Anh Nông Dân Và Rắn

Chương 1.2:




Đông năm này rét buốt lạ thường. Phiên chợ cuối của năm ngoái, anh nông dân trẻ đã đổi được kha khá thứ, bỏ vào trong một cái túi có miệng rộng rồi vác trên lưng. Anh thấy trời không còn sớm, bèn tìm một đường mòn không ai qua lại, bước nông bước sâu trên lớp tuyết định về nhà. Lá cây rơi rụng, gốc cây xanh xám và từng ụ tuyết trắng, thoạt nhìn có một cảm giác khó nói nên lời. Gần cuối năm, anh nông dân cũng rảnh rỗi thong dong ngắm chút cảnh bên đường.
Chợt, anh nhìn thấy một vật gì đó cuộn lại ở ven đường.
Anh nông dân ngẩn ra, bước nhanh đến rồi ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Anh nhận ra đây là một chú rắn nhỏ màu trắng bạc cực kỳ xinh đẹp, nhưng chỉ lớn tầm ba ngón tay, cuộn tròn lại, dúi đầu vào giữa vòng tròn. Lớp vảy bóng bẩy lập lòe ánh sáng lạ thường. Có điều chú không cử động, hiển nhiên là đã bị đông cứng bởi trời băng đất tuyết ở đây.
Anh nông dân trẻ trước giờ chưa từng thấy con rắn nào trông đẹp nhường này, trong chốc lát ngắm nghía ngây ngẩn. Một lúc sau anh mới phản ứng lại, chú rắn đáng thương này chắc là sắp bị đông cứng chết lạnh rồi.
Hẳn là gặp nạn ngoài ý muốn, khiến rắn nhỏ không kịp tìm ra sào huyện thích hợp để tránh rét? Anh nông dân nghĩ vậy. Thanh niên hiền lành không hề do dự vươn tay, cẩn thận từng li từng tí ôm rắn vào lòng.
"Thương quá, chỉ có một thân một mình ở chỗ này." Anh nông dân trẻ dùng một tay nâng thân rắn, tay còn lại nhẹ nhàng sờ vảy của nó. Hồi sau, anh nhận ra chỉ ôm nó như vậy thì không thể chắn nổi gió lạnh. Thế là anh bèn cởi áo bông, nhét rắn trắng xinh đẹp này vào trong.
Anh nông dân bước nhanh hơn, không lưu luyến cảnh đẹp bên đường nữa, một lòng muốn về nhà thật mau để rắn nhỏ tội nghiệp này được sưởi ấm.
Anh nông dân tốt bụng không hề biết, thực ra con rắn nhỏ này đã thức dậy, những gì vừa xảy ra nó biết hết. Rắn nhỏ hơi hoang mang, không biết tên nhóc khôi ngô này muốn đưa nó đi đâu. Nhưng nhiệt độ cơ thể của chàng nông dân này khá cao, làm rắn nhỏ dần thoải mái, dễ chịu cuộn tròn thân thể. Nó quyết định tiếp tục giả vờ thành dáng vẻ bị đông cứng, rụt người trong lòng của anh nông dân.
Cái bụng trên cơ thể người này dễ chịu quá... Hai điểm nhỏ bị cọ xát cứng rắn mau chóng.
Rắn nhỏ khè lưỡi, liếm miệng. Nó cố ý dán sát hai điểm nhô ra trên lồng ngực của anh nông dân, theo động tác của anh mà cọ qua cọ lại.
Ấy thế mà anh nông dân không hề nhận ra điều gì khác thường. Anh chỉ thấy hai chỗ nhạy cảm trước ngực bị đè sao mà khó chịu quá, đã cứng lên rồi. Anh chàng này lại bước đi về nhà nhanh hơn nữa. Anh nhận ra lỗ hậu đã bắt đầu chảy nước vì hai điểm trước ngựccủa mình tê rần, e là mình đã làm ướt quần rồi.
Khi anh nông dân vào vừa nhà, anh mới thở phào nhẹ nhõm mà đặt đồ xuống. Anh cúi đầu nhìn rắn nhỏ đang nhắm mắt trong lòng mình, hình như là nó vẫn chưa được ủ ấm hoàn toàn. Anh rầu rĩ vuốt tóc, ngẫm nghĩ rồi đốt một chậu than. Trước tiên anh để rắn nhỏ vào trong chăn, sau đó anh cởi đồ chui vào theo. Cơ thể của đông vật máu lạnh buốt giá làm người anh khẽ run, nhưng anh chàng một lòng muốn cứu chú rắn trắng xinh đẹp này nên không để ý nhiều chuyện đến vậy. Anh ôm lấy rắn nhỏ, mong muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình làm nó tỉnh lại.
Ôi chao... cơ bắp non mềm thế này.
Rắn nhỏ vô thức quấn lấy bắp đùi của anh nông dân. Cái đuôi dài mệt mỏi gác lên cơ bụng sắn chắc nhẵn nhụi của anh, hết lần này đến lần khác cọ thử chúng. Anh nông dân thấy rắn nhỏ cử động thì mừng rỡ, cứ ngỡ là cách này hiệu quả nên cũng để mặc rắn nhỏ quấn lấy mình. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve thân rắn, để nó mau chóng ấm lên.
Anh nông dân thật tình nào biết động tác này với loài rắn có tính dâm thì chẳng khác nào bỡn cợt cầu hoan. dương v*t dưới lớp vảy của rắn nhỏ dựng đứng lên, anh nông dân đáng thương còn không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy có gì đó chọc ở bụng mình mà quái lạ.
Anh nông dân tập trung làm ấm cho rắn nhỏ, cũng chả để ý đến huyệt sau của mình chảy nước. Lúc anh không cảm giác được thì chỗ đó đã bị rắn nhỏ tìm đến chất lỏng nhớp nháp kia, làm nó trở nên hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.