Edit: Tiểu Màn Thầu
Sáng sớm, Kiều Tịnh đã đi đến công ty. Hoàng Sam đang ngồi trong phòng họp chờ cô, nhân viên đã đưa kịch bản về bộ phim [ Thịnh Đường] mà Kiều Tịnh sắp thử vai đến.
" Kiều Tịnh, chị đã quá xem thường em." Hoàng Sam trầm ổn nhìn về phía Kiều Tịnh đứng trước cửa, đôi mắt dưới gọng kính chớp vài cái.
Kiều Tịnh bình tĩnh bước đến, ngồi xuống ghế dựa, ngẩng đầu mỉm cười nói: " Hoàng tỷ, em chỉ là một tiểu thần tượng nhỏ bé, nghe theo sắp xếp của công ty mà thôi."
Tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, đôi mắt vô cùng bình thản không gợn sóng, vẫn giống như bộ dạng ngày ấy bị Hoàng Sam giáo huấn.
Hoàng Sam không khỏi nghĩ đến chuyện sáng nay, lãnh đạo của công ty là Mã tổng đã gọi cô ta vào văn phòng dạy bảo một trận. Cô ta đã làm việc ở công ty giải trí Hạ Hoa mười năm, nắm trong tay không ít nghệ sĩ, trong công ty cũng coi như là người đại diện có chút danh tiếng, bởi vì việc đoàn làm phim [ Thịnh Đường] mời Kiều Tịnh đến thử vai, đã bị lãnh đạo quát lớn, thật mất mặt.
Nhưng cô ta chỉ là người đại diện, có một ít quyền hành trong công ty, không có khả năng chống đối lại lãnh đạo.
" Đây là kịch bản cùng tài liệu của bộ phim [ Thịnh Đường], em về xem trước đi, buổi sáng chị và tổ sản xuất đã bàn bạc, cho em hai ngày đọc kịch bản, em không cần sốt ruột về việc của đoàn phim, trước tiên hãy đọc thử xem có muốn tiếp nhận bộ phim này không."
Gương mặt của Hoàng Sam chợt thay đổi, tươi cười thân thiết, ngữ khí chân thành hơn so với trước kia. Kiều Tịnh suy nghĩ, có lẽ do Thẩm Luân đã động tay động chân, cho nên lãnh đạo của công ty giải trí Hạ Hoa mới tốt như vậy, Thẩm Luân tuỳ tiện vung tay một cái đã giúp cô giải quyết khó khăn trước mắt không việc gì khó.
Thẩm Luân là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị, là thái tử của Thẩm gia, dựa theo miêu tả trong truyện, Thẩm gia ở Hoa Quốc có bối cảnh thâm hậu, Kiều Tịnh không cần quan tâm anh ra tay như thế nào, chỉ cần biết rằng chuyện anh muốn làm, không có gì là không thể làm được, dù sao nam chính thân là tổng giám đốc thiên tài kia mà, làm sao Thẩm Luân có thể giống người bình thường?
Khoé môi Kiều Tịnh khẽ cong lên, đưa tay nhận lấy kịch bản trong tay Hoàng Sam. Không thể không nói, có điểm giống với người trong lòng của nam chính, cũng là chuyện rất tốt nha!
Bất quá cô chỉ là một thế thân, sẽ phải chịu nhiều ủy khuất, nam chính cũng không đặc biệt để tâm, cho nên cô cũng không mong chờ gì với nam chính, anh không giúp, cô sẽ nghĩ cách bắt anh phải giúp mình.
Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, có đầu óc linh hoạt mới có thể sống tốt.
Hoàng Sam nói: " Thân là người đại diện của em, chị có nghĩa vụ phải giúp em. Trước hết em cứ hãy ở lại công ty, chị sẽ cho người tìm hiểu một số tin tức trong đoàn phim. Bộ phim [ Thịnh Đường] là bộ cổ trang được quay vào năm nay, đạo diễn lại là người có tài ở trong nước, kịch bản cùng chỉnh sửa hậu kỳ em cũng không cần lo lắng, đã có nhà sản xuất tiếng tăm chế tác, danh tiếng sẽ không kém đâu. Tuy rằng chị dẫn dắt nhiều nghệ sĩ chỉ liên quan đến giới âm nhạc, có rất ít nghệ sĩ về diễn xuất. Nhưng điều này cũng không đáng ngại, thân là một người đại diện chuyên nghiệp về phương diện này rất nhạy bén, với kịch bản này, em có thể nhận lấy, trước tiên em phải thông qua vòng thử vai đã."
Kiều Tịnh nhìn Hoàng Sam một cái, biểu tình của cô ta thật sự rất nghiêm túc. Đại khái xem qua kịch bản, trong lòng Kiều Tịnh cũng đã hiểu cốt truyện, kịch bản của [ Thịnh Đường] nói về nữ chính Tô Thanh Hảo và Thái Tử Lý Hạo Hiểu yêu nhau, cuối cùng hai người nắm tay tiếp quản triều đình, là một cậu chuyện về bậc đế vương và hiền hậu ngày xưa.
Nhân vật cô muốn thử vai, là nha hoàn hầu hạ bên cạnh của nữ chính Tô Thanh Hảo, cha mẹ của Nguyệt Hoa bị giết chết bởi gia đình của nữ chính. Nguyệt Hoa biết được sự thật cái chết của người thân, quyết định báo thù, cuối cùng lại chết dưới kiếm của nữ chính.
Số người muốn vào vai này không ít, vì sao Ninh Nhân Nhã lại đề cử cô đi thử vai?
Mặc kệ Ninh Nhân Nhã vì mục đích gì, Kiều Tịnh vẫn muốn thử một lần. Đầu tiên thù lao đóng phim không tồi, hai mươi vạn, đối với nghệ sĩ tuyến ba như cô, hay về phương diện diễn xuất và tác phẩm đối với tiểu thần tượng mà nói, vậy là đủ rồi.
Còn nữa, lần thử vai này cô muốn thử sức mình, cố găng một phen. Diễn xuất và nhảy múa không giống nhau, nếu biết vận dụng đúng chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt khi lên màn ảnh, diễn xuất tốt hay không, người xem và đạo diễn sẽ cảm nhận được, muốn che giấu cũng không được, ngược lại khống chế nhược điểm tốt sẽ càng bị phóng đại.
Kỳ thật Kiều Tịnh cũng không có lòng tin nhất định mình sẽ thành công, nhưng cơ hội đã bày ra trước mắt, thử một lần cũng không có thiệt thòi gì.
Rời khỏi phòng họp, Kiều Tịnh đi về phía thang máy, lại vinh dự gặp mặt được tổng giám Đường Minh Thiên cùng các lãnh đạo khác của công ty giải trí Hạ Hoa từ phòng họp bước ra, Kiều Tịnh tự giác nhường đường.
Đường Minh Thiên nhận ra cô, trên mặt mang theo nụ cười. Đợi Kiều Tịnh đi khỏi, Đường Minh Thiên thu lại ý cười, hỏi trợ lý: " Tôi nhớ rõ cô ấy là thành viên của nhóm nhạc SJ, không phải bọn họ đang có hoạt động ở nơi khác sao?"
" Buổi sáng người đại diện Hoàng Sam của cô ấy đã báo cáo, hôm trước Kiều Tịnh bị mắng trên mạng rất thảm, cho nên công ty đã tạm dừng mọi hoạt động của cô ấy, nhưng có một bộ phim muốn mời cô ấy đến thử vai, công ty đã cho phép."
Đường Minh Thiên kỳ quái nói: " Cô ấy ra mắt với tư cách là ca sĩ, đi thử vai, ai là người đồng ý?"
Trợ lý đảo mắt nhìn vị lãnh đạo nào đó, ánh mắt Đường Minh Thiên loé sáng. Tuy anh ta nắm hơn phân nửa cổ phần của công ty giải trí Hạ Hoa, nhưng một số việc bên ngoài công ty, anh ta đều không được báo cáo.
Giới giải trí rất tàn khốc, chỉ đáng tiếc, ấn tượng đầu tiên của anh ta đối với Kiều Tịnh chính là thanh thuần đơn giản.
Đã bước chân vào giới hỗn loạn này, ai còn có thể giữ được bản thân mình? Đường Minh Thiên có chút thất vọng lắc đầu.
Kiều Tịnh trở về chung cư, hai ngày qua vẫn chuyên tâm đọc kịch bản. Cô liền dùng điện thoại ghi hình lại lúc mình diễn xuất, sau khi diễn xong, cô sẽ xem lại mình có diễn đạt hay không. Cô còn lên mạng tìm hiểu một số kỹ thuật diễn xuất.
Thẩm Luân bước vào nhà, liền nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh. Chân mày anh hơi nhíu lại, nhẹ nhàng bước qua, đi đến gần cửa, liền nghe thấy Kiều Tịnh ở trong phòng ngủ đọc lời thoại.
" Vương gia, dân nữ có một kế này, nhưng cần ngài giúp đỡ một tay tiêu diệt Tô Thanh Hảo."
Nghe thấy âm thanh quần áo cọ xát với nhau, dường như Kiều Tịnh lại thay đổi vị trí và động tác. Theo sau lại nghe thấy giọng nói nũng nịu cùng hoảng sợ của cô vang lên: " Vương gia không được! Chỉ cần việc này thành công, dân nữ sẽ để cho ngài tuỳ quyền xử trí, chỉ là hiện giờ thời gian đã không còn sớm, Nguyệt Hoa phải trở về, nếu còn chậm trễ, e rằng sẽ khiến Tô Thanh Hảo nghi ngờ."
Thẩm Luân nhíu mày, mắt nhìn về phía cửa, mắt ngọc sắc bén hiện lên sự nghi ngờ. Với lời thoại như vậy, bộ phim có thực sự đứng đắn không?
Đôi mắt anh tối sầm, dường như có chút khó chịu. Anh đứng ngoài cửa, giọng nói dịu dàng của thiếu nữ như đang chọc vào lồng ngực anh.
Anh muốn chặn sự ngứa ngáy trong lòng xuống, không khỏi cúi người, chỉnh sửa lại hình tượng tổng giám đốc cao lãnh ngày thường, trên mặt là biểu tình suy tư chuyện gì đó, đôi mắt bất giác nhìn xuyên qua kẹt cửa lặng lẽ qua sát trong phòng.
Bởi vì [ Thịnh Đường ] còn vấn đề về vốn đầu tư, một vài người do dự chưa ra quyết định, trước mắt đoàn phim chưa thể chính thức khởi quay.
Địa điểm thử vai nằm ở tầng ba của một toà nhà cao tầng trong nội thành. Kiều Tịnh ngụy trang thật kỹ đến chỗ thử vai, trong đại sảnh ngoài trừ cô ra, còn có không ít minh tinh có chút tiếng tăm quen mắt trong giới giải trí nữa.
Những người này có người trang điểm xinh đẹp trang trọng, có người lại giống như Kiều Tịnh, đội nón đeo khẩu trang cùng kính râm che hết gương mặt.
Trong một góc, có hai nữ minh tinh trẻ tuổi, trên mặt toàn là phấn nền, nhìn qua chính là gương mặt đang có chút tiếng tăm, không quá xinh đẹp, cũng không nổi tiếng lắm.
Trong đó có một người nhận ra Kiều Tịnh, gần đây trên mạng W luôn là tin tức liên quan đến Kiều Tịnh, tần suất xuất hiện khá cao, đặc biệt là từ sau khi cô tham gia chương trình cùng Khương Văn Bân, fans của hai nhà ở trên mạng khẩu chiến rất lâu.
" Cô ta không phải là ca sĩ sao? Còn là thành viên trong nhóm nhạc, vì sao còn chạy đến đây thử vai, khẳng định là có nội tình đúng không?"
" Không phải chứ, là thật hay giả?"
Lúc này, nhân viên công tác trong đoàn phim trực tiếp đến đón Kiều Tịnh đi. Trong đó một người có chút tiếng tăm móc điện thoại ra, chụp vài tấm hình sườn mặt của Kiều Tịnh đăng lên mạng.
Kiều Tịnh vào phòng thử vai, trong kịch bản bên cạnh nhân vật Nguyệt Hoa còn có một nhân vật nam dành cho một nam diễn viên nữa, sau khi thêm vào xong, đạo diễn Vương dứt khoát yêu cầu Kiều Tịnh cùng nam diễn viên kia diễn một đoạn trong kịch bản.
Trong giới giải trí đạo diễn Vương là một đạo diễn nổi tiếng, đặc biệt rất am hiểu quay phim cổ trang. Ninh Nhân Nhã do chính một tay ông ta nâng đỡ, cũng xem như là phân nửa học trò của ông ta.
Nếu Ninh Nhân Nhã đã đề cử Kiều Tịnh, đạo diễn Vương tin tưởng vào ánh mắt của học trò mình, đối với kỹ thuật diễn xuất của Kiều Tịnh cũng có chút chờ mong.
Tuy cô không phải trong giới diễn viên, nhưng đối với loại diễn xuất này, người trời sinh có thiên phú, cho dù không được học chuyên ngành như thế nào, đều có thể nắm giữ được kỹ thuật, đó gọi là có thiên phú.
Cho nên đạo diễn Vương cũng không quan tâm Kiều Tịnh có xuất thân chính quy hay không, có kinh nghiệm diễn xuất hay không. Ông ta là đạo diễn có kinh nghiệm lâu năm, một diễn viên có tiềm lực hay không có tiềm lực, có thể diễn xuất hay không, ông ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Đạo diễn Vương đề nghị, hai người diễn phân cảnh Nguyệt Hoa cùng nam phụ phản diễn trò chuyện với nhau.
Sau khi quyết định phân đoạn, đạo diễn hô một tiếng bắt đầu, nháy mắt nam diễn viên kia giơ tay đẩy Kiều Tịnh đến sát tường, tiến mặt đến gần cô.
Động tác của nam diễn viên quá nhanh, lưng cô bị đè vào sát tường, nháy mắt đã bị dọa sợ. Nhưng mà, cô nhanh chóng phản ứng lại, đôi môi đỏ nhuận nhếch lên, không chút hoang mang đưa tay nắm lấy bả vai của nam diễn viên kia, đôi con ngươi long lanh mang theo sự mê hoặc.
Bất thình lình cảnh sắc trở nên phong tình, làm cho nam diễn viên kia thất thần.
" Nghiêm Huân! Làm sao vậy?" Đạo diễn Vương nhíu mày, phê bình một câu.
Theo lý thuyết, nam diễn viên Nghiêm Huân kia tuy độ nổi tiếng trên màn ảnh không cao chỉ là một tiểu thịt tươi, ra mắt được vài năm, nhưng cũng coi như có kỹ thuật diễn xuất, kết quả được phân vào vai này, cũng là lần đầu tiên diễn cùng Kiều Tịnh.
Đạo diễn Vương đối với anh ta rất bất mãn.
" Xin lỗi, đạo diễn Vương, lần này sẽ không xảy ra việc gì nữa đâu." Nghiêm Huân xấu hổ mỉm cười, ý bảo tiếp tục.
Lúc này, Nghiêm Huân không còn phạm lỗi nữa. Đạo diễn Vương nhạy bén nhận ra kỹ thuật diễn xuất của Kiều Tịnh có lỗ hổng, đây là người mới khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm.
Cuối cùng đạo diễn Vương chưa đưa ra quyết định đánh rớt hay thông qua, nguyên nhân là vì Kiều Tịnh có năng lực ứng biến cao, có thể nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, ánh mắt và cảm xúc dần dần được đặt vào đúng chỗ.
Bên ngoài hành lang, nhà đâu tư đang bàn bạc hợp đồng với Thẩm Luân, trùng hợp lại nhìn thấy một màn tán tỉnh của Kiều Tịnh và Nghiêm Huân. Thẩm Luân dừng bước, đôi mắt lạnh lùng kia chợt hiện lên sự nguy hiểm.
Trợ lý đạo diễn bước vào phòng thử vai, nhỏ giọng nói: " Đạo diễn, nhà đầu tư đã đến."
Ánh mắt đạo diễn Vương sáng ngời, lập tức giơ tay bảo ngừng: " Nghỉ một chút, Kiều Tịnh, cô nhập vai còn chậm, nhưng lại nắm bắt tốt cảm xúc của nhân vật."
Kiều Tịnh cúi người, khiêm tốn gật đầu. Cô có chút khẩn trương, đạo diễn không phủ nhận khả năng của cô, nhưng vừa rồi trong lúc diễn biểu hiện của cô vẫn có chút không ổn.
Trong lòng Kiều Tịnh tự an ủi mình vài câu. Bên ngoài cửa kính, ánh mắt âm trầm của Thẩm Luân nhìn về phía Kiều Tịnh và nam diễn viên kia, nhìn chăm chú, mắt ngọc sắc bén hờ hững rời đi.
Người đứng bên cạnh, Vương Hiểu cảm thán nói: " Thẩm tổng, vừa rồi biểu hiện của Kiều tiểu thư khá tốt, Kiều tiểu thư lớn lên lại xinh đẹp, kỹ thuật diễn xuất cũng có, khẳng định về sau sẽ nổi tiếng!"
Đôi mắt Thẩm Luân như đao, ngữ khí bình tĩnh nó: " Diễn khá tốt à."
"......"
Vương Hiểu không dám nói tiếp, chỉ cảm thấy lời nói này của ông chủ là từ kẽ răng phát ra, còn nghiến răng nghiến lợi.
Có phải mình đã nói sai lời gì không nhỉ?
Vương Hiểu cảm nhận sâu sắc hàn khí phát ra từ ông chủ, dường như cả cơ thể muốn đóng băng, hận không thể tát miệng mình một cái, bảo mình thật lắm miệng! Phi phi!
Kiều tiểu thư diễn không tốt chút nào! Không đúng, Kiều tiểu thư cùng nam diễn viên kia không biết đang diễn cái quái gì! Sao lại dám làm trò trước mặt ông chủ, còn kề sát nhau như vậy?!
—-————-//——//——————-
* Editor: Nhiều khi tui thấy anh Vương chính là nhân vật gây tiếng cười trong truyện!! Ha ha!!