Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Hoắc Linh quyết định đưa bà nội mình vào ở trong viện dưỡng lão của Cố Chiếu bọn họ.
Bà nội của Hoắc Linh họ Viên, vẻ mặt hiền lành, cả người sạch sẽ, vừa nhìn là biết bà được chăm sóc rất chu đáo. Ngay từ đầu bà lão đã rất ngoan, cũng rất nghe lời, nói gì bà cũng bảo mình đã biết rồi, trông có vẻ rất thấu tình đạt lý Nhưng thời điểm Hoắc Linh chào bà sắp đi, một khắc trước bà còn đang nói chuyện vui vẻ với cháu gái, một khắc sau liền lộ ra vẻ mặt đề phòng, hỏi Hoặc Linh là ai, vì sao mình lại ở đây.
Thế giới của người bệnh Alzheimer chính la như vậy, cảm giác về thời gian và không gian hỗn loạn, thường xuyên quên mất người thân ở ngay trước mặt. Hoắc Linh đã quen với chuyện này, cô ấy có chút bất đắc dĩ đứng trươc mặt bà giới thiệu lại bản thân như đã từng làm vô số lần mấy năm nay.
“Linh Linh? Cháu là Linh Linh? Sao cháu có thể là Linh Linh được?” Đầu tiên bà nội Viên cảm thấy mơ hồ, sau đó dường như rốt cuộc đã nhớ ra, tiến đến ôm chặt lấy Hoắc Linh, vẻ mơ mịt trên mặt hoàn toàn biến thành áy náy, “Ui chao thật sự là Linh Linh, thật sự là cháu gái tôi, trí nhớ bà nội quá kém, làm sao bà có thể quên cháu được chư.”
Lúc Hoắc Linh rời đi hai mắt đỏ hoe, Cố Chiếu tiễn cô ấy đến cổng như lần trước, nhìn dáng vẻ cô ấy không nỡ, cô liên an ủi nói: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc bà nội Viên thật tốt. Nếu cô nhớ bà thì có thể gọi video đến bất cứ lúc nào, mỗi ngày đều có thể đến thăm bà ấy.”
Hoắc Linh mấp máy môi, cô ấy không nói gì, chỉ cúi thấp đầu với Cố Chiếu.
Cố Chiếu hoảng sợ, vội vàng đỡ cô ấy: “Không cần không cần đâu...”
Hoắc Linh gắt gao nắm lấy tay cô: “Bà nội tôi đành nhờ chỗ các chị.”
Dù là trẻ nhỏ hay người già, giao phó thân nhân gầy yếu vào tay người khác để người khác chăm sóc, chắc chắn người nhà phải gửi gắm rất nhiều tin tưởng lẫn kỳ vọng. Viện trưởng Phương thường xuyên nói trong buổi họp, chính vì phần tin tưởng và kỳ vọng này, bọn họ phải gánh vác trách nhiệm của mình, không được để người nhà thất vọng.
“Được!” Cố Chiếu gật đầu thật mạnh, hứa hẹn với đối phương một phần tình cảm nặng tương xứng, “Bà ấy sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, cô không cần phải lo.”
“Alzheimer thực sự là một căn bệnh tàn nhẫn, càng tàn nhẫn hơn với ngươi nhà bệnh nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình từng chút mất đi ký ức, cuối cùng quên hết mọi người xung quanh.” Cố Chiếu thở dài.
Vì đi lại quá bất tiện, dù Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn muốn giữ cô lại, Cố Chiếu vẫn quyết định chuyển về nhà mình sống, hơn nữa còn dọn đồ cả đêm.
“Anh đã xem qua sách về phương diện nay, không thể phòng bệnh, cũng không co phương pháp trị tận gốc, là một căn bệnh khiến người ta dần đi vào tuyệt vọng.” Thẩm Quyết Tinh thò đầu ra khỏi phòng ngủ, “Hay là để mai rồi đi?”
Cố Chiếu đang thu dọn đồ đạc trong phòng khách, ném từng món đồ vào rương hành lý, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Thứ bảy anh đã nói như vậy rồi, tới chủ nhật vẫn nói như vậy, hôm nay đã là thứ ba, giờ em còn không quay về thì phải đến mùa đông mất.”
Thẩm Quyết Tinh thấy mưu kế bại lộ, không thể nói gì thêm, bất đắc đi bĩu môi quay trở lại phòng ngủ.
Cố Chiếu thu thập xong, khép lại rương hành lý, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Quyết Tinh đang cầm một cai rương hành lý còn to của cô đi ra từ phòng ngủ, đưng ở trước mặt cô.
“Anh phải đi công tác sao?” Cố Chiếu còn tưởng Thẩm Quyết Tinh đưa cô về xong sẽ trực tiếp lên máy bay, rương hành lý lớn như vậy, lần này Thâm Quyết Tinh hẳn sẽ đi mười ngày nửa tháng không về được.
“Đi công tác ở nhà em.” Có đôi khi Thẩm Quyết Tinh thật sự muốn bổ sọ não cô ra nhìn một cái, nhìn xem đầu óc trì độn như vậy sao có thể thi đậu đại học A, sao có thể tranh được học bổng.
“Anh muốn đến sống ở nhà em sao?” Cố Chiếu đỡ rương hành lý đứng lên, “Nhưng nhà em cách công ty anh rất xa, có bất tiện quá không?”
Thẩm Quyết Tinh ấn đầu cô xoa xoa một cái: “Em không muốn sống với anh, vậy anh chỉ còn cách sang ở với em. Giờ làm việc của anh không cứng nhắc như vậy, không cần ngày nào cũng phải đi làm đúng giờ, xa thì xa một chút cũng được.”
Thật ra Cố Chiếu cũng có chút không nỡ tách khỏi Thẩm Quyết Tinh, hai người ở bên nhau lâu ngày đã tập thành thói quen, khiến cô rất khó khôi phục lại trạng thái giống như trước đây.
“Vậy...một cái rương có đủ không?” Thế nên dường như cô lập tức tiếp nhận chuyện Thẩm Quyết Tinh chuyển đến sống cùng minh.
“Đợi thời tiết trở lạnh hơn một chút anh sẽ về lấy thêm.” Thẩm Quyết Tinh nói dùng một tay xách cái rương hành lý đi về phía cửa.
Cố Chiếu sửa sang lại đầu tóc đi theo phía sau anh hai bước, đột nhiên nghĩ đến gì đó, bèn đổi hướng chạy tới thư phòng, lúc trở ra trên tay cô ôm con cún robot đang chờ sẵn.
“Mang theo Tiểu Khả Ái nữa.” Mặc dù nó chỉ là một AI nhân tạo không có linh hồn nhưng Cố Chiếu vẫn rất thích nó, vẫn đối xử với nó như một thú cưng thực sự.
“Năm ngoái em đi đường có nhặt được một ông cụ mắc bệnh Alzheimer” Ôm Tiểu Khả Ái, Cô Chiếu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, đề tài lại quay về lúc ban đầu.
Cô còn nhớ rõ, ngày đó hôm đó vô tình dậy muộn, vội vã chạy đi làm, từ trạm tàu điện ngầm đến giao lộ đầu tiên, cô gặp được ông cụ lạc đường kia.
Rõ ràng là đèn xanh, ông ấy lại do dự không dám qua đường lớn, Cố Chiếu cứ nghĩ chân cẳng ông không tiện, hảo tâm đến dò hỏi ông có muốn mình dắt qua đường hay không, kết quả đối phương lập tức chảy nước mắt nói mình không tìm được đường về nhà.
Ông lão lưng đã còng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, râu tóc đều bạc trắng, trong miệng đã rụng vài cái răng, thoạt nhìn cũng đã bảy tám chục tuổi. Một vị mạo diệt chi niên như thế lại bởi vì không tìm được đường về nhà mà khóc ngay ngã tư đường như một đứa trẻ bốn năm tuổi, khiến cho Cố Chiếu thấy trong lòng rất khó chịu.
“Cũng may trên cổ ông ấy có mang một tấm thẻ ghi số điện thoại, em gọi điện qua, là con gái ông ấy tiếp. Ông ấy ra ngoài mua bữa sáng một mình, đi càng ngày càng xa, đi hết hai tiếng đồng hồ rồi bị lạc, người nhà đều đi tìm kiếm, gấp đến độ không được.” Cuối cùng Cố Chiếu đứng đợi với ông lão ở ven đường hết nửa giờ, tận mắt nhm thấy con cái lái xe tới đón mới an tâm rời đi.
“Hy vọng giới y học có thể chữa được căn bệnh này sớm một chút.”
Từ sau khi ông bà nội cô qua đời, đối với khái niệm mái nhà, Cố Chiếu đã có một lý giải mới.
Nhà không phải là một căn phòng trống, nhà là kỷ niệm, là những chuyện vụn vặt bên người thân, là năm tháng nhỏ giọt chảy xuôi. Không tìm thấy đường về nhà, thật sự rất đáng thương.
“Sao lúc nào em cũng nhặt được ngươi đi lạc vậy?” Thẩm Quyết Tinh có chút buồn cười, ở vài phương diện Cố Chiếu có chút trì độn đến dọa ngươi, lại có những phương diện cô nhạy bén lạ thường. Người đi đường nhiều như vậy, nhưng dường như chỉ cần nhìn lướt một cái là cô biết được ai đang cần trợ giúp.
Cố Chiếu sờ sờ Tiểu Khả Ái trong lồng ngực, nói: “Đã thấy rồi thì không thể mặc kệ. Em còn từng nhặt được một chú cún đi lạc nữa kìa, là một con Corgi chân rất ngắn, còn có mang vòng cổ...”
Thẩm Quyết Tinh an tĩnh lắng nghe hồi ức nhặt được thú cưng lẫn người đi lạc suốt mấy năm nay, bỗng nhiên anh thình lình mở miệng: “Nếu trong tương lai có một ngày anh lạc đường, em nhất định có thể đưa anh về nhà.”
Người bình thường nghe thấy những lời như vậy, có lẽ sẽ phỉ phui cái mồm, dặn anh không được nhắc chuyện xui xẻo, hoặc coi như anh nói giỡn, cũng vui đùa đáp lại, nhưng Cố Chiếu thì không.
Cô nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó liếc nhìn Thẩm Quyết Tinh ở bên cạnh, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Được, em sẽ làm như vậy.” Cô trả lời thật sự nghiêm túc, “Bất kể anh ở nơi nào, em đều sẽ đưa anh về nhà.”
Yết hầu Thẩm Quyết Tinh khẽ nhúc nhích, trong lòng anh hiểu rõ Cố Chiếu chỉ là ăn ngay nói thật, không hề cố ý lời ngon tiếng ngọt với anh, nhưng anh vẫn bị đối phương trêu chọc đến không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Tống Giảo Mộng tới viện dưỡng lão đánh... làm tình nguyện viên, cô ấy nhìn đến vệt đỏ thoắt ẩn thoắt hiện ngay cổ áo Cố Chiếu, tặc lưỡi hai tiếng, giúp cô kéo cao cổ áo lên.
“Dâu tây lộ ra rồi.”
Cố Chiếu một phen đè lại cổ mình, mặt có chút ửng đỏ: “Mình đã bảo anh ấy đừng cắn...”
Tống Giảo Mộng độc thân đột nhiên cảm thấy một mùi chua ập vào mặt, cô ấy ôm lấy ngực mình hung tợn mắng một câu: “ Tình lữ thối!”
Cố Chiếu cười cười,cũng không để ý.
“Hôm nay cậu đến có lẽ không đánh bài được rồi, nay là ngày sinh hoạt, mọi người đều đi tham gia vào các nhóm nhỏ mình yêu thích.”
Mỗi thằng Thiện Từ Gia Viên có tổng cộng bốn lần sinh hoạt nhóm nhỏ, bao gồm hoạt động làm vườn, làm thủ công, xem diễn kịch, ca hát, đọc sách, mọi người có thể chọn tham gia nhóm nhỏ theo sở thích của bản thân.
Ngoài hoạt động nhóm nhỏ, viện dưỡng lão còn có hai đến bốn hoạt động quy mô lớn trong một năm, nếu thời tiết tốt, tình hình dịch bệnh không nghiêm trọng thậm chí còn tổ chức cho người già đi công viên, đi xem danh lam thắng cảnh ở thành phố S, đi chơi xuân, chơi thu, đi lại đi lại.
“Nhóm sở thích? Là làm những gì?” Tống Giảo Mộng hỏi.
“Lam vườn chính là trồng rau, làm thủ công là dệt áo len, cắt giấy này nọ, xem diễn kịch chủ yếu là xem DVD ở phòng nghe nhìn, ca hát ở phòng sinh hoạt, đọc sách ở thư viện.”
“Còn cậu đi đâu?” Tống Giảo Mộng thấy Cố Chiếu ôm một quyển sách trong lòng ngực, hiếu kỳ hỏi.
Cố Chiếu mới từ thư viện đi ra, để cho cô ấy nhìn tên sách rồi nói: “Mình muốn đi xem bà cụ Viên, đọc quyển sách này cho bà ấy nghe.”
Hoắc Linh nói bà nội mình xuất thân từ gia đình là phần tử trí thức, lúc còn trẻ bà rất thích đọc sách, vẫn luôn giữ thói quen nay mãi đến lúc bị bệnh mới thôi. Trước năm 80 tuổi, mỗi tuần bà đều sẽ đọc một quyển sách mới.
Tống Giảo Mộng không có việc gì làm, tới cũng đã tới rồi, liền nói muốn đi cùng với Cố Chiếu.
Lúc hai người đến trước cửa phòng bà cụ Viên, điều dưỡng đang đút bà ấy uống nước. Bà dựa lưng trên giường, tay cầm một cốc trà lớn, vừa uống thì nước vừa chảy xuống. Điều dưỡng có vẻ có kinh nghiệm nên đã lót khăn giấy dưới cằm bà ấy, ngăn không cho nước nhỏ xuống người.
Uống trà xong, bà cụ Viên nhìn đến Cố Chiếu và Tống Giảo Mộng đang đi vào phòng, cảnh giác nói: “Hai người là ai, sao lại tự ý vào phòng người khác?”
Cố Chiếu dừng bước chân, không tiến lên phía trước nữa: “ Cháu là bạn của cháu gái bà, bà đã quên rồi sao?”
“Cháu gái?” Bà ấy nghi hoặc mà nghiêng đầu, “Cô đừng có nói bậy. Ta chỉ có một đứa con trai, nó còn chưa lập gia đình, cháu gái ở đâu ra?”
Tống Giảo Mộng chưa bao giơ tiếp xúc với người già bị bệnh như thế này, không biết phải đối phó thế nào, chỉ biết nhìn chằm chăm Cố Chiếu, chờ xem cô xử trí ra sao.
“Vậy cháu nói sai rồi, cháu là một người bạn của con trai bà.” Cố Chiếu huơ huơ quyển sách trong tay mình, “Bác ấy nhờ cháu mang một quyển sách đến cho bà, để cháu đọc cho bà nghe.”
“Bạn của con trai ta?” Bà cụ Viên giống như nhớ lại chuyện gì đó, vỗ đùi một cái đẹt, “À a, con là Tiểu Nghiêm, là bạn gái của con trai ta đúng không?”
Cố Chiếu chần chờ một lat, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, cháu là Tiểu Nghiêm.”
Điều dưỡng ở bên cạnh cũng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, cô ấy chính là Tiểu Nghiêm.”
Với thân phận lớn thế này, bà cụ Viên nháy mắt đã buông bỏ cảnh giác, đón hai người lại ngồi.
Cố Chiếu kéo ghế dựa ngồi cạnh mép giường, Tống Giảo Mộng thì ngồi xuống sô pha cách đó không xa, an tĩnh mà nhìn hai người bọn họ.
Mở sách ra, Cố Chiếu mỉm cười với bà cụ Viên đang nằm trên giường: “Quyển sách này rất hay, còn đoạt được giải thưởng văn học, để cháu đọc cho bà nghe nhé?”
Bà cụ Viên nhăn mày: “Đoạt giải thưởng văn học nào? Sao ta không nghe nói vậy?”
Cuốn sách này được in lần đầu những năm 2005, cho dù bà cụ có đọc qua phỏng chừng cũng đã quên mất.
“Giải thưởng đó có lẽ không nổi tiếng lắm.” Cố Chiếu mở trang đầu tiên ra, nhẹ giọng đọc lên trước mặt bà cụ Viên.
“Tôi là người quen cũ của Vũ và Tuyết, tôi đã 90 tuổi rồi. Vũ và Tuyết chứng kiến tôi già đi, tôi cũng nhìn bọn họ già đi...”
Khi Cố Chiếu đọc đến trang thư mười thì bà cụ Viên đã ngủ thiếp đi, Cố Chiếu khép sách lại, gọi Tống Giảo Mộng cùng rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.
“Có thể cho mình mượn cuốn sách này mấy ngày được không?” Tống Giảo Mộng mới vừa nghe một chút liền bị nó thu hút, rất hứng thú với câu chuyện này.
“Được, cho cậu mượn.” Cố Chiêu sảng khoái đưa sách cho đối phương.
“Cảm ơn, mình sẽ mau chóng trả lại.” Tống Giảo Mộng xoa bìa sách, nói.
Cố Chiếu trực tiếp lắc lắc đầu: “Không cần đâu, cậu muốn đọc bao lâu cũng được. Dù sao lát nữa bà cụ Viên tỉnh lại sẽ không còn nhớ mình là ai, cũng không nhớ quyển sách này, lần sau mình sẽ đổi sang quyến sách khác, dùng một thân phận khác xuất hiện trong nhân sinh của bà ấy.”
Một câu chuyện có chút bất lực cùng bi thương như vậy, kỳ lạ là từ miệng cô thốt lên lại không còn quá nặng nề nữa, thậm chí con co chút ấm áp, giống như “lãng quên” cũng không có gì ghê gớm cả.
Hai người đi trên hành lang nối liền hai khu nhà, ánh mặt trời từ một bên chiếu vào, dừng ở trên người Cố Chiếu, sáng ngời đến loá mắt. Tống Giảo Mộng nhìn bóng đáng cô, hơi hơi nheo mắt lại.
Viện dưỡng lão không như cô ấy tưởng tượng, Cố Chiếu... cũng không như cô ấy tưởng tượng.