Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 5:




TV đang chiếu một bộ phim cổ trang, tên là《 Phượng Minh Sơn 》.
Chiêm Ngọc không thấy rõ khuôn mặt chủ nhân đôi mắt kia, mưa rơi tí tách, theo bước chân y, bóng dáng dần trở nên mơ hồ.
Vì về muộn nên cậu không thấy mặt diễn viên, cũng không thấy cảnh đánh nhau trước đó.
Cho nên không biết Nhan Lạp khen "Đẹp trai quá" là trên phương diện nào.
Cơ mà làm cậu tò mò hơn là mẹ đu idol lúc nào? Lúc trước chưa từng nghe bà nói qua.
"Đu lâu rồi." Nhan Lạp nói, "Hôm nay vừa tròn một tuần!"
"..."
Chiêm Ngọc yên lặng nghĩ nghĩ, một tuần, mẹ à, đúng là lâu ghê ha...
Chiêm Ngọc không thường xem phim truyền hình, phim 《 Phượng Minh Sơn 》này cũng chưa xem, cậu không rõ Nhan Lạp đu idol nào, nhưng lần đầu thấy bà mê muội một idol, trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò liền hỏi tên.
"Thẩm Tùng An!"
Dù Chiêm Ngọc không hỏi, Nhan Lạp làm fan đủ tư cách, tất nhiên sẽ nỗ lực cày hảo cảm cho diễn viên mình thích.
Thẩm Tùng An?
Chiêm Ngọc dù không đu idol cũng biết Thẩm Tùng An.
Thẩm Tùng An có tiếng là diễn viên thực lực phim điện ảnh và truyền hình trong nước, xuất đạo là ngôi sao nhí, năm nay 30, nhưng giải thưởng lớn phim truyền hình trong nước cơ hồ đã cầm hết, năm trước dựa vào bộ điện ảnh lấy góc nhìn nam chính bắt lấy cúp Kim Kê.
Tin tức này Chiêm Ngọc nghe trợ lý nói, trợ lý của cậu cũng là fan Thẩm Tùng An.
Chiêm Ngọc không đu idol, cũng thấy Thẩm Tùng An ở các quảng cáo ven đường và TV nên có biết mặt anh.
Kết hợp với đôi mắt Thẩm Tùng An trên TV, cậu theo bản năng liên hệ đối phương với người tốt bụng không biết tên kia với nhau.
Đôi mắt ngày hôm qua, đột nhiên trở nên rõ ràng, hơn nữa giống hệt đôi mắt trên TV.
Lúc này cảnh trong TV vừa lúc thay đổi -- gian nhà tranh nơi núi rừng, trong viện, mấy con gà hoa lau nhỏ bé vùng vẫy, bên cạnh là lá cây hạnh phủ đầy mặt đất, tạo nên một mảnh sắc vàng quanh thân.
Cửa nhà cỏ được mở, một nữ tử trẻ tuổi mặc áo váy vải thô bước từ bên trong gian phòng ra, trong tay bưng thức ăn cho gà.
Nàng đi đến bên cạnh trúc lan dùng để vây quanh gà hoa lau con, ném lương thực phụ trong tay vào sân.
Gà hoa lau con nhào lên, đứng thành một cái vòng nhỏ giành giựt thức ăn.
Trong rừng gió thổi tới, cây hạnh còn sót lại vài lá cây cũng chậm rãi đung đưa, lá rơi trên tóc nàng.
Nàng duỗi tay lấy, rồi như nhận thấy gì đó quay đầu nhìn lại.
Ở phía xa xa, một người đang bước chậm rãi dọc theo đường nhỏ trong rừng, người này một thân hắc y cùng tóc đen, trên cơ thể còn mang theo mùi máu tươi dày đặc cùng hơi nước.
Y nhìn nữ tử, bước chân nhanh hơn, đứng ngoài viện nhìn nàng.
Đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập sát khí, giờ phút này lại mang ôn nhu làm người ta an tâm.
"Ta đã trở về."
Sau một lúc lâu, khóe môi y khẽ nhếch, nhẹ giọng nói.
Hình trên TV dừng tại nụ cười nhạt nhẽo nhưng chân thật, trên màn hình hiện lên hai chữ -- kết thúc.
Trong nháy mắt, Chiêm Ngọc nghĩ thầm, đúng là rất đẹp trai.
Giây tiếp theo, cậu nghe Nhan Lạp nói, "Hoan nghênh trở về."
Chiêm Ngọc: "... Khụ khụ!"
Chiêm Ngọc bị câu "Hoan nghênh trở về" của bà làm sặc, đột nhiên có chút đau lòng cho ba ba đại nhân.
Nhan Lạp không biết trong lòng cậu nghĩ gì lúc này, tận tâm tẫn trách thực hiện chức trách fans, bắt đầu lôi kéo dụ dỗ.
Bà khen kỹ thuật diễn của Thẩm Tùng An một lần rồi lại khen từ sợi tóc đến chân, sau đó giới thiệu cho Chiêm Ngọc cốt truyện 《 Phượng Minh Sơn 》, nói xong còn ngại không đủ, phát 《 Phượng Minh Sơn 》 từ tập đầu tiên.
"Không phải mẹ đã xem xong rồi sao?" Chiêm Ngọc hỏi.
"Mẹ xem với con." Nhan Lạp nói rất đương nhiên, cũng không thấy nhàm chán.
Chiêm Ngọc nghe ca khúc chủ đề trong lúc nhất thời không nói, nguyên lai fans đu "Idol" cần ganh đua vậy sao?
Cơ bản là hiện tại cậu không vội làm gì, xem TV giết thời gian cũng khá tốt, vừa lúc có thể dời lực chú ý, không bị phiền vì mấy chuyện không đâu.
Nghĩ vậy, cậu không khỏi lại nghĩ tới Vệ Thu Dung.
Chỉ nghĩ đến liền thấy lòng buồn lợi hại.
"Tranh --"
Vũ khí sắc bén lãnh ngạnh va chạm vào nhau làm chói tai, lôi lực chú ý của cậu lại, nghe tiếng nhìn lại, mới phát hiện bài mở đầu《 Phượng Minh Sơn 》 đã kết thúc, phim bắt đầu rồi.
Cậu thu lại suy nghĩ, lực chú ý đặt trên TV.
Một buổi sáng, Chiêm Ngọc Nhan Lạp xem TV, có lúc cậu còn giúp bà tỉa cành hoa.
Một buổi sáng qua thật nhanh, xem xong ba tập phim, người giúp việc cũng tới nói có thể dùng cơm.
Người giúp việc nói chuyện nên lực chú ý của Chiếm Ngọc cũng rời khỏi TV, cậu chớp chớp mắt, phát hiện mình thế mà lại xem TV đến nhập thần.
《 Phượng Minh Sơn 》 là chuyện giang hồ xưa, Chiêm Ngọc mới xem ba tập nhưng ba tập này cốt truyện chặt chẽ no đủ, lôi cuốn ngoạn mục, làm cậu không khỏi tò mò sau đó ra sao.
Nhan Lạp ấn nút tạm dừng, từ sô pha đứng lên nói với Chiêm Ngọc, "Vào trước đi, chắc ba con sắp về rồi đó."
"Ba cũng về ăn trưa sao ạ?" Chiêm Ngọc có chút ngoài ý muốn.
Ba Chiêm hầu như toàn giải quyết cơm trưa ở công ty, trợ lý sẽ thay ông sắp xếp, tới chiều ông mới về.
"Mẹ gửi tin cho ông ấy, bảo con về, ông ấy liền nói về ăn cơm trưa." Nhan Lạp cười nói.
Bà vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.
Nhà ăn.
Một nhà ba người Chiêm gia vây quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong lúc đó Nhan Lạp hỏi Vệ Thu Dung.
Bình thường Chiêm Ngọc hay trở về lúc cuối tuần, Vệ Thu Dung cũng sẽ lại đây, nếu vội không đến được, anh ta sẽ gọi điện thoại tới nói với Nhan Lạp một tiếng.
Nhan Lạp vẫn luôn không quá vừa lòng Vệ Thu Dung dụ dỗ Chiêm Ngọc, cơ bản là không cho anh ta sắc mặt tốt cho nên tương đối để bụng Vệ Thu Dung.
Hôm nay Chiêm Ngọc trở lại, bên người không có Vệ Thu Dung còn mang theo rương hành lý tuỳ thân, cái này làm Nhan Lạp thấy kỳ quái, liền hỏi.
Chiêm Ngọc cũng lường trước bà sẽ hỏi cái này.
Kỳ thật trước lúc về, cậu đã muốn nói cho ba mẹ chuyện chia tay, cắt đứt sạch sẽ mọi chuyện, cũng không có gì dấu diếm.
Nhưng đang ăn cơm nha, cậu định ăn xong lại nói chuyện này.
"Ăn cơm trước đi ạ, rồi nói sau."
Nhan Lạp Chiêm Hồng Viễn không nghĩ nhiều, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, ba người lại đến phòng khách.
Người giúp việc tiến đến rót trà, Chiêm Hồng Viễn uống ngụm trà nhuận giọng, nhìn phim truyền hình của Thẩm Tùng An trên màn hình, bất đắc dĩ: "Sao lại xem cái này? Xem bao lần rồi?"
Nhan Lạp trừng ông một cái: "Anh biết cái gì? Tiểu Ngọc muốn xem, em xem với con, đúng không Tiểu Ngọc?"
Chiêm Ngọc yên lặng buông tách trong tay, ánh mắt đầy đồng tình với ba ba, gật đầu chân thành, "Vâng, con muốn xem."
Chiêm Hồng Viễn lộ vẻ mặt "Ba hiểu mà".
Nhan Lạp thấy con trai đứng phe mình, đắc ý cho chồng ánh mắt khinh miệt, lại hỏi Chiêm Ngọc: "Đúng rồi Tiểu Ngọc, con vừa rồi chưa nói Vệ Thu Dung?"
Chiêm Ngọc nói: "Đây là việc con muốn nói với hai người."
Cậu tạm dừng một chút, trong ánh mắt nghi hoặc của cha mẹ, giọng bình tĩnh nói, "Con với anh ấy chia tay rồi."
Chiêm Hồng Viễn kinh ngạc, "Cái gì?"
Nhan Lạp đầu tiên kinh ngạc, ngay sau đó nhăn mày lại, "Chuyện khi nào? Sao đột nhiên chia tay? Có phải nó khi dễ con?!!"
Càng nói càng nghiêm túc.
"Không phải." Chiêm Ngọc lắc đầu, nói một lý do đại chúng nhất, "Chúng con không hợp."
"Hai đứa không hợp." Nhan Lạp nói, "Vệ Thu Dung nào xứng với con."
Chiêm Hồng Viễn lại hỏi: "Tiểu Ngọc sao lại thế? Tuần trước không phải còn tốt sao?"
"Con không thích anh ấy cho nên chia tay." Chiêm Ngọc nói.
Cậu không định nói việc Vệ Thu Dung ngoại tình cho ba mẹ, tận lực giữ gìn tình nghĩa của trưởng bối hai nhà.
Nhưng Nhan Lạp không dễ lừa như vậy.
Chiêm Ngọc là con trai bà sinh, tính nết gì bà rõ, tâm ý nó đối Vệ Thu Dung bà xem trong mắt.
Bảo bối nhà bà từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, vì cùng Vệ Thu Dung bên nhau cầu bà nhiều lần, mỗi lần về đều hao hết tâm nói tốt về Vệ Thu Dung, để bà yên lòng về Vệ Thu Dung một chút, sao đột nhiên không thích được?
Trừ phi Vệ Thu Dung làm việc gì đó nó không thể tiếp thu.
Nhan Lạp dù sao cũng sống lâu hơn Chiêm Ngọc hai mươi mấy năm, gặp người gặp việc nhiều hơn, với lại bà từng điều tra tình sử của Vệ Thu Dung, phỏng đoán đại khái, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ping --" một tiếng, Nhan Lạp vỗ tay lên mặt bàn, cả giận nói, "Cái thứ không ra gì kia ở bên ngoài lêu lổng đúng không?"
Chiêm Ngọc không đoán nổi bà mất vài phút là nghĩ ra, nhất thời nghẹn lời, lại không thể nói không phải, rốt cuộc Vệ Thu Dung ngoại tình, cậu không cần vì anh ta lừa ba mẹ.
Chiêm Hồng Viễn thấy thế, cũng đoán Nhan Lạp nói trúng rồi, sắc mặt nháy mắt cũng trở nên không quá đẹp.
"Dám khi dễ con, lão nương tìm nó tính sổ!!"
Nhan Lạp bỗng đứng dậy, một bộ muốn đi hành hung Vệ Thu Dung, Chiêm Ngọc vội ngăn bà.
"Là con chia tay, mẹ đừng giận, tức điên thì làm sao bây giờ?" Chiêm Ngọc lôi kéo bà dỗ dành, nắm tay bà ngồi trên sô pha.
"Sao mà mẹ không tức giận được?" Nhan Lạp giận dữ, hiển nhiên tức giận quá sức.
Lúc trước Vệ Thu Dung ở trước mặt bà lời hay ý đẹp, bảo đảm nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Chiêm Ngọc, lúc này mới bao lâu, nó đã quên hết?
Chiêm Hồng Viễn cũng phẫn nộ, chỉ là ông nội liễm hơn Nhan Lạp, không có lộ rõ.
"Chuyện khi nào?" Chiêm Hồng Viễn hỏi.
"Tối hôm qua."
Chiêm Ngọc nói đơn giản với hai người, bao gồm Vệ Thu Dung dọn đi, tính dọn về nhà ở.
"Bảo nó cút ngay!" Nhan Lạp tức giận, "Ngày mai mẹ bảo người qua lấy đồ giúp con, nó nếu còn ở kia mẹ cho người kéo ra!"
Chiêm Ngọc nghe bà nói, nhịn không được cười một cái, duỗi tay ôm lấy bả vai bà, nói, "Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn cái gì?" Nhan Lạp trừng mắt một cái, "Mẹ sớm nói người này không đáng tin cậy, lúc trước mẹ không nên đồng ý hai đứa bên nhau, đồ chó đó nào xứng với con."
Từ thứ đồ không ra gì mắng đến đồ chó, chứng minh Nhan Lạp phẫn nộ, Chiêm Ngọc dám chắc về chuyện nếu Vệ Thu Dung ở trước mặt, bà sẽ nhào lên đánh.
Cảm nhận được tình yêu thương như vậy, làm Chiêm Ngọc thấy ấm dào dạt trong lòng, tâm tình bị Vệ Thu Dung ảnh hưởng làm u ám mù mịt cũng sáng sủa, định dỗ bà vài câu, để bà nguôi giận liền nghe bà nói, "Tiểu Ngọc nhà chúng ta tốt như vậy, muốn tìm cũng nên tìm người như Thẩm Tùng An mới xứng!"
Chiêm Ngọc:???
Chiêm Hồng Viễn:???
Chiêm Ngọc mờ mịt nhìn Thẩm Tùng An trên TV, theo bản năng nói, "Không, không thích hợp."
"Không thích hợp chỗ nào?!" Nhan Lạp không phục.
"..." Chiêm Ngọc suy nghĩ một chút, nghiêm túc, "Tình địch quá nhiều."
Nhan Lạp: "..." Không thể phản bác được luôn.
Cùng lúc đó.
Thẩm Tùng An vừa bước vào văn phòng, đột nhiên không dấu hiệu hắt xì hai cái.
"Điều hòa quá lạnh sao? Em cho thấp một chút!!" Trương Kỳ theo sau vội vàng nói.
"Không có việc gì, không cần giảm." Thẩm Tùng An nói, đi đến bàn làm việc, điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy điện thoại, nhìn người gọi, ấn nghe, "Nói."
"Người anh em! Kịch bản cậu xem chưa? Cậu tới làm khách mời giúp tôi kéo lưu lượng!!" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam sang sảng.
Thẩm Tùng An dứt khoát trả lời, "Không đi."
"Vì cái gì? Thù lao đóng phim có mà! Chỉ cần làm khách mời hai tập thì tốt rồi! Cậu không thể không có tình anh em!"
"Kịch bản quá kém." Thẩm Tùng An không đợi cậu ta nói xong đã tắt máy, đặt điện thoại di động một bên.
Trương Kỳ hỏi, "Thẩm ca, anh thật sự không nhận quay kịch bản của Thi đạo?"
Thi đạo tên Thi Minh, là bạn học Thẩm Tùng An, hai người quan hệ không tồi.
Mấy hôm trước Thi Minh đưa kịch bản cho Thẩm Tùng An, là một bộ phim thần tượng đô thị, nói về chuyện tình của cô bé lọ lem học dương cầm chuyên nghiệp cùng con trai nhà giàu học đàn violon chuyên nghiệp.
Phim thần tượng không hẳn là tệ, trọng điểm đây là một bộ phim thần tượng não tàn chẳng có logic.
Trương Kỳ đọc hai tập, cẩu huyết vô cùng.
Thi Minh tìm anh em tốt Thẩm Tùng An làm khách mời mang nhiệt độ, đáng tiếc Thẩm Tùng An ý chí sắt đá, lạnh lùng từ chối.
Thẩm Tùng An uống cà phê, "ừ" một tiếng, bắt đầu lật xem kịch bản khác.
Trương Kỳ nhìn tên kịch bản trong tay anh, đoàn phim nào lại đưa lời mời, nghĩ thầm, "Thẩm ca quả nhiên lợi hại, lại là đại chế tác!! Phim thần tượng não tàn gì đó, anh ấy sẽ không nhận đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.