Ánh Nắng Đến Muộn

Chương 5:




[END]
Mấy phút sau, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Tôi lạnh mặt đi mở cửa.
Không ngoài dự đoán, là Kỳ Vân Chương.
Sau khi anh đi vào thì khóa trái cửa, bên môi nở nụ cười.
“Em lạnh mặt với anh làm gì, là anh gọi cô ta tới à?”
Tôi lập tức nở nụ cười với anh.
“Phải đó, cháu nên cổ vũ chú nhỏ xem mắt, mau đi ra ngoài đi, đừng để chị Tiểu Úc chờ sốt ruột, cũng đừng phụ lòng mẹ cháu có ý tốt.”
Kỳ Vân Chương liếc nhìn tôi, đi qua giữ lấy sau gáy tôi.
“Muốn ăn đòn à?”
Một giọng nữ ngoài cửa vang lên không đúng lúc.
“Anh Kỳ?” Ngay sau đó lại gõ cửa.
Tôi đưa tay muốn đẩy Kỳ Vân Chương ra thì lại bị anh đè lên cửa.
“Ừm.”
Kỳ Vân Chương đáp lời Tiểu Úc, nhưng lại nhẹ nhàng hôn môi tôi.
“Tôi thấy cơm sắp xong rồi nên tới gọi anh đi ăn cơm.”
Nụ hôn của Kỳ Vân Chương đã đến chỗ tai tôi.
Tôi căng thẳng thần kinh không dám phát ra chút âm thanh nào.
Ngược lại thì Kỳ Vân Chương vẫn ung dung không vội.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô Úc.”
Vừa dứt lời, anh cắn vào vành tai tôi.
Tôi lập tức ngậm chặt miệng, sợ người ngoài cửa nghe thấy.
Cũng may là tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa.
Kỳ Vân Chương giữ lấy tôi, hôn lên chóp mũi tôi.
“Em sợ cái gì, cô ta không nghe thấy đâu.”
Tôi túm vạt áo sơ mi của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích kiểu đó sao?”
“Dịu dàng hào phóng.”
Trước kia các bạn nam trong lớp từng thảo luận, nói là không có chàng trai nào lại không thích con gái dịu dàng.
Lúc nghe vậy tôi chỉ cười lạnh, trích dẫn danh ngôn của một vị danh nhân:
“Ai thèm quan tâm anh ấy thích kiểu gì?”
Nhưng bây giờ đối với Kỳ Vân Chương, tôi đột nhiên hơi để bụng.
Anh quá chói mắt, tâm lý để ý không khống chế được mà sinh sôi.
Kỳ Vân Chương không đáp, cúi đầu hôn tôi.
Dùng kỹ thuật hôn thành thạo mà có tính trêu chọc để dụ dỗ tôi đáp lại nụ hôn của anh.
Kỳ Vân Chương hôn không bao lâu thì dừng lại, chống trán vào trán của tôi.
Đôi mắt đen nhánh mà sáng ngời nhìn tôi chăm chú.
“Thích em.”
“Không có gu, chỉ có người mình thích thôi.”
Anh kéo tay tôi đặt trên lồng ngực anh.
Không cà lơ phất phơ như trước kia, giọng điệu tràn đầy nghiêm túc.
“Sở Nguyện, ở chỗ anh, em mãi mãi không cần phải hoài nghi chính mình.”
“Từ trước đến nay đều là anh tự ti hơn em.”
Trong nhận thức của tôi, chuyện tự ti này sẽ không xảy đến với Kỳ Vân Chương.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, bày tỏ không tin, muốn anh “Nói rõ một chút”.
Kỳ Vân Chương khẽ cười tự giễu.
Anh không e dè mà kể cho tôi nghe.
Ban đầu khi vừa ở bên nhau, thật ra anh cực kỳ để ý đến việc chênh lệch nhau gần mười tuổi.
Anh sợ tôi đối với anh chỉ là chấp niệm năm 16 tuổi để lại.
Sợ khoảng cách thế hệ quá lớn, một ngày nào đó tôi và anh sẽ không còn chủ đề chung nữa, tôi sẽ chán ghét anh.
Càng sợ khi anh bước vào tuổi trung niên, tôi vẫn còn tươi trẻ xinh đẹp.
Thích một người, thật sự sẽ trở nên cẩn thận dè dặt.
Tôi nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh.
“Xin lỗi, em không nên ép anh nói ra.”
Kỳ Vân Chương cười, ôm lấy tôi.
Tôi nghĩ, anh còn thích tôi nhiều hơn tôi nghĩ.
*
Bữa tiệc hôm đó, khi rời đi vẻ mặt của cô Úc không được xem là tốt.
Vì trên bàn ăn, Kỳ Vân Chương đã lơ đãng nhắc đến việc mình có bạn gái.
Mẹ tôi nói xin lỗi Tiểu Úc xong thì lại chuyển sang vỗ về Kỳ Vân Chương.
“Vân Chương à, lần này do chị không cân nhắc chu toàn, không hỏi ý cậu trước mà đã đưa ra quyết định rồi.”
Mẹ tôi vốn còn đang mang vẻ mặt xấu hổ, sau khi nghe Kỳ Vân Chương nói thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
“Không sao, may mà bạn gái em chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu không sẽ hiểu lầm em mất.”
“Cái… cái gì cơ?” Mẹ tôi lắp bắp.
Kỳ Vân Chương cười lười biếng, tùy ý hất cằm về phía tôi đang ngồi cứng ngắc trên ghế sô pha.
“Đó, bạn gái em.”
Mẹ tôi máy móc quay đầu, nhìn tôi như nhìn một người chết.
Tôi nổ tung luôn…
Nương theo tiếng vỗ bàn của bố tôi, hai người bắt đầu thay nhau công kích nước bọt.
Nói từ đạo đức cho tới tính cách, cuối cùng lại quay về chuyện tuổi tác.
Kỳ Vân Chương cụp mắt, im lặng đón nhận sự chỉ trích của bọn họ.
Nhưng anh không hề làm sai điều gì cả.
Tôi bỗng dưng nhẹ giọng mở miệng, nhìn bố mẹ.
“Vì sao bố mẹ có thể chấp nhận cho con hẹn hò với một người lạ lớn hơn con chín tuổi, nhưng khi người này đổi thành Kỳ Vân Chương thì lại không được?”
Tôi không kìm nén được mà nghẹn ngào:
“Bố mẹ, con biết bố mẹ nhất thời rất khó chấp nhận. Con cho bố mẹ thời gian hòa hoãn lại rồi giải thích rõ với bố mẹ sau.”
“Nhưng mà bố mẹ đừng trách cứ Kỳ Vân Chương nữa.”
Bố mẹ nhất thời im lặng.
Trong đầu không khí có hơi hít thở không thông này, tôi kéo Kỳ Vân Chương đi tới cửa.
“Anh đi về trước đi, em sẽ giải thích với bọn họ.”
Kỳ Vân Chương ở đây lại bất lợi cho việc xoa dịu bầu không khí, sẽ chỉ khiến bố mẹ tôi càng thấy anh thì càng giận thôi.
Anh không nói gì, chỉ sờ đầu tôi rồi xoay người rời đi.
Tôi giải thích với bố mẹ rất lâu, lại khuyên nhủ bọn họ.
Vì đôi bên đều xuất phát từ góc độ thiện chí, vậy nên kết quả cuối cùng cũng sẽ không quá tệ.
Mẹ Kỳ Vân Chương là mẹ nuôi của mẹ tôi.
Ban đầu, mẹ tôi vốn định để tôi gọi Kỳ Vân Chương là anh trai.
Lại sợ loạn vai vế nên tôi vẫn gọi là chú nhỏ.
Mặc dù mẹ tôi rất miễn cưỡng chấp nhận chuyện của tôi và Kỳ Vân Chương, nhưng bà có giận thì vẫn phải trút.
Ví dụ như, bà rất ngây thơ mà chạy đến chỗ bố mẹ Kỳ Vân Chương kiện cáo.
Sau đó Kỳ Vân Chương lại bị người nhà anh ân cần dạy bảo khiển trách rất lâu.
Hơn nữa mức độ nghiêm khắc còn gấp bội.
Nhưng cuối cùng, tôi và Kỳ Vân Chương cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Yêu cầu duy nhất của mẹ tôi chính là, hành vi trước hôn nhân nào đó phải đợi đến khi sau khi tôi 20 tuổi đính hôn thì mới được.
Lúc tôi nói với Kỳ Vân Chương, anh đồng ý rất sảng khoái.
Trước khi đến lúc đính hôn, tay của tôi có một dạo mệt đến mức run lên.
Cuối cùng tôi mới hiểu, vì sao Kỳ Vân Chương có thể không chút do dự mà đồng ý yêu cầu của mẹ tôi.
Lúc đính hôn, tôi vừa lên năm ba Đại học.
Ngày nghỉ hàng tháng đó, Kỳ Vân Chương đã đến cổng trường đợi từ sớm, định đưa tôi đi thử lễ phục.
Tôi dừng bước lại, đứng ở cách đó không xa nhìn anh.
Người đàn ông khoác một chiếc áo đen bên ngoài âu phục xám bạc.
Anh hơi dựa vào xe, vô cùng buồn chán mà châm một điếu thuốc.
Phía sau là cây phong rụng lá.
Độ tuổi 30 vẫn không gây trở ngại đến việc anh đẹp tới mức không chân thật.
“Kỳ Vân Chương.”
Tôi lên tiếng gọi anh.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn qua, vẫn là dáng vẻ hững hờ đó.
Tôi chợt cảm thấy cơn gió thu vừa thổi qua cũng có chút ấm áp.
Cho người ta ảo giác rằng mùa hè vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tôi cất bước chạy qua, nhào vào lòng anh.
Nhào vào sự ấm áp duy nhất lại vô tận của mùa thu này.
— HẾT —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.