Năm đó Tưởng Uyển là một lòng muốn sinh một cô con gái. Trước khi kết hôn, bà ấy là một nghệ sĩ biểu diễn Côn khúc chuyên nghiệp, chuyên diễn khuê môn đán, chính đán, đao mã đán, tác phẩm tiêu biểu có Mẫu Đơn Đình và Trường Sinh Điện.
Các diễn viên kinh kịch truyền thống luôn có ý thức truyền thừa rất mạnh mẽ. Bà ấy muốn có một cô con gái để tiếp tục sự nghiệp hát Côn khúc của mình. Bởi vậy lúc biết mình sinh con trai, giấc mơ truyền thừa tan thành mây khói, bà ấy liền khóc ngay trên giường sinh.
Trong quan niệm truyền thống, khen quá nhiều sẽ dễ sinh kiêu, khiêm tốn mới khiến con người tiến bộ, còn có câu “phú dưỡng nữ nhi nghèo dưỡng nam nhi”, khiến cho Tưởng Uyễn rất hiếm khi khen ngợi con trai mà còn dùng phương thức “con nhà người ta” mà giáo dục, nhằm mục đích khích lệ đối phương hướng tới mục tiêu phía trước. Về phương diện nuôi dạy con cái, bà ấy vẫn luôn đi theo hướng để con trai phát triển độc lập —té ngã thì tự mình bò dậy, bệnh vặt sẽ không dễ đến bệnh viện. Cũng không phải bà ấy không thương con, nhưng bà ấy vẫn luôn cho rằng nghiêm khắc mới giúp con trai trưởng thành hơn.
Thẩm gia nhiều con cháu tưu tú, ngoại trừ việc ra ngoài khởi nghiệp, từ nhỏ đến lớn Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ khiến bà ấy nhọc lòng. Dù không phải là người ưu tú nhất nhưng trước giờ bà ấy vẫn thấy mình nuôi dạy đối phương thật sự không tồi. Là một đứa con hiểu lễ thức nghi, tôn trọng trưởng bối.
Trăm triệu không ngờ được, Thẩm Quyết Tinh giấu diếm bọn họ có bạn gái thì thôi đi, vậy mà còn vô thanh vô tức sống chung với nhau. Chuyện lớn như vậy tại sao không báo bọn họ một tiếng? Có còn xem bọn họ là cha mẹ hay không?
“Con và Quyết Tinh, quen nhau bao lâu rồi?” Tưởng Uyển hỏi.
Hai người ngồi xuống sô pha, trên bàn trà có đặt một ly nước trắng, là Cố Chiêu vào bếp rót cho Tưởng Uyển.
“Con và anh ấy là... bạn học cao trung. Sau khi tốt nghiệp đã không còn liên lạc, đến tháng tư năm nay mới gặp lại ở buổi họp lớp.” Cố Chiếu cũng ngồi co gối, hai tay đặt trên đầu gối, Tưởng Uyển hỏi gì cô liền thành thật đáp nãy.
“Bạn học cao trung?” Tầm mắt Tưởng Uyển tự nhiên rơi xuống trán Cố Chiêu, sau khi làm một lần quang động lực, vết bớt màu đỏ kia đã nhạt đi không ít, thế nên vừa nãy Tưởng Uyển nhìn cô lần đầu còn tưởng trên trán Cô Chiếu là giấy màu không cẩn thận dính vào.
Lúc ấy bà còn suy nghĩ người trẻ tuổi bây giờ lại bắt đầu lưu hành hoa trên trán, lúm đồng tiền của người thời xưa sao? Lại còn rất đẹp.
“Con vừa nói như vậy thì bác liền nhớ ra rồi, hình như lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau” Từ sâu trong trí nhớ, Tưởng Uyển lay ra một chuỗi ký ức, đó là một lần đi họp phụ huynh ở cao trung.
Bà ấy nhớ rõ lúc đó cả phòng học chỉ toàn người lớn, ngồi trước mặt bà lại là một cô bé, dáng người nhỏ gầy, mái tóc đen nhánh. Phụ huynh ngồi bên cạnh không khỏi tò mò, hỏi đối phương tại sao lại tự mình tới. Cô bé có vẻ rất ngại ngùng, quay mặt đi, dùng âm thanh yếu ớt trả lời, nói ông nội mình đang ốm, bà nội phải chăm sóc ông nên cô bé đành phải tự mình đến.
Lúc Tưởng Uyển nghe xong liền cảm thấy trong lòng đau xót, không biết lần thứ mấy mà tiếc hận mình sinh được con trai. Cô con gái nhỏ thật tốt biết bao, vừa ngoan vừa hiểu chuyện đến vậy.
Họp phụ huynh xong, Tưởng Uyển về đến nhà còn hỏi riêng con trai mình, cha mẹ cô bé kia đã đi nơi nào, tại sao không ở bên cạnh con bé.
“Cậu ấy không có ba mẹ.” Thẩm Quyết Tinh ngẩng mặt khỏi đề thi, “Cậu ấy là trẻ mồ côi.”
Tưởng Uyển khẽ há miệng, “Ai u” một tiếng, không ngờ thân thế của đối phương lại đáng thương như vậy.
“Vậy con bé sống thật không dễ dàng. Thường ngày con nhớ quan tâm người ta một chút, có nghe không?”
Thẩm Quyết Tinh cúi đầu, lực chú ý đã quay lại trên đề thi: “Vẫn luôn quan tâm đấy thôi.”
Tưởng Uyển nhìn chằm chằm Cố Chiếu trước mặt, cố gắng ghép cô với cô gái nhỏ trong ký ức mình lại với nhau.
“Lần họp phụ huynh đó, là con tự đi họp đúng không?”
Cố Chiêu ngẩn người, không ngờ hồi ức xa xăm vậy mà đối phương vẫn còn nhớ rõ.
“Dạ đúng, là con.”
Tưởng Uyển cầm ly nước lên uống một miếng, tự mình lẩm bẩm: “Thật đúng là quan tâm khá tốt, quan tâm về tới tận nhà.”
Thảo nào cô lại cảm thấy quen mắt.
Sau khi cơn hoảng loạn qua đi, Cố Chiếu hiện giờ đã trấn định lại, quan sát Tưởng Uyển một hồi cô cũng có loại cảm giác giống như mình đã gặp qua đối phương ở đâu đó. Nhưng cô chắc chắn thứ làm cô thấy đối phương quen mắt không phải buổi họp phụ huynh nhiều năm trước mà là một địa điểm ở gần hơn... gần đến mức cô không tưởng tượng được.
Rốt cuộc là nơi nào đây?
Tưởng Uyển buông ly nước, mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng đôi tay bà vẫn được bảo dưỡng khá tốt, làn da mịn màng trơn bóng, ngón tay nhỏ đài, không thấy già chút nào.
Cố Chiếu nhìn thấy bàn tay đối phương hơi hơi nhếch lên kiểu hoa lan, bỗng nhiên nhanh trí nhớ ra mình đã gặp đối phương ở đâu.
“Tưởng Uyển lão sư!” Cô vỗ tay một cái, kích động kêu lên, “Dì là Tưởng Uyển lão sư đúng không?”
Tưởng Uyển kinh ngạc nhíu mày: “Dì tên là Tưởng Uyển, nhưng hình như chưa từng dạy con.”
Sau khi kết hôn, Tưởng Uyển lui về phía sau sân khấu trở thành lão sư chỉ đạo đoàn kịch, mãi cho đến lúc về hưu. Nhiều năm như vậy, bà ấy đã dạy qua rất nhiều học sinh, nhưng bà ấy chắc chắn trong số đó không có Cố Chiếu.
Cố Chiếu liên tục xua tay: “Không không không, con, con không phải học sinh của dì, con chỉ là từng xem dì điễn.”
Phùng Hiểu Quyên là một diễn viên Côn khúc nghiệp dư có thâm niên, ngày thường không có việc gì làm thì rất thích truyền bá văn hóa Côn khúc, tổ chức cho mọi người trong viện dưỡng lão cùng nhau xem bằng ghi hình. Cố Chiếu thường xuyên bị lôi kéo xem, trong đó có (Mẫu Đơn Đình), Trường Sinh Điện) và (Bạch Thố Ký) của Tưởng Uyển.
“Con đã từng xem dì diễn sao?”
Điều này càng khiến Tưởng Uyển ngạc nhiên hơn. Khi còn trẻ, bà ấy cũng không tính là nổi tiếng, lại sớm lùi bước, vài người thích xem hát có lẽ ngay cả tên bà ấy cũng không nhớ, bà ấy không ngờ rằng Cố Chiêu sẽ nhận ra mình.
“Đã xem qua, nhưng không phải xem trực tiếp mà là trong DVD của những cụ già ở viện dưỡng lão lưu giữ.” Cố Chiếu nói.
“Viện dưỡng lão? Con làm việc ở viện dưỡng lão à?” Trọng điểm của Tưởng Uyễn lập tức bị kéo đi.
“Vâng, là làm tài vụ ở viện dưỡng lão. Có đôi khi cũng sẽ làm công tác xã hội, ở viện dưỡng lão có rất nhiều ông bà lão thích dì.”
“Vậy sao...” Tưởng Uyển vô cùng hoài nghỉ, “Chứ không phải là vì Quyết Tinh nói với con trước kia dì hát côn kịch nên bây giờ con mới nói những lời này để vuốt mông ngựa?”
Nếu thật là như vậy thì đứa con trai này cũng rất để tâm, hơn nữa thật lòng bà ấy được dỗ rất vui về.
“Không có không có, mặc dù Thẩm Quyết Tinh có nói trước khi về hưu dì có làm công tác văn nghệ nhưng chưa từng nói dì chính là Tưởng Uyển lão sư, cháu thật sự là mới biết đó là dì.” Cố Chiếu sợ bà ấy không tin, bèn lấy di động ra gọi cho viện trưởng Phương.
Phương Tú Bình đang tuần tra trực ban ở viện dưỡng lão, lúc nhận được cuộc gọi video từ Cô Chiếu, một chân bà ấy mới vừa bước vào phòng sinh hoạt.
“Alo? Tiểu Chiếu, có chuyện gì vậy?”
“Phiền ngài gọi Hiểu Quyên lão sư giúp con với.”
Phương Tú Bình liếc mắt nhìn đến Phùng Hiểu Quyên đang cùng nhóm Trương Thải Hà đánh mạt chược trong phòng sinh hoạt, nói: “Vừa khéo, con vừa nói ta liền nhìn thấy bà ấy.”
Bà ấy đi đên bên cạnh Phùng Hiểu Quyên, đưa điện thoại đưa tới bên tai đối phương.
Phùng Hiểu Quyên đang do dự do dự có nên xóa sạch ba thùng trong tay hay không, đột nhiên có một chiếc di động dán tới liền hoảng sợ.
“Ai vậy?” Bà ngẩng đầu hỏi Phương Tú Bình.
“Hiểu Quyên lão sư, là cháu đây.” Cố Chiếu nói trong điện thoại.
“À à, là Bé Ngoan sao, có chuyện gì vậy?” Ba thùng có giữ lại cũng vô dụng, nhưng trong sân không ai đánh ra quá ba thùng, nói không chừng có người đang chờ trương bài này. Đánh hay không đánh đây?
“Hiểu Quyên lão sư, ngài nhìn di động đi, xem người bên cạnh cháu chính là ai đây.”
Phùng Hiểu Quyên nhận lấy di động của Phương Tú Bình, hơi híp mắt, sau đó liên thấy được Tưởng Uyên ở bên cạnh Cố Chiếu. Bà ấy không giông như Cố Chiếu gặp cả buổi mới nhìn ra đối phương, bà ấy vừa xem một cái liền nhận ra được, bàn tay run run, ba thùng nhéo trong tay nửa ngày liền đánh ra.
“A AI” Phùng Hiểu Quyên kích động đứng lên.
Trương Thải Hà ở đối diện đẩy bài: “Hồ!”
Phùng Hiểu Quyên còn hơi sức đâu mà quan tâm đến bài cục, cả người hưng phấn giống như thiếu nữ truy tinh thành công, túm lấy áo của Phương Tú Bình ở bên cạnh, mặt đỏ hết lên.
“Tưởng Uyển lão sư! Là Tưởng Uyển lão sư đúng không?”
“Xin chào ngài, tôi là Tưởng Uyển.” Tưởng Uyển ở đầu video bên kia rụt rè gật gật đầu với Phùng Hiểu Quyên.
“Thật sự là Tưởng Uyển, không phải ta đang nằm mơ đúng không...”
Bà lão thật sự rất thích Côn khúc, cũng thật sự yêu thích Tưởng Uyển, bà cầm điện thoại di động bắt đầu bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình với đối phương. Hai người đều đam mê Côn khúc, tuy đây là lần đầu giao lưu nhưng lại không cảm thấy có gì xấu hổ, trò chuyện một hồi liền có loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
“Lão tỷ tỷ, chờ thêm hai ngày, thời tiết mát mẻ chút, em liên đi tìm chị. Em sẽ trực tiếp hát Du Viên Kinh Mộng) cho chị xem, chị thấy vậy có được không?”
“Được được, em cứ tới đây, chỗ này của chúng ta có rất nhiều người mê xem hát, đều đặc biệt thích em.” Phùng Hiểu Quyên bệnh tật quấn thân, là kiểu người có hôm nay không nghĩ ngày mai, nghĩ đến cảnh trước khi chết mình có thể tận mắt nhìn thây diễn viên Côn khúc yêu thích, hốc mắt đã muốn ươn ướt, “Có thể trực tiếp nghe em hát (Mẫu đơn đình), đời này của chị thật đáng giá.”
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Tưởng Uyển thật lâu không thể bình tĩnh lại. Bà ấy không ngờ vẫn còn có nhiều người nhớ rõ mình đến vậy, yêu thích mình đến vậy. Suy cho cùng bà ấy cũng chỉ là một diễn viên Côn khúc nhỏ bé, thế mà có thể làm cho một vị 80 tuổi nói rằng “Đời này đáng giá”, mình thì có tài đức gì chứ?
Bà ấy bắt lấy tay Cố Chiếu, khẩn thiết nói: “Cảm ơn con đã cho dì biết vẫn còn một nhóm người thích xem hát còn nhớ đến dì. Lâu rồi không diễn, dì phải chuẩn bị cho tốt một chút, tập luyện một phen, cũng không thể để lão tỷ tỷ thất vọng được.”
“Nêu dì có thể đến, Hiểu Quyên lão sư bọn họ đều rất mừng rỡ.” Không biết vì sao, sau khi biết đối phương là Tưởng Uyển, cái mác “Mẹ của Thẩm Quyết Tinh” trong mắt cô liền phai nhạt đi, thay vào đó là mác “Diễn viên Côn kịch” đột nhiên hiện ra, ngược lại Cố Chiếu đã không còn khẩn trương nữa.
“Dì thêm WeChat của con đi, con gửi địa chỉ cho dì. Đến lúc đó dì chỉ cần báo trước với con một tiếng là được, con giúp dì bố trí sân khấu” Cố Chiếu mở mã QR của mình ra cho Tưởng Uyển quét.
Tưởng Uyến nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nửa ngày không có động tĩnh.
Cố Chiếu kỳ quái ngẩng đầu: “Lão sư?”
Trong mắt Tưởng Uyển hiện ra một chút ý cười: “Cứ gọi là dì ” Bà ây lấy di động của mình ra, “Quét như thế nào vậy? Dì đã quên mất rồi.”
Tuy bà ấy không có phúc khí có con gái nhưng cũng may là cậu con trai mình còn biết tranh đua.
Cố Chiếu cầm lấy di động của bà ấy, cười cười: “Để con giúp dì.”
Đến tối Thẩm Quyết Tinh về nhà, vừa vào phòng liền nhìn thấy 3 món mặn 1 món canh phong phú trên bàn cơm.
Anh nhíu nhíu mày, hỏi trên Cố Chiếu đang ngồi xem TV trên sô pha: “Em nấu cơm à? Không phải anh đã dặn em đừng động vào mấy chuyện đó sao?”
Cố Chiếu chờ anh hồi lâu, đã sớm đói bụng, thấy anh về đến nhà thì vội vàng bò dậy vào phòng bếp dọn cơm,
“Không phải em làm, những món này sao em làm được? Chẳng lẽ anh không thấy đồ ăn này thoạt nhìn rất quen mắt sao?”
Thẩm Quyết Tinh đặt ngón tay lên chén canh, canh gà bên trong thậm chí vẫn còn ấm.
“... Mẹ anh đã tới à?” Anh lập tức nghĩ tới khả năng lớn nhất.
“Ừm, là em phụ giúp dì ấy một tay.” Cố Chiếu dọn cơm ra xong thì nói, “Dì ấy dặn anh về đến nhà rồi thì nhớ gọi điện thoại cho dì.”
Thẩm Quyết Tinh không ngờ Cố Chiếu ở nhà mình có hai ngày đã bị mẹ bắt gặp, nghĩ đến mẹ mình ngày thường luôn cho người ta cảm giác nghiêm khắc có khoảng cách, liền lo lắng nói: “Mẹ anh có làm khó dễ em không?”
Cố Chiếu bày chén đũa ra, không ngẩng đầu nói: “Dì là người rất hiền từ, sao lại làm khó em?”
Mẹ anh... hiền từ?
Nếu không phải đồ ăn và canh có hương vị giống như ở nhà, Thẩm Quyết Tinh sẽ hoài nghi liệu có phải có người giả mạo mẹ mình để lừa Cố Chiếu mở cửa hay không.
Ăn cơm xong, Thẩm Quyết Tinh lấy cớ hút thuốc chạy ra ban công gọi điện thoại cho Tưởng Uyển.
Tiếng chuông chỉ vang lên một tiếng thì bên kia liền nhận, hiển nhiên vẫn luôn chờ anh gọi.
"Mẹ"
Anh còn chưa kịp nói gì thì đã bị đôi phương phủ đầu.
“Sống cũng đã sống chung rồi, trước sau gì cũng phải có trách nhiệm với con gái người ta. Con dự định khi nào thì kết hôn?”
Thẩm Quyết Tinh lập tức ngây ngốc.
Kết hôn?