*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chi vẫn nhớ rõ, khi mình bị giam ở trong ngục tối. Ngoài mình ra còn một người phụ nữ được tự do đi lại. Hoặc không hẳn là được tự do, mà chỉ là cô ấy không bị giam giữ giống tù nhân như Chi thôi.
Người phụ nữ đó tên là Natasha, là phu nhân của gã đàn ông tên Connor luôn gọi cô là thứ tạo chủng làm chướng mắt mình, mà cũng là người tình của tên hắc Tinh linh lâu lâu sẽ tới lấy một chút máu của Chi rồi thuận tiện cho Chi nếm mùi đau khổ. Tên hắc Tinh linh rất thích tra tấn kẻ khác, dường như sự đau đớn của đối phương có thể mang lại khoái cảm kỳ lạ nào đó của hắn ta.
Vì thế Chi luôn cố gắng tỏ ra đau đớn hết mức có thể để không kích thích sự hiếu thắng hơn thua của hắn ta mà làm tình hình của Chi tồi tệ thêm.
Song, người phụ nữ tên Natasha lại không làm thế. Cô ấy quá quật cường. Dẫu cho bị thử thuốc hay làm phải chịu đựng biết bao nhiêu thí nghiệm trên người. Ánh mắt của cô ấy đều nhìn gã hắc Tinh linh đầy thách thức. Càng khiến hắn ta thêm say đắm và muốn hành hạ cô.
Chi không rõ Natasha cố tình khiêu khích, hay là do cô ấy không hề biết đến sự biến thái của tên hắc Tinh linh.
Thế nhưng Chi nhận thức được rõ ràng một điều, Natasha một người tốt. Cô ấy là người duy nhất thật sự quan tâm đến Chi ở nơi ngục giam đó. Không để tâm xuất thân và chủng tộc của Chi trong thế giới này. Cô ấy đối xử với Chi dịu dàng và săn sóc hết mực. Đối xử với Chi như thể cô là con gái của cô ấy.
Sự quan tâm nhiệt tình của Natasha đôi khi làm Chi nhớ đến con cái của mình ở kiếp trước. Nhớ đến nghẹt thở.
Và rồi một ngày bất chợt, Natasha đột nhiên có thai. Nói là đột nhiên vì bụng cô ấy thình lình to ra như thể được nhồi một quả bóng ở bên trong. Kích cỡ bụng lớn dần bằng mắt thường có thể nhìn thấy được trông vô cùng khủng khiếp.
Cô Natasha lúc này mới thật sự sợ hãi nhìn vào bụng mình.
Còn gã hắc Tinh linh thì vui vẻ, nở nụ cười đắc thắng và nói với cô Natasha bằng chất giọng dịu dàng trái ngược với ánh mắt lạnh căm của hắn.
"Cuối cùng cũng thành công. Ta biết nàng sẽ làm được mà."
Giọng điệu và ánh mắt của hắn ta làm Chi muốn nôn, và cô thực sự nôn ọe cả bữa ăn chẳng có bao nhiêu của mình khi gã tên Connor dịu dàng bảo Natasha hãy cố gắng chịu đựng và sinh đứa bé ra.
Natasha hoàn toàn suy sụp, cô ấy khiếp đảm chính mình, trong miệng luôn nhắc đến một cái tên.
"Flossie. Flossie. Hãy vì Flossie."
Cái tên đó như câu thần chú giúp cô ấy gắng gượng và sống sót. Cho đến khi cô ấy sinh đứa bé ra... Nhưng ngày đó có thực sự được xem là ngày sinh nở? Hay chỉ đơn giản là ngày Natasha đơn phương bị tra tấn và giết hại bằng cách thức sinh sản đầy man rợ đó?
Cô ấy đã vô cùng đau đớn và quằn quại trên giường, tay chân bị trói cứng trong tư thế nằm ngửa. Bụng của cô ấy to như quả bóng, bên trong có thứ gì đó di chuyển và động đậy, khiến lớp da căng ra cũng chuyển động theo. Chi chắc chắn rằng đó không phải là đứa bé nào cả. Nhận định đó của Chi càng được chắc chắn hơn khi phần đỉnh bụng của Natasha bị xé toạc bởi một bàn tay màu trắng đã bị nhuộm đỏ bởi máu, bàn tay gầy nhẳng có móng vuốt, nó trồi ra khỏi bụng của Natasha như xương người đào mộ sống dậy, và bàn tay đó di chuyển, túm lấy phần thịt rách ở bụng Natasha mà xé ra, cào cấu, để mở rộng thêm khoảng hở cho nó chui đầu khỏi ổ bụng.
Natasha vô cùng đau đớn, mỗi khi cô ấy ngất đi là cơn đau bị xé rách một phần cơ thể lại kéo cô ấy về với thực tại tàn khốc.
Trong thực tại đó, gã hắc Tinh linh và Connor đều đứng ở một bên thờ ơ quan sát. Và cả Chi đang run cầm cập trong cái lồng giam của mình, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng quá sức chịu đựng.
Khi cô Natasha không rên thét và quẫy đạp nữa, "đứa bé" đó cũng hoàn toàn "ra đời". Nó bò ra khỏi ổ bụng be bét máu. Ngồi lên nửa phần cơ thể trên của Natasha. Sau đó lại có một "đứa bé" nữa bò ra. Rồi lại một đứa. Có cả ba đứa với ngoại hình nửa giống người nửa lại không giống. Ít nhất chúng nó có hai tay hai chân, dù rằng trên móng đều có vuốt nhọn. Cơ thể nó gầy gò lộ cả xương. Chúng có cả cái đuôi dài, phần đuôi có gai nhọn, khi chúng nó há miệng, bên trong cũng đã có răng nhọn. Chúng không có mũi, chỉ có hai cái lỗ trên phần mũi để thở. Mắt của chúng là một màu trắng dã, không có con ngươi. Chúng không có lông mày hay tóc. Tai của chúng dài như tai yêu tinh, trên lưng chúng có đôi cánh màu trắng nhớp nháp máu nhìn giống cánh chim.
Chúng nhìn nhau như có ý thức, rồi nhe răng với nhau, sau đó chúng vồ lấy ổ bụng không còn ra hình thù của Natasha mà tiếp tục... ăn.
"Thất bại rồi."
"Thật đáng tiếc."
Là giọng của Connor và gã hắc Tinh Linh đó.
Chi đã không thể nhìn tiếp cảnh tượng kinh hoàng kia nữa. Cô xoay người lại, bò vào một góc lồng giam, tự ôm lấy chính mình đang run rẩy. Hai mắt cô đầy lệ cùng đôi môi đã bị cắn đến bật máu, chỉ để bản thân mình không thốt ra một tiếng nào.
Cái ngày khủng khiếp đó đã ám ảnh Chi đến tận ngày hôm nay. Nếu không phải ý chí sinh tồn của Chi vô cùng mạnh mẽ, hẳn là cô đã có thể phát điên đến mức tự sát chủ để chấm dứt nỗi ám ảnh kinh khủng của ngày hôm đó ra khỏi đầu.
Sau khi Chi kể ra chuyện mình biết, mặc dù cô chẳng hề có ý phô trương hay cố tình phóng đại mọi chuyện, nhưng những người ở đây sau khi nghe đều thay đổi sắc mặt, nhất là cô Molly.
Cô ấy suýt nữa là đã giẫm chết Connor nếu như ngài Bá tước tóc dài không ra lệnh cho ông lão lớn tuổi cản lại, trông có vẻ giống quản gia.
Chi tự đánh lạc hướng nỗi ám ảnh của mình đi bằng cách len lén đánh giá ngài Bá tước tóc dài. Không hề giống với tưởng tượng của Chi sau khi nghe Suise huyên thuyên về ngài Bá tước.
Cô cứ tưởng ngài Bá tước lên một tên khốn với bản mặt xấu xí và cả người đều toát ra khí chất của một tên bại hoại háo sắc. Nhưng hắn ta lại có bộ dạng khác hoàn toàn với sự tưởng tượng một chiều của cô. Thậm chí, Chi còn thấy ngài Bá tước tóc dài này còn có phong thái quý tộc gấp trăm lần so với tên Connor.
Hơn nữa, nếu như ngài Bá tước kia là một tên háo sắc khốn nạn, cô không nghĩ Molly sẽ chịu phục vụ người này. Tuy chỉ tiếp xúc với Molly trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng cô có thể nhận ra được với sự cá tính của cô nàng này, sẽ không bao giờ chịu khuất phục và cúi đầu trước một tên Bá tước bại hoại đâu.
Nhưng mà...
"Giống quá..."
"Hửm?"
Ngài Bá tước nhướng mày, lên tiếng bằng âm mũi khiến Chi hốt hoảng nhận ra mình đã thốt suy nghĩ thành lời.
Chi tự bịt miệng mình lại, lắc đầu liên tục.
Ngài Bá tước chỉ nhìn Chi một lúc rồi dời tầm mắt đi.
"Ibrahim, tạm thời cứ giam Connor lại ở đâu đó đi. Giữ mạng cho hắn cẩn thận vào." Ngài Bá tước thờ ơ ra lệnh, có vẻ không có ý định sẽ giết chết Connor. Nghe có vẻ như đang đưa ân xá cho kẻ phạm tội.
Chi cảm thấy khó chịu. Nhất thời cô thấy nghi ngờ, có khi nào linh tính của mình lại sai. Tên Bá tước trước mắt này cũng là một giuộc chẳng khác gì Connor? Chỉ được cái bộ da ngoài đẹp mắt để che giấu lòng lang dạ sói ở bên trong?
"Saul, cậu đưa Flossie về phòng đi. Ta sẽ cho người gọi y sĩ đến." Ngài Bá tước tiếp tục phân công, chỉ là giọng điệu lần này nhẹ nhàng hơn trước. Có lẽ do người con trai tóc xanh nổi bật kia không phải thân phận tầm thường.
"Tại sao là tôi?" Saul cau mày hỏi lại.
"Vậy để ta tự mình..."
"Chết tiệt." Saul lập tức tiến lên, tự mình bồng Flossie đã bất tỉnh nhân sự lên. Cả mặt cau có đi thẳng một mạch, như thể muốn nhanh chóng hoàn thành xong nhiệm vụ có vẻ bị cưỡng ép này.
"Ngài giữ tên đó sống làm gì?" Molly đen mặt hỏi ngài Bá tước ngay lập tức.
Chi cũng tò mò, vành tai dài khẽ nhúc nhích.
"Để hắn không được chết dễ dàng." Ngài Bá tước lạnh nhạt trả lời.
Câu trả lời khiến Molly hài lòng. Cô ấy cũng thôi xù lông.
Sau một lúc, Lính tráng trong lâu đài cuối cùng cũng chạy tới đây sau khi nghe tiếng động lớn. Elijah thu hồi lại phép dựng khiên chắn để họ tiến vào xử lý, cũng như dọn dẹp đống đổ nát.
Ibrahim đã đưa Connor đi, Saul thì đưa Flossie về phòng với thái độ bất mãn. Khan nhìn tình hình đã được kiểm soát. Hắn xoay người đi về phòng mình, vẫn còn chuyện khác phải được giải quyết.
Theo sau hắn là Elijah và Molly, và cả cô bé Tinh Linh kia nữa.
"Cô bé này... không sao rồi chứ?" Khan mở lời hỏi han. Hắn cũng cố tình thả chậm lại bước chân khi nhận ra cô bé Tinh Linh có vẻ không theo kịp bọn họ.
Molly chép miệng, chỉ đợi Khan hỏi như thế. "Không sao cũng thành có sao đấy. Ngài nên dạy dỗ lại người hầu trong lâu đài của mình đi. Miệng lưỡi đặt điều chủ nhân của mình thì thôi, mà còn bẩn thỉu đến mức ức hiếp một đứa nhóc như thế này..."
"Được. Ta sẽ bảo Carter giải quyết." Khan gật đầu, còn chẳng có ý định hỏi người hầu đặt điều đó là ai.
Sau khi về phòng, Ibrahim đã đứng đợi sẵn. Không có Connor ở bên cạnh, chẳng rõ ông ta đã nhốt Connor ở đâu. Khan cũng không lập tức hỏi tới.
Khan ra hiệu cho mọi người ngồi vào chỗ tiếp đãi khách. Khan ngồi ở đầu ghế đơn, Chi và Molly ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh. Elijah ngồi ở đối diện, còn Ibrahim tỏ vẻ ông thích đứng ở bên cạnh Khan hơn.
"Cô bé, em tên gì?" Khan hỏi khi Tinh Linh nhỏ đã ngồi ngay ngắn vào chỗ.
"Ừm... Em, em..."
Chi ngập ngừng, không biết có nên nói tên thật của mình ra không. Chi nhận ra từ khi tới thế giới này, tên của mình có vẻ phát âm không được thuận miệng lắm. Cái tên "Chi" của cô khi phát âm, lại nghe giống tiếng "Kiki" gọi chó hơn.
Nhưng để Chi tự mình đặt ra một cái tên khác để phù hợp với thế giới này thì cô lại không biết, cũng chẳng có cơ hội đặt. Vì có vẻ như chẳng ai sẽ gọi tên cô cả.
Có vẻ mọi người đang kiên nhẫn đợi, cô nhận ra mình cứ ngập ngừng như vậy thì thật thất lễ, nên cô đành nhắm mắt đặt bừa cái tên mà mình biết ở kiếp trước.
"Em tên Taylor Swift ạ!"
Đúng lúc đó, Khan vừa tự rót cho mình tách trà để uống, vừa nghe cái tên thốt ra từ miệng cô bé Tinh linh, Khan đã phun ra ngụm trà mình đang uống.
"Phụt!"
Khan quay đầu sang bên khi phun trà, cụ thể là ngay chỗ Ibrahim đứng, thành ra chỗ trà bị phun ra bị Ibrahim hứng hết.
Ibrahim trầm mặc, lên tiếng. "Ngài muốn mời tôi uống trà cũng không cần nhiệt tình như vậy đâu."
"Ta không cố ý... Bé con em nói em tên gì?"
Khan vội vàng hỏi lại Tinh Linh nhỏ, trong khi Elijah và Molly đang ngạc nhiên.
"Em... em tên Taylor Swift?" Chi lí nhí lặp lại, cả người căng thẳng trước phản ứng của Khan.
"...Đó là tên của em thật à?"
"Hức!"
Câu hỏi thẳng thừng của Khan khiến Chi biết ngay mình đã bị phát hiện nói dối. Cô nấc lên một tiếng.
Đây là tật xấu của Chi, khi cô bị phát hiện là mình đang nói dối hay làm việc gì đó lén lút, cô sẽ bị nấc cục.
"Hức!" Chi đã tự bịt miệng mình rồi, nhưng tiếng nấc cục vẫn phát ra một cách ương ngạnh.
Khan chợt nhíu mày lại.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy hắn đang có thái độ không hài lòng.
"Chắc là cô bé ấy không có tên thôi..." Molly vội lên tiếng bênh vực cho Tinh Linh nhỏ. "Tôi không cảm thấy ác ý từ cô bé, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Không phải đứa bé nào nhỏ nhắn trông vô hại thì cũng thật sự vô hại đâu. Cô quên chuyện đã xảy ra ở Vùng đất Bạc Đen rồi à?" Ibrahim lên tiếng cảnh cáo một cách lạnh lùng, ông ta đưa tay phủi qua chỗ quần bị nước trà thấm ướt. Tức thì chỗ ướt đã được hong khô.
"Cô bé này chắc chắn vô hại!" Molly chau mày, dùng giọng điệu khẳng định nói. "Chuyện ở Vùng đất Bạc Đen với cô bé này thì có gì giống nhau chứ? Cô bé này còn là nạn nhân của một cuộc thí nghiệm bất hợp pháp! Chưa kể có thể còn là nạn nhân của vụ buôn nô lệ nào đó nữa! Elijah! Cậu nói xem!"
Elijah tội nghiệp giật thót mình khi bị điểm danh, cậu lén nhìn Ibrahim không tỏ thái độ và Molly đang hừng hực lửa giận. Cậu cân nhắc một chút mới lựa lời nói:
"Cẩn thận hơn thì chúng ta cũng nên kiểm tra—"
"Cậu im lặng luôn đi." Nhưng chưa nói hết câu, Molly đã lạnh lùng cắt ngang.
Elijah ấm ức im lặng. Vậy thì hỏi mình làm gì?
Đúng lúc này, Saul cũng quay trở lại. Cậu ta không những quay lại một mình, theo sau còn một người nữa.
"Gặp mặt ngài khó thật đấy, cho dù tôi cũng không mong rằng ngài sẽ nhớ đến tôi hay là lời nhờ vả của ngày hôm đó."
Người lên tiếng là cô công chúa tóc đỏ, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một tiểu thư quý tộc tóc vàng, theo lời giới thiệu của cô nàng, thì cô ấy tên là Rosalin.
Saul vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đi tới chỗ ngồi đối diện với Khan, rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Chỉ còn chỗ bên cạnh Elijah là còn trống.
Elijah để ý thấy cô còn đứng, cậu ra hiệu bằng mắt rồi chỉ vào chỗ bên cạnh mình. "Tiểu thư có thể ngồi ở đây."
Rosalin khẽ nhìn Elijah. Mời một tiểu thư ngồi xuống thì trước tiên cậu ta nên đứng lên mới đúng, nhưng có vẻ cậu ta không biết hoặc cảm thấy không cần thiết. Thật kỳ lạ, khi cô không hề có cảm giác bị sỉ nhục, vì chẳng ai ở đây có vẻ quan tâm đến cô ta cả. Mặc dù họ đã biết cô ta thật sự là ai.
Dù sao Rosalin cũng chưa chính thức thừa nhận mình là công chúa hay người của hoàng gia, cô đến đây với một thân phận khác, nên cũng không thể yêu cầu họ đối xử với mình như đối xử với người của hoàng thất được.
Rosalin tự mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Elijah, cô nhã nhặn cất giọng. "Tôi mong là mình không phá vỡ bầu không khí của mọi người."
Khan dứt ánh nhìn ra khỏi Tinh Linh nhỏ, hắn lướt mắt qua vẻ mặt không biểu cảm của Saul rồi chú ý đến Rosalin.
"Không đâu. Ta sẽ không quên sự giúp đỡ của cô. Nếu cô có việc gì, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ trong phạm vi cho phép."
"Phạm vi đó là gì vậy, thưa ngài?" Rosalin đã lên tiếng chớp lấy cơ hội dò hỏi.
"Ta sẽ xem xét và đưa ra là giải thích thỏa đáng nếu ta có từ chối lời mời nào đó của cô." Khan thận trọng trả lời.
"Ngài kỹ tính quá thể." Rosalin cười mỉm. "Đúng là ta có việc nhờ ngài. Nhưng sẽ không hay ho lắm khi nói ra điều đó ở đây. Tôi sẽ ngỏ lời vào tối nay nếu ngài có thời gian." Nói rồi cô ấy cũng đứng dậy có ý định rời đi.
Nhưng trước khi rời khỏi, Rosalin đã nán lại một chút mà khen ngợi. "Kiểu tóc hôm nay rất đẹp, hợp với ngài lắm."
Tuy rằng được khen ngợi, nhưng mặt mày Khan chẳng có vẻ gì là vui mừng hay biết ơn. Hắn chỉ muốn cắt phăng kiểu tóc dài này đi. Giờ có ai bảo hắn để đầu trọc, có thể hắn cũng sẽ không ngần ngại mà đồng ý ấy chứ.
Rosalin vờ như không thấy điều đó, đoan trang xoay người rời khỏi phòng.
"Saul, Ibrahim. Hai người cùng Chỉ huy đoàn trưởng đi điều tra nơi ở của Connor đi, hoặc là chỗ nào bất thường có dính đến cuộc thí nghiệm man rợ nào đó. Chắc là không xa chỗ ở của hắn đâu. Dẫn theo ông bác Tobin về nữa, ông ta hẳn không biết gì về chuyện Connor đang làm nhưng chắc là cũng nhìn ra chỗ nào đó đáng ngờ. Cứ tiến hành điều tra và tịch thu tài sản theo luật." Khan dặn dò. "Phải mau chóng giải quyết gọn vụ này trước khi tới tai bên điện thờ."
"Lại là tôi à..." Saul có vẻ không hài lòng lắm khi mình lại được thêm việc.
"Ta tin tưởng cậu. Dù sao chuyện này cũng cần giải quyết cẩn thận."
Saul bất động một lúc, sau đó lại đứng dậy có vẻ sẽ đi ngay.
"Anh ở nhà đừng có gây chuyện nữa đấy." Saul đứng lại yêu cầu một chuyện rất là quá quắt với Khan, rồi mới hài lòng quay người đi khỏi.
Khan ngỡ ngàng. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Saul rời khỏi phòng mà không kịp lên tiếng phản bác.
Mình gây chuyện hồi nào???
Song, Saul đã đi rồi. Ibrahim còn nán lại để nói với Elijah:
"Giờ cậu có nhiệm vụ ở bên cạnh bảo vệ ngày Bá tước. Không chỉ là bảo vệ ngài ấy khỏi nguy hiểm mà còn phải ngăn chặn hành vi nhảy vào nguy hiểm của ngài ấy nữa. Cậu làm được không, Elijah?"
Elijah nghiêm túc gật đầu. "Vâng ạ, tôi chắc chắn sẽ không để ngài ấy nhảy vào nguy hiểm."
Khan tưởng mình nghe nhầm. Không phải cậu nên lặp lại cả vế trước sao? Thế quái nào mà chỉ nhấn mạnh mỗi vế sau vậy?
"Mấy người lui ra hết đi." Khan cục cằn lên tiếng để họ không thốt thêm lời nào quá phận nữa.
"Ơ... Không được đâu thưa ngài!" Elijah lắc đầu quầy quậy.
"Ta muốn nói chuyện riêng với cô bé này, nên là cứ lui ra hết đi."
Khan mới với giọng điệu rất kiên quyết, không cho phép ai chối từ. Elijah chỉ nhìn Ibrahim một cái rồi đành nhận mệnh lui ra theo lời Khan, Ibrahim chỉ nở nụ cười đầy ý tứ rồi đi theo cậu pháp sư.
Molly cũng chỉ hơi lo lắng cho bé con Tinh Linh, nhưng cô cảm giác được Khan sẽ không làm tổn hại đến cô bé nên cũng chấp nhận rời khỏi phòng.
Đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, Khan mới cất lời:
"...Em có biết Huyền Thoại Tái Sinh không?"
Chi còn đang lo lắng cho tình hình của mình thì ngay lập tức cô đã ngẩn tò te trước câu hỏi của Khan. Huyền Thoại Tái Sinh là cái gì? Cô phải biết nó à? Nó là một dạng mật mã hay gì à?
Sau đó, cô chợt nhớ ra cái tên mình vừa thổ lộ hồi nãy đã bị lật tẩy ngay lập tức. Phản ứng thái quá của ngài Bá tước như thể không thể tin được là sẽ nghe thấy cái tên đó. Và rồi, cô lại nhớ đến kiếp trước của mình. Ngoài cái tên Taylor Swift rất nổi tiếng với giới trẻ mà cô thường hay nghe con gái kể, còn một trò chơi cũng rất được ưa chuộng theo cô biết là hầu như đứa con trai nào cũng chơi. Nhưng thằng con trai quá nghiêm túc của cô là ngoại lệ.
Cô trợn tròn mắt nhìn Khan, run giọng thốt lên:
"Có... có phải là... Liên Minh Huyền Thoại không???"
Đồng hương? Là đồng hương của mình đúng không? Đây chắc chắn là mật mã rồi! Chi phấn khích nghĩ. Nhưng mà sao lại nói là Huyền Thoại Tái Sinh nhỉ?
Ấy thế mà vẻ mặt của Khan lại không vui mừng như Chi tưởng tượng, ít ra gặp được đồng hương ở chốn dị giới xa lạ này thì hai bên sẽ tay bắt mặt mừng đúng không? Tại sao ngài Bá tước lại chau mày thế kia?
"Liên Minh Huyền Thoại là cái gì... À!" Khan nhíu này nghe ra cái tên vừa quen vừa lạ rồi hắn chợt nhớ ra, mình biết cái tên này.
Nhưng tiếng à của hắn bật ra quá nhỏ.
Thành ra Chi cứ tưởng mình đã đoán sai. Biểu cảm vui vẻ của cô suy sụp ngay tức khắc.
"Vậy Huyền Thoại Tái Sinh là cái quái gì chứ?" Chi làu bàu đầy ấm ức.
Suy nghĩ tưởng rằng mình đã tìm thấy một đồng minh, một người sẽ hiểu mình ở thế giới xa lạ này vừa đen nhen nhóm trong phút chốc đã bị dập tắp khiến Chi đau lòng vô cùng. Cô thà rằng ngay từ đầu mình đừng hi vọng còn hơn, để giờ lại bị ngã một cái đau đến nhường này.
Đau thật đấy.
Có lẽ vì quá đau chăng. Nên nước mắt Chi theo đó mà rơi, hàng má bỗng chốc đã ướt đẫm.
Khan giật mình với tình huống trước mắt, hắn không biết tại sao cô bé Tinh Linh lại khóc. Thật ra hắn không phải là kiểu người sẽ hoảng loạn hay mủi lòng với nước mắt. Chỉ là, với mối nghi ngờ đang cắm rễ ở trong lòng khiến hắn không thể nào lờ đi những giọt lệ đang rơi khóe mắt của cô bé đó.
"Hức hức..."
Chi nấc cụt cùng với tiếng thút thít trong cổ họng. Cô muốn lau nước mắt của mình đi, nhưng mặt khác, cô lại để yên cho mình bản thân mình khóc thỏa thuê.
"Tại sao mình lại ở đây chứ?"
"Mình muốn về nhà..."
Những luồng suy nghĩ tiêu cực bủa vây tâm trí của Chi, khiến nước mắt của cô càng không thể ngừng rơi. Chẳng ai thích thú gì việc bản thân bị ném vào một nơi xa lạ, chẳng biết gì về nơi đó, chẳng có gì trong tay, cũng chẳng có người nào thân cận ở bên cạnh. Chỉ có bản thân mình, cùng nỗ lực phải sinh tồn, phải sống.
Và rồi, suy nghĩ của cô bật thốt thành lời mà chính cô cũng không biết.
"Mình muốn gặp bé Khang với bé An..."
Lúc đó, Chi nào hay biết. Bản thân mình vừa lấp đầy một khoảng trống trong lòng ngài Bá tước tóc dài mà mình đang e dè, cũng như mở ra một cánh cửa mới khiến cô không bao giờ phải đau lòng vì thế giới này nữa.
===
Vậy là họ gặp nhau rồi.
Tập 4 tới đây, họ cũng sẽ gặp được An thôi...
Đúng không?
Tập 4 sẽ có cảnh này =))))