh phối hợp như thế có phải vì hợp đồng yêu cầu không?
Nếu nam chính được lựa chọn không phải là hắn, liệu Lăng Tễ có dễ dàng hợp tác vậy không?
Lăng Tễ khoan thai nhai thịt, dáng vẻ lúc ăn quả nhiên cũng quý phái như khí chất của anh.
Địch Ảnh chờ anh nuốt xong mới hỏi: “Hương vị thế nào?”
Lăng Tễ bắt chước điệu bộ của hắn, nhón một góc khăn ăn lau miệng.
“Hương vị tuy khá, nhưng tôi cứ thấy lo rằng sẽ bị lây.”
“Là sao?”
“Thì lây cái bệnh mát dây của anh ấy.”
“…”
Địch Ảnh gạt bát đĩa vướng víu ra để dựa mông vào cạnh bàn, rồi bế Bé Ao lên đùi nhẹ nhàng vuốt lông nó.
“Lăng Tễ này, lựa lúc chẳng bằng cứ nói thẳng, anh có chuyện trọng đại muốn thương lượng với em.”
Lăng Tễ ngắm Bé Ao trong vòng tay hắn: “Anh nói đi.”
“Thật ra anh muốn hỏi là…” Địch Ảnh nhìn Lăng Tễ thiết tha chân thành: “Bé thứ hai em thích đẻ con gì?”
Lăng Tễ:?
Không đợi anh đáp, Địch Ảnh liền chủ động đề xuất: “Anh thích bé gấu mèo, em biết gấu mèo không? Loài lông nâu đỏ xù xù ấyyy.”
“Đó là gấu trúc đỏ.”
“…” Tay Địch Ảnh khựng lại giữa chừng, phải mất một lúc hắn mới mỉm cười: “Ồ, vậy sinh đôi thì sao, em có thích sinh đôi không? Một bé gấu mèo, một bé gấu trúc đỏ.”
“Địch Ảnh, rốt cuộc anh muốn gì? Từ nãy đến giờ anh cứ lạ lùng thế nào ấy.”
Thấy Lăng Tễ không hề nao núng, Địch Ảnh quyết tâm ra đòn sát thủ.
Hắn đặt Bé Ao sang bên rồi chống một tay lên lưng ghế của Lăng Tễ như muốn ghế-don[6] anh luôn.
“Thầy Lăng, nếu hai đứa mình đã có quan hệ như thế, chắc em không ngại…”
Ở tư thế sát rạt thế này, Địch Ảnh nhạy bén phát hiện ra người trong lòng đang cố gắng nén căng thẳng.
Đồng tử hơi co lại, môi mỏng mím chặt, yết hầu lên xuống, thậm chí là rùng mình cực khẽ.
Quả nhiên dù diễn giỏi đến mấy thì những thay đổi rất nhỏ trong biểu hiện khi gặp áp lực vẫn khiến anh lộ tẩy.
Từ phía đuôi mắt của mình, Địch Ảnh thấy được vành tai trắng trẻo như ngọc đẽo của Lăng Tễ đang đỏ lên.
Hắn chắc mẩm chiến thắng đã cận kề, chỉ chờ Lăng Tễ diễn hết nổi phải lộ nguyên hình.
Địch Ảnh nhìn sâu vào mắt anh thật tình tứ, lòng thầm nhủ sao da Lăng Tễ đẹp thế, nhìn sát gần mà chẳng thấy bất cứ tì vết nào, bảo sao em ấy dám để mặt mộc.
Mặt mộc? Địch Ảnh ngớ ra.
Từ đầu đến chân Lăng Tễ chẳng có vẻ gì là được chăm chút, tóc không tạo kiểu, áo cũng là sơ mi trắng quá đỗi bình thường.
Tuy là đẹp tự nhiên, nhưng đã lên chương trình thì nghệ sĩ nào chẳng phải tút tát.
Nếu em ấy đã không màng đến hình ảnh của mình trên sóng thì rất có thể em ấy biết chắc ống kính không quay tới mình.
Địch Ảnh lại nghĩ ra một giả thiết táo bạo, bèn giật áo Lăng Tễ.
Lăng Tễ hét ầm lên: “Anh… sao anh giật áo tôi?”
Địch Ảnh thấy Lăng Tễ căng thẳng thế thì chắc mười mươi là mình đoán trúng phóc: “Tôi biết cậu giấu nó ở đâu đó mà, có phải chỗ này không!”
Hắn giằng mạnh áo, Lăng Tễ đứng bật dậy xô hắn ra: “Anh chớ có động tay động chân!”
Anh xô được hắn ra thì áo sơ mi cũng tung cả cúc, chiếc cúc lăn vào tận góc tường mới dừng lại.
Địch Ảnh mặc kệ Lăng Tễ, đuổi theo nhặt cúc lên săm soi.
“Địch Ảnh! Anh gây rối đủ chưa!”
Địch Ảnh lúng túng ngẩng lên thì thấy mặt Lăng Tễ đỏ ửng, mấy ngón tay thon túm chặt cổ áo, ngực phập phồng liên hồi, hiển nhiên là rất cáu.
Địch Ảnh chìa cúc áo nằm im trên lòng bàn tay ra.
“Đây, đây không phải là máy quay siêu nhỏ hả?”
“… Bé Ao!”
“Chít!”
Bé Ao nhảy tót vào lòng anh.
Địch Ảnh vừa hoang mang vừa uất ức. Rõ ràng đã chắc mười mươi rồi, chẳng hiểu là sai chỗ nào nữa?
“Ơ thế đi luôn à? Đã ăn sáng đâu?” Hắn nài nỉ trong vô vọng.
Lăng Tễ vừa đi lại vòng trở lại, bê theo cái đĩa có giăm bông mà ban nãy anh nếm thử.
Trước khi đi anh còn lạnh lùng lườm hắn sắc như dao: “Tâm thần thì đi chữa ngay đi, tôi kính nhờ anh đấy.”
“…” Địch Ảnh bất lực dặn với teo, “Không được cho Bé Ao ăn giăm bông đâu nhớ, mặn lắm, dễ rụng lông!”
“Tôi là Địch Ảnh. Tôi cực kì nghi ngờ rằng mình đang xuất hiện trong một chương trình thực tế bất lương.”
“Tổ sản xuất này thâm độc lắm, họ mời nam diễn viên đẹp trai nhất đến cám dỗ tôi, thử hỏi ai mà chống cự được chứ?”
“Nhưng tôi đã tóm được lúc em ấy bối rối, nếu em ấy không diễn thì chắc chắn em ấy yêu tôi. Lăng Tễ không thể nào yêu tôi được, nên chỉ có thể là em ấy đang diễn.”
“Vậy câu hỏi đặt ra là, nếu em ấy nhất quyết không chịu sinh đôi thì rốt lại em ấy chọn gấu mèo hay gấu trúc đỏ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.