Anh Hùng Thời Loạn

Chương 22: Sấm sét




Theo ánh hoàng hôn, Trình Thanh Lam đi vào nhà lớn. Mặc dù trời xám xịt, nhưng những binh nhì dọc đường gặp cô vẫn cúi chào nghiêm chỉnh: “Chào sếp!” Điều này khiến cô có phần thích thú. Nếu như chỉ với thân phận là người phụ nữ của Diệp Diễm thì tất cả mọi người đều đau đầu.
Bởi vì cả ngày đều ra vào quân doanh toàn đàn ông nên cô mặc bộ quân trang rằn ri kín đáo. Diệp Diễm còn tìm cho cô một bộ quân trang số nhỏ, mặc dù vẫn hơi dài rộng nhưng vẫn rất xinh đẹp đáng yêu. Cũng may chất liệu của quân trang rất đặc biệt, mặc vào nhẹ nhàng mà vô cùng mát mẻ.
Vệ binh đứng ở cửa phòng sách chào cô, cô cười chào lại. Thấy vệ binh mỉm cười, cô đưa tay cởi mũ ra, để lộ mái tóc dài đen nhánh. Tự tin ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của vệ binh hơi mơ màng. Bởi vì chuyện ở nông trường thuận lợi, cô cũng vui mừng trong lòng. Vừa quay đầu đã thấy phòng sách qua cửa sổ, Diệp Diễm duỗi người nằm tựa lên ghế, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Anh hôm nay vẫn mặt áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu xanh xám, tư thế ngủ dù yên ổn nhưng vẫn oai hùng đẹp đẽ, giống như một gốc cây tùng đang nằm. Hàng mày đen nhánh, lông mi đen chớp nhẹ, chóp mũi anh tuấn. Trình Thanh Lam sửng sốt.
Thật ra thì cô cũng không hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.
Vậy mà vẫn cứ muốn đi theo con đường của anh, ở nơi loạn lạc này.
Trình Thanh Lam đứng ngoài cửa sổ, Diệp Diễm chỉ nhắm mắt một lát rồi lập tức mở ra. Anh vẫn chưa ngủ, lúc này lại nhìn thấy cô đang đứng lẳng lặng bên cửa sổ. Bóng đêm sau lưng cô nhuộm thành màu xám tro, quân trang kiểu nam lại tôn lên gương mặt động lòng người của cô. Cô kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt mơ màng còn lộ vẻ thương tiếc.
Diệp Diễm chỉ lặng yên trong chốc lát, vẫy vẫy cô. Cô đi tới, dừng trước mặt anh.
Cánh tay vươn ra kéo lấy cô, thân thể mềm mại của cô ngã xuống đùi anh. Anh rất thích thú cảm giác được ôm thân thể mềm mại thơm ngát này trong lòng. Nhưng theo thói quen người trong lòng vẫn mang vẻ cứng ngắc cần được làm mềm dần.
Hai tay đặt bên hông cô, giọng nói Diệp Diễm trầm thấp: “Thuận lợi không?”
“Ừ thuận lợi.” Trình Thanh Lam nhớ tới mục đích chủ yếu của mình - Ngày đầu tiên nhậm chức, phải tích cực báo cáo với cấp trên. Thân thể của cô càng căng thẳng hơn, hơi nhỏm khỏi chỗ đang ngồi. Đầu tiên nói về kết luận của mình, sau đó trình bày cẩn thận những phát hiện của mình và dự định sẽ giải quyết ra sao.
Diệp Diễm vẫn yên lặng nghe cô nói, nghe được vài vấn đề mấu chốt, ánh mắt chợt sáng ngời. Cô nói liên tục gần năm phút mới xong, liền nhìn Diệp Diễm.
Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra hai mắt lại đang lóe sáng, mong chờ anh khẳng định và khen ngợi. Diệp Diễm cố nén cười, nói chân thành: “Không ngờ người phụ nữ của anh lại có khả năng như thế.”
Trình Thanh Lam cười: “Dĩ nhiên!”
Rất hài lòng với việc cô dùng hai chữ “Dĩ nhiên” để khẳng định quyền sở hữu của bản thân, bàn tay của Diệp Diễm mơn trớn gương mặt mịn màng của cô, ánh mắt hơi thâm trầm. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong đầu Trình Thanh Lam chợt vang tiếng chuông báo động, lập tức chuyển đề tài: “Diệp Diễm, hình như chúng ta vẫn chưa hiểu về nhau lắm.”
“Vậy ư?”
“Đúng!” Trình Thanh Lam nắm lấy vạt áo trước ngực anh, “Anh nói thêm cho em biết về anh đi.”
“Lần trước nói rồi mà.” Anh nhìn năm ngón tay trắng nhỏ của cô.
"Ít vậy sao! Có mấy câu!” Trình Thanh Lam thở dài, “Anh phải biết rằng, muốn phát sinh quan hệ phải hiễu rõ lẫn nhau....”
“Vậy em nói đi.” Diệp Diễm cắt lời cô.
“Ừm..” Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ, “Hồi em trước thích du lịch, đã đến châu Âu, Singapore, rất nhiều chỗ khác trong nước. Cửu Trại Câu, Hạ Môn, Đại Liên, Tân Cương, Tây Tạng....đều rất đẹp. Em còn thích ca hát, mặc dù hát không hay. Công việc của em là quản lý hành chính, thật ra em cũng chỉ mới nhậm chức không lâu, tiền đồ tươi sáng còn chưa thấy, lại phát hiện mình có bệnh tim sắp chết. Nhưng cuối cùng lại xuyên không đến đây.”
Diệp Diễm nhíu chặt mày, đưa tay chạm lên ngực trái của cô.
“Đừng lo!” Cô cười, “Đã tốt hơn rồi. Lúc xuyên qua, trái tim cũng trở nên khá hơn, những phương diện khác anh cũng thấy đó. Thị lực, thính lực, tốc độ, sức mạnh cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều. Chắc là do lúc xuyên không cơ thể bị biến đổi? Thật ra em rất vui, vốn đã là người chết, đột nhiên sống lại. Cho nên nếu như em tìm được người làm cho em xuyên không, em phải cảm ơn người đó hẳn hoi, bất kể mục đích của người đó là gì.”
“Ừ!” Diệp Diễm khẽ nói, “Anh tìm cùng em.”
“Em không thích ăn đồ chua, rất ghét rắn. Em có lúc không quá tự tin, có lúc lại hiếu thắng đến biến thái. Có phải làm cho người ta không biết nói gì không? Còn nữa, thật ra em không thích cuộc sống quá rối loạn.” Trình Thanh Lam ngáp dài, “Hơi buồn ngủ, đã lâu rồi không được trải qua buổi chiều vừa bận rộn vừa phong phú như thế. Cả ngày cứ phải đánh đánh giết giết, trí nhớ và khả năng chuyên môn của em sắp bị thoái hóa rồi.”
“Em rất giỏi.” Diệp Diễm nói.
“Cảm ơn đã khích lệ, sếp!” Cô ngồi trong lòng anh, nghiêng nghiêng kính chào theo nghi thức quân đội, “Em buồn ngủ quá, tối nay ăn gì?”
“Em nghỉ ngơi trước đi.” Tay Diệp Diễm siết chặt hơn, để thân thể cô ngả vào lòng mình.
“Như vậy nguy hiểm lắm.” Giọng nói của cô rất thấp, “Nhưng rất thoải mái.... Sa đọa mất rồi....” Thân thể cuộn trong lòng anh, đầu tựa vào ngực anh, “Được rồi, em chỉ chợp mắt một lát thôi.”
Anh gật đầu, hai tay ôm lấy cô.
Trời tối dần, khoảng chừng đã bảy tám giờ. Binh lính chịu trách nhiệm hậu cần thấy sếp vẫn chưa dùng bữa tối, đành phải bưng mâm đến phòng sách tìm Diệp Diễm luôn quên ăn quên ngủ.
Từ xa, mới vừa đi tới chỗ rẽ hành lang ở phòng sách đã thấy binh nhì ở cửa phòng sách ra dấu tay bảo anh ta đừng lên tiếng. Người lính đi theo Diệp Diễm đã nhiều năm, coi như cũng biết thời thế, nhón tay nhón chân đi đến cửa phòng sách, không nhịn được thăm dò nhìn vào trong cửa sổ theo ánh trăng. Sếp đang cúi đầu tựa vào ghế dài, trong lòng là một cô gái mặc quân trang có mái tóc dài. Cô gái tựa đầu vào ngực sếp, cánh tay sếp vòng qua người cô, không nhúc nhích. Dường như hai người đều ngủ rất say, bên trong yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hai binh lính liếc nhìn nhau, binh lính hậu cần rón rén đặt mâm thức ăn xuống, ngồi xuống bậc thang ở cửa phòng sách. Ánh trăng bao phủ khắp bậc thang, lặng lẽ bàng bạc.
=========================
Xe chạy ổn định trên đường, tới mỏ quặng rộng lớn nhanh chóng. Trình Thanh Lam nhảy xuống xe. Hôm nay Tần Tự kinh nghiệm đầy mình cũng theo cô tới mỏ quặng này.
Nhớ tới sáng nay mình tỉnh giấc trên giường Diệp Diễm, anh lại ngủ trên ghế dài cạnh giường cả đêm. Hỏi anh nguyên do, thì ra hôm qua mình ngủ trong lòng anh. Diệp Diễm nổi tiếng bền gan vững chí lại không thể đảm bảo ôm cô trong lòng mà có thể giữ vững lời hứa, nên không dám lên giường ngủ chung, đành chấp nhận ở bên giường cả đêm.
Nghĩ tới đây, tâm tình bỗng nhiên nhộn nhạo. Bình thản đi theo Tần Tự gặp người quản lý hiện tại của mỏ quặng. Hiệu suất công việc khá cao, cho tới buổi trưa, đã có thể hiểu rõ tình trạng sản xuất của mỏ quặng.
Vùng đất chết thì ra là nơi tập trung sản xuất của nhiều loại kim loại hiếm. Sản xuất ở mỏ quặng, một mặt là để cung cấp nguyên liệu sản xuất vũ khí đạn dược cho quân đội. Mặt khác, chính là bán những kim loại cao cấp số lượng cực ít này cho Nam Thành, đổi lấy thuốc men cần thiết và phụ nữ.
Trước kia bởi vì thiết bị sản xuất vũ khí và dây chuyền sản xuất được cất giữ dưới lòng đất nên may mắn các bộ phận thiết bị này được bảo tồn. Chẳng qua là những bộ phận bị tổn hại khác thì cần sức người giúp, hơn nữa chủng loại vũ khí sản xuất được cũng không đa dạng.
Trình Thanh Lam xem xét cẩn thận, quan sát tình hình và phân tích vấn đề của mỏ quặng, trao đổi trực tiếp với người quản lý hiện tại của mỏ quặng. Hiệu quả cũng không tệ, người quản lý hôm nay chuẩn bị theo lời cô, Trình Thanh Lam hẹn mai lại tới.
Buổi trưa ăn chút cơm, xong xuôi lại theo Tần Tự trở lại nông trường. Mọi chuyện ở hai nơi đều cực kỳ thuận lợi, trong lòng Trình Thanh Lam rất vui vẻ. Nhưng xế chiều lại muốn trở lại nông trường, xem xét cẩn thận sửa đổi vấn đề còn tồn tại, để bảo đảm không bỏ sót.
Xe vừa mới vào khu làm việc của nông trường đã nhìn thấy một chiếc chiến xa vô cùng quen thuộc. Phương Lâm đứng ở khu đất trống, bên cạnh là một binh sĩ cao lớn. Hai người đang nói gì đó, Phương Lâm lắc đầu liên tục.
Nhận ra xe này, Trình Thanh Lam hơi giật mình. Hàng ghế sau xe còn có người ngồi nhưng không xuống xe. Có lẽ là Đinh Nhất.
Im lặng theo Tần Tự đi tới. Tần Tự nhìn Phương Lâm đang cau có và binh sĩ đứng ngạo nghễ bên cạnh, hỏi; “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phương Lâm thấy hai người trở lại, vội nói: “Sếp, anh Tần, bọn họ không muốn sản xuất lương khô nén, muốn được cung cấp lương thực tươi. Chúng ta lại làm không được.” Nông trường có dây chuyền sản xuất lương khô nén dành cho quân đội bằng các chủng loại lương thực dựa trên tỷ lệ thích hợp. Thành phần dinh dưỡng không thua gì thực phẩm tươi.
Trình Thanh Lam nhìn binh lính kia: “Anh nói chuyện với tôi đi.”
Binh lính đánh giá người phụ nữ xinh đẹp có phần lớn lối, giọng nói cũng dịu mấy phần, “Cô là?”
Tần Tự nói: “Cô ấy là sếp mới của chúng tôi.”
“Sếp!” Binh lính thong thả ung dung nói, “Tôi là cảnh vệ của trung đội năm. Sếp của chúng tôi nói không muốn ăn lương thực nén, muốn được vận chuyển rau quả tươi.”
Trình Thanh Lam không hề do dự: “Gọi sếp của anh tới nói chuyện với tôi.” Gặp phải loại người “Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn” này, tốt nhất là nói chuyện trực tiếp với cấp trên của hắn, mặc dù cấp trên của hắn...
Cửa chiến xa quả nhiên từ từ mở ra. Môi đôi giày da màu đen giẫm xuống đất, Đinh Nhất mặc quân phục bước ra. Binh lính kêu: “Đội trưởng!” Đinh Nhất xua tay, ý bảo những người khác tránh đi.
Tần Tự và Phương Lâm nhìn Trình Thanh Lam, cô gật đầu. Ba người kia liền tự giác rời đi, trước xe chỉ còn hai người là Đinh Nhất và Trình Thanh Lam.
“Đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Trình Thanh Lam đánh đòn phủ đầu, Đinh Nhất nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, bỗng nở nụ cười: “Sao vậy, thấy tôi lại không được tự nhiên? Công chúa của tôi?”
Mặt Trình Thanh Lam nóng lên: “Cũng bình thường.” Trong lòng cũng buông lỏng, dùng giọng điệu quen thuộc.
Đinh Nhất chợt bật cười, nụ cười sảng khoái khiến ba người vừa đi xa xoay người ghé mắt nhìn. Anh mỉm cười nhìn cô. “Theo em. Chỉ cần đừng làm cái vẻ mặt cứng ngắc đó với tôi là được.”
Trình Thanh Lam cúi thấp đầu bước nhanh về phía trước, đôi chân dài của Đinh Nhất bước chậm rãi. Anh nhìn đường cong thướt tha dưới lớp quân trang của cô, bình thản đi theo cô. Đi thẳng đến bên hồ nước không người, trước mặt là mặt nước trải rộng hai nghìn mét vuông, Trình Thanh Lam quay đầu lại.
“Chuyện lương thực, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Thế nhưng anh phải biết......” Trình Thanh Lam nói, “Rau quả tươi rất khó bảo quản, chúng tôi cũng không đủ sức để vận chuyển. Nhiều lắm là một tháng đưa cho các anh một lần.”
Đinh Nhất lắc đầu: “Quá ít.”
“Tôi thật sự không còn cách nào khác.” Trình Thanh Lam nói điềm tĩnh.
“Nếu như người đưa tới là em, vậy thì có thể.” Đinh Nhất khẽ nói, “Em không muốn gặp tôi sao?”
Trình Thanh Lam định nói thì bị kiềm lại, chỉ thấy Đinh Nhất cúi đầu xuống, biểu hiện trên gương mặt tuấn lãng có vẻ rất nghiêm túc, lại có vẻ rất xa xôi.
“Đinh Nhất, chuyện mấy ngày hôm trước, tôi muốn nói xin lỗi.” Trình Thanh Lam cắn môi, “Anh đối xử với tôi rất tốt, còn cứu tôi. Thế nhưng tôi lại đón nhận Diệp Diễm.”
Đinh Nhất cười khẽ, quay đầu đi, nhìn mặt nước phẳng lặng: “Đừng gấp gáp.”
Anh thoải mái nói đừng gấp gáp lại khiến trái tim Trình Thanh Lam hơi đau nhói.
Hai người nhất thời không nói chuyện, chợt yên tĩnh lại.
Nơi đằng xa dưới ánh nắng chói chang, binh lính đi xuyên qua cánh đồng thành từng nhóm, mở chốt của máy phun phân bón và nước bên bờ ruộng, đọc chi tiết các hạng mục sản xuất trên tấm bảng bên ruộng.
“Trình Thanh Lam, em không thích tôi chút nào sao?” Đinh Nhất thu lại tươi cười, nhìn thẳng vào cô.
Đây mới là anh mà cô quen thuộc. Dịu dàng, tuấn lãng, nghiêm nghị, mà không phải người đàn ông mỉm cười phong lưu mấy ngày qua.
Trình Thanh Lam hít sâu một hơi: “Nói không thích là giả. Tôi không phải thánh nhân gì. Đi tới một thế giới xa lạ như nơi này, anh giống như bạch mã hoàng tử, cứu tôi, giúp tôi, ở bên tôi. Anh tốt như vậy, sao tôi lại không có tình cảm với anh?” Những lời này vừa thốt ra, bản thân Trình Thanh Lam cũng ngẩn người.
Đinh Nhất quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Đinh Nhất, phụ nữ đều có lòng tham hư vinh, tôi cũng không phải không có cảm giác với anh, tôi cũng từng vì anh mà do dự, đấu tranh. Thế nhưng tôi đã gặp Diệp Diễm, tôi liền bị lún sâu vào. Mặc dù không hề nắm chắc.... Đinh Nhất, không phải anh không tốt, anh rất tốt. Chẳng qua chuyện tình cảm, có lúc cũng còn tùy. Tôi không đáng để anh thích...”
“Không quan trọng.” Đinh Nhất nói một câu cắt lời cô, ánh mắt mang theo nụ cười hài hước.
Anh gằn từng chữ một: “Em không rõ sao? Trình. Thanh. Lam?”
Trình Thanh Lam không hiểu nhìn anh, trái tim không tự chủ được hơi chùng xuống.
“Không quan trọng. Em bây giờ thích Diệp Diễm hay bất cứ ai, không hề quan trọng.” Đinh Nhất thu lại sắc mặt nghiêm túc, đột nhiên cúi người, tiến tới sát mặt cô: “Em bây giờ thuộc về ai, cũng không quan trọng.”
Cô lùi về phía sau theo phản xạ có điều kiện, lại bị anh nắm lấy hai vai, không cho lui.
“Bởi vì, thứ tôi muốn, nhất định phải có được.” Đinh Nhất cười khẽ bên tai cô, “Cho nên hiện tại, không sao cả.”
Nụ cười hiện rõ trên mặt anh, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, phảng phất như anh đang trêu chọc bên tai cô. Song, lần đầu tiên, Trình Thanh Lam cảm nhận được, anh đang nghiêm túc.
Anh giữ chặt lấy vai cô, chậm rãi cúi mặt xuống. Trình Thanh Lam ngẩng lên nhìn anh, trái tim từ từ chùng xuống, tay phải siết chặt dao đeo bên hông. Song khi môi anh sắp đụng môi cô, bả vai chợt nhẹ đi, mặt của anh nâng lên, đột nhiên kéo giãn khoảng cách với cô.
Nhìn mặt cô như trút được gánh nặng, Đinh Nhất cười một tiếng: “Nói giỡn thôi, công chúa của tôi! Tôi không có hứng thú đoạt người phụ nữ của người lãnh đạo trực tiếp. Ngày mai tôi đến biên giới phía Bắc rồi, nhớ đưa lương thực đến cho tôi!”
Trình Thanh Lam nhìn nụ tươi rói của anh, không biết nói gì cho phải, trong lòng hỗn loạn.
Vậy ư? Chỉ là đùa thôi? Tốt nhất nên như vậy!
“Đây là không phải là người phụ nữ chọn Diệp lão đại sao?” Một giọng nói tràn đầy khiêu khích vang lên, cắt ngang hai người. Đinh Nhất nhíu mày, Trình Thanh Lam kinh ngạc, hai người nghiêng đầu lại, một binh sĩ cao lớn cường tráng, ngang nhiên chống nạnh đứng cách đó bảy tám mét. Râu quai nón, mày rậm mắt to.
“Cô kia! Đội phó trung đội hai Hạ Khải Dũng! Chờ đợi được cô lựa chọn!” Người đàn ông la lớn, “Nếu như tôi đánh thắng cô, có phải có thể giống Diệp lão đại, trở thành người đàn ông của cô?”
Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông đeo trang bị hưng phấn trước mắt, tâm tình ưu thương mới vừa bị Đinh Nhất gợi lên biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự lúng túng quẫn bách.
Cô nhìn trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua đầu, khiến người ta muốn thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.