Ánh Sao Rực Rỡ

Chương 8:




6
Tôi không còn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng và trà bánh yêu thích cho bọn họ chỉ vì có thể được làm người đầu tiên nói câu “buổi sáng tốt lành” với bọn họ nữa.
Trước đây, bọn họ thường nói thái độ của tôi gượng gạo, không biết lấy lòng làm nũng với ba mẹ như Tô Dao.
Nhưng những gì tôi làm cho bọn họ, bọn họ vẫn tiếp nhận đấy thôi.
Cũng giống như bây giờ, khi họ nhìn thấy tôi vào buổi sáng, bọn họ vẫn sẽ vô thức đưa tay lấy tách trà, mặc dù nơi đó không có cà phê xay tay hay trà hoa thơm lừng mà tôi đã cất công chuẩn bị cho họ.
Bọn họ cho rằng hành vi của tôi là do giận dỗi, nhiều lần muốn tìm tôi nói chuyện tâm sự, nhưng lại bị tôi từ chối.
Sau mấy lần như vậy, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu chột dạ.
Hôm nay, ba tôi, người trước giờ chỉ đưa Tô Dao đi học, lại phá lệ hỏi tôi có cần ông ấy đưa tới trường không.
Tôi không từ chối, thời gian của học sinh cuối cấp rất quý giá, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình để chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng đông đúc.
Nhưng khi thấy tôi lên xe, Tô Dao lại bắt đầu giở tính, nói mình không muốn đến trường.
Cuối cùng, ba mẹ mỗi người chở một đứa.
Đơn vị công tác hiện tại của mẹ không tiện đường với trường học chúng tôi cho lắm, sau khi đưa đón Tô Dao một vài lần, bà ấy bắt đầu phàn nàn việc đó trước mặt tôi hoặc công khai hoặc ngấm ngầm.
Tôi không muốn lại hiểu chuyện rồi lại nhượng bộ như trước nữa, chỉ giả vờ như không nghe thấy. Dần dần, ánh mắt bà ấy nhìn tôi càng thêm không hài lòng.
Nhưng tôi đã sớm không còn quan tâm bà ấy nghĩ gì về tôi nữa rồi. Sau khi không cần phải lấy lòng bọn họ nữa, cuộc sống của tôi bình yên và thư giãn hơn bao giờ hết.
Một ngày nọ, Tô Dao không muốn ngồi lên xe của mẹ, ầm ĩ đòi ba chở đưa cô ta đi.
Cô ta cho rằng với sự không hài lòng của mẹ đối với tôi mấy ngày hôm nay, một khi ba không đưa tôi đi, mẹ chắc chắn sẽ phủi tay không làm, đến lúc đó tôi chỉ có thể đi bộ đến trường học.
Nhưng mà mẹ lại không nói gì thêm, chỉ ủ rũ bảo tôi lên xe.
Khoảnh khắc đó, niềm vui trong ánh mắt Tô Dao chuyển thành hoảng sợ.
Tôi cũng ngạc nhiên không kém.
Hôm đó, trên đường đến trường, không biết mẹ mãi suy nghĩ cái gì mà mất tập trung, không cẩn thận đ.â.m vào đuôi xe phía trước.
Khi người lái xe và phụ xe đầy cơ bắp, trông rất hung ác bước xuống xe, bà ấy lập tức hoảng sợ.
Nếu không phải vì đưa đón chúng tôi, thật ra rất ít khi bà ấy lái xe, nên lúc này khi xảy ra tai nạn, bà ấy không khỏi hoảng sợ.
Ngay khi bà ấy luống cuống định điện thoại cho ba tôi, vì không muốn lãng phí thời gian nên tôi xuống xe, bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho công ty bảo hiểm rồi bước tới thương lượng với chủ xe bị tông vào đuôi xe.
Toàn bộ quá trình, bà ấy đều ngồi cạnh dõi theo, nhiều lần muốn nói lại thôi.
May mắn thay, so với mấy tên lưu manh vô lại thường xuyên cãi cõ với tôi và bà nội vì nhà tôi chỉ có một già một trẻ, người chủ xe này dễ nói chuyện hơn nhiều.
Cuối cùng trận phong ba này cũng đi qua mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Mà ánh mắt của mẹ tôi, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng chuyển từ bất mãn sang hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.