Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 29: Cắn chết anh!!




Edit: Tiểu Màn Thầu
Có Thời Trần hỗ trợ về mảng quan hệ xã hội, độ hot của Kiều Tịnh càng ngày càng tăng lên, trước ngày công chiếu [Thịnh Đường], còn phát hoả một phen, cực kỳ hot. Cho dù Kiều Tịnh đã đầu quân cho công ty khác, nhưng sau khi được tẩy trắng, càng được fans cùng truyền thông phá lệ chú ý.
Trong phim cô đảm nhận vai nữ phụ số 3, đất diễn không nhiều bằng nữ chính và nữ phụ số 2, nhưng vai diễn đặc biệt đáng yêu, làm người xem yêu thích.
Buổi tiệc đóng máy của [Thịnh Đường] không công bố rộng rãi, bởi vì nữ chính Triệu A Văn dạo gần đây có rất nhiều tai tiếng, đoàn làm phim sợ đến lúc đó bị đám paparazzi cùng phóng viên truyền thông trà trộn vào viết những tin không hay, cho nên đã thắt chặt khâu khách mời, thậm chí còn không công bố rộng rãi trên mạng.
Trong buổi tiệc, Kiều Tịnh mặc váy dạ hội màu đỏ, Điền Manh theo sát cô cùng bước lên thảm đỏ.
Về phương diện tuyên truyền đoàn làm phim [Thịnh Đường] đã chi hơn trăm triệu, cho nên buổi tiệc đóng máy này chẳng khác cuộc họp báo là bao, mặt khác về phần phóng viên truyền thông có khoảng trên bốn mươi người. Trong lúc phỏng vấn, có một phóng viên đặt ra một câu hỏi:
“Triệu A Văn, gần đây trên mạng có tin đồn cô được đại gia bao nuôi, chuyện này có đúng không?”
Nhân viên công tác vẻ mặt ngơ ngác, sao lại xảy ra sơ suất này.
Triệu A Văn tay cầm micro, khi bị hỏi đến vấn đề này vẻ mặt cô ta khá xấu hổ cùng phẫn nộ, những biểu cảm này đều bị đám phóng viên chụp được.
Nhân viên công tác lập tức ra mắt báo hiệu với tổ bảo an, tiến về phía đó. Đem tên phóng viên kia ra ngoài, nhân viên đoàn phim âm thầm nhớ mặt tên này, có lẽ ngày mai đạo diễn sẽ tìm cách áp chế tin này xuống.
Đám phóng viên đặt nhiều câu hỏi khác nhau, cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi, trước đó hai bên đã bàn bạc cẩn thận, cho nên không được hỏi vấn đề ngoài lề, nếu không tuân thủ đúng quy định, từ nay về sau đoàn làm phim sẽ không mời bọn họ đến nữa.
Có một số phóng viên tập trung phỏng vấn Kiều Tịnh, hỏi nhiều đề tài khác nhau, trước đó Kiều Tịnh đã học thuộc câu trả lời, cô mỉm cười trả lời rất lưu loát.
Lúc này, trong đám phóng viên có một tên phóng viên dáng người thấp bé, mở miệng liền hỏi: “Kiều tiểu thư, nghe nói cô được Hoa Hạ tận lực nâng đỡ, cô cùng Vương tiên sinh của Hoa Hạ có mối quan hệ gì, là cha con sao?”
Thế này là thế nào?
Buổi tối hôm nay sao có nhiều paparazzi trà trộn vào đây như vậy!
Đạo diễn Vương lau mồ hôi lạnh. Ánh mắt của Thời Trần hiện lên sự lạnh lùng. Kiều Tịnh mỉm cười không trả lời câu hỏi đó, trông cô khá trẻ tuổi lại lựa chọn mặc váy màu đỏ nổi bật, nhưng nhìn không hề diêm dúa, càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Dưới sân khấu Thời Trần thở nhẹ một hơi, nhịn không được liền mỉm cười. Loại vấn đề bắt gió bắt bóng này, hoàn toàn có thể làm ngơ, biểu hiện của Kiều Tịnh rất bình tĩnh không giống như người vừa bị vạch trần sự thật mà chột dạ, điểm này Triệu A Văn không làm tốt bằng cô.
Đám phóng viên không ngừng đặt câu hỏi. Cuối cùng thời gian dành cho phỏng vấn đã hết, Điền Manh tiến về phía Kiều Tịnh, thân mật khoác cánh tay của cô: “Em nhớ chị muốn chết, không có chị ở đây, em không biết mình sẽ nói chuyện với ai nữa.”
Kiều Tịnh mỉm cười xã giao với Điền Manh, đưa cho Điền Manh một ly rượu. Trực giác nói cho Kiều Tịnh biết, Điền Manh lại muốn giở trò gì rồi.
Loại giả tình giả ý này đã quá quen thuộc, dường như Kiều Tịnh cũng cảm nhận được đây chính là thủ đoạn lá mặt lá trái cô hay sử dụng với nam chính.
Điền Manh chăm chú nhìn gương mặt của Kiều Tịnh, trong đáy mắt toàn là sự ghen ghét.
Từ sau khi Kiều Tịnh hết cảnh quay, Điền Manh luôn nhắn tin trên Wechat cho Kiều Tịnh, nhưng cô không hồi âm lại.
Điền Manh hạ mình như vậy, còn không phải vì Thẩm thiếu hay sao?
Điền Manh kiềm nén sự chán ghét nói nói cười cười với Kiều Tịnh.
Trên đường, Thẩm Luân gọi điện thoại cho cô, giọng nói mang theo sự mệt mỏi, trầm khàn nói: “Đã kết thúc chưa, anh đến đón em.”
“Vâng.” Giọng điệu của Kiều Tịnh nhẹ nhàng, trên mặt còn mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu, hung hăng chọc vào đôi mắt của Điền Manh.
“Là người bạn trai thần bí kia sao?” Chờ Kiều Tịnh cúp điện thoại, Điền Manh cười hì hì nói. Kiều Tịnh gật đầu, cố ý khiêu khích Điền Manh: “Một lúc nữa anh ấy sẽ đến đón chị.”
Đồ tiện nhân!
Điền Manh nghiến răng nghiến lợi, quay người rời đi. Kiều Tịnh nhìn bóng dáng Điền Manh khuất xa, liền thu hồi tầm mắt, uống một ngụm champagne.
Này nữ phụ Điền manh, cô cũng phải xuất chiêu nhanh lên, đừng làm tôi thất vọng đấy!
Tuy rằng cô cũng không biết Điền Manh sẽ giở trò gì, có lẽ Điền Manh muốn làm cô xấu hổ trước mặt nam chính, tốt nhất phải cho làm nam chính muốn giết cô đấy nhé, chỉ có như vậy Điền Manh mới có cơ hội tiến gần đến nam chính.
Kiều Tịnh có chút hâm mộ Điền Manh, có đôi khi cô hận không thể nhập linh hồn của mình vào Điền Manh, chỉ có như thế cô với Điền Manh sẽ đạt được nguyện vọng của mình.
Lúc Thẩm Luân đến đón Kiều Tịnh, buổi tiệc cũng sắp kết thúc, cô nói với Thời Trần một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Điền Manh đuổi theo phía sau.
“Kiều Tịnh, chị chờ một chút.”
Rời khỏi khu viên của buổi tiệc, ánh mắt của Điền Manh trở nên phức tạp, gọi Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh dừng bước, quay đầu lạnh nhạt nhìn Điền Manh. Trong bóng tối, nửa khuôn mặt của cô chìm trong bóng đêm, nửa gương mặt còn lại được ánh đèn chiếu sáng, không nhìn thấy rõ biểu tình, chỉ là khoé môi lại mang theo chút ý cười, tiếp thêm tự tin và dũng khí cho Điền Manh.
Điền Manh cố gắng trấn áp sự sợ hãi, đi đến trước mặt Kiều Tịnh.
Chần chừ một lúc, ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ em mới nhớ ra đã từng gặp bạn trai chị ở đâu, anh ấy và em học chung một trường đại học, anh ấy là học trưởng của em, còn là chủ tịch của Hội Học Sinh. Kiều Tịnh, thực sự nhìn chị rất giống một người.”
Có một chiếc xe ngừng lại cách Kiều Tịnh không xa, người trong xe thong thả hạ kính xe xuống.
“Rất giống bạn gái năm đó của học trưởng, em còn nhớ rõ, hình như cô ấy tên là Ôn Thư, em rất có ấn tượng với cô ấy, học trưởng đối với cô ấy rất tốt. Chị nói xem, học trưởng thích chị có phải vì gương mặt của chị rất giống với mối tình đầu của anh ấy không?”
Trên mặt Điền Manh xuất hiện nụ cười đầy ác ý. Sắc mặt Kiều Tịnh lập tức tái nhợt, cắn môi, thân thể lung lay như sắp ngã.
“Em nói bậy.” Hai bàn tay đặt hai bên nắm thành quyền, nhỏ giọng nói, yếu ớt nhưng lại quật cường.
Điền Manh không phục, nói tiếp: “Chị không tin có thể tự đi xác minh, Ôn Thư cũng đã trở về nước, chị tự mình đi hỏi cô ấy đi, bảo đảm khi nhìn thấy cô ấy chị sẽ chấn động, còn cho rằng nhìn thấy bản thân của mình ở trong gương nữa đấy.”
“Không phải, không phải như vậy đâu.” Kiều Tịnh che hai tai của mình lại, lắc đầu điên cuồng.
Ai nha, lại tự lừa mình dối người rồi. Điền Manh khoanh tay trước ngực, mở to mắt, thoáng nhìn về phía sau lưng Kiều Tịnh, bất chợt hốt hoảng.
Thẩm Luân bước xuống xe, gương mặt âm trầm, đôi mắt dữ tợn, một thân tây trang đen, giống như ác ma đến từ địa ngục.
Những lời nói vừa rồi, Thẩm Luân cũng nghe thấy sao?
Thân thể Điền Manh run nhẹ, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Ánh mắt Thẩm Luân mang theo sự lạnh lùng, đến một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho Điền Manh: “Cút.”
Điền Manh bị vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Luân làm cho sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, sắc mặt nhợt nhạt quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Luân nhìn về phía Kiều Tịnh đang khóc rất thương tâm. Làn váy xoã dài trên mặt đất đầy bụi bẩn, giống như một đoá hoa đang úa tàn.
Vương Hiểu nhìn thấy có điểm không đúng, sớm đã phân phó vệ sĩ canh giữ xung quanh, nếu có ai đến chụp lén liền đập máy ảnh ngay. Ông chủ của toà biệt thư này nhìn thấy Thẩm tổng đến đây, ông ta muốn chào hỏi một phen, lập tức bị Vương Hiểu kéo sang một bên nói chuyện.
“Không phải, không phải như vậy….” Kiều Tịnh che hai tai ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, ngay sau đó, một đôi giày da xuất hiện trước mắt cô.
Cái cô Điền Manh này, quả thực đã cho cô mộy kinh hỉ lớn!
Tên nam chính cặn bã này, không thể tiếp tục che giấu, cũng không thể trốn tránh nữa rồi, chỉ có thể đối mặt mà thôi. Bất luận là người đàn ông như thế nào cũng không thể chịu đựng được việc người phụ nữ của mình suy đoán lung tung, giận hờn vô lý. Hơn nữa cô chỉ là một kẻ thế thân, anh chỉ cần dùng cách đá cô đi, thì bên tai sẽ được thanh tịnh thôi!
Kiều Tịnh sợ mình diễn quá sâu, trông sẽ rất giả tạo, mà Thẩm Luân cũng không phải là kẻ ngốc, anh rất khôn khéo có thể sẽ nhìn ra sơ hở, như vậy bao công sức của cô đều sẽ uổng phí.
Giọng nói càng ngày càng nhỏ dần, càng ngày càng suy yếu, ngẩng gương mặt đầy nước mắt, Kiều Tịnh uỷ khuất nhìn anh.
Trên mặt cô toàn là nước mắt, không cần nghĩ cũng biết bộ dạng lúc này của mình rất xấu xí. Hơn nữa lớp makeup không phải là loại không trôi, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Gương mặt lem luốc giống như mặt mèo, tốt nhất phải làm cho nam chính cảm thấy chán ghét, sau đó tình cảnh sẽ diễn ra giống như tình cảnh vừa rồi của Điền Manh, anh bảo cô cút đi.
Kiều Tịnh không biết rằng, bởi vì cô khóc quá giả tạo, cho nên không có bao nhiêu giọt nước mắt rơi ra, lớp makeup không bị ảnh hưởng, ngược lại càng làm gương mặt cô thêm ửng hồng, nước mắt thấm ướt hàng mi, trông thật đáng yêu, Thẩm Luân nhìn thấy cảm giác có chút ngứa ngáy, hận không thể ôm cô lên cưng chiều một phen.
Sau một lúc quan sát Kiều Tịnh, Thẩm Luân dời tầm mắt nói: “Lên xe.”
“………”
Kiều Tịnh lau nước mắt.
“Hay muốn anh bế em lên xe?” Thẩm Luân lạnh lùng nói.
“Không cần.” Kiều Tịnh mím môi, đứng dậy bước vào trong xe.
Nam chủ là cái tên trứng thối!
Thẩm Luân bảo Vương Hiểu để tài xế trở về đi, Vương Hiểu ngẩn người, bất chợt trên mặt xuất hiện ý cười.
Sau khi xe lăn bánh, Kiều Tịnh ngồi một bên khóc nức nở. Cô tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt mà Điền Manh ban cho, phải xử lý mọi chuyện thật thoả đáng, khiến nam chính phiền đến chết!
Tiếng khóc yếu ớt nhỏ như tiếng mèo kêu, vẫn luôn văng vẳng bên tai. Thẩm Luân nhíu mày thật chặt, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
“Im miệng.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, còn mang theo sự đe doạ.
Anh đúng là một tên khốn nạn nha!
Tại thời điểm này, còn bắt một cô gái đang tổn thương im miệng!
Con mẹ nó mau đi ăn shi* đi cặn bã!!!
“Anh, anh không có gì muốn nói với em…” Kiều Tịnh kìm nén nước mắt, một giọt nước mắt lại rơi xuống, vẻ mặt uỷ khuất nói: “Cô ta nói Ôn Thư là mối tình đầu của anh, anh không quên được Ôn Thư, nên tìm em làm người thế thân.”
Thẩm Luân trầm mặc nhìn bên ngoài cửa xe, hận vừa rồi không bảo người đánh chết Điền Manh.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Kiều Tịnh, khiến nội tâm Thẩm Luân có chút tê dại, đôi mắt càng trở nên u ám, quay đầu lại nhìn đôi mắt giàn dụa nước mắt mang theo sự chất vấn của Kiều Tịnh
Lúc này, yết hầu Thẩm Luân khẽ động, đôi mắt nhiễm đầy dục vọng, anh giơ tay bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình.
“Đã biết hết rồi sao?” Thẩm Luân đặt cằm lên vai cô, ý vị thâm trường nói: “Vậy em phải cố gắng lấy lòng anh nhiều hơn, anh cảm thấy vui vẻ thì sẽ không vứt bỏ em.”
Mau cút đi!
Tôi muốn anh vứt bỏ tôi đấy!
Kiều Tịnh nức nở nói: “Em yêu anh, nhưng anh không yêu em, từ lần đó em đã nhìn ra anh và Ôn Thư quen biết với nhau, hoá ra cô ấy là bạn gái cũ của anh. Anh không quên được cô ấy, cho nên mới tìm một người có gương mặt giống với cô ấy làm kẻ thế thân, thực sự em rất đau lòng.”
Hiện giờ cô muốn làm cho nam chính cảm thấy phiền lòng, vì vậy phải một khóc hai nháo.
Kiều Tịnh giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của anh, sắc mặt Thẩm Luân không còn kiên nhẫn nữa, dùng hai tay khoá trụ eo cô giống như gông cùm, cô không thể nhúc nhích được nữa.
Trong lúc giãy giụa, hệ thống lại phát ra cảnh báo cô không thể làm trái thiết lập của nguyên thân, đứng theo góc độ của nguyên thân mà quan sát, hiện giờ cô phải cảm thấy tức giận, còn có chút sợ hãi, chứ không phải gây ra hành động quá phận như giãy giụa như vậy, ai bảo cô vừa mới bị kích thích làm gì.
Kiều Tịnh hít mũi, nước mắt lưng tròng, nắm lấy cánh tay của Thẩm Luân, hung hăng cắn một cái.
Cắn chết anh!
Thực sự cô cắn rất tàn nhẫn, Thẩm Luân chau mày, để cô cắn mình đến chảy máu.
—————-//—-//—————
* Editor: ha ha bé Tịnh diễn giỏi thật đấy, nhưng Thẩm ấu trĩ đâu dễ bị bé qua mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.