Nhìn rõ trần nhà màu xám trên cao, cùng sắc trời buổi xế chiều ngoài căn
phòng rộng rãi, Trình Thanh Lam chỉ sửng sốt trong chốc lát, tay chân ra sức vùng vẫy.
Nhưng không thể giật ra được, sợi dây kim loại màu bạc giữ chặt tay chân cô
trên chiếc giường mềm mại. Áo hai dây và quần soóc quen thuộc bên người
đã biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, bên dưới
mát lạnh.
Nỗi sợ bỗng ập tới.
Đầu cô vẫn còn rất đau nhưng không thể nào quên đi hình ảnh Diệp Diễm ngã
xuống biển, và cả hình ảnh màu trắng bạc của Đinh Nhất.
Bên tai văng vẳng tiếng rít điên cuồng, như thể đám quỷ kêu góc trong gió. Đó là tiếng kêu của Zombie.
Trình Thanh Lam lại giật mạnh tay chân để nới lỏng dây trói, nhưng cho đến
khi lưng cô toát đầy mồ hôi mà dây kim loại vẫn còn rất chặt.
Trình Thanh Lam nhìn vách tường loang lổ cũ kỹ, cảm giác bức bối trào dâng
trong lòng. Cuối cùng, thậm chí tứ chi cũng chua xót đến mức khiến cô
không thở nổi. Đau khổ và tức giận, lại bị trói trên chiếc giường này,
khiến cô không thể nhúc nhích.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, còn Diệp Diễm lành ít dữ nhiều. Những binh lính phải chờ đợi số mệnh nào đây? Tại sao quân biên phòng ở Nam Thành lại cấu
kết cùng Zombie?
Hốc mắt dần ẩm ướt, vòng ôm nóng bỏng và vẻ mặt tĩnh lặng Diệp Diễm rõ mồn một ngay trước mắt. Cô vừa mới nhận nhẫn cưới của anh mà. Trình Thanh Lam hối hận không thôi, chiếc nhẫn vẫn còn để trong căn phòng ở vùng đất chết.
Trời tối dần, đèn tự động trong phòng chợt sáng. Ánh sáng nhu hòa ấm áp và
tiếng rít thê lương của Zombie khiến con người run sợ trong lòng.
Chẳng biết người kia đã đứng ngoài cửa từ khi nào.
Ánh đèn chiếu xuống người anh. Người đàn ông đã khôi phục dáng người vẫn
anh tuấn khôi ngô như vậy, đôi mắt đen nhánh sáng quắc nhìn cô gái nằm
trên giường, vẻ mặt hơi khác lạ.
Anh ôm cô từ vùng đất chết trở lại vùng đất Zombie. Đám người Hoàng Địch
Linh bị cô đánh cho thương nặng không cam lòng, thế nhưng anh lại không
quan tâm.
Anh hận con người Trái Đất, cũng hận cô.
Cô gái nằm trên giường cũng thấy anh, cơn giận bỗng trào dâng trong mắt
lại nhanh chóng biến mất, trở nên lạnh lẽo thấu xương. Rồi cô dời mắt
đi, không nhìn anh thêm nữa.
Ánh mắt này tựa như một cái gai đâm vào lòng anh.
Đinh Nhất cho tay vào túi quần, đi tới bên giường. Trình Thanh Lam vẫn
nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía tường. Những đường nét nhu hòa tinh
khiết bao quanh gò má thanh tú, còn cần cổ trắng nõn vẫn vùi sâu trong áo sơ mi của anh.
Cô gái người Trái Đất. . . . . .
Vừa bắt đầu cũng chỉ là lợi dụng. Nhưng cô gái này thú vị hơn những giống cái mà anh đã từng gặp,
cho dù lướt qua cũng rất ngon miệng. Đương nhiên, cô sẽ là công cụ, cũng là bạn trên giường của anh.
Nhưng cô lại yêu tên đàn ông Trái Đất mà độc ác khước từ anh.
Đàn ông Trái Đất đã sát hại, đoạt lấy bao nhiêu phụ nữ hành tinh Hackley!
Anh còn nhớ rõ toàn bộ hình ảnh tên bộ trưởng cho anh xem ở phủ thủ
tướng: Thiếu nữ Hackley xinh đẹp bị mấy tên đàn ông Trái Đất vây chặt. Sau khi phát tiết xong, đám đàn ông Trái Đất còn điên cuồng móc
trái tim màu tím trong lồng ngực thiếu nữ còn thoi thóp ra, hò reo ném
lên trời. . . . . .
Vậy mà cô lại phản bội anh. Mấy ngày trước cô vẫn còn ở trong lòng anh, bị hôn đến mức thở gấp liên hồi, mấy ngày sau cô đã nhìn Diệp Diễm bằng ánh mắt dịu dàng buồn bã như vậy.
Sau đó, cô lại ngốc nghếch mà cứu anh, lại còn ngu ngốc thề son sắt rằng sẽ báo thù cho anh. . . . . .
Vì vậy anh càng thêm muốn cô. Lời yêu khi trước nói với cô cũng chỉ để dụ
dỗ. Không dụ đỗ được nhưng anh lại càng thêm muốn cô, chỉ muốn mà thôi.
Đôi mắt đen nháy chợt trầm xuống, giọng nói của anh trầm thấp như gió đêm
vùng đất Zombie, mang giọng trêu đùa cố hữu: “Không phải em nói sẽ giúp
tôi báo thù sao?”
Cô gái nằm trên giường vẫn không nhìn anh, đôi mắt trong suốt tối sầm lại.
Phản ứng này khiến anh có phần vui vẻ, nhưng lại thêm nhói đau.
“Còn nhớ hương vị của tôi không?” Anh cúi đầu xuống, hơi thở lạnh lẽo phả lên cổ của cô.
Thân thể cô run lên, từ từ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt đỏ bừng ẩm ướt: “Chưa bao giờ nhớ tới!”
Tròng mắt đen đột nhiên co lại, bàn tay miết mặt cô. Cảm giác trên tay vẫn
mềm mại mịn màng quen thuộc, nhưng ánh mắt không còn vẻ dịu dàng ngoan
ngoãn và căng thăng lo lắng ngày đó nữa.
Đinh Nhất cười: “Nhưng tôi nhớ. Rất ngon.”
Một bàn tay lạnh lẽo khác từ từ lướt qua cổ của cô, vuốt ve ngực cô qua lớp áo sơ mi, sau đó là vòng eo nhỏ nhắn.
Cuối cùng, bàn tay màu mạch chợt dừng lại ngay phía trên dải đất bí ấn mà áo sơ mi khó khăn lắm mới che kín được.
Thân thể Trình Thanh Lam chợt cứng đờ.
“Tôi yêu em, công chúa của tôi.” Anh nói nhẹ tênh, tay kia chạm tới nút cài
trên ngực áo sơ mi. Khẽ kéo áo sơ ra, để lộ nơi đầy đặn trắng nõn thơm
mềm.
“Nếu anh đụng vào tôi, tôi sẽ hận anh cả đời.” Trình Thanh Lam lạnh lùng nói, “Tôi nhất định sẽ giết anh!”
Đinh Nhất như thể không nghe thấy, màu tím mờ ảo trong đôi mắt đen bớt dần,
ngón tay dài lại cởi thêm một nút áo. Khi cô hôn mê anh đã mặc cho cô
chiếc áo cũ kỹ này. Đơn giản anh muốn ở trước mặt cô, tự tay cởi bỏ
chiếc áo trên người cô - chiếc áo thuộc về anh.
Cổ áo mở ra, nơi trắng nõn đỏ hồng như ẩn như hiện. Bàn tay dễ dàng tiến
vào thăm dò, trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại đàn hồi không gì
sánh kịp. Cô khẽ run rẩy, cắn môi dưới không lên tiếng.
Anh vuốt ve thành thạo, sức lực hơi mạnh. Thấy cô cắn môi dưới đến mức
trắng bệch, anh nhẫn nhịn, không lập tức cúi người xuống hôn.
“Hận tôi sao?” Anh dịu dàng nói, “Rất bình thường. Tôi cũng hận loài người.”
“Nhưng anh giết hai ngàn binh lính vô tội!” Trình Thanh Lam bỗng thét to.
“Hai ngàn binh lính vô tội?” Ánh mắt Đinh Nhất lạnh tanh, “Lừa gạt chúng tôi tới Trái Đất, nhân cơ hội chiếm lĩnh tinh cầu của chúng tôi. Mấy triệu
người trên hành tinh mẹ đã trở thành đầy tớ mấy thập niên; chiếm đoạt
tài nguyên của hành tinh mẹ, khiến chúng tôi không còn nhà để về. Cuối
cùng lạ còn tàn sát vương thất Hackley, cướp mất vật chất tinh nguyên
của chúng tôi, khiến chúng tôi không còn sức lực để đoàn kết phản kháng. Những binh lính vô tội mà em nói, những chiến sĩ yêu nước mà Diệp Diễm
khoe khoang, có mấy người không nhuốm máu của người hành tinh mẹ chúng
tôi, em có biết không?”
“Hai năm trước người ngoài hành tinh các anh đã phát động chiến tranh, khiến mấy vạn loài người trở thành Zombie!” Trình Thanh Lam cả giận nói.
“Vậy sao?” Đôi mắt đen nhánh của Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào cô, “Chúng tôi phát động chiến tranh? Vô số người của hành tinh mẹ bị cái đám gọi là
nhà khoa học bí mật giải phẫu, nghiên cứu mối quan hệ giữa người của
hành tinh mẹ và vật chất tinh nguyên. Nếu như không phản kháng, bây giờ
tôi đã là cái xác khô cuối cùng nằm trong phòng thí nghiệm.”
Trình Thanh Lam bàng hoàng sửng sốt.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không thể phản bác chất vấn thêm nữa. Người trước mặt này có lẽ là hoàng tộc cuối cùng của hành tinh Hackley. Anh
đã ẩn mình ở vùng đất chết mấy năm, làm bạn với động vật, cũng vì sợ bị
nhận ra thân phận? Cuối cùng anh lại nghiên cứu sáng tạo ra cách khống
chế Zombie, như vậy chắc hẳn anh sẽ quyết đánh đến cùng, một mất một còn.
Song, hai ngàn chiến sĩ đã này đã tựa như anh em tay chân của cô. . . . . . Lập trường bất đồng khiến cô rối bời.
Giọng nói của Trình Thanh Lam đã bình tĩnh lại: “Nếu thật sự là như vậy, tôi
cũng không còn lý do gì để hận anh nữa. Thế nhưng hai ngàn tính mạng đó
vẫn là anh em của tôi . . . . . . Anh hãy thả tôi đi, tôi cũng không
muốn chúng ta trở thành kẻ thù thực sự. Chỉ cần tìm được Diệp Diễm, tôi
có thể khuyên anh ấy không nhúng tay vào cuộc chiến giữa anh và Nam
Thành nữa.”
Đinh Nhất chưa bao giờ ép buộc cô. Bây giờ mặc dù anh tràn đầy tức giận và
thù hận, nhưng anh vẫn đối xử với cô rất dịu dàng. . . . . . Thậm chí cô còn nhớ ánh mắt của anh sau khi bị cô đánh ngày đó, vẻ dịu dàng ấy không phải giả. Cô chỉ có thể hy vọng rằng anh có thể buông tha cô.
Vậy mà Đinh Nhất không trả lời. Anh bình tĩnh trở lại, vẻ mặt tức giận vừa
nãy biến mất tăm. Bàn tay chợt siết chặt nơi mềm mại trước ngực cô,
khiến cô khẽ kêu lên.
Bàn tay còn lại chợt tiền vào trong vạt áo sơ mi, chạm tới dải đất mềm mại
anh chưa từng có cơ hội tiếp cận đó. Mà thân thể trắng nõn bỗng run lên: “Đinh Nhất! Dừng tay!”
Song, người bên trên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng gọi tôi là Đinh Nhất nữa.”
Ngón tay thon dài thô ráp tiến vào chậm rãi, lại xoa nắn vừa chậm vừa mạnh.
Cho dù cô có chống cự nhưng với kỹ thuật vô cùng thành thạo của anh, cô
không thể không ướt át.
Một tay chậm rãi vuốt ve, tay kia nhẹ nhàng vạch vạt áo sơ mi ra. Đường nét trắng như tuyết bao quanh nơi mượt mà bí ẩn, rốt cuộc cũng hiện rõ. Thân thể của Trình Thanh Lam không ngừng run rẩy, nhưng cũng càng thêm cứng ngắc lạnh lẽo.
“Tôi là hoàng tử thứ bảy của hành tinh mẹ, Gebhuza.” Đinh Nhất ngồi ở mép
giường, dây kim loại buộc tay chân cô theo góc độ rất tốt, anh hoàn toàn không cần tách hai chân cô ra cũng có thể. . . . . .
Anh cởi áo của mình ra, nhìn cô gái chỉ còn ít vải che thân trên giường.
Anh ném áo sơ mi của mình xuống đất, để lộ lồng ngực cường tráng màu mạch.
Người phía dưới mang đôi mắt trống rỗng đỏ bừng, thân thể vẫn còn run
rẩy. Mà cổ tay cổ chân cô do giãy dụa quá nhiều mà bị dây kim lại siết
chặt, hằn lên vết đỏ rất sâu.
Vết đỏ này khiến động tác của anh dừng lại. Anh rút ngón tay ướt nhẹp ra,
vươn người bao phủ lên thân thể mềm mại của cô. Ôm cô thật chặt trong vòng tay dịu dàng của anh.
Cô thôi không run rẩy nhưng thân thể càng thêm cứng ngắc. Anh cúi đầu, chợt thấy những giọt nước mắt của cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt
đó, nóng hổi mặn chát. Cô không trốn không tránh, mặc cho anh kề sát mặt cô.
Cô ngoan ngoãn như vậy khiến anh cảm thấy bất ngờ. Song, cô gái trong lòng mềm mại như vậy, anh không kiềm được mà siết chặt vòng tay.
“Gebhuza.” Rốt cuộc anh cũng nghe thấy giọng nói khẽ khàng của cô vang lên bên tai, “Đừng ép tôi có ngày phải giết anh.”
Động tác của anh dừng lại, chợt cười ra tiếng, lồng ngực rung lên.
“Vậy sao?” Gebhuza ngẩng đầu lên, đôi mắt anh tràn đầy ý cười dịu dàng, “Tôi sẽ chờ đến ngày đó, công chúa của tôi.” Anh chợt buông thân thể mà anh
hằng lưu luyến ra. Ánh mắt chậm rãi rời xuống dưới.
“Có ngọt không?” Tựa như đang lẩm bẩm, anh dịch người xuống, cho đến khi
đôi mắt đen đối diện với nơi vừa mới rút ngón tay ra. Không đợi cô phản
ứng, anh đã vùi đầu xuống.
Cả người Trình Thanh Lam đều run rẩy, cảm giác kia khiến cô cảm thấy cực
kỳ xấu hổ, cảnh tượng trước mặt khiến cô xấu hổ muốn chết! Nhưng cô
không thể làm gì được! Chỉ có thể nhìn môi lưỡi của anh vùi sâu vào nơi
kia. Lưỡi của anh nóng ẩm khéo léo, xâm nhập điên cuồng, từng đợt từng
đợt một, dễ dàng dẫn dắt toàn bộ cảm giác của thân thể cô.
Đôi mắt đen nhánh của anh nâng khỏi nơi tối tăm ướt át đó, lặng lẽ nhìn
chằm chằm vào cô như muốn chứng kiến vẻ khuất nhục của cô. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, vào thân thể run rẩy và gương mặt đỏ ửng của cô.
“Cút ngay. . . . . . Dừng lại. . . . . .” Cô nức nở, vậy mà Gebhuza như thể
không nghe thấy gì. Rõ ràng anh rất hiểu phụ nữ, không quá mấy phút đã
khiến cô không thể nào chịu đựng. Nhưng cô không muốn, cô thật sự không
muốn!
Vậy mà không thể không muốn.
Bản năng động vật ca vang, thân thể trái với ý chí đang nhảy múa điên
cuồng. Cơn run rẩy tột cùng xâm nhập hết lượt này tới lượt khác, từ nơi
đó lan tràn khắp toàn thân với tốc độ ánh sáng.
Cuối cùng, trong ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, thân thể cô đột nhiên cong lên rồi xấu hổ và lý trí cũng không thể nào ngăn trở
phản ứng tự nhiên của thân thể. Sau khi run rẩy kịch liệt, cô mềm yếu
trong đôi tay và môi lưỡi của anh.
Nước mắt thấm ướt mặt, môi lưỡi của anh rốt cuộc cũng chịu rời đi. Mặt anh
trở lại phía trên đỉnh đầu cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô đắm đuối. Anh
quỳ gối giữa hai chân cô, chậm rãi cởi quần dài xuống.
Thắt lưng thon gọn dẻo dai, đôi chân rắn chắc, mang sức lực vô cùng mãnh liệt.
“Bảo bối. . . . . .” Anh nói khẽ, “Hận tôi đi! Tôi sẽ nhốt em cả đời, mang
theo dòng họ của tôi, trở thành vật sở hữu của người Hackley. Nếu như
không có thù hận, sao em có thể theo tôi cả đời?”
Hai tay anh nắm chặt, nâng hông cô lên, chậm rãi tiến vào.
Cô lặng lẽ rơi lệ, nhắm mắt lại.
Đêm ấy dài biết bao.
Ánh đèn êm dịu vẫn chiếu rọi đến khi trời sáng, chỉ vang vọng tiếng rít đứt đoạn của Zombie và tiếng va chạm thân thể cùng với hơi thở hổn hển và
tiếng kêu đồ mị của nam nữ trong phòng.
Một bên là để nghiệm chứng nỗi thù hận và sự chiếm hữu; bên kia, chỉ có thể cứng ngắc và lặng lẽ kháng cự trong nỗi tủi nhục. Vậy mà thân thể của
hai người lại phản bội lại ý chí của mình, cảm giác hoan lạc tột cùng
khiến tinh thần và thân thể hai người gần như tan vỡ.
Đối với Gebhuza, rốt cuộc anh cũng chiếm được cô, rốt cuộc cũng có thể
chiếm đoạt, phát tiết với cô gái dám khước từ hoàng tử của hành tinh
Hackley này. Khi anh ép cô từng lần rồi lại từng lần, đôi mắt cô cuối
cùng cũng mông lung, mang dục vọng không thể nào che giấu.
Nhưng Gebhuza lại cảm thấy đau đớn. Cảm giác chiếm đoạt cũng không thỏa mãn
và vui sướng như dự đoán mà chỉ khiến anh đau đớn, vì vậy lại càng cảm
thấy chưa đủ. Cô ngất đi nhiều lần, ngón tay cô bấm lên lòng bàn tay
anh, hằn lên vết thương sâu hoắm.
Cho đến khi cô buông thả trong cơn mơ màng mà chủ động ôm lấy bờ lưng đẫm mồ hơi của anh, anh mới chợt có cảm giác hạnh phúc.
Mà đối với Trình Thanh Lam, lại là cảm giác nhục nhã không thể chịu nổi.
Anh cưỡng bức cô, cô lại không thể khống chế thân thể trong thế tiến
công mãnh liệt và sự trêu đùa thành thạo của anh. Đêm ấy, thân thể hai
người thân thuộc không thua kém cô và Diệp Diễm. Điều này khiến cô càng
thêm tủi thẹn.
Cô hận sự chiếm hữu của anh, hận cách chiếm đoạt chẳng khác gì động vật
của anh. Thật ra cô cũng có phần đau lòng với tình cảnh thê thảm mà
người hành tinh Hackley phải trải qua. Nhưng cảm giác đó đã bị nỗi hận
và ô nhục lấn át.
Dù trong lúc anh chạy nước rút, vẻ đau khổ và đè nén trong mắt anh khiến cô hoảng hốt, nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho anh.
Dù trong lúc mơ màng cô nghe thấy giọng nói run rẩy ẩn chứa niềm vui sướng vang vọng bên tai: “Em là của tôi. . . . . .”
Hôm sau, mặt trời đã lên cao. Trình Thanh Lam chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.
Dây trói đã được cởi, nhưng cửa phòng và cửa sổ đã bị bịt kín.
Cô vật vã bước vào phòng tắm, mở nước lạnh, lẳng lặng gột rửa mùi và dấu vết trên người.
Hơi hoa mắt chóng mặt, cô cố gắng chịu đựng mà tắm rửa. Hôm qua anh ta đã để lại trong cơ thể cô rất nhiều. . . . . . Điều này làm cô sợ hãi.
Bên tai bất chợt vang vọng lời nói trước lúc anh rời đi, trước khi cô không còn biết gì nữa.
Khi đó cô còn xụi lơ trên giường, anh ôm cả người cô vào trong lòng, lưu
luyến hôn mái tóc dài của cô, thì thầm bên tai cô: “Bảo bối, em là của
tôi. . . . . . Em không chạy thoát đâu. Hằng đêm, em đều là của tôi.”