Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 26: Ôn tồn




Câu nói này của Triệu Tử Chân giống như một hòn thiên thạch đập vào lòng Dương Phường.
"Hạo Thiên có thể không có vợ, nhưng không thể không có người kế thừa."
"Con ruột của bác Lục tuy chỉ còn lại một mình Hạo Thiên, nhưng bác Lục vẫn còn anh chị em, những thân thích mang họ Lục này cũng có một thế lực nhất định trong bộ phận lãnh đạo Sâm Uy, con cái nhà bọn họ kỳ thật luôn lăm le nhòm ngó Sâm Uy."
"Nói ra, bác Lục cũng là người có ân với nhà họ Triệu chúng tôi, điều tối kỵ nhất của bác chính là quốc tế Sâm Uy rơi vào tay người ngoài. Cho nên Hạo Thiên phải canh giữ Sâm Uy, và phải có người kế thừa của chính mình."
"Tôi hiểu ý của cô, cô Triệu."
Dương Phường cười nhạt một tiếng, uống một ngụm cà phê, nhưng lại chỉ nếm thấy khổ sở đầy miệng.
Triệu Tử Chân thấy Dương Phường tựa hồ không phải là người không hiểu lý lẽ gì, cũng thở nhẹ một hơi.
"Tôi biết Hạo Thiên khẳng định không nỡ nói những điều này với anh, cho nên tôi mới làm gà mái mẹ nói dùm anh ấy."
"Đương nhiên, tôi không phải muốn nói anh nên rời khỏi Hạo Thiên, chỉ là, nếu như có một ngày Hạo Thiên cần một người kế thừa, hy vọng anh có thể bao dung cho anh ấy, và cả đứa con của anh ấy."
Dương Phường bất đắc dĩ cười cười, đặt ly cà phê xuống nhỏ giọng nói: "Cô Triệu, những chuyện cô nói tôi sớm đã biết rồi, cô không cần lo lắng, tôi đã có dự dịnh sẽ rời khỏi Lục Hạo Thiên."
"Hả?" Lần này đến phiên Triệu Tử Chân ngạc nhiên.
Người đàn ông trước mặt này không nóng không lạnh, khi chỉ ngồi an tĩnh ở đó, lại ưu mỹ như một bức tranh được đặc biệt khảm ra vào giữa trưa ngày hạ.
Chuyện giữa y và Lục Hạo Thiên Triệu Tử Chân cũng đại khái biết một chút, năm đó nếu không phải có sự chăm sóc của người đàn ông này dành cho Lục Hạo Thiên, có lẽ Lục Hạo Thiên đã không thể chống đỡ được đến lúc Lục Sâm Uy tìm anh, mà đã trở thành một phế nhân chìm sâu vào vực sâu tự kỷ.
Người có thể vươn đôi tay ra trong ngịch cảnh, nếu không phải có ý đồ thì chính là người lương thiện chân chính. Hiện tại xem ra, Dương Phường rõ ràng là người vế sau.
Nhưng cho dù nhận định như thế, người có thể có đủ dũng khí rời khỏi một Lục Hạo Thiên như mặt trời ban trưa hiện tại, trong mắt Triệu Tử Chân thật sự là thập phần hiếm có.
"Chẳng qua là... những vệ sĩ vừa rồi cô cũng thấy rồi đó, Lục Hạo Thiên không chịu thả tôi đi."
Dương Phường dùng khóe mắt liếc ngang, Triệu Tử Chân liền thuận theo ánh mắt y mà nhìn qua.
Thở dài một tiếng, Triệu Tử Chân bất đắc dĩ nói: "Hạo Thiên trước giờ chưa từng để tâm ai đến mức này."
Dương Phường đặt ly cà phê xuống, "Tôi không muốn khiến Lục Hạo Thiên khó xử, cho nên, tôi đã giấu anh ấy gửi đơn xin tới đại học Mỹ, tính ra đó đào tạo chuyên sâu, nhưng chuyện thị thực thì..."
"Cái này anh yên tâm, bên lãnh sự quán tôi cũng có vài người tâm huyết, nếu như anh đồng ý, tôi có thể giúp anh làm chuyện này." Triệu Tử Chân vội vàng tiếp lời.
"Vậy thì rất cảm kích cô."
Dương Phường đối với vị Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra này thực sự không biết nên ôm tâm trạng như thế nào, nếu luận về quan hệ giữa hai người mà nói, nói là tình địch cũng không đúng, dù sao Triệu Tử Chân thật sự đã ly hôn với Lục Hạo Thiên từ sớm trước khi anh đi tìm Dương Phường. Nếu nói là bạn bè, với quan hệ lần đầu gặp mặt của hai người mà nói, cũng không giống. Nhưng bất luận thế nào nếu Triệu Tử Chân đã nguyện ý đưa tay giúp đỡ, cũng đã nói rõ ông trời đang âm thầm giúp y rời khỏi Lục Hạo Thiên, hai người họ có thể chung quy vẫn là hữu duyên vô phận thôi.
Mục đích của Triệu Tử Chân đã đạt được, hai người chuyện phiếm thêm vài câu, nhưng khổ cái là không có gì để nói, Dương Phường cũng không muốn cùng Triệu Tử Chân nói nhiều gì thêm.
Triệu Tử Chân là người biết quan sát, không bao lâu liền đứng lên cáo từ.
Triệu Tử Chân vừa đi được một lúc, di động của Dương Phường lập tức vang lên.
"Phường Phường, nghe nói em gặp Triệu Tử Chân? Cô ta nói với em cái gì?"
Trong ngữ khí của Lục Hạo Thiên mang theo sự gấp gáp rõ ràng, khi nhắc tới tên của Triệu Tử Chân, còn ẩn ẩn lộ ra tình tự oán hận, có lẽ là anh sợ Triệu Tử Chân sẽ điên đảo thị phi trước mặt Dương Phường, khiến cho quan hệ không dễ dàng gì mới hòa hoãn của hai người lại đông cứng lại.
Lục Hạo Thiên hiểu rõ, chuyện anh giấu Dương Phường kết hôn đối với Dương Phường mà nói luôn là một gúc mắt khó giải, anh còn chưa thể xác định được gúc mắt này đã giải khai chưa. Nếu bị Triệu Tử Chân nhảy ra khiến Dương Phường đối với anh tăng cao cảnh giác thì thật là phiền phức.
"Anh đừng khẩn trương." Dương Phường an ủi Lục Hạo Thiên, "Cô Triệu nói với tôi một vài chuyện trước kia của anh và cô ấy."
"Phường Phường, em về nhà trước, anh lập tức về tìm em, được không?"
Nếu vết sẹo đã bị Triệu Tử Chân mở ra, Lục Hạo Thiên dự tính đem tất cả những chuyện cũ đó đều nguyên dạng phô bày ra, để nói chuyện rõ ràng cùng Dương Phường.
"Được, tôi về nhà đợi anh."
Dương Phường ôn thuận đáp ứng Lục Hạo Thiên, suốt quãng yên tĩnh cùng vệ sĩ trở về biệt thự.
"Phường Phường!"
Dương Phường vừa mới bước vào cửa, đã nghe tiếng thắng xe vang lên bên ngoài. Lục Hạo Thiên như gió lốc đẩy mở cửa xe, vừa vào cửa liền ôm chặt Dương Phường.
"Anh làm cái gì a? Đau quá, nhẹ chút." Dương Phường vỗ lưng Lục Hạo Thiên ra hiệu anh hãy thả lỏng, "Cô Triệu không nói xấu gì anh, anh yên tâm đi."
"Thì ra, anh vì tôi làm nhiều chuyện như vậy."
Vì muốn ly hôn với Triệu Tử Chân, anh phải sang tay chuyển nhượng nhiều cổ phần như vậy, xét về mặt làm ăn trên thương trường, quả thật là chuyện không thể tin nổi.
Dương Phường vuốt ve mặt Lục Hạo Thiên.
"Cảm ơn anh."
Ánh mắt Dương Phường rất dịu dàng, giống như có thể nhỏ ra nước.
Cõi lòng Lục Hạo Thiên thắt chặt, hay tay ôm Dương Phường càng thêm siết.
"Phường Phường, anh..."
"Không cần nói gì cả."
Dương Phường dùng tay ấn lên miệng Lục Hạo Thiên.
"Hôn tôi."
"Ân?"
Đối với lời của Dương Phường, Lục Hạo Thiên hiếm khi phản ứng chậm trễ.
Dương Phường cười nhẹ, đảo khách làm chủ hôn lên môi Lục Hạo Thiên.
Đối với sự chủ động của Dương Phường, Lục Hạo Thiên chỉ bảo trì ngây dại vài giây, sau đó, liền như gió bão mưa cuồng hồi đáp lại.
Dương Phường bị anh ấn lên tường gặm cắn một trận, thuận tùng mở rộng miệng để lưỡi của Lục Hạo Thiên có thể xâm nhập vào mỗi một chỗ trong khoang miệng y.
"Phường Phường, Phường Phường của anh."
Lục Hạo Thiên ôm ngang Dương Phường lên, mang người vào trong phòng ngủ.
Hai người rất nhanh liền xích lõa, hai thân thể cơ khát triền miên bên nhau, điên cuồng khát vọng đối phương.
Cảm tình đè nén bao nhiêu năm dường như trong phút này hoàn toàn đều bạo phát hết, phương thức làm chuyện yêu nhẹ như nước chảy bình thường đã không còn thích hợp để biểu đạt tình cảm còn mãnh liệt hơn sóng thần này, Lục Hạo Thiên trở nên vô cùng điên cuồng, mà Dương Phường lại lặng lẽ thừa nhận tất cả.
Cảm nhận được phía sau của mình bị cự vật nhanh chóng xâm nhập, Dương Phường nhất thời không thích ứng kịp, không nén nổi hít một hơi khí lạnh.
"A..."
"Xin lỗi Phường Phường, anh nhịn không được... xin lỗi..."
Lục Hạo Thiên rất hiếm khi nói xin lỗi với người khác, chỉ có Dương Phường mới có thể nhìn thấy được tư thế cúi đầu hiếm hoi của người đàn ông cứng rắn này.
"Không sao, anh tới đi..."
Dương Phường cắn răng, mồ hôi trên trán Lục Hạo Thiên rơi lên ngực y, Dương Phường biết Lục Hạo Thiên đã sắp nhẫn đến cực hạn rồi.
"Phường Phường, anh yêu em."
"Tôi biết, tôi vẫn luôn biết..."
Y nào có khác gì, y vẫn luôn yêu người đàn ông trước mặt này rất sâu đậm.
Tình cảm này, đã trải qua sự thanh thuần thời niên thiếu, sự thương cảm thời thanh niên, lại đến sự lắng đọng của giờ này phút này, sớm đã như một con dấu, ấn sâu vào trong cốt tủy của nhau, dung nhập làm một với thân thể, không bao giờ còn có thể tách ra.
Lục Hạo Thiên điên cuồng chiếm hữu người dưới thân, tựa hồ như chỉ có thông qua sự trừu sáp vô tận này mới có thể một lần nữa chứng minh anh đích thực chân chân chính chính có được người mà anh tha thiết ước mong.
Dương Phường bị động nằm trên chiếc giường kingsize của Lục Hạo Thiên, mỗi một lần bị tấn công đều có cảm giác nơi trống rỗng được lấp đầy, cho nên khi Lục Hạo Thiên rút ra, Dương Phường luôn sẽ bất giác cong lưng lên nghênh hợp, rồi lại dẫn tới Lục Hạo Thiên càng thêm mãnh liệt tiến công.
"A___"
Cũng không biết bị trêu chọc bao lâu, Dương Phường kêu thét một tiếng, xụi lơ trên giường.
Nhiệt dịch của Lục Hạo Thiên vô số lần bắn vào trong thân thể Dương Phường, vừa rồi hai người đều bị tình dục hôn mờ đầu óc, căn bảo không rảnh để nhớ tới việc mang bảo hộ gì đó.
Lục Hạo Thiên lo lắng dịch thể của mình để lại trong nội thể Dương Phường sẽ khiến Dương Phường sinh bệnh, nên sau khi nghỉ ngơi một chút liền ôm Dương Phường vào phòng tắm.
Hai người vẫn ôm lấy nhau ngâm mình trong bồn tắm, môi của Lục Hạo Thiên chốc chốc lại gặm lên cổ Dương Phường. Dương Phường rất sợ nhột, bị Lục Hạo Thiên cắn tới cười không ngừng.
"Sớm biết lời của Triệu Tử Chân lợi hại như vậy, anh đã chủ động để cô ta đi tìm em nói chuyện rồi."
Lục Hạo Thiên biết Dương Phường vẫn luôn tránh bàn luận tới vấn đề mình kết hôn trước kia, cho nên làm sao cũng không thể ngờ người cuối cùng có thể khiến cho quan hệ giữa hai người phát sinh tiến triển mang tính đột phá này lại là vợ trước của mình.
"Hứ, nếu như cuộc gặp gỡ hôm nay là do anh cố ý an bài, tôi khẳng định sẽ quyết tiệt với anh."
Lục Hạo Thiên cười cười: "Làm sao có thể, lúc đó khi anh nghe nói Triệu Tử Chân tới tìm em, anh bị dọa không nhẹ đâu."
Dương Phường cười nói: "Anh lại không làm ra chuyện đuối lý gì, làm gì lại chột dạ như vậy."
"Anh đương nhiên không làm chuyện đuối lý, anh chỉ không biết Triệu Tử Chân liệu có vì yêu quá hóa hận mà ở trước mặt em nói bậy gì đó dẫn tới em hiểu lầm không."
"Đừng coi tất cả mọi người đều xấu như vậy."
Lục Hạo Thiên ôm Dương Phường cười đáp: "Anh chỉ là để tâm em mà thôi."
Dương Phường không nói nữa, chỉ cảm thấy khóe mắt có chút nóng lên. Y vội vàng nhắm chặt mắt, không để nước mắt phá hủy bầu không khí hiếm có được lúc này.
Tuy y biết hành vi hiện tại của mình là đang uống rượu độc giải khát, nhưng, y sắp phải rời đi rồi, trước y khi rời đi, y chỉ là có một chút ích kỷ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.