Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình. Không có ai có thể làm bạn với ai cả đời, ngay từ thời điểm tương ngộ, thời gian ở bên nhau đã bắt đầu đếm ngược.
Con người Lý Quế Hương khi còn trẻ có đọc một ít sách vở, lớn lên cũng sạch sẽ xinh đẹp nhưng vì xuất thân gia đình không tốt, mãi đến 23 tuổi vẫn không có ai đến cửa hỏi cưới.
Xuất thân của mình không tốt, cô ấy liên muốn gả cho một người có gia cảnh tốt để sau này con cái mình không bị người khác xem thường. Nhưng nhà trai vừa phát hiện ra cô là con gái của phần tử xấu, gặp mặt họ còn không muốn gặp chứ đừng nói đến chuyện cưới hỏi.
Lưu Trường Thành khi đó là do thư ký Phó ở đội sản xuất giới thiệu cho cô ấy, lúc giới thiệu còn vỗ ngực nói: “Điều kiện gia đình của tiểu tử này hơi kém một chút nhưng có chí tiến thủ, con người cũng thành thật. Không phải đang cô tìm người thuộc thành phần tốt sao? Dù người ta chỉ lớn hơn cô hai tuổi nhưng đã là lão đảng viên rồi đấy, lý lịch tuyệt đối không có vấn đề.”
Ngày trước không giống như vây giờ, hỏi tên họ, cách liên lạc, điều kiện thích hợp, tổ chức cũng không phản đối, hai người liên quyết định ở bên nhau.
Hẹn hò cũng không hẳn là hẹn hò, chỉ là cùng nhau đi dạo một chút. Hai người đi cách nhau một khoảng, tùy tiện tâm sự.
Lý Quế Hương đến bây giờ còn nhớ rõ cái bờ ruộng nho nhỏ đó, bà và Lưu Trường Thành một trước một sau bước đi, hai bên đường toàn là lúa mì vàng ươm. Cô gái thắt hai bím tóc như hai cái bánh quai chèo, trong tay nắm một cọng cỏ đuôi chó, Lưu Trường Thành vẫn luôn ở phía sau che chở cô ấy, dặn cô phải cẩn thận một chút.
Cô gái đón lấy ánh hoàng hôn, cảm nhận được sự tự do chưa từng có, ngay cả hơi thở trong lòng cũng thật ngọt ngào dễ chịu.
“Tại sao tên anh là “Trường Thành? vậy? Có phải ba mẹ anh muốn anh khi trưởng thành sẽ bảo vệ đất nước không?” Cô ấy cười cười xoay người lại.
Trong mắt Lưu Trường Thành toàn là sự cưng chiều: “Cũng gần như vậy. Có thể bảo vệ đất nước, cũng có thể che mưa chắn gió cho người thân.”
Thư ký Phó nhìn người thật chuẩn, bắt đầu từ ngày cô ấy gả cho Lưu Trường Thành, Lý Quế Hương đã được bức tường thành kiên cố nhất thế gian bảo vệ không một kẽ hở.
Trước năm 60 tuổi, bà ấy không biết nấu cơm, cũng không biết dùng máy giặt, thậm chí còn không biết đến ngân hàng để rút tiền.
Sau này không biết có phải ông trời thấy bà ấy sống quá tiêu dao nên trừng trị bà hay không, Lưu Trường Thành bỗng nhiên ngã bệnh. Cửu tử nhất sinh cứu về được, còn phải ở lại bệnh viện phục hồi chức năng hơn nửa năm.
Đến ngày xuất viện về nhà, Lưu Trường Thành gầy đi mười tám cân, bà ấy ước chừng cũng gầy đi ba mươi cân.
Lưu Trường Thành bị liệt nửa người không đi lại được, không nói rõ lời, uống ly nước cũng đổ hết một nửa. Lý Quế Hương bắt đầu cân nhắc tập sử dụng đồ điện trong nhà, bắt đầu mua sách học chăm sóc bệnh nhân liệt nửa người, hỏi thăm bạn bè thân thích cách nấu cơm.
Những người khác thấy bà có người bạn già bị liệt nửa người đều cảm thấy số bà thật khổ, thương hại bà. Chỉ có bà là hoàn toàn không để ý, nói đi nói lại với bọn họ: “Mấy người không biết trước đây ông ấy đối tốt với tôi thế nào đâu.”
Lưu Trường Thành chăm sóc nửa đời trước của bà, bà sẽ chăm sóc nửa đời còn lại của ông ấy. Bà không thấy mình khổ, cũng không thấy mệt. Người này là do bà lựa chọn, dù thế nào cũng phải cùng nhau sống hết một đời.
Sau đó Lưu Trường Thành dần không biết bà là ai nữa, gọi bà là bảo mẫu, mắng bà là ăn trộm, có đôi khi còn ném đồ vật bắt bà cút ra khỏi nhà. Con cái đều khuyên bà đưa ông lão đến viện dưỡng lão, đau lòng bà chăm ông quá cực nhọc. Nhưng có nói gì bà cũng không chịu, sợ một khi hai người xa nhau rồi sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
“Đến tận hôm nay tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ ông, tại sao lão già ông lại bỏ rơi tôi!" Lý Quế Hương vỗ đùi, khóc lóc không ngừng, Cố Chiếu ngồi ở bên cạnh cũng không kiềm được mà lau nước mắt.
Thân là nhân viên công tác xã hội, một trong những công việc chính của cô ở viện dưỡng lão là tư vấn tâm lý. Nói trắng ra chính là ngồi nghe người già kể chuyện năm xưa.
Cố Chiếu rất được những người già trong viện dưỡng lão hoan nghênh, không đơn giản chỉ vì cô tuổi trẻ mà nhân cách tốt, quan trọng hơn là vì khả năng đồng cảm của cô đặc biệt mạnh mẽ.
Người già nói đến trải nghiệm thú vị cô có thể vỗ tay cổ vũ; nói đến chuyện cũ bi thảm cô sẽ khóc thương tâm hơn cả đối phương. Những điều mọi người kể cô đều nhớ rất rõ, ngay cả nhũ danh của anh chị em lẫn con cái bọn họ cô đều có thể phân biệt rõ ràng. Viện trưởng Phương thường nói ngoại trừ ăn nói vụng về, Cố Chiếu thông minh không thua kém ai.
“A bà, bà đừng quá thương tâm...” Cố Chiếu khóc đến nghẹn ngào, “Không tốt, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Cuối cùng ông già trợn mắt lên, bà cũng không biết rốt cuộc ông ấy có nhìn thấy bà hay không... Bà vẫn liên tục gọi tên, gọi tên của ông ấy... Gọi một hồi, ông ấy liền nhắm mắt đi mất rôi.”
Cố Chiếu vỗ vỗ lưng bà ấy: “Nhất định ông đã nhìn thấy bà, lúc đó mới an tâm ra đi...”
Thẩm Quyết Tinh đang ôm một gói khăn giấy ngôi trên ghế sô pha đơn bên cạnh, thấy khăn giấy trên tay hai người đã dùng xong, nhanh chóng cầm lấy hai tờ mới đưa sang.
Mèo vàng béo đang co ro chung một chỗ với anh, một chân nó buông thõng bên ghế sô pha, thân thể kéo thành một dải dài, hai mắt híp lại, dáng về tựa hồ hoàn toàn không hiểu đau khổ của nhân loại là gì.
Lý Quế Hương lau nước mắt, đột nhiên nắm lấy tay Cố Chiếu, lại kéo tay Thẩm Quyết Tinh qua, xúc động nói: “A bà là người từng trải, sẽ không gạt mấy đứa. Nhân sinh tưởng chừng rất dài, kỳ thật chớp mắt một cái đã qua đi. Phải biết trân trọng người trước mắt có biết không?”
Lý Quế Hương nắm lấy tay hai người đặt ở bên nhau, Thẩm Quyết Tinh ở trên, Cố Chiếu ở dưới.
Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, Cố Chiếu vừa nức nở một tiếng, theo bản năng muốn rút về, lại bị Thẩm Quyết Tinh trừng mắt bắt lấy, không cho phép cô trốn tránh.
Lý Quế Hương vui mừng mà vỗ vỗ chỗ bàn tay giao nhau của hai người, nói với Thẩm Quyết Tinh: “Sau này bà giao Tiểu Chiếu cho cháu, cháu phải đối xử với nó thật tốt, không được bắt nạt con bé có biết không?”
Cố Chiếu lại hơi rút ra một chút: “A bà...”
Thẩm Quyết Tinh dùng sức nhéo cô một cái, ý bảo cô không cần lên tiếng.
“Cháu biết rồi, thưa bà.” Anh nói.
Lý Quế Hương chăm sóc bạn già của mình trong bệnh viện lâu ngày như vậy, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa còn mới khóc lớn một trận, không còn chút tinh thần nào, Thẩm Quyết Tinh thấy sắc mặt đối phương không ổn cũng không muốn quấy rầy nữa, lôi kéo Cố Chiếu đứng dậy cáo từ, để bà ấy nghỉ ngơi sớm một chút.
Lý Quế Hương tiễn người đến cửa, tận mắt nhìn thấy bọn họ vào nhà phía đối diện mới đóng cửa lại.
Cánh cửa đóng lại, phòng trong một mảng yên tĩnh.
Cố Chiếu cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình và Thẩm Quyết Tinh đang nắm chặt, nếu không cảm nhận được lực nắm và độ ấm quá mức chân thật, cô sẽ nghi ngờ không biết có phải mình đang mơ hay không.
Mới nghĩ như vậy, bàn tay lớn đang nắm tay cô buông lỏng ra.
Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Chiếu giật giật, thân thể cô bất giác muốn đuổi theo tay anh, ngay sau đó giọng nói Thẩm Quyết Tinh đột ngột vang lên làm đại não cô bừng tỉnh, vội đưa bàn tay ra phía sau.
“Còn mười một ngày nữa. Trong mười một ngày này... chúng ta tạm thời nói với người ngoài đây là quan hệ yêu đương, cậu thấy thế nào?” Thẩm Quyết Tỉnh xoay người đối mặt cô, “Cậu sợ rắc rối, tôi cũng không muốn gây rắc rối cho cậu. Sau mười một ngày cậu cứ tùy tiện xử lý “mối quan hệ' này thế nào cũng được.”
Cố Chiếu chắp tay sau lưng, chậm hết nửa nhịp mới hiểu ý anh.
“Giả làm người yêu?”
“Đúng vậy. Sau này nếu có người hỏi, cậu liền nói...” Thẩm Quyết Tinh nghĩ nghĩ, “Tôi ngoại tình chạy theo người khác, hoặc cứ dứt khoát nói tôi đã chết cũng được.”
Cố Chiếu vội vàng xua tay: “Phi phi phi, không được nói như vậy!” Cô cắn môi nói, “Chờ gỡ phong tỏa rồi mọi người đều sẽ có cuộc sống riêng, cũng không gặp lại nhau nữa, sẽ không ai hỏi kỹ đến vậy đâu.”
Thẩm Quyết Tinh gật đầu: “Miễn là... miễn làm sao có lợi cho cậu thì cậu cứ nói vậy đi, không cần để ý đến tôi.”
Đêm hôm đó mặc dù không còn Điềm Điềm quấy rầy nhưng cả hai không ai ngủ ngon giấc.
Thẩm Quyết Tinh nằm trên sô pha, gối đầu lên cánh tay, anh duỗi tay kia ra nắm nắm trong bóng tối.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác chạm vào lồng ngực ông lão Lưu. Ấn xuống, nảy lên, ấn xuống, lại nảy lên... Dẫu cho bệnh tật khó khống, nhân sinh vô thường nhưng cũng là sinh mệnh anh cướp về từ tay Tử Thần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ra đi, cảm giác thật không mấy dễ chịu.
Nắm chặt nắm tay, anh thở dài, lật người qua thử cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Mà Cố Chiếu nằm cách anh một bức tường dù đã ngủ rồi nhưng lại rơi vào ác mộng của chính mình.
Sau khi ông nội qua đời, Cố Chiếu và bà nội sống nương tựa vào nhau. Vì để bù vào chỉ phí trong nhà, có đôi khi bà nội cô sẽ làm thêm việc, giúp người ta quét tước dọn vệ sinh hoặc nấu cơm gì đó.
Vì để thuận tiện đi lại bà còn sắm cho mình một chiếc xe đạp điện, đông tới hạ đi, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Cố Chiếu luôn dặn bà phải lái xe thật chậm, để ý đường xá, lớn tuổi rồi ngã một cái sẽ không dậy nổi.
Ai ngờ nhất ngữ thành sấm, đến năm cuối đại học của Cô Chiếu, một hôm trời mưa to, bà cụ bất cẩn lái xe cán qua một cái ổ gà, bánh xe bị trượt, cả người lẫn xe ngã lăn ra lề đường.
Cố Chiếu nhận được điện thoại, một đường chạy thẳng từ trường học đến bệnh viện đó đến giờ cô không còn nhớ gì cả, như bị mất trí nhớ toàn bộ, đến lúc cô kịp định thần lại đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu, cô nghi ngờ không biết có phải mình đang mơ hay không.
“Cô là cháu gái của Dương Kim Hoa đúng không?” Trong lúc cô hoang mang lo sợ, một người phụ nữ trung niên giữ cô lại.
Cố Chiếu nắm chặt đối phương như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Đúng vậy, tôi là cháu gái của bà ấy. Bà nội tôi thế nào rồi? Bà nội bây giờ đang ở đâu?”
Đối phương vội vàng trấn an cô, nói bà lão mới vừa bị đẩy đi làm kiểm tra rồi, vẫn chưa trở lại, không nên quá nóng vội.
“Trời mưa to quá, nhất định là bà nội cháu không nhìn thấy đường mới bị té ngã.” Đối phương mặc áo một cái mưa nhựa màu đỏ nhưng tóc đã ướt sũng, “Bác cũng tình cờ lái xe đi làm ngang qua đó, nhìn thấy bà nội cháu bị ngã không ai đỡ nên đã đến đỡ bà ấy dậy.”
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Cố Chiêu và Phương Tú Bình. Không phải ở một buổi xin việc chính thức mà là ở sảnh bệnh viện ồn ào.
Trên đường đi làm, Phương Tú Bình nhìn thấy bà nội Cố Chiếu ngã đến bất tỉnh nhân sự, có lòng hảo tâm gọi xe cứu thương rồi cùng bà đi đến bệnh viện, còn giúp liên lạc với người nhà. Vốn dĩ khi Cố Chiếu đến tới rồi bà ấy có thể ra về, nhưng biết được trong nhà Cố Chiếu chỉ có mỗi bà nội, bèn quyết định ở lại trợ giúp.
Bà ấy cùng Cố Chiếu chạy lên chạy xuống, giúp cô xử lý các loại thủ tục, sợ Cố Chiếu bị đói, đến tối còn mua cơm hộp cho cô.
Bà cụ bị ngã chấn động não, cần phải làm phẫu thuật hộp sọ. Phương Tú Bình nhìn thấy Cố Chiêu ngồi ở bên kia phát run, bà ấy liền có lòng tốt phân tán sự chú ý, đến trò chuyện với cô.
“Cách đây hai con đường có một viện dưỡng lão tên là Thiện Từ Gia Viên cháu có biết không? Bác đang làm việc ở đó.”
Phương Tú Bình cho Cố Chiếu phương thức liên lạc, nói cô sau này cần gì cứ đến tìm mình.
Ngoài miệng thì Cố Chiếu nói cảm ơn nhưng trong lòng không hề muốn làm phiền đối phương.
Sau đó bà nội Cố Chiếu phẫu thuật bình an, nhưng vì đầu óc bị thương, ước chừng nằm trong bệnh viện nửa tháng mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, thân thể của bà cũng không bằng lúc trước. Không thể đi đường, không thể cầm nắm đồ đạc, thậm chí lên xuống giường cũng cần có người hỗ trợ.
Đút cơm, lau người, rửa ráy vệ sinh... Những việc này Cố Chiếu cũng không để cho người khác làm. Bà cụ vẫn luôn hỏi cô tại sao không đi học, không đi tìm việc làm. Cố Chiếu liên dỗ dành bà, nói mình đã tìm được việc rồi, ông chủ cho cô hai tháng sau mới đi làm.
Nhưng bà lão chỉ bị thương ở đầu, không phải biến thành đồ ngốc, làm sao một lời nói dối vụng về như vậy có thể lừa được bà?
Khóc lóc, cãi vã rồi tuyệt thực kháng nghị, bà lão ước gì hôm ấy mình ngã chết trong cơn mưa,còn hơn sống dở chết dở như bây giờ, làm liên lụy đến cháu gái.
Sau đó Phương Tú Bình xách giỏ trái cây đến bệnh viện thăm bà cụ, nghe đến quẫn cảnh trong nhà liền cho hai người một lời đề nghị.
“Vừa lúc viện dưỡng lão đang thiếu một tài vụ, Cố Chiếu học ra cũng làm đúng ngành nghề, đến đó làm không phải được rồi sao? Tiền lương có hơi thấp, không tiền đồ gì mấy nhưng cũng không có áp lực.” Phương Tú Bình vỗ vỗ tay bà nội Cố Chiếu, “Chị, chị cũng vào sống trong viện của em đi, em sẽ cho chị một phòng đối giảm giá 30%. Vậy thì ngày thường Cố Chiếu đi làm vẫn có thể tiện chăm sóc chị hơn, thế nào?”
Cứ như vậy, Cố Chiếu đã trở thành nhân viên trong Thiện Từ Gia Viên.
Nếu nói Thẩm Quyết Tinh là ánh sao dẫn lối trong đêm tối thì Phương Tú Bình chính là tia nắng tinh khôi chiếu xuyên qua đám mây đen sau một trận mưa lớn.
Đối với việc làm như gửi than ngày tuyết này, Cố Chiếu vẫn luôn cảm kích trong lòng. Cũng vì vậy mà kể cả sau khi bà nội qua đời, cô vẫn không thay đổi công việc.
Người thấy khổ thì phải nếm qua quả ngọt rồi mới biết khổ là gì. Cố Chiếu không cảm thấy mình khổ, từ nhỏ bà nội đã nói với cô, không có ai đi cùng ai cả đời, vậy nên cô đã chuẩn bị cho ly biệt từ rất lâu.
Chỉ là không cam lòng...
Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi, bà nội không thể chờ cô thêm một chút nữa sao?