Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù

Chương 5:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Tạ Tri ngây ra một lúc lâu, sau đó "bang" một cái đóng máy tính lại.
Cứ để cho Lê Gia tự ngược mà bổ não đến mức xây được đế quốc ngân hà luôn đi.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đạm với vành mắt đen thui thùi lùi đưa dì giúp việc mới đến.
Dì giúp việc mới bận việc trong phòng bếp, còn trợ lý Tống thì nhìn lên lầu, không hề lo lắng cho ông chủ còn đang sống chết không rõ, trước tiên là đi đến bên cạnh Tạ Tri đang xem tạp chí, đưa di động mới cho cậu, nâng mắt kính lên, vẻ mặt xanh xao: "Tối hôm qua gọi đến tận mười mấy cuộc, bắt tôi đem di động mới đến đây, muốn giả chết cũng không được. Ba đứa nhỏ à, cậu có thể tịch thu điện thoại của anh ta không?"
"Không thể."
"......"
Tạ Tri buông tạp chí: "Tiền bồi thường tổn thất tinh thần tăng gấp đôi?"
Tinh thần Tống Đạm liền nhấc lên: "Có thể?"
"Có thể." Tạ Tri vừa mở hộp điện thoại vừa nghĩ, dù sao cũng có phải tôi trả lương đâu.
Chờ ông chủ của anh tỉnh lại thì phải xem anh có gan chó để mà tự đi đòi không đã.
Tạ Tri khởi động điện thoại, mở wechat ra đăng nhập, sắc mặt lại càng thêm dại ra.
Cái ứng dụng ngu ngốc này.
Thế mà lịch sử cuộc trò chuyện không được đồng bộ.
Không biết Lê Gia đang làm cái gì, ngón tay Tạ Tri ở trên màn hình dạo một vòng, cân nhắc một lúc lâu, nhấn gửi một gif bông hoa màu đỏ thẫm nở rộ.
[Tạ Tri: Mỗi ngày đều vui vẻ (1).gif]
(1) Nguyên văn: 开心每一天. Gif => Copy rồi paste lên google search để biết nhen.
Đợi dì nấu cơm xong, Tạ Tri lên lầu đem Bùi Hàm Ý sáng sớm ngày ra đã uể oải đẩy xuống dưới.
Mấy cọng ngốc mao(2) trên đỉnh đầu của Bùi Hàm Ý vì ngủ dậy mà bị dựng lên cũng đều rũ xuống, không ngừng lén lút nhìn sắc mặt của Tạ Tri.
(2) Là mấy cọng tóc dựng lên trên đầu, như ảnh này:

Tống Đạm đặt tài liệu vừa đưa đến xuống, vốn không muốn gặp mặt ông chủ, bàn chân đang định quay gót, nhưng khi nhìn thấy một màn kia, lập tức dừng lại, tỉnh bơ lùi bước dịch trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngồi vào bàn cơm, xin dì giúp việc thêm một bộ chén đũa.
Bùi Hàm Ý còn đang phát rầu, nhất thời không hứng thú mà đem cái người muốn xem náo nhiệt kia ném ra ngoài, tha thiết mà gắp cho Tạ Tri một đũa đậu bắp.
Trên bàn cơm, hai người cũng không có vụ "phụ từ tử hiếu" như thế này, Tạ Tri xoa xoa thái dương: "Tôi không có giận."
Bùi Hàm Ý nhìn sang điện thoại di động của cậu đặt trên bàn ăn: "Thật hả?"
"Lần sau thì chưa chắc", Tạ Tri uống một hớp cháo Sơn dược ngọc mễ (3), giọng điệu lạnh nhạt, "Đây là chuyện một xác hai mạng, hy vọng anh có thể suy nghĩ thật cẩn thận."
(3) Cháo sơn dược ngọc mễ (山药玉米粥): Theo như tui tra baidu thì cháo được nấu từ củ mài và ngô. Không chỉ giàu dinh dưỡng mà còn là món cháo dưỡng sinh tại nhà giúp bổ tỳ, ích khí, phù hợp với mọi lứa tuổi. Ảnh:
Không có điện thoại, lịch sử trò chuyện cũng không có.
Khóe miệng Tống Đạm giật giật, dù thế nào cũng cố nén lại, không cười ra tiếng.
Theo như Tống Đạm sắp xếp, bác sĩ và dì giúp việc đều ở tầng dưới, vừa tiện lại đỡ phiền phức.
Đáng tiếc ý thức lãnh địa của Bùi Hàm Ý ngốc nghếch đột nhiên tăng lên, không chấp nhận trong nhà của mình và Tạ Tri có người ngoài, vừa nghe thấy có người xa lạ ở lại, liền ngồi trên xe lăn vung mạnh chổi lông gà lên đuổi người, động tác tấn công mạnh mẽ lại nhanh nhẹn, thật sự là có thể tham gia Thế vận hội dành cho người khuyết tật của năm nay. (=))).)
Tống Đạm không còn cách nào khác chỉ có thể sắp xếp cho bác sĩ ở gần nơi này.
Sáng sớm đã gà bay chó sủa, Tạ Tri cảm thấy thật sự mệt mỏi. Bùi Hàm Ý tinh lực quá dồi dào, nào có giống người bệnh bình thường, ngược lại càng giống một đứa trẻ hơn.
Cậu vẫn luôn là người thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là không chịu nổi trẻ con, bị lăn lộn đến mức cả người đều suy nhược.
Bùi đại bảo lại còn cố tình hăng hái giơ hai tay lên: "Trưởng quan ơi, chơi với em đi."
Tạ Tri đang đói muốn chết, cho dù có nhảy từ trên tầng hai xuống cũng không muốn chơi với anh.
Cậu bật TV, tự hỏi một lát, dựa theo tuổi tâm lý hiện tại của Bùi Hàm Ý mà mở kênh "Teletubbies", đẩy xe lăn đến bên sô pha, Bùi tiên sinh ngồi trên xe lăn còn thoải mái hơn sô pha, không cần phải đổi làm gì.
"Ngoan ngoãn lại, từ từ xem."
Tạ Tri nói xong, cầm lấy quyển sách, cuộn người trên sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất.
Nhiệt độ không khí vào tháng Tám rất cao, sau buổi trưa sẽ làm người ta mơ màng muốn ngủ. Đã rất lâu rồi Tạ Tri chưa được rảnh rỗi như vậy, nằm một lát, sách thì không đọc vào một chữ, lại nằm đến xương cốt đều nhũn cả ra, động cũng không muốn động, liền dứt khoát lấy sách che mặt để chắn ánh sáng, mơ mơ màng màng mà ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, hình như sách trên mặt bị người khác cầm lấy, cậu vươn tay quơ quào tìm kiếm lại chẳng thấy đâu, sau đó nhận ra ánh sáng mặt trời không chiếu vào mặt mình, mới yên ổn lại.
Giấc ngủ trưa mệt mỏi kết thúc bằng tiếng chuông điện thoại.
Tạ Tri cũng không mở mắt, tay lần mò tìm điện thoại, vừa nghe điện thoại vừa xoa chóp mũi ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng: "Alo?"
Ngoài cửa sổ ánh nắng vẫn chói chang. Tạ Tri nhấc mí mắt lên, lại phát hiện một bóng đen đang che khuất trước mắt cậu.
Người trên xe lăn đưa lưng về phía cậu, để lộ bả vai rộng lớn thẳng tắp, băng vải trắng quấn quanh cái đầu bông xù, đúng lúc che khuất ánh nắng mặt trời
Tạ Tri sửng sốt, không nghe rõ trong điện thoại đang nói gì.
Bùi Hàm Ý xoay xe lăn lại, trên tay cầm quyển sách đã đọc được một nửa, nửa bên mặt bị ánh mặt trời nhuộm vàng, các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc lại anh tuấn thu hút người nhìn. Thấy Tạ Tri đã mở mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên: "Trưởng quan, anh tỉnh rồi."
—— gặp quỷ "rồi".
Tạ Tri lập tức đem câu nghi vấn "Không lẽ anh ấy đã khôi phục" nhét trở lại trong bụng mẹ, đứng dậy đi qua kéo rèm cửa lại, sờ mái tóc Bùi Hàm Ý bị phơi đến nóng bừng.
Giọng nói Đổng Mân vẫn còn đang vang lên: "...Một vài ảnh đế thị hậu cũng sẽ tham gia, show tống nghệ* này sẽ không chịu thiệt đâu, cậu có muốn đi không?
(4) Tống nghệ (综艺): Chương trình truyền hình
Tạ Tri hoàn hồn: "Xin lỗi, tôi mới tỉnh ngủ, anh lặp lại lần nữa đi."
Đổng Mân lại nói một lần nữa, cuối cùng tổng kết: "Chỉ là phải đi hai tháng."
Bùi Hàm Ý dựng lỗ tai lên hóng hớt.
Tạ Tri trầm ngâm, tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn xe lăn.
Đổng Mân nói: "Show tống nghệ này, mùa đầu tiên khi được phát hành thì nhiệt độ rất cao, không ngờ đạo diễn của mùa thứ hai lại gọi điện hỏi thăm lịch trình của cậu, cơ hội hiếm có, chỗ tốt thì không cần tôi phải nói nữa rồi. Tôi thấy Bùi tiên sinh bên kia cũng không phải là không có cậu thì không được, cứ nói Tống Đạm tìm vài người bảo mẫu, hộ lý trông chừng là được rồi, anh ta chỉ là nhận thức và trí tuệ gặp chướng ngại, chứ không phải ngốc thật, chỉ rời đi hai tháng mà thôi, không sao đâu."
Tạ Tri không lên tiếng, rũ mắt đối diện với ánh nhìn của Bùi Hàm Ý.
Đổi lại là trước thời điểm ngủ trưa...hoặc là trước khi tỉnh lại phát hiện Bùi Hàm Ý giúp cậu che ánh nắng, tám phần là cậu sẽ đồng ý.
Chỉ là, nhớ đến lúc bóng dáng cao lớn che trước mặt cậu, không hiểu sao cổ họng cậu có chút nghẹn, ngón tay vô ý thức đặt trên vai Bùi Hàm Ý.
"...... Tôi sẽ suy nghĩ." Cuối cùng, Tạ Tri cũng không lập tức trả lời.
Cúp điện thoại, cậu ngồi xổm, ngẩng mặt đối diện với Bùi Hàm Ý, cùng anh bàn bạc: "Có lẽ tôi phải đi công tác hai tháng."
Bùi Hàm Ý: "Mang em đi cùng sao?"
"Không được."
"......" Bùi đại bảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, đem mấy lời tùy hứng nuốt vào bụng, đôi mắt đen nhánh liền ướt át, lông mi đen dài buông xuống, nom bộ dáng ủy khuất rất giống như công ty đã bị phá sản.
Tạ Tri hơi hơi thở dài, gõ nhẹ đầu anh, cầm điện thoại gọi lại: "Thời gian tạp chí "M&M" hẹn chụp là khi nào?"
"Cuối tháng," Đổng Mân ngửi thấy mùi ẩn ý trong lời cậu, "Không đi tống nghệ kia?"
"Ừm, gần đây cứ sắp xếp mấy công việc như thế này đi, thời gian ra ngoài tốt nhất không vượt qua mười hai tiếng, nhiều việc cũng không sao."
Giọng nói Đổng Mân có chút phức tạp: "Cậu đây là..."
"Cha mẹ đủ tiêu chuẩn thì có thể sắp xếp giữa công việc và con cái." Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Tri có thể nghe ra được một phần vui vẻ kỳ lạ. "Tôi là một ba ba tốt."
"...... Tốt nhất là cậu đừng để Bùi Hàm Ý nghe được."
"Tôi chính là được anh ta nhận làm ba ba đấy."
"......"
Bùi Hàm Ý nghe không hiểu đoạn đối thoại này, anh nghiêng mình, tay đặt trên xe lăn, cằm để trong khuỷu tay, ngửa đầu nhìn Tạ Tri, "Trưởng quan ơi, anh không đi kiếm tiền nuôi gia đình hả?"
"Không đi." Tạ Tri cúp điện thoại, "Dù sao anh cũng tự nuôi nổi bản thân."
Bùi Hàm Ý cái hiểu cái không gật gật đầu: "Trưởng quan ơi, xem phim hoạt hình với em đi."
Tạ Tri đẩy xe lăn quay lại bên sô pha, nhìn "Teletubies" mà im lặng, vươn tay định đổi kênh khác.
Lúc này Bùi Hàm Ý lại thành bảo bảo thật sự, cố chấp nói: "Xem cái này đi."
Tạ Tri thật sự đã vác đá nện vào chân mình, hai tên đàn ông thân cao chân dài lại kề vai dựa tay mà xem hoạt hình cho trẻ em, khung cảnh thiểu năng thật cảm động lòng người.
Tạ Tri nhịn mười phút, rốt cuộc cũng không nhịn được, thừa dịp đồng chí Bùi Bảo đang say sưa xem phim, liền cầm điều khiển từ xa thay đổi kênh.
Bùi Hàm Ý bị cắt ngang quá trình giao lưu với đám trẻ con kia, liền tức giận kháng nghị, đoạt lại điều khiển từ xa, vừa muốn bấm quay về tiếp tục xem "Teletubies" của anh, hình ảnh trên TV thay đổi, chợt xuất hiện mặt Tạ Tri.
Là bộ phim truyền hình trước kia Tạ Tri diễn chính, một bộ phim thanh xuân vườn trường, cốt truyện vừa não tàn vừa kỳ lạ, mấy lần cắt thành tư liệu sống còn đứng đầu bảng ở mấy trạm quỷ súc.
Bùi Hàm Ý tò mò nhìn chằm chằm, còn biết cảnh giác đem điều khiển giấu vào lồng ngực, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc.
Vì sao tôi lại muốn ở đây, vì sao tôi còn cùng chồng cũ trên danh nghĩa xem bản thân diễn bộ phim não tãn hồi xưa?
Tạ Tri có chút tuyệt vọng, cậu không hề muốn xem lại bộ phim này dù chỉ là một chút, cậu đứng dậy muốn chạy, góc áo lại bị túm ngồi xuống. Cái tên bảo bảo kia sức lực còn lớn hơn cậu, đánh không lại...
So với đám trẻ con trong Teletubies không biết đang làm gì vừa rồi...Tạ Tri xoa mi tâm, miễn cưỡng vui vẻ.
Được rồi.
Dù sao thì so với đống bảo bảo (Teletubies) đủ màu sắc kia thì bộ phim này cũng đủ mạnh hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bùi Hàm Ý lại muốn nghe kể chuyện.
Tạ Tri rút kinh nghiệm, đi thư phòng cầm mấy quyển sách chuyện kể trước khi ngủ, nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng.
Kết quả Bùi Hàm Ý mở miệng nói: "Chuyện xưa hôm qua còn chưa kể xong mà."
Quyển truyện tranh thiếu nhi trong tay nhất thời cực kỳ nặng, Tạ Tri rất muốn hét vào mặt Bùi tiên sinh rằng, không bằng tôi cứ đem anh đánh đến khi tỉnh lại nhá.
Cậu lạnh mặt nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của đối phương vài giây, kéo xe lăn ngồi xuống, thanh âm không chút gợn sóng, nói: "Ngày qua ngày, quốc vương càng lúc càng buồn rầu, bởi vì tóc của ông đều rụng theo từng ngày, tạo ra một tình huống bao vây từ nông thôn đến thành thị (?), dần dần hói đầu.
Bùi Hàm Ý không hiểu sao từ trong lời này lại nghe ra điểm ác ý, không hề thích hợp với truyện dành cho trẻ em một chút nào: "..."
Tạ Tri: "Quốc vương lo lắng vì bị hói nên đã bí mật tìm kiếm bác sĩ, nghe nói ở một chỗ xa xôi, sâu trong rừng rậm, có một vu sư, chuyên nghiên cứu thuốc thần trị rụng tóc."
"Sau đó thì sao?"
Tạ Tri: "......" Chưa nghĩ ra.
Đôi với ánh mắt như chú chó lớn của Bùi Hàm Ý, Tạ Tri lại lặp lại trò cũ: "Tối mai kể tiếp, anh nên đi ngủ."
Bùi Hàm Ý "hm" một tiếng, rất biết nghe lời mà nằm xuống, sau đó nói: "Hôn ngủ ngon!"
Tạ Tri thầm nghĩ, không khí trong nhà anh thật ấm áp, mỗi ngày ba ba đều kể chuyện trước khi ngủ, còn hôn chúc ngủ ngon nữa chứ.
Dù sao hôn một chút cũng không phải chuyện gì lớn lao, cậu giống như tối hôm qua, nhanh gọn lẹ mà mổ lên trán Bùi Hàm Ý, đang muốn thẳng lưng rời đi, trên eo đột nhiên bị giữ lại, cậu bị kéo vào trong lồng ngực dày rộng ấm áp.
Bùi Hàm Ý lấy ngón tay quét ngang tóc mái cậu, nụ hôn chúc ngủ ngon mang theo hương vị bạc hà dừng lại trên trán.
"Ngủ ngon, trưởng quan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.