Ánh Sao Rực Rỡ

Chương 9:




Tối hôm đó, trên bàn ăn, bà ấy chủ động kể chuyện này cho ba tôi nghe.
Ba tôi nghe vậy cũng khen tôi giỏi, gặp chuyện cũng không hoảng hốt mà còn có thể bình tĩnh giải quyết.
Bọn họ hết lời khen ngợi tôi, còn gắp đồ ăn cho tôi, thuận tiện hỏi han quan tâm đến tình hình học tập của tôi trên trường dạo gần đây.
Nhưng tôi cũng không có hứng thú trả lời, tôi gắp mấy món ăn yêu thích của Tô Dao mà bọn họ gắp cho tôi sang một bên rồi cúi đầu ăn cơm.
Sau đó, dưới sắc mặt khó coi của một nhà ba người, tôi bình tĩnh đặt chén đũa xuống, xoay người lên lầu ôn tập.
Nhưng sự xa lánh này không hề ảnh hưởng đến họ mà ngược lại, họ càng quan tâm đến tôi hơn.
Sau khi phát hiện ra một ưu điểm của tôi, giống như là mở ra một chiếc hộp Pandora, bọn họ bắt đầu tò mò, muốn nghiên cứu tất cả về tôi.
Trước đây, bọn họ cảm thấy tôi buồn tẻ, nhàm chán, không muốn dành nhiều thời gian cho tôi.
Nhưng bây giờ, khi càng chú ý đến tôi, bọn họ càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của tôi.
Thành tích học tập của tôi rất tốt, là người luôn biết tiến tới, sẵn sàng giúp đỡ các bạn cùng lớp. Trong các đoàn thể, danh tiếng của tôi luôn rất tốt.
Tôi thích sạch sẽ, lúc nào cũng giữ nhà cửa sạch sẽ sáng bóng, biết nấu ăn, thậm chí còn biết đan len và trồng trọt.
Những kỹ năng này tôi học được khi còn ở nông thôn, học nó cũng chỉ vì muốn mình và bà nội sống tốt hơn, không ngờ lại làm bọn họ cảm thấy mới lạ và ngạc nhiên.
Vì thế trong mắt bọn họ, sự nhàm chán của tôi biến thành điềm tĩnh, sự buồn tẻ của tôi biến thành ngoan ngoãn. Không có lúc nào là bọn họ không quan sát tôi, gần như ngay lập tức, mẹ tôi nhìn cuốn album vừa cũ vừa dày vừa nặng trên tay tôi, không khỏi ngạc nhiên.
Trong cuốn album này, có tất cả hình ảnh của bọn họ được đăng trên báo chí khi bọn họ còn là phóng viên.
Tất cả những bức ảnh này đều được cắt ra một cách cẩn thận, được bỏ vào dưới lớp màng bảo vệ nilon đã ố vàng.
Cùng với sự suy giảm của báo giấy trong những năm qua, thậm chí có một số bức ảnh bọn họ còn không tìm được sau khi trở về nước.
Nhưng bây giờ, tất cả chúng đều được lưu giữ trong cuốn album này, không thiếu tấm nào.
“Tiểu Huỳnh... Những thứ này đều là do con đặc biệt thu thập cho ba mẹ sao?” Giọng mẹ nghẹn ngào nức nở, hình như bà ấy rất cảm động, vươn cánh tay muốn tiến đến ôm tôi, lại bị tôi nghiêng người tránh đi.
Dường như không ngờ được tôi sẽ phản ứng như vậy, bà ấy lúng túng đứng tại chỗ, giơ tay lau nước mắt, ngay sau đó ánh mắt bà ấy lại sáng lên, như thể đang chắc chắn rằng tất cả những gì tôi đang làm bây giờ chỉ là hành động muốn thu hút sự chú ý của những đứa trẻ thiếu tình thương của ba mẹ mà thôi. Sau đó bà ấy quay đầu hào hứng đi tìm ba tôi để chia sẻ “tấm lòng” tôi chuẩn bị cho họ mà bà ấy vô tình nhìn thấy.
Nhưng bà ấy không biết, tôi lấy cuốn album này ra là vì tôi chuẩn bị đi vứt nó.
Ba ngày sau, ba mẹ tôi nhìn thấy cuốn album kia ở bãi phế liệu trước cổng khu chung cư. Đương nhiên mẹ tôi nổi giận đùng đùng cầm cuốn album đó đến tìm tôi dò hỏi, tôi chỉ bình tĩnh mở miệng: “Vốn dĩ tôi định ném vào thùng rác luôn, không ngờ lại có người nhặt, lần sau tôi sẽ ném xa hơn một chút.”
Một câu nói này, hoàn toàn đốt cháy cơn giận âm ỉ của bà ấy bấy lâu nay.
Sau một năm, bà ấy lại giơ tay định tát tôi một lần nữa.
Nhưng lại bị ba tôi kịp thời cản lại.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Ba cố gắng xoa dịu trấn an cảm xúc của mẹ, khi đưa bà ấy ra ngoài, ông ấy còn liếc nhìn tôi.
Tôi không để ý đến ông ấy, chỉ đi về phòng tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.