Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 67:




Edit: OnlyU
Trần Tiệp che ống nghe, nhìn Quý Thành Lĩnh và Vương Đang Đang ra hiệu một cái, hai người phản ứng cực nhanh, phối hợp nhịp nhàng, một người kéo ngăn tủ lấy máy ghi âm ném qua, một người nhanh gọn chụp được, hai ba bước đã vọt đến trước mặt Trần Tiệp, ấn nút máy ghi âm.
Quý Thành Lĩnh giơ ngón tay ra hiệu, Trần Tiệp buông ống nghe, cẩn thận nói: “Anh chính là người gọi điện nói muốn tự thú lần trước phải không?”
“Là tôi.”
“Anh nói là anh giết Hàn Kinh Văn?”
“Đúng.”
“Tại sao giết anh ta?”
“Hắn đáng chết.”
“Tại sao lại đáng chết?”
“Hắn làm chuyện buồn nôn, chết để bù đắp tội lỗi của hắn.”
“Hai người có thù oán?”
Đối phương im lặng, Trần Tiệp và nhóm Quý Thành Lĩnh nhìn nhau, vài cảnh sát hình sự nhiều kinh nghiệm lập tức lật quyển vở trắng, viết mấy câu hỏi mấu chốt giơ lên ra hiệu cho cô hỏi tiếp.
Trần Tiệp lên tiếng: “Anh giết Hàn Kinh Văn vì hắn có tội hay vì anh hận hắn?”
Người kia đáp: “Hàn Kinh Văn rất đáng ghét, sống phóng túng, không có khái niệm đạo đức cơ bản, hắn là tên rác rưởi mất lương tâm. Nếu cô biết hắn, nếu cô hiểu rõ tính cách của hắn, tin tôi đi, Trần Tiệp, cô cũng sẽ ghét hắn, thậm chí hận hắn, vì hắn rất buồn nôn.”
Đối phương trả lời rất cẩn thận, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Tiệp mà thông qua phê phán Hàn Kinh Văn để diễn tỏ hắn ghét Hàn Kinh Văn đến cỡ nào, thái độ lấp lửng không rõ ràng. Do đó cảnh sát hình sự không thể nào phán đoán hắn hành hạ Hàn Kinh Văn đến chết xuất phát từ thù hận hay do “tinh thần trọng nghĩa tiêu trừ tội ác” sinh ra tâm lý vặn vẹo.
Cảnh sát dày dặn kinh nghiệm kia lật trang tiếp theo, Trần Tiệp dựa theo lời nhắc nhở, cân nhắc từ ngữ nói: “Hôm nay tôi đi điều tra Hàn Kinh Văn hết mười mấy tiếng đồng hồ, hắn có bằng cấp cao, cao lớn đẹp trai, tính tình hài hước, còn rất biết tự kiềm chế, mỗi tuần đều đến phòng tập thể hình vào giờ cố định, còn vận động ngoài trời. Càng tìm hiểu, tôi càng thấy Hàn Kinh Văn là một người đàn ông ưu tú.”
Đầu tiên người kia rất bình tĩnh đáp: “Cô bị lừa!”
Trần Tiệp: “Không thể nào. Người nhà hắn sẽ không gạt người, các hoạt động ngoài trời và chương trình tập thể hình có báo danh, còn có bạn bè người thân khen ngợi, tất cả không thể đều là giả. Anh nói Hàn Kinh Văn có tội, hắn đáng ghét, không có lương tâm, nhưng tôi thấy có lẽ sự thật hoàn toàn trái ngược…”
Người kia từ từ kích động: “Cô bị lừa! Cô bị lừa rồi!”
Trần Tiệp vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Anh giết Hàn Kinh Văn vì hắn có tội hay vì anh ghen tỵ? Anh ghen tỵ gia đình, bằng cấp, công tác, nhân duyên và địa vị xã hội, cho nên anh bịa đặt tội danh cho Hàn Kinh Văn, còn tự ý trừng trị, giết chết hắn!!”
“Không phải! Cô vu oan tôi!! Trần Tiệp, cô không thể vu oan tôi!!” Trong ống nghe, giọng nói quái dị nghe như khóc nức nở, thông qua dụng cụ biến âm nghe càng kỳ quái. Người kia nói tiếp: “Hàn Kinh Văn còn có một cái di động khác, để trong cốp nhỏ xe hơi, cài đặt mật mã! Hắn không thể để người khác biết bí mật che giấu trong điện thoại.”
Trần Tiệp hơi căng thẳng, thuận theo tình hình hỏi: “Làm sao tôi có thể tin anh? Lần trước anh nói muốn tự thú, bây giờ anh lại giết người, mà đến giờ tôi vẫn không biết anh là ai.”
“Trần Tiệp, nếu tôi không gọi điện thoại, cảnh sát mấy người mãi mãi không tra được tôi.” Người nọ nói tiếp: “Mà tôi sẽ tiếp tục giết người, không ngừng giết người. Tôi đã nói cho cô biết về sự tồn tại của tôi, tôi đã tự thú. Trần Tiệp, cô phải tìm được tôi.”
Mấy câu này quá kỳ quái, Trần Tiệp thật sự không hiểu rốt cuộc người kia đang bày binh bố trận gì, cô nhíu mày: “Rốt cuộc anh là ai?”
Đối phương lại im lặng, một lúc sau hắn cúp máy.
Tiếng “tút tút” vang lên khiến Trần Tiệp biết đối phương đã cúp điện thoại, cô ấn phím điện thoại xem số vừa gọi đến, sau đó bấm gọi lại, không đến hai giây đã nghe thông báo số máy không có thật.
“Cụp” một tiếng, Trần Tiệp cúp điện thoại, cô ngẩng đầu lên, mặt mày nhăn nhó như bị táo bón: “Rốt cuộc người này có ý gì? Có thể tin lời hắn không? Mặc dù báo chí đã đưa tin phát hiện xác chết trong căn nhà gỗ ở ngoại ô, nhưng không nói về thân phận nạn nhân, người này lại biết đó là Hàn Kinh Văn… Đúng là hắn giết người thật sao? Hắn sẽ còn tiếp tục giết người? Rốt cuộc hắn là ai?”
Một cảnh sát già dặn kinh nghiệm cầm lấy máy ghi âm từ Quý Thành Lĩnh, định mang qua Đội kỹ thuật hình sự, nghe vậy trả lời: “Cô nghĩ kỹ lại xem, có từng gặp người nào vô cùng đặc biệt không? Đối phương biết cô, chắc chắn hai người từng có tiếp xúc với nhau.”
Trần Tiệp đau đầu không thôi, cô nhớ lại lão đại từng nhắc nhở, nói là người nọ sẽ chủ động tiếp cận cô, mà trong một tháng qua cô tiếp xúc với rất nhiều người lạ, có ấn tượng thì chỉ lác đác vài người.
Trần Tiệp nhớ kỹ tên những người đó, dự định tiếp theo sẽ thử thăm dò họ.
Quý Thành Lĩnh lên tiếng: “Xe của Hàn Kinh Văn đậu trong Cục cảnh sát, để tôi đi lấy di động.”
Mọi người chia ra ai làm việc nấy, còn lại Trần Tiệp vò đầu suy nghĩ, không lâu sau Lý Toản và lão Tăng quay về từ trung tâm pháp y. Trần Tiệp vừa thấy Lý Toản và lão Tăng – hai người đáng tin cậy – cô như chim non thấy mẹ trở về lập tức kích động và bịn rịn chạy tới.
Lý Toản dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Trần Tiệp.
Cô thấp thỏm bất an nói: “Lão đại, sao lại nhìn em như vậy? Chẳng lẽ đột nhiên để ý đến em?” Cô vòng tay ôm hai vai, lắc đầu nói: “Không! Em không thể đồng ý!”
Lý Toản: “Tôi yên tâm rồi.”
“Anh có ý gì?”
Hắn đáp: “Vừa nãy papa nghĩ con không kiềm được nỗi khát khao với papa, định thổ lộ chân tình. Papa đang nghĩ xem có nên đá con ra khỏi Đội hình sự không.”
Trần Tiệp lại có chút cảm động: “Lão đại, anh đang luyến tiếc em?”
Lý Toản trìu mến: “Con còn cần cù chịu khó hơn trâu kéo cày, đương nhiên papa luyến tiếc rồi.”
Trần Tiệp mặt không chút thay đổi: “À.”
Sau đó cô kể lại chuyện vừa nãy rồi đưa máy ghi âm cho Lý Toản.
Hắn ấn mở máy ghi âm, cùng lão Tăng nghe xong đoạn ghi âm, nét mặt hai người không có vẻ gì là ngạc nhiên, dường như đã có dự đoán từ trước. Ngược lại là Trần Tiệp kinh ngạc không thôi.
“Lão đại, anh không bất ngờ à?”
“Tôi đã nói hắn còn gọi điện đến mà.”
“Ý em là việc hắn giết người ấy. Nếu hắn không nói dối thì hiện tại hắn đã giết hai người rồi! Mà ngay cả việc hắn là nam hay nữ chúng ta cũng không biết.”
“Không chỉ hai người.”
“…” Trần Tiệp giật mình khiếp sợ: “Sao cơ?”
Lý Toản lấy di động ra mở đoạn ghi âm lần trước, sau khi được Đội kỹ thuật hình sự phục hồi giọng nói, giọng nói của người gọi điện đến là giọng thiếu niên, trong trẻo sạch sẽ, trẻ trung, thậm chí là dễ nghe ngoài dự đoán của mọi người, dù mắng chửi như mắc chứng Hysteria cũng giống như đang ngâm thơ.
*Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị “hysteria” thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Những biểu hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác…, ý thức chỉ bị ảnh hưởng. Đặc điểm quan trọng là bệnh nhân rất dễ tự ám thị và bị ám thị ly kỳ hóa hiện tượng, kịch tính hóa, thích được mọi người chú ý. Nói chung, các chuyên gia y tế hiện đại đã không còn coi hysteria như là một triệu chứng để chẩn đoán, mà xem như là một chứng bệnh được xác định chính xác.
Trần Tiệp mím môi, thật sự rất khó liên hệ giọng nói thiếu niên trong trẻo sạch sẽ với một tên hung thủ giết người tàn nhẫn.
[… Trái tim tôi từ từ lành lại, đầu óc tôi hết đau… Rác rưởi… Chúng là rác rưởi! Cặn bã!! Tôi giết bọn chúng, tôi cứu bọn chúng.]
Cạch.
Lý Toản ấn nút tạm dừng, sau đó lại bấm play.
[… Tôi giết bọn chúng, tôi cứu bọn chúng.]
Con ngươi Trần Tiệp co rút, giọng nói đầy kích động: “Bọn chúng!?”
Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.