Thời điểm hai anh em ở trên không nhiệt liệt triền miên, thì phía dưới mặt đất là một mảnh máu me đầm đìa, Vương Nhược Hi sau khi biến thành quái vật điên cuồng phá hơn phân nửa trại tập trung, bất kỳ loại vũ khí nào đều không xuyên qua được lớp da của nó, quân đội trong trại tập trung đã sớm chống đỡ không xong.
Ánh mắt sắc bén của Trác tướng quân phát hiện ra một điều, vô luận quân đội có cản trở như thế nào, quái vật thuỷ chung cố chấp chạy về một phương hướng nhất định.
" Dừng công kích lại " Trác Dư Dương lập tức hướng quân đội ra lệnh.
" Trác tướng quân, giờ phải làm sao? " Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi.
" Đường chạy của quái vật hướng về nơi người sống sót, nếu chúng ta bắn túi bụi sẽ làm số người chết càng nhiều "
" Nhưng quái vật này không thể cứ bỏ mặc chẳng quan tâm..."
" Chờ một chút, sơ tán người sống sót, lại tiếp tục công kích "
" Tuân lệnh tướng quân "
Đang ở trong phòng dân chạy nạn, Du Dặc nghe được âm thanh huyên náo, nên bước ra khỏi cửa phòng, thấy phía trước người sống sót chen chật ních, bị quân lính phía sau xua đuổi liên tục.
" Tới cùng phát sinh chuyện gì? " Du Dặc bắt được một người đàn ông hỏi.
" Mấy binh lính đều nói quái vật sắp chạy đến đây, phải nhanh rời khỏi..."
Anh Lỗi xoa xoa mí mắt, hoang mang hỏi thăm " Xảy ra chuyện gì, nháo nhào hết cả lên "
" Hinh như có quái vật đang đến gần, anh Lỗi, chúng ta phải mau chóng rời đi "
Anh Lỗi nghe xong lời của Du Dặc, lập tức chạy vào nhà đem Dương Tử Lam cùng Lý Nhiễm Nhi kéo ra. Lý Nhiễm Nhi tâm trạng đang đau khổ bởi vì chồng bị bắt đi, không màng chạy trốn, còn Dương Tử Lam thấy cô do dự đưa tay túm đi, hai nam hai nữ theo dòng người trốn chạy, đột nhiên đám người đi phía trước chợt dừng lại, phía sau bước lên toàn va vào nhau.
" Là quái vật...chạy về phía sau..." Phía trước truyền lại tiếng kêu gào hoảng sợ.
Đoàn người nhất thời rối loạn, chen lấn xô đẩy, vài người thậm chí ngã trên mặt đất, bị những người khác dẫm lên chết tại chỗ, may mà đám người anh Lỗi vị trí tụt lại phía sau, có thể dễ dàng quay đầu lại chạy đi, nhưng vào đúng lúc này, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên bị vật to lớn che phủ, mỗi người đều há mồm kinh ngạc nhìn về phía cuối, chỉ thấy một con quái vật đang bám vào toà nhà hai tầng, đưa cái lưỡi đỏ thẳm cuốn về chỗ đoàn người.
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, đám người lại co cụm lùi về phía sau, Lý Nhiễm Nhi trùng hợp bị người đụng ngã trên mặt đất, Dương Tử Lam một tay ôm lấy đứa bé, con của Lý Nhiễm Nhi, tay còn lại túm chặt kéo cô đứng dậy, thế nhưng đám người hoảng sợ chạy như điên dẫm mạnh vào người Lý Nhiễm Nhi khiến cô đau đến không thể động đậy.
Quái vật há mồm gào thét, nhảy xuống mặt đất, đôi chân tráng kiện đè chết không ít người phía dưới, lưỡi dài vung lên một đường, đánh bay tất cả người đứng xung quanh Lý Nhiễm Nhi.
" Con ngoan, bảo bối của mẹ..." Lý Nhiễm Nhi giãy dụa đứng dậy, ôm con trai từ trong lòng Dương Tử Lam về.
Dương Tử Lam nhìn thấy sau lưng Lý Nhiễm Nhi vội hô to " Cẩn thận! "
Lý Nhiễm Nhi cảm giác thắt lưng bị một vật ẩm ướt cuốn lại, ngay sau đó hai chân đưa lên khỏi mặt đất, bị kéo về phía sau, tiếp đó một khuôn mặt quái vật xấu xí miệng há rộng xuất hiện trước mắt cô.
" Cứu mạng...mau cứu tôi...con của tôi..." Lý Nhiễm Nhi bị cái lưỡi quấn chặt ra sức giãy dụa.
Trong tiếng la hét kinh ngạc của tất cả mọi người, quái vật mang theo Lý Nhiễm Nhi cùng đứa bé, đạp trên mặt đất đầy máu tươi nghênh ngang mà đi...