Ánh Sao Rực Rỡ

Chương 3:




2
Từ đó về sau, xem thời sự đã trở thành niềm yêu thích của tôi, không gì lung lay được.
Không phải ngày nào bọn họ cũng sẽ xuất hiện trên bản tin thời sự, nhưng mỗi khi có, đêm hôm đó chắc chắn tôi sẽ nằm mơ một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ, ba mẹ dẫn tôi theo bên họ, tôi có thể cùng đi thám hiểm với bọn họ.
Bọn họ sẽ ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi, gọi tôi là Bảo Bảo.
Đến khi tôi học cấp 2, tôi phải đi học trên thị trấn.
Khi đó, di động đã bắt đầu dần dần được phổ cập.
Một ngày nọ, sau khi tan học, tôi lấy chiếc điện thoại cầm tay trong ngăn tủ đầu giường của bà nội ra, khởi động, sạc pin. Lúc tìm được số điện thoại của ba mẹ tôi trong danh bạ, tim tôi đập mạnh như thể đang đánh trống reo hò.
Điện thoại không gọi được, điện thoại cầm tay đã không còn tiền từ rất lâu.
Sau đó tôi đã tiết kiệm tiền một hồi lâu, trong khoảng thời gian đó ngày nào tôi cũng đọc đi đọc lại, ghi nhớ dãy số của ba mẹ.
Cuối cùng, vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đưa 10 đồng cho bà chủ cửa tiệm tạp hóa, mượn điện thoại di động của bà ấy gọi đến dãy số kia.
Chuông điện thoại reo lên rất lâu, ngay khi tôi cho rằng sẽ không có người nhận. Một giọng nam dịu dàng quanh quẩn ngày đêm trong giấc mơ của tôi vang lên.
“Ba ơi!” Tôi hưng phấn kêu ông ấy, nói với ông ấy, tôi là Bảo Bảo.
Nhưng ông ấy im lặng rất lâu, dường như không nhớ nổi chuyện bản thân mình có một đứa con ở nơi quê nhà.
Đợi đến khi ông ấy mở miệng, giọng điệu có hơi dồn dập, ông ấy nói: “Bảo Bảo, ba đang bận việc, một lát sau ba sẽ điện lại cho con, con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời của bà nội đó.”
Nói xong, ông ấy không đợi tôi trả lời mà đã trực tiếp cúp máy.
Tôi cầm điện thoại di động bị nhiệt độ trên lỗ tai làm cho ấm áp, trong lòng có hơi thất vọng.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên giữa tôi và ba kể từ khi tôi có ký ức.
Thật ra trực giác của trẻ con rất nhạy bén, ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên tôi nhận ra một chuyện.
Ba mẹ tôi, hình như bọn họ cũng không nhớ tôi như tôi đang nhớ bọn họ.
Từ đó về sau, tôi vẫn không thay đổi được thói quen chờ tin thời sự trước TV, chỉ là lúc chờ đợi, tôi đã không còn mong đợi như ngày xưa nữa.
Ngày xưa, tôi tưởng tượng mình là cô gái được yêu thương, nghĩ rằng bố mẹ cũng muốn nhìn thấy tôi qua màn ảnh.
Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, hình như bọn họ không yêu thương tôi như vậy.
Đối với bọn họ mà nói, tôi là một người xa lạ, không để lại nhiều ấn tượng vì chúng tôi đã xa nhau quá lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.