'' Đang nghĩ gì vậy? ''
Sở Bắc Dực thấy cô có vẻ đâm chiu thì lên tiếng hỏi.1
'' Nghĩ xem làm sao mới có thể chiếm lấy trái tim của Chiến thần vương gia. ''
Hàn Lam Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt phong tình vạn chủng, điệu cười có chút giống lưu manh trêu ghẹo Sở Bắc Dực.
'' Nàng không cần phải vất vã như thế, thứ ta có đều sẽ cho nàng ''
''.... ''
Sở Bắc Dực nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Lam Nguyệt, ánh mắt nhìn cô có biết bao thâm tình.
Hàn Lam Nguyệt tuy đã chấp nhận mở lòng với Sở Bắc Dực nhưng cô vẫn giữ thái độ không quá trông đợi đối với hắn, bởi lẽ hy vọng quá nhiều thì thất vọng cũng sẽ thật nhiều.
Mỗi người một suy nghĩ.
Tuy Sở Bắc Dực không nói ra lời đường mật hay hứa hẹn quá nhiều với cô, nhưng lại ngầm cho cô biết, dù là tiền tài địa vị hay quyền lực, bao gồm cả trái tim, hắn đều có thể cho cô.
Vì sao hắn lại như vậy? là vì một vị vương phi gia thế hiển hách, hay là vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng?
Có vẻ đều không không phải.
Một Hàn Lam Nguyệt cương nghị chính trực, không ngoa không xua nịnh, có ơn tất báo có thù tất trả, nghĩa khí hào hiệp không khác gì khí thế của một đấng quân tử, hắn cảm nhận được ở cô có một điều gì đó rất thu hút.
Cô hoàn toàn không giống với những nữ tử khác.1
Dù là trong hoàn cảnh nào cô cũng đều ngoan cường không chịu khuất phục, tuy tài hoa xuất chúng thông minh cơ trí là vậy, nhưng nàng khí độ khoan dung, tư chất thanh cao lại khiêm tốn, một chút khoe khoang cũng không có, có phải chính vì đức tính đó mà hắn đã vô tình bị cô chinh phục!
- ---------
Một lúc sau xe ngựa của hai người cũng đã đến được hoàng cung nội điện.
Vì hôm nay là yến tiệc tiếp đón khách quý của nước láng giềng nên văn võ bá quan đều đến đông đủ để dự.
Sở Bắc Dực một thân hắc bào oai phong uy nghiêm bước xuống, sau đó hắn ân cần đỡ lấy Hàn Lam Nguyệt.
Mà Hành động ôn nhu dịu dàng đó lại được Lâm Thuần An nhìn thấy.
Xem ra lời đồn là thật, Dực ca ca của cô không hề chán ghét nữ nhân như người khác đã nói.
Đã có vô số lần cô muốn đến gặp huynh ấy nhưng đều bị từ chối vì lý do công vụ bộn bề, dù cố gắng tiếp cận nhưng đều bị thị vệ bên cạnh ngăn cản lại.
Hôm nay cô nhất định không bỏ qua cơ hội này.
'' Dực ca ca! ''
Lâm Thuần An không để ý chút hình tượng nào mà chạy đến trước mặt Sở Bắc Dực,1
'' Quận chúa, người cẩn thận coi chừng vấp ngã đó... ''
Hai nha hoàn lo lắng chạy theo phía sau nhắc nhở.
'' Dực ca ca, cuối cùng ta cũng được gặp huynh rồi. ''
Lâm Thuần An vui mừng hớn hở chạy đến.
Nhưng Sở Bắc Dực lại không thèm để ý đến cô ta mà chỉ tập trung khoác tay Hàn Lam Nguyệt đi vào bên trong.
Hàn Lâm Nguyệt nhìn nữ tử khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi trước mắt, gương mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, cũng được xem là một tiểu mỹ nhân.
Xét qua thái độ này có lẽ là nợ đào hoa của Sở Bắc Dực rồi, từ đầu đến cuối đều không để ai vào mắt ngoại trừ Sở Bắc Dực.
'' Dực ca ca...! ''
Lâm Thuần An muốn chạy đến bên cạnh Sở Bắc Dực nhưng lại bị Tiêu Tấn ngăn lại.
'' Ngươi tránh ra cho bổn quận chúa ''
Nói rồi Cô ta bất chấp sự ngăn cản của Tiểu Tấn mà sấn tới, vì Lâm Thuần An là quận chúa nên Tiêu Tấn cũng không dám làm gì nặng tay với nàng ta, chỉ có đành nhìn nàng ta ngang ngược như vậy.
Lâm Thuần An là con gái độc nhất của Lâm tướng quân, năm xưa vì có công phò tá hoàng đế đăng cơ và lập nhiều chiến công nên được hoàng đế rất xem trọng.
Những năm về sau luôn tận trung báo quốc, cùng Hàn tướng quân trấn giữ biên cương, cho đến một ngày không may ông đã tử chiến sa trường.
Vì nghỉ đến lâm gia mẹ góa con côi nên hoàng đế đã đích thân Phong cho Hoắc thị, thê tử của Lâm tướng quân phong hiệu nhất phẩm phu nhân đương triều và phong cho Lâm Thuần An làm An hoà quận chúa. Luôn ưu ái lo Lâm gia như một sự bù đắp.
Và cả thái hậu cũng rất yêu mến tiểu quận chúa này nên trong hoàng cung ai nấy cũng đều không dám đắc tội nàng ta.
Vào đến chính điện, Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt ngồi cạnh nhau, ở phía đối diện là chỗ ngồi của Lâm thuận an.
Cô ta luôn nhìn về Sở Bắc Dực với ánh mắt ái mộ không thôi.
'' Hai người rất thân? ''
Hàn Lam Nguyệt thấy một cành hồng hạnh muốn rơi vào sân nhà cô thì lên tiếng trêu chọc người ngồi bên cạnh.
'' Không có! ''
Sở Bắc Dực lãnh đạm trả lời.
'' Gọi Dực ca ca như vậy còn nói là không thân. ''
'' Nàng ghen sao? ''
Sở Bắc Dực lúc này hứng thú quay sang nhìn cô.
'' Không có ''
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt không chút dao động điềm tĩnh trả lời.
'' Miệng là ở trên người cô ta, ta không quản được. ''
Ngay lúc này nhân vật lớn cũng đến, Chu Trọng Sinh và Chu Ngân Sa cùng nhau bước vào chính điện.
'' Lục hoàng tử và thất công chúa của nước Tây Chu đến ''
Chất giọng lanh lãnh của một vị công công vang lên báo danh người tiến vào buổi yến tiệc.1
Trong lúc hai huynh muội bọn họ bước vào thì ánh mắt đầu tiên của Chu Ngân Sa là tìm kiếm chỗ ngồi của Hàn Lam Nguyệt.
Hàn Lam Nguyệt thấy thất công chúa nhìn qua chỗ mình thì gật đầu một cái như biểu thị điều gì đó.
Chu Ngân Sa như biết được Hàn Lam Nguyệt là ai thì mỉm cười nhẹ một cái với cô.
'' Chúng thần xin bái kiến bệ hạ, bệ ha vạn phúc kim an. ''
'' Các khanh bình thân ''
'' Mau ngồi đi ''
Hoàng đế ngồi trên Long tọa cười nói một cách niềm nở.
Sau một lúc thì những lễ nghi rườm rà cũng kết thúc, vũ cơ cũng lần lượt đi vào trình diễn vũ khúc, những âm thanh toà tấu vang lên càng khiến cho không khí hoàng cung thêm phần rực rỡ tráng lệ.
Văn võ bá quan thì được dịp vui say năng ly kính rượu lẫn nhau.
Nhân lúc này Lâm Thuần An cũng cầm ly rượu của mình đi đến chỗ của Sở Bắc Dực.
'' Dực ca ca, đã lâu không gặp, ta kính huynh một ly. ''
An Hoà quận chúa nổi tiếng là kiêu kỳ, dù là danh môn thế gia đến cầu thân đều bị nàng ta từ chối không chút lưu tình, vậy mà hôm nay lại chủ động kính rượu cửu vương gia, hành động chỉ khi nam nữ ngõ ý với nhau mới làm.
Vả lại ánh mắt nhu tình lộ liễu của Quận chúa như thể sợ người khác không nhận ra nàng ta là có tình đối với cửu vương gia vậy.
Ly rượu được đưa đến trước mặt Sở Bắc Dực khiến những người xung quanh không khỏi hồi hộp chờ xem.
Vì nếu nhận kính rượu của một nữ tử là xem như chấm thuận cho sự ái mộ của nàng ta vậy.