Ánh Nắng Đến Muộn

Chương 3:




Kỳ Vân Chương chỉ bình tĩnh nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng im lặng cùng với đối tác rời đi.
Bởi vì bố mẹ đi công tác nửa năm nên tôi vẫn ở nhà của Kỳ Vân Chương.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, anh mới quay về.
Trái tim luôn thấp thỏm của tôi đập ngày càng nhanh theo tiếng bước chân dần đến gần của người đàn ông ngoài cửa.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Tôi giả chết bất động.
“Mở cửa.”
… Tối nay trốn không thoát rồi.
Tôi lề mề đi qua, mở cửa ra.
“Chú nhỏ.”
Mùi rượu của người trước mặt chui thẳng vào khoang mũi tôi.
Không ngẩng đầu lên mà tôi cũng biết là anh đang giận.
“Tối nay ăn cơm với bạn thế nào?”
“Khá tốt.”
Trong giọng nói cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
Kỳ Vân Chương im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi mới cười rất nhạt: “Vậy em đi ngủ sớm một chút.”
Tôi nhìn bóng lưng xoay người rời đi của anh, có chút tịch liêu, quỷ thần xui khiến mà kéo ống tay áo anh.
“Anh giận sao?”
Kỳ Vân Chương đưa lưng về phía tôi, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Tôi đột nhiên không muốn làm khó anh nữa.
Thật ra anh không làm gì sai cả.
Hai năm trước, anh không thích tôi mà từ chối là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Cho dù là về mặt tình cảm hay về mặt đạo đức.
Sau đó nữa, anh đọc lòng nhưng lại không thể không áp chế, chờ tôi lớn lên.
Tất cả những gì anh che giấu dưới vẻ thờ ơ hờ hững là sự buồn bã vô tận.
*
Tôi tiến lên trước một bước, ôm lấy eo anh từ phía sau.
“Anh có gì mà giận chứ, em đâu có thích cậu ấy.”
Kỳ Vân Chương xoay người, trong mắt có dấu vết vỡ vụn.
“Vậy em thích ai?”
Tôi cong môi, trả lời từng chữ một.
“Kỳ, Vân, Chương.”
Vừa dứt lời thì đã bị anh đẩy vào phòng ngủ của anh, đè lên cửa.
Nụ hôn rơi xuống.
Anh không có kiên nhẫn, giọng điệu ra lệnh.
“Mở ra.”
Trong khoảnh khắc miệng hé mở, hơi thở lập tức bị anh cắn nuốt hết.
Kỳ Vân Chương giữ lấy vai tôi, lực đạo hung hăng không để lại chút chỗ trống nào.
Vào lúc sắp hết oxy, tôi mới cảm thấy mình được dần dần buông ra.
Bàn tay đặt trên vai trượt xuống giữa eo.
Kỳ Vân Chương chậm rãi lùi lại.
“Cho nên hôm nay em gặp mặt cậu ta làm gì?”
Tôi mở miệng hít thở, nói chuyện đứt quãng.
“Chính thức, từ chối cậu ấy. Cũng coi như, là, có một lời giải thích.”
“Làm tốt lắm.” Kỳ Vân Chương nói.
Trong bầu không khí ấm áp mập mờ, điện thoại của tôi lại không đúng lúc mà vang lên.
Tôi lấy ra mở màn hình lên.
“...”
Là Hà Dư.
Kỳ Vân Chương lùi lại hai bước, dựa vào chiếc bàn sau lưng, cười hất cằm lên.
“Nghe đi.”
Tôi do dự mấy giây, với suy nghĩ tôi và Hà Dư trong sạch, tôi nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
“Sở Nguyện, tớ thật sự thích cậu.”
Còn không bằng không nghe!
Hà Dư hình như uống nhiều rồi, nói chuyện có chút mơ hồ.
Kỳ Vân Chương cắn một điếu thuốc, nghe thấy những lời này thì cúi đầu cười lạnh.
Anh đón lấy điện thoại của tôi, hút một hơi thuốc.
Trong giọng nói ẩn chứa ý cười mỉa mai.
“Cậu bạn này, cô ấy cũng thật sự không thích cậu đâu, cậu cần gì phải làm vậy chứ?”
“Con mẹ nó có gì thú vị đâu chứ?”
Kỳ Vân Chương vừa nói vừa dùng tay mơn trớn đôi môi hơi sưng vì bị hôn của tôi.
Cái hành vi chế nhạo kẻ thất bại, thể hiện sự thành công này, anh làm mãi không biết mệt.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, sau đó truyền đến tiếng ném ly.
Kỳ Vân Chương châm chọc cười, trực tiếp cúp máy rồi ném điện thoại cho tôi.
*
Tôi suy nghĩ có phải Hà Dư đang một mình ở bên ngoài uống rượu hay không, liệu có an toàn hay không.
Đang xoắn xuýt xem có cần hỏi cậu ấy hay không.
“Ngây ra đó làm gì vậy?” Kỳ Vân Chương lên tiếng.
Tôi nói cho anh biết suy nghĩ của minh.
Ánh mắt người đàn ông thoáng cái rất u ám.
Anh nghiêng đầu dập tắt điếu thuốc, kéo tôi đến trước mặt anh.
Bàn tay giữ lấy sau cổ tôi, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
“Có phải anh chiều hư em rồi không, hửm?”
“Để em thản nhiên nghĩ đến người khác ở trước mặt anh như thế?”
Sau cổ tôi run lên từng cơn.
Tôi nhắn tin cho bạn của Hà Dư, bảo cậu ta gọi điện thoại cho Hà Dư, sau đó lập tức nhấn tắt điện thoại.
Người uống nhiều không chỉ có một mình Hà Dư.
Còn có người đàn ông trước mặt nữa, anh nguy hiểm hơn Hà Dư nhiều.
“Em sai rồi.”
Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn anh, hy vọng anh có thể cảm nhận được sự thẳng thắn thành khẩn của tôi.
Rõ ràng là Kỳ Vân Chương đã thành công chấp nhận tin tức này, buông lỏng bàn tay giữ sau gáy tôi ra.
Chuyển sang kéo tay tôi đặt trên cà vạt của anh.
“Cởi ra giúp anh.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu, cởi cà vạt ra.
Tiến triển nhanh quá rồi đó…
Kỳ Vân Chương dù bận vẫn thong dong mà cười, không hề vạch trần sự bối rối của tôi.
Người trước mặt chỉ mặc áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng xiêu vẹo, ống tay áo cũng được xắn lên cao.
Quần áo nghiêm chỉnh lại bị anh mặc ra cảm giác phong lưu.
Tai tôi không tự chủ được mà đỏ lên.
Sau khi cởi cà vạt, đôi môi của người đàn ông lại lần nữa bao phủ.
Khác với sự phát tiết vừa rồi, lần này càng giống như sự động tình của những người yêu nhau.
Vốn tưởng Kỳ Vân Chương sẽ làm chút gì đó, nhưng thực chất tay của anh vẫn an phận đặt trên eo tôi.
Khiến tôi lúng ta lúng túng mà yên lòng trở lại.
Nụ hôn kết thúc, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Kỳ Vân Chương giống như biết tôi đang nghĩ gì, nheo mắt liếc nhìn tôi.
“Em vẫn còn muốn làm chút gì à?”
“Không muốn không muốn, không muốn làm gì cả.” Tôi lập tức lắc đầu.
Sau này mỗi một lần hôn nhau, thấy Kỳ Vân Chương khi mặc áo sơ mi đều sẽ nới lỏng cà vạt trước, tôi mới biết được anh chỉ ngại cà vạt hạn chế hành động của anh mà thôi.
*
Khoảng thời gian hẹn hò với Kỳ Vân Chương, bình thường hành vi tồi tệ nhất anh làm với tôi cũng chỉ có hôn thôi.
Tôi không hề cảm thấy trạng thái này có gì không ổn, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ cảm giác từ từ chậm rãi này.
Nhưng tôi đã bỏ qua một điểm.
Kỳ Vân Chương là một người đàn ông gần 30 tuổi.
Anh là người đàn ông trưởng thành.
Giống như đại đa số đàn ông, sẽ không đơn giản chỉ dừng ở việc hôn môi bạn gái như vậy.
Mà hành động khiến người khác bất ngờ này của anh, tôi không ngờ rằng lại nghe được lời giải thích từ người khác.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Kỳ Vân Chương đi Hồng Kong công tác, bận đến mức gần như không có thời gian trả lời tin nhắn của tôi.
Nhưng buổi tối ngày thứ hai, tôi lại nhìn thấy anh trên trang đầu tin tức giải trí.
“Ngôi sao đang lên nổi tiếng đêm khuya cùng bạn trai ở trong xe ôm hôn nhau, đối phương là ông trùm họ Kỳ nào đó của giới tài chính.”
Paparazzi hình như ở rất gần, hơn nữa trong xe cũng tối tăm.
Chỉ có thể lờ mờ trông thấy hai người trong xe đang hôn nhau, không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Tôi vô cùng chắc chắn, chiếc xe trong tấm hình này là của Kỳ Vân Chương.
Anh từng đưa tôi đi Hồng Kông chơi, đã từng lái chiếc xe này.
Nhưng điều này không thể xác định được người đàn ông này chính là Kỳ Vân Chương.
Hot search này bùng nổ.
Hà Dư cũng nhìn thấy, đã lâu không thấy, lại gọi điện thoại cho tôi.
Cậu ta không hề bất ngờ về chuyện của tôi và Kỳ Vân Chương.
Bởi vì tôi rất ít khi gọi Kỳ Vân Chương là chú nhỏ ở trước mặt người ngoài.
Mọi người chỉ xem anh là anh trai bình thường không có quan hệ huyết thống với tôi mà thôi.
“Người trong ảnh chắc là bạn trai của cậu nhỉ, Sở Nguyện?”
Tôi không có thói quen nói cho người khác nghe chuyện của tôi và bạn trai.
Nhất là khi người này còn là Hà Dư.
Tôi đang muốn lấy lệ cho qua thì cậu ta mở miệng lần nữa.
“Cậu không nghi ngờ chút nào sao?”
Lời nói có tính dẫn dắt này khiến tôi nhíu mày.
“Đây là chuyện của tôi.”
Giọng điệu của Hà Dư chậm lại: “Sở Nguyện, không phải tớ có thành kiến với anh ta.”
“Tớ chỉ đứng ở góc độ của một người đàn ông bình thường để suy nghĩ mà thôi.”
Cậu ta khựng lại một chút rồi bình tĩnh hỏi: “Hai người hẹn hò lâu như vậy, cái gì cũng chưa xảy ra đúng không?”
Tôi mở miệng, kinh ngạc vì làm sao cậu ta đoán được.
Nhưng tôi càng thấy phản cảm với việc người không liên quan lại nhắc tới chuyện này.
Hà Dư lại không cho tôi cơ hội phản bác, cậu ta nhận định sự ngầm thừa nhận của tôi.
“Biết vì sao không?”
Cậu ta cười lạnh: “Bởi vì anh ta cảm thấy cậu quá nhỏ, anh ta sợ có cảm giác tội lỗi. Nhưng mà vấn đề cá nhân của anh ta cũng không thể không giải quyết được. Đúng lúc này nữ minh này lại tới, miếng thịt đã đến bên miệng rồi, làm sao anh ta có thể không ăn chứ?”
Nghe vào thì dường như rất mạch lạc, nhưng mà: “Tôi đã quen biết Kỳ Vân Chương mười mấy năm, tôi hiểu anh ấy là người thế nào hơn cậu.”
Tôi bình tĩnh phản bác cậu ta: “Người trong xe cũng không được chụp rõ mà cậu đã khẳng định là Kỳ Vân Chương rồi. Nếu không phải thì sao, cậu có từng nghĩ tới cậu sẽ chịu hậu quả gì không? Tôi đã mở công năng ghi âm rồi, đoàn luật sư của Kỳ Vân Chương dựa vào đoạn ghi âm này cũng có thể kiện cậu, cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
Hà Dư á khẩu không trả lời được.
Phụ nữ không thể bị tung tin đồn, đàn ông cũng vậy.
Nhưng lại có người không hiểu đảo lý trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần, chủ quan kết luận về người khác.
“Hà Du, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”
“Như bạn trai tôi đã nói, cậu có gì thú vị chứ?”
Từ trong tiếng dòng điện lẹt xẹt, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của cậu ta.
“Sở Nguyện, cậu thật không biết tốt xấu!”
Sau đó là một tiếng cạch, cuộc gọi đã bị ngắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.