Chiêm Ngọc dọn khỏi nơi ở chung của cậu cùng Vệ Thu Dung, tuy rằng một tuần cũng về nhà một hai lần, nhưng lúc rời đi, Nhan Lạp luôn đứng ở cửa trông hồi lâu. Cậu biết mẹ luyến tiếc, cho nên cậu tính toán lần này trở về, trong nhà đã có sẵn tất cả những thứ cần thiết, cậu chỉ cần mang theo đồ vật thường dùng là được.
Cậu sửa sang đồ đạc, lại vào phòng đàn lấy đàn violon của mình, sau đó thuận đường đến xem Cuồn Cuộn.
Cuồn Cuộn là một con hamster nhỏ mà cậu nuôi gần một năm, đến hiện tại Cuồn Cuộn đã ăn giỏi đến mức tròn tròn trắng trẻo mập mạp.
Chuột nhỏ này vô cùng dính người, đối với chủ nhân của nó càng thân mật không thôi, nhìn thấy Chiêm Ngọc từ bên ngoài tiến vào, nó lập tức ném đồ ăn chạy tới, bò đến lan can lồng sắt, mắt trông mong mà nhìn Chiêm Ngọc.
Miệng nó còn ngậm hạt bắp mà nhai, hai bên má béo phùng phình động động, thật là đáng yêu.
Chiêm Ngọc mỗi ngày đều thả Cuồn Cuộn từ lồng sắt ra chơi, hôm nay bởi vì sự tình của Vệ Thu Dung, cậu quên mất vụ này, lúc này nhìn ánh mắt trông mong của Cuồn Cuộn, thế nhưng hàm chứa cả hương vị uỷ khuất.
"Nhóc tham ăn."
Chiêm Ngọc duỗi tay chọc chọc chóp mũi lộ ra ngoài lồng sắt của Cuồn Cuộn, Cuồn Cuộn vươn hai móng vuốt ôm lấy ngón tay cậu.
Chiêm Ngọc duỗi tay mở lồng sắt, ôm nó từ bên trong ra, đặt trong mê cung nhỏ bên cạnh để nó chơi.
Cuồn Cuộn bị nhốt một ngày, vào mê cung liền bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi, nhưng bởi vì thân thể quá béo, rất nhiều lần còn bị chặn ở cổng vòm mê cung.
Chiêm Ngọc nhìn hamster béo dùng sức đâm đầu nhỏ về hướng cửa, trên mặt mang theo một loại nghị lực "Không đạt mục đích thề không bỏ qua", tâm tình tối tăm cả ngày cũng tốt hơn một chút, dùng một ngón tay chọc chọc mông nó, dùng sức đẩy nó vào.
Cuồn Cuộn vào con đường mới, lại bắt đầu chạy vội về phía trước.
Mê cung nhỏ là hình vuông, đường kính một mét rưỡi, bên trong có núi có cầu nhỏ còn có đồ chơi khác, mỗi lần Cuồn Cuộn qua cửa thành công, Chiêm Ngọc liền khen thưởng nó, cho nên tiểu gia hỏa này vô cùng thích nô đùa bên trong mê cung.
Chiêm Ngọc nhìn Cuồn Cuộn chơi đến mệt mỏi mới thả nó lại lồng sắt, cậu tính toán ngày mai mang chuột nhỏ này theo về nhà.
Trước khi đi, Chiêm Ngọc nhìn Cuồn Cuộn không tim không phổi chạy vội, nghĩ thầm rõ ràng biết ăn no biết vận động, sao vẫn béo như vậy.
*****
Ngày hôm sau, Chiêm Ngọc rời giường lúc sáng sớm, rửa mặt, cầm hành lý cùng đàn violon của mình đi xuống lầu.
Cậu mang không nhiều đồ lắm, một cái rương nhỏ mười tám tấc tay là đủ dùng rồi.
Kiểm tra tốt các thiết bị điện nước trong nhà, Chiêm Ngọc ra cửa, vừa đến cầu thang liền nhìn thấy Vệ Thu Dung ngồi ở bên cạnh bàn đá trong viện.
Đối phương cũng thấy cậu, lập tức từ trên ghế đứng lên, bước nhanh đến cạnh cậu.
Trên người Vệ Thu Dung còn mặc quần áo ngày hôm qua, hiển nhiên tối hôm qua cũng không có rời đi, mà ở trong sân đợi cả đêm, trên cằm có chút màu xanh lá mơ hồ xuất hiện.
Hắn nhìn Chiêm Ngọc cầm theo rương hành lý ra, vội vàng lại đây, ngăn cậu, "Tiểu Ngọc, em muốn đi đâu?"
"Về nhà." Chiêm Ngọc cũng không nhìn hắn, nói hai chữ liền vòng qua hắn rời đi.
Vệ Thu Dung ở trong sân đợi cả đêm, chính là sợ cậu sẽ trốn, không nghĩ tới cậu rời đi thật, lập tức giữ chặt tay cậu, nói, "Không được đi!"
Chiêm Ngọc bị hắn kéo chân, quay đầu lại nhìn về phía hắn, "Buông tay."
Vệ Thu Dung bị sắc lạnh trong mắt cậu làm tay cứng đờ, trong ấn tượng của hắn, Chiêm Ngọc chưa từng đối xử với hắn như vậy, trong lòng liền cảm thấy khổ sở vô cùng, có nhiều thêm một loại hoảng loạn chưa bao giờ có.
"Tiểu Ngọc, em đừng như vậy..." Vệ Thu Dung một đêm không ngủ, thần sắc có chút mệt mỏi, thanh âm hắn khô khốc.
Tối hôm qua Vệ Thu Dung ngồi ở trong sân cả đêm, tuy rằng cảm thấy vô cùng áy náy cùng hối hận về việc mình đã làm, nhưng trong lòng hắn lại vẫn tồn tại ý nghĩ cậu sẽ không thật sự buông tay mình.
Hắn xác thực đã làm ra sự tình có lỗi với Chiêm Ngọc, nhưng mặc kệ như thế nào, ở trong lòng hắn yêu nhất vẫn luôn là Chiêm Ngọc, những người khác nhiều nhất chỉ là tiêu khiển nhất thời mà thôi.
Hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, lại yêu nhau ba năm, hắn vì Chiêm Ngọc chịu gia pháp, Chiêm Ngọc vì hắn cãi lời cha mẹ, Chiêm Ngọc ngoan như vậy, đối hắn tốt như vậy, làm sao sẽ thật sự muốn chia tay hắn đây?
Nhưng mà hôm nay Chiêm Ngọc không có chút thái độ lưu luyến nào, lật đổ hết thảy tâm lý may mắn của hắn, hắn rốt cuộc ý thức được mình xem vấn đề này quá mức đơn giản.
Chiêm Ngọc tuy ngoan, nhưng không phải không có tính tình, chỉ là hắn không chạm đến giới hạn của cậu mà thôi.
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Vệ Thu Dung mới bắt đầu khủng hoảng, thái độ Chiêm Ngọc lạnh nhạt làm đau mắt hắn, nhân lúc hắn chưa phản ứng lại, Chiêm Ngọc đã tránh tay hắn, từ bên kia lướt qua hắn.
Vệ Thu Dung lấy lại tinh thần, lại lần nữa theo sau, Chiêm Ngọc bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại quát một tiếng tràn ngập sự tức giận, "Vệ Thu Dung!"
Xưng hô chỉ họ nói tên, làm bước chân Vệ Thu Dung không tự giác dừng lại.
Chiêm Ngọc chưa bao giờ gọi hắn như vậy, dùng loại xưng hô mới lạ này, thậm chí mang theo một tia phiền chán không chút nào che lấp.
Phiền chán.
Chỉ cái từ này khiến cho Vệ Thu Dung không biết làm sao, "Tiểu Ngọc..."
Chiêm Ngọc cố gắng không để ý sắc mặt ngạc nhiên của hắn, tự nhắc mình không thể mềm lòng, nhìn Vệ Thu Dung nói, "Tôi về nhà ở, anh tự thu dọn chút đồ rồi mau đi khỏi đây đi... Còn có, đừng bám theo tôi nữa."
Nói xong cậu cũng không quay đầu lại mà kéo rương hành lý nhỏ của mình hướng về phía gara sau nhà.
Bọn họ ở biệt thự nhỏ ba phòng, phía trước là sân, sau là sân tennis to rộng cùng gara.
Tới gara, Chiêm Ngọc kéo cửa xe đặt lồng sắt có Cuồn Cuộn cùng đàn violon cẩn thận, sau đó bỏ hành lý vào cốp xe, từ phía sau về ghế điều khiển, ánh mắt cậu dừng ở xe Vệ Thu Dung một chút.
Maybach màu đen, năm trước cậu đưa cho Vệ Thu Dung làm quà sinh nhật.
Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, tầm mắt dừng ở vị trí ghế phụ.
Trừ mình ra, còn có người đã từng ngồi vào vị trí này sao?
Bên tai tựa hồ lại nghe được những thanh âm bất kham kia, Chiêm Ngọc nhấp nhấp khóe môi, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, tựa như nhìn thấy thứ không sạch sẽ, thu ánh mắt về.
Dư quang khoé mắt của cậu nhìn thấy Vệ Thu Dung xuất hiện ở trước gara, cũng không dừng lại, kéo mở cửa xe, ngồi xuống.
Xe rời đi, Vệ Thu Dung chạy nhanh ra sân.
Vệ Thu Dung đuổi tới cửa, nhìn xe đi xa, vừa rồi sắc mặt Chiêm Ngọc chợt lóe sắc lạnh làm hắn kinh hãi, hắn phát hiện có thứ quan trọng thật sự muốn mất.
*****
Chiêm Ngọc lái xe trở về nhà, xe vừa vào đại viện liền có người giúp việc chạy đi thông báo cho Nhan Lạp.
Nhan Lạp lúc này đang ở phòng khách xem TV, cắt tỉa hoa chi, nghe Chiêm Ngọc trở lại, lập tức buông kéo trong tay cùng cành lá, ấn tạm dừng phim truyền hình mới ra ngoài đón con trai mình.
Chiêm Ngọc đỗ xe, ở một bên chờ người giúp việc nhận hành lý, cậu nói cảm ơn, ôm đàn violon đi về phía Nhan Lạp bên kia.
Nhan Lạp đứng dưới hiên, thấy Chiêm Ngọc đến gần, cười nói, "Sao trở về cũng không nói với mẹ một tiếng? Con ăn sáng chưa, có cần mẹ bảo người làm cho con bữa sáng con thích?"
Chiêm Ngọc kêu một tiếng mẹ, nói, "Chưa ạ, nhớ mẹ nên trở về ăn cơm, nhưng tắc đường một lát."
Cậu ra cửa đúng giờ cao điểm nên phải chờ nửa tiếng, lúc này đã chín giờ.
Nhan Lạp nghe vậy cười, đôi mắt cong, dung mạo thanh lệ hơn người, làm bó hoa phía sau bà cũng mất đi màu sắc.
Vốn người đẹp luôn bị thời gian nhìn chăm chú, bà tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi, nhưng ngoại trừ đuôi mắt có dấu mờ nhìn không quá rõ, năm tháng phảng phất không lưu lại dấu vết gì trên người bà.
Khuôn mặt Chiêm Ngọc phần lớn di truyền từ bà, khuôn mặt nhỏ, da trắng, cũng là người đẹp.
"Thật ngoan." Tâm tình Nhan Lạp vui sướng duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai ngoan, phân phó người giúp việc bên cạnh vào phòng bếp làm bữa sáng cho Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc trở về phòng cất đàn rồi xuống lầu ăn bữa sáng.
Nhan Lạp tuy đã ăn rồi, lại ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn.
Ăn bữa sáng xong, hai người về phòng khách.
Nhan Lạp gần đây bỗng nhiên nổi lên hứng thú với cắm hoa, bàn lớn phòng khách phủ kín vài loại hoa cùng lá xanh, trước lúc Chiêm Ngọc trở về, bà đã tra tấn hư mất vài rổ hoa tươi.
Vừa đến phòng khách, bà lôi kéo Chiêm Ngọc xem "thành quả lao động" của mình.
Chiêm Ngọc nhìn hoa chi trên mặt đất bị chà đạp đến không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa, ho nhẹ một tiếng, trái lương tâm mà nói, "Đẹp lắm ạ."
Nhan Lạp vừa lòng gật gật đầu, một bên lựa hoa chi, một bên nói với Chiêm Ngọc, "Tiểu Ngọc, giúp mẹ ấn TV."
Điều khiển từ xa vừa lúc ở trong tầm với của Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc lên tiếng, cầm lấy chuẩn bị ấn nút tiếp tục, lại bị đôi mắt trên màn hình làm thất thần.
Đó là một đôi mắt được đặc tả, mắt một mí, đuôi mắt xếch, trong ánh mắt ẩn chứa sát ý làm người nhìn thấy mà ghê.
Nhưng làm Chiêm Ngọc sửng sốt không phải thứ chứa trong đôi mắt này, mà là hình dáng đôi mắt này làm cậu cảm thấy quen thuộc một cách kì lạ.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào...
Chiêm Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt, cùng với khăn tay cách văn màu xanh.
Nhan Lạp thấy cậu cầm điều khiển từ xa đứng im, nghi hoặc hỏi, "Tiểu Ngọc, con thất thần cái gì?"
Chiêm Ngọc vội ấn phát, phim truyền hình tạm dừng lại lần nữa phát, cặp mắt tràn đầy sát ý đi qua, ngay sau đó một thân ảnh màu đen giống như thuyền lá nhỏ phập phồng trên mặt nước, đao ánh bạc hiện lên, máu màu đỏ tươi bắn ra.
Chiêm Ngọc vẫn chưa phản ứng lại thì nghe Nhan Lạp bên cạnh nói, "Đẹp trai quá ta."
Chiêm Ngọc: "???"
Chiêm Ngọc quay đầu lại, thấy ánh mắt mẹ trông mong nhìn bóng dáng trên màn hình, biểu tình giống hệt lúc fans nhìn mình.
Đó là biểu cảm khi thấy idol trong lòng mình.
Chiêm Ngọc chợt cảm thấy choáng váng.