Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 13:




Buổi chiều, Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân ở viện của Hàn Lam Nguyệt bàn tính gì đó.
Mãi một canh giờ sau mới ra ngoài.
Các nàng xuất phủ mà không đưa theo bất cứ người nào ngoại trừ nha hoàn tùy thân của mình.
Cứ như vậy, bọn họ ba chủ tử, ba nha hoàn cùng nhau đi đến một khách điếm, một lúc sau lại trở ra trong hình dạng nữ tuẫn nam trang, cộng thêm tài dịch dung của Hàn Lam Nguyệt, nên rất ít người có thể nhận ra các nàng.
Bên này La Thiên bám theo đến khách điếm thì ở đó quan sát, nhưng hắn không biết là các nàng đã ra ngoài từ lâu, cứ như vậy mà ở lại đó canh chừng.
Hàn Lam Nguyệt và hai trắc phi vui vẻ tung tăng trên đường phố.
Bọn họ là lần đầu tiên ra ngoài một cách thoải mái như vậy, không có hằng tá người đi theo, đúng thật là rất tự do tự tại.
'' Tỷ...À không, Nguyệt ca, huynh lại còn có khả năng dịch dung, quả không hổ danh là đệ nhất tài nữ mà, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi. ''
Hạ An Vân ánh mắt sùng bái nhìn Hàn Lam Nguyệt.
'' Không biết trên đời này còn thứ gì có thể làm khó Nguyệt huynh không nữa ''
Diệp Liên hoa vừa sờ sờ vào gương mặt được dịch dung tỉ mỉ của mình vừa nói giọng điệu khâm phục với Hàn Lam Nguyệt.
'' Các đệ đừng có mãi tâng bốc ta như vậy, không phải trước đây luôn rất hâm mộ chiến thần Vương Gia sao, bây giờ thay lòng đổi dạ rồi à? ''
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt như trêu ghẹo nhìn hai trắc phi, vừa phe phẩy chiếc quạt trước ngực vừa nói.
'' Ban đầu đúng thật là rất thích, dù ngài rất tài giỏi và tuấn lãng, nhưng ngài ấy vừa khó gần vừa nguy hiểm, so với Nguyệt huynh còn kém xa hihi''
'' Không những vậy, bên cạnh còn có một nữ nhân tâm cơ đáng sợ, nếu còn không sớm từ bỏ vương gia, thì có khi bị nữ nhân kia hại chết lúc nào cũng không biết, đâu giống ở bên cạnh Nguyệt huynh, lúc nào cũng yêu thương bảo vệ chúng ta. ''
Diệp Liên Hoa phân tích cẩn thận, nàng và Hạ An Vân trước khi được nạp vào Dực vương phủ làm trắc phi, đã nghe đến danh tiếng của Chiến thần nước Sở, không gần nữ sắc, lạnh lùng tàn khốc, nghe nói có nữ nhân muốn quyến rũ hắn, thì ngay lập tức bị loạn đao chém chết.
Các nàng được gã vào phủ Cung là vì lợi ích của gia tộc, cho đến gần đây gặp được vương gia, liền cảm thấy ngài anh tuấn tiêu soái, các nàng liền sinh lòng cảm mến.
Nhưng qua thái độ lạnh nhạt của ngài, thêm việc dường như trong lòng ngài đã có nữ tử khác, mà nữ tử kia lại tâm cơ độc ác, khiến cho các nàng đã sớm giác ngộ.
Như lời Hàn Lam Nguyệt nói, các nàng quyết định nữa đời sau chỉ sống vì mình, không được vương gia để mắt thì sao, còn có vương phi sủng ái các nàng.1
- --------
Dưới con phố phồn hoa, rực rỡ ánh đèn lồng, các nàng vừa đi vừa trò chuyện.
Đầu tiên là đi dạo các hàng quán, sau đó là mua sắm những món mình thích, mệt rồi lại đến tửu lâu bật nhất kinh thành để ăn cơm và ngắm cảnh.
Vui chơi được một lúc, các nàng cũng tranh thủ trở về.
Trên đường về, Hàn Lam Nguyệt nhìn thấy có vài đứa bé xin ăn trên đường, người qua kẻ lại chẳng mấy ai là chú ý đến.
Những hàng quán gần đó thấy những đứa trẻ hôi hám dơ bẩn thì lại lên giọng xua đuổi.
Con phố này khá tấp nập, vì vậy cũng là nơi có thể cứu vớt những người ăn xin đói khổ kia.
Hàn Lam Nguyệt dừng chân trước một nhóm lũ trẻ xin ăn, nhìn bọn chúng mặt mày lắm lem, y phục rách rưới, thấy cô dừng chân lại, bọn chúng liền từ từ bò đến trước mặt cô.
Bọn trẻ chỉ bò lại mà không dám đến quá gần, dường như sợ rằng đến gần sẽ bị người ta chán ghét mà một cước đá văng ra vậy.
Hành động rụt rè sợ hãi kia làm cho Hàn Lam Nguyệt cảm giác xót xa.
'' Những đứa trẻ này thật đáng thương ''
Diệp Liên hoa thương cảm nói.
'' Hay chúng ta cho chúng ít bạc đi ''
Hạ An Vân đưa ra ý kiến, sau đó đang định lấy ngân lượng ra đưa cho bọn trẻ thì bị Hàn Lam Nguyệt ngăn lại.
'' Nguyệt huynh, sao vậy...? ''
Hạ An Vân không hiểu hành động của Hàn Lam Nguyệt, chẳng lẽ cô ấy không muốn cho?.
'' Thay vì cho bạc, chúng ta nên mua thức ăn đưa cho chúng đi ''
Nói xong Hàn Lam Nguyệt bảo Tiểu Lan đi mua ít đồ ăn về.
'' Tại sao lại không cho bạc vậy ạ? ''
Diệp Liên Hoa thắc mắc hỏi.
'' Vì nếu chúng ta cho bạc sẽ khiến bọn trẻ gặp nguy hiểm, bị người ta cướp mất, hoặc những kẻ đứng phía sau lấy đi hết! ''
Hàn Lam Nguyệt sắc mặt buồn bã, sâu trong ánh mắt hiện lên chút đau thương, dường như rất thấu hiểu những việc này.
'' Thì ra là vậy, chúng ta thật không nghĩ tới, vẫn là Nguyệt huynh suy xét cẩn thận ''
'' Bọn trẻ có thể bị đánh và bị cướp lấy bạc, nhưng chẳng lẽ ở phía sau có người lợi dụng bọn trẻ để trục lợi? ''
Hạ An Vân và Diệp Liên Hoa đều suy ngẫm về việc này.
Những đứa trẻ ăn xin nghe bọn họ nói thì quay sang nhìn nhau, quả thật là như vậy, tiền bọn chúng xin được, một là bị đánh cướp, hai là bị người kia lấy đi hết, mỗi ngày đều không được ăn no. còn bị đánh đập.
Một lát sau Tiểu Lan quay lại, trên tay mang theo rất nhiều đồ ăn.
'' Công tử, đồ ăn đã mua về rồi ''
'' Phân phát cho bọn trẻ đi ''
Hàn Lam Nguyệt nói với Tiểu Lan, cô bé lập tức làm theo, phân chia đồ ăn cho đám trẻ.
Bọn trẻ vui mừng nhận lấy phần của mình, vì đang rất đói, nên sau đó ăn ngấu nghiến thức ăn trên tay.
'' Ây da, ăn từ từ thôi, cẩn thận mắc nghẹn đấy ''
Diệp Liên Hoa thấy vậy thì không chê bọn trẻ dơ bẩn mà vội đi đến ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng cho bọn trẻ.
Hạ An Vân lại chạy đến quán trà gần đó mua một vò nước đem đến.
Hành động này của hai vị trắc phi khiến cho đôi mắt của Hàn Lam Nguyệt hơi đỏ hoe ngấn lệ, trong lòng cảm thấy ấm áp lên không ít, dù là ở đâu cũng có những người mang một trái tim thiện lành.
Lúc này Hàn Lam Nguyệt lại vô tình nhìn thấy một kẻ lang thang đang ngồi co rúm ở cách đó không xa, cô liền lấy một ít thức ăn đem lại chỗ người lang thang đó.
Người kia sớm đã đói đến mức không còn chút sức lực, ốm tong teo, đầu bù tóc rối, chỉ thoi thóp ngồi dựa vào vách tường.
'' Ăn đi, cho ngươi này ''
Hàn Lam Nguyệt để thức vào tay người lang thang và đặt xuống bên cạnh một chén nước lã.
Gã đàn ông đó như thấy được sự sống, ăn lấy ăn để đồ mà Hàn Lam Nguyệt vừa cho.
Cô đứng đó nhìn hắn ăn hết chỗ đồ ăn, rồi uống hết chén nước bên cạnh, lúc đó cô mới an lòng quay đi.
Chưa đi được vài bước thì dưới chân cô đã bị giữ lại, sức lực cũng không tồi.
'' Công tử, xin người hãy thu nhận ta, người là ân nhân của ta, ta nguyện vì người mà làm tất cả, việc gì cũng có thể làm, khuân vác việc nặng nhọc hay đánh nhau, thậm chí là trở thành thanh đao trong tay người, ta đều có thể làm được ''
'' Cầu xin người hãy thu nhận ta! ''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.