Anh Trai Em Gái

Chương 7: Em đã trở về




Nằm trên giường, cả hai im lặng hồi lâu. Không có chuyện trai gái, cảm giác lạ lẫm của lần đầu gặp mặt trùm lên hai người. Liêu mở to mắt, hít hương thơm tỏa ra từ thân thể cô gái. Lòng xao xuyến. Anh liếc sang An An, thấy cô cũng chưa ngủ, hàng mi khép hờ động đậy, mắt ngái ngủ đặc biệt dịu dàng dưới ánh đèn màu hồng. Cuối cùng, cái nhìn của anh dừng lại trên đôi môi hơi trễ của cô, hai bờ môi hơi mỏng, phụng phịu như làm nũng, rất hấp dẫn. Liêu nghĩ mình không phải là gã đàn ông tốt. Vậy là kiên quyết quay người đi.
Chưa kịp chúc ngủ ngon thì An An quay mặt lại, nói: "Anh làm anh trai tôi nhé!" Khi nói như vậy, trông mặt cô ngây thơ như con trẻ, có vẻ cô rất vui khi nghĩ ra điều đó.
Liêu nhìn đôi môi hồng khép kín, nghe lời nói phát ra từ đó, bỗng thấy thất vọng, nhưng không biết làm thế nào. Rõ ràng cô ấy từ chối mình, sao vẫn còn không hiểu – là anh em với nhau, danh chính ngôn thuận vẫn có thể ngủ chung giường, nhưng chỉ đơn giản là ngủ thôi.
Anh buồn rầu nhìn cô, ánh mắt tuyệt vọng, không tiện nói gì thêm, đành nói ngủ thôi, rồi quay đi. Rốt cuộc anh vẫn chưa xấu đến mức đi cưỡng bức một thiếu nữ.
Nhanh chóng thiếp đi.
Liêu Văn Đạo nằm mơ. Anh mơ thấy một con mèo. Nó nhìn anh với ánh mắt buồn thảm. Nó nói với anh bao giờ mới có một gia đình thuộc về nó. Rồi anh nhìn thấy nó khóc, nước mắt đầm đìa. Bất chấp sự ngăn cản của anh, nó vẫn ra đi.
Bỗng tỉnh ngủ. Lưng đẫm mồ hôi.
Lập tức ý thức được bên cạnh mình có một thiếu nữ xinh đẹp, vậy là không thể nào ngủ tiếp được nữa; suy cho cùng mình đâu phải là hoạn quan.
Khi An An cảm thấy sự ướt át nơi làn môi, thức dậy, mở mắt thấy Liêu Văn Đạo đang hôn mình, cô cuống cuồng đẩy anh ra, hét lên: "Anh làm gì vậy? Đừng, không nên làm thế!"
Giọng nói và hành động phản kháng của cô thực yếu ớt trước một "con đực" đang bị nhục dục thiêu đốt. Liêu vẫn tiếp tục, mặc cho cô gào thét.
"Liêu Văn Đạo, nếu anh còn làm thế, tôi giận đấy!"

Không có tiếng trả lời.
"Liêu Văn Đạo, anh đừng làm vậy!" Khi An An ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô lo sợ suýt bật khóc. Cô không ngờ một người đàn ông trông tử tế là thế đột nhiên lại trở nên thô bạo. Mười chín tuổi, cô chưa từng biết đến sự điên cuồng của một gã đàn ông.
"Anh là anh trai, anh là anh trai tôi cơ mà? Sao anh có thể làm vậy?" An An gào lên, cố tìm cách hất con quái vật trên người ra. Nhưng ngoài la hét, cô không thể làm gì khác.
"Bọ con, hãy cùng anh, anh sẽ đối xử tốt với em, hãy cùng anh đi!" Thú tính trong con người anh càng bị kích động sau lời hứa, hai tay bắt đầu cuống cuồng lột áo An An.
"A…" An An ráng sức gào lên, nước mắt trào ra.
Liêu đột nhiên dừng lại; không phải do tiếng kêu hay nước mắt của cô gái mà do bất chợt nhìn thấy vết sẹo dài đến hơn mười phân trên trán cô, một vết sẹo dài, sâu đến thấu xương.
Liêu bất giác giơ tay sờ vào vết sẹo, An An run rẩy, bật khóc.
Vết sẹo như con rết khổng lồ khiến ham muốn của Liêu lập tức tiêu tan.
Liêu kinh ngạc không tin trên trán cô gái xinh đẹp này lại có một con rết khủng khiếp đến thế! Nó hiển hiện như muốn nói anh đã xâm phạm cô gái đẹp.
An An ngồi bật dậy đẩy anh ra. Tay trái chỉnh lại quần áo, tay phải giơ cao tặng anh một cái tát để đời. "Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh! Đồ lang sói! Đồ rác rưởi! Hạ lưu!..." Cô mắng anh xơi xởi bằng tất cả những từ ngữ lăng mạ độc địa nhất mà cô biết, rồi ôm mặt khóc nức nở như đứa trẻ bị ức hiếp.
Liêu Văn Đạo cảm thấy rát bỏng nơi má trái. Anh nhìn An An, thầm nghĩ cô làm thế nào đối diện với cái gương vào mỗi buổi sáng. Sự xót thương thay thế nỗi ngạc nhiên.
"Bọ con…! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!" Ngoài xin lỗi, Liêu không biết làm thế nào bày tỏ sự ân hận của mình. Mái bờm dày che kín vết sẹo trên trán, Liêu thấy hình như vết sẹo ăn sâu vào tim anh; con rết trên trán cô rõ mồn một.
An An dần trấn tĩnh, hai tay ôm gối ngồi bất động. Cô không khóc nữa, thẫn thờ nhìn những ngón chân của mình. Liêu nhìn An An ngồi co ro ở đầu giường, thương xót muốn trào nước mắt.
An An là một con mèo lang thang, khao khát tìm ngôi nhà của mình để được che chở, vậy mà suýt nữa đã bị anh cưỡng bức! Liêu nghĩ đến lúc hai người mới gặp nhau, An An nhanh nhẹn như một con sâu đổi màu. Anh bỗng cảm thấy căm ghét bản thân.
An An nghẹn ngào.
Liêu không thể chịu đựng hơn nữa, nói: "Ngủ thôi!"
Khoảng nửa giờ sau, An An mới ấm ức nói: "Nhưng anh không được quấy rầy tôi nữa!"
"Được, được, em ngủ đi, anh thề không động đến em." Liêu vội vã thề, tay phải giơ cao quá đầu, vẻ rất nghiêm túc.
Một lát sau An An mới từ từ nằm xuống, không biết ngủ thiếp từ lúc nào. Liêu nghĩ, chắc cô ấy mệt lắm.
Liêu ngắm nhìn vầng trán An An khi cô ngủ. Cô gái vừa gọi mình bằng anh trai có khuôn mặt rất đẹp, nhưng trên trán có vết sẹo khủng khiếp. Cô ấy đã để một bờm tóc dày che vết sẹo nhưng làm sao che giấu được nỗi đau đớn, sợ hãi trong lòng.
Liêu không ngủ tiếp được nữa. Anh quay nghiêng, ngắm nhìn An An ngủ, khoảng gần sáng mới thiếp đi.
An An thức dậy, sợ hãi nhìn người đàn ông lạ bên cạnh, gọi mấy tiếng mà anh ta không trả lời. An An nhẹ nhàng trở dậy, mặc quần áo rồi chạy thục mạng. Mãi khi chạy đến bến xe, cảm giác sợ hãi mới tiêu tan.
Đi một mình trên đường phố vắng tanh, An An thấy muốn khóc, mãi nửa giờ sau cô mới bắt được một cái tắc xi, nói vội địa chỉ, nhắm mắt cầu mong lái xe sẽ là ngưới đứng đắn. May mà dọc đường không xảy ra chuyện gì!
Về đến nhà, thấy anh trai nằm ngủ trên đi văng phòng khách, một cảm giác vừa thân thiết vừa tủi thân trào dâng. Ôm lấy con mèo Spin, cô ngồi thụp xuống chân tường, nhìn khuôn mặt điển trai trẻ trung của người anh đang say ngủ, cố đoán xem trong mơ anh muốn gì, có lẽ anh mơ thấy ngọn đèn, bên cạnh ngọn đèn là Hồ Khả và ngôi nhà của họ.
An An thầm thì, anh có biết suýt nữa em đi tong rồi không, em đã từ cõi chết trở về, chính vết sẹo trên trán đã cứu em. Anh có biết, ai cũng sợ vết sẹo của em không? An An ngắm nhìn anh trai, bỗng nhớ lại khuôn mặt đẫm nước mắt của anh khi nhìn thấy trán cô trào máu lúc năm tuổi.
"Anh, em nhớ anh!" An An kêu khẽ.
Bỗng thấy chói mắt, thì ra là ánh mặt trời; đó là lúc chị gái cười đắc ý.
Nước mắt cứ thế trào ra. Thực ra, không có ai bắt nạt cô cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.