Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 72: Phiên Ngoại 2:Em yêu anh




Edit: Tiểu Màn Thầu
Thẩm Luân đã ngồi xe lăn bốn tuần, anh quyên góp một số tiền tu sửa lại đoạn đường hư hại trên núi, còn đầu tư xây dựng một cái phim trường ở thị trấn đó.
Nơi đó lần trước đã bị thiên tai phá hoại, tin này còn lên cả báo chí, mọi người trong giới thương nghiệp không rõ vì sao Thẩm tổng lại coi trọng địa phương ấy như vậy.
Tuy nói rằng phong cảnh rừng núi rất đẹp, nhưng cũng không cần phải đầu tư một số tiền lớn thế này, quả thực chỉ có một mình Thẩm Luân mới dám vung tiền như nước.
Trước ngày khởi công xây dựng phim trường, buổi tối hôm đó Thẩm Luân tổ chức một buổi tiệc từ thiện.
Người tham gia buổi tiệc ngoài những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp, còn những gia tộc lớn, đối với loại tiệc này, càng không thể thiếu giới minh tinh. Kiều Tịnh quan sát khắp nơi, liền nhìn thấy rất nhiều tiền bối có tiếng trong nghề.
Tô Dĩnh cũng có mặt, cô ta lễ phép mời Kiều Tịnh một ly rượu, sau đó thức thời rời đi. Hiện giờ trong ngoài giới đều biết Kiều Tịnh là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, không ai dám động vào cô.
Đây là người phụ nữ mà Thẩm Luân yêu thương nhất, Tô Dĩnh hận không thể cách xa cô một chút, nếu không tương lai Tô Dĩnh sẽ gặp nhiều chuyện không may.
Bên ngoài cửa, Ôn Thư đưa thiệp mời cho bảo an, chỉnh sửa lại trang phục, bình tĩnh nước vào trong.
Tấm thiệp mời này do Đường Minh Thiên đưa cho Ôn Thư. Từ sau khi biết tin Kiều Tịnh và Thẩm Luân đã quay về bên nhau, Đường Minh Thiên không dám xuất hiện trước mặt bọn họ, vì sợ Kiều Tịnh sẽ trả thù mình.
Khi nhận được tấm thiệp này, ngoài trừ e ngại Kiều Tịnh và Thẩm Luân, còn một nguyên nhân khác là vì Ôn Thư đến cầu xin anh ta.
Đường Minh Thiên thích Ôn Thư, cho dù bị Ôn Thư từ chối anh ta cũng không bỏ cuộc, nhưng Ôn Thư là một người tâm cao khí ngạo không hề muốn cho anh ta một cơ hội.
Bởi vì Đường Minh Thiên đã đắc tội với Kiều Tịnh, cũng gián tiếp đắc tội với Thẩm Luân, không biết ông nội Đường từ đâu nghe được chuyện này, càng ngày càng thiên vị em trai của anh ta hơn. Cho nên anh ta mất đi tư cách tiếp quản gia nghiệp, vì chuyện này mà Ôn Thư càng không coi trọng anh ta hơn.
Đường Minh Thiên dứt khoát bất chấp tất cả, thành toàn cho Ôn Thư.
Ôn Thư đứng trong đám người, xa xa nhìn thấy Thẩm Luân đi cùng Kiều Tịnh.
Ôn Thư không dám đến gần, buổi tiệc từ thiện đêm nay có không ít nhân vật nổi tiếng, mục tiêu của Ôn Thư không phải là tiếp cận Thẩm Luân, tuy Ôn Thư cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng không tự mình đi tìm con đường chết.
Tuy là không dám, nhưng không chứng tỏ trong lòng sẽ không để ý. Càng để tâm, Ôn Thư càng cảm thấy ghen ghét với Kiều Tịnh.
Thừa dịp Thẩm Luân rời đi, Ôn Thư tiến về phía Kiều Tịnh, vẻ mặt lãnh đạm lại chần chừ hỏi: “Khi nào hai người đính hôn?”
Kiều Tịnh lịch sự mỉm cười, “Không có ý định đính hôn.”
Kiều Tịnh vừa trở về Ma Đô không bao lâu, Thẩm Luân liền dẫn cô đến gặp bà nội Thẩm, còn ra mắt một số trưởng bối của Thẩm gia.
Thẩm Luân không muốn làm lễ đính hôn, đợi chân anh khỏi hẳn, bọn họ sẽ trực tiếp đi đăng ký kết hôn.
Kiều Tịnh không thể lên tiếng phản đối, với loại tình huống này, cho dù cô phản đối cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người.
Hơn nữa Thẩm Luân cũng đã vì cô thay đổi rất nhiều, cô vẫn cảm nhận được, dù sao không thể một gậy đánh chết hy vọng của người ta, mà cô và anh cũng không có thâm thù đại hận gì, cho nên cô không nên làm kiêu như vậy.
Nếu nhìn ở góc độ khác, điều kiện của Thẩm Luân rất tốt, nếu cô đi theo anh, ở trong giới giải trí hỗn loạn này cô cũng sẽ an nhàn hơn nhiều, tất cả mọi chuyện đều tốt.
Ánh mắt Ôn Thư mang theo sự châm chọc, “Anh ấy cũng không phải rất thích cô nha, cứ như vậy để cho cô không danh không phận, người ngoài không biết còn cho rằng cô chẳng khác nào tình nhân được bao nuôi.”
Kiều Tịnh nói: “Cô cảm thấy không cam lòng à, không nên ăn nói độc mồm độc miệng như thế chứ?”
Ôn Thư trừng mắt với Kiều Tịnh: “…..”
Cô ta cười lạnh nói: “Tôi nghe nói, tai nạn xảy ra ở đường núi hôm đó, cô và Thẩm Luân đều bị mắt kẹt dưới hạ nguồn. Vết thương của anh ấy hơn phân nửa là do cô làm hại. Cô đúng là cái đồ sao chổi, cô xứng với anh ấy sao?”
Kiều Tịnh bất ngờ, “Tôi không xứng, vậy cô xứng sao, cô tự mình đi hỏi anh ấy đi.”
Thẩm Luân đứng trên sân khấu đọc diễn văn xong, đẩy xe lăn đến bên này. Trong lòng Ôn Thư hoảng sợ, không dám ở lại quá lâu, nhưng cũng không muốn để Kiều Tịnh dễ chịu.
Ôn Thư cắn răng, nói lời châm chọc: “Cô đừng vội đắc ý, tôi và anh ấy đã bên nhau nhiều năm, nếu tôi bỏ hết lòng tự trọng đi tìm anh ấy, nhất định cô không thể ngồi yên ở vị trí này đâu.”
Kiều Tịnh nhìn thẳng phía trước, không muốn trả lời Ôn Thư, nhưng đến cuối cùng, vì sao Ôn Thư vẫn không trở về bên cạnh Thẩm Luân?
Lời nói này cô không muốn nói ra, bởi vì cô không xác định được Ôn Thư có giống như Thẩm Luân nhớ rõ mọi chuyện hay không, Thẩm Luân là nam chính, nắm vai trò quan trọng trong cốt truyện cho nên không bị ảnh hưởng bởi hệ thống, vậy nữ chính Ôn Thư thì sao?
Điểm này Kiều Tịnh không thể đảm bảo. Cô cũng không muốn bỏ đá xuống giếng đành phải nhẫn nhịn.
Theo như hiểu biết của cô về Ôn Thư, lòng tự trọng của Ôn quá cao, hơn nữa Ôn Thư rất hận cô, cho nên chỉ còn biết dùng cách khoa môi múa mép trước mặt cô như vậy, cô cần gì phải so đo với một người như Ôn Thư.
Ôn Thư nói xong câu nói đó, trong lòng vô cùng lo lắng. Kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt u ám của Thẩm Luân, anh đi ngang qua Ôn Thư, lên tiếng cảnh cáo: “Cút đi xa một chút!”
Sắc mặt của anh không tốt lắm, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng mọi người xung quanh vẫn có thể nghe thấy được.
Nhất thời, trên mặt Ôn Thư hết xanh rồi lại trắng, lòng tự tôn đã bị tổn thương nghiêm trọng, vốn dĩ cô ta đến đây vì mục đích khác. Nhưng hiện không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta ra sức cắn chặt môi.
Nơi đây có không ít nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, còn có những tinh anh trong thương trường, mọi người đều thầm hiểu người nào bị Thẩm thiếu ghét bỏ, con đường tương lai sau này sẽ rất khó đi.
Ôn Thư lớn lên cũng khá xinh đẹp, trải qua thời gian mài dũa càng nở rộ, nhưng hiện giờ có không ít người cảm thấy thương hại thay cho số phận sau này của Ôn Thư.
Cung Trình quan sát hết thảy một màn này, ánh mắt hiện lên sự châm chọc. Lúc này nhìn thấy Kiều Tịnh đứng một mình ở nơi đó, không có Thẩm Luân, anh ta vui vẻ cầm ly rượu tiến về phía cô, đi được nửa đường đã bị hai tên vệ sĩ áo đen cản lại.
Sắc mặt Cung Trình chợt thay đổi, vừa muốn lên tiếng, đột nhiên Thẩm Luân từ đâu xuất hiện trước mặt anh ta.
Thẩm Luân ngồi trên xe lăn, tuy không cao bằng Cung Trình, nhưng khí thế lại cường đại, mười đầu ngón tay đan vào nhau, đặt trên phần bụng, nói thẳng vào vấn đề: “Cung Trình, con trai riêng của Trần gia?”
Sắc mặt Cung Trình hơi trầm xuống.
“Anh cho người điều tra tôi?”
Thẩm Luân mỉm cười trông khá phong độ: “Có qua có lại thôi, không phải anh cũng cho người điều tra thân thế của tôi sao. Nhưng chắc anh cũng biết rõ một điều, địa vị của tôi và anh không giống nhau. Tránh xa Kiều Tịnh một chút, nếu không lão già của Trần gia sẽ sống không được yên ổn đâu.”
“Anh uy hiếp tôi!” Sắc mặt Cung Trình dữ tợn, vừa muốn tiến lên đã bị hai tên vệ sĩ ngăn cản.
Trên đời này người mà Cung Trình kính trọng nhất chính là vị họ Trần kia, anh ta không thể để cha của mình gặp tổn hại gì.
Thẩm Luân vuốt cổ tay áo, ngẩng đầu, khoé môi kiều lên, ánh mắt sắc bén: “Đúng, là uy hiếp đấy, anh không phục à?”
Cung Trình nhìn Thẩm Luân thật lâu, ánh mắt dữ tợn từ từ thu liễm lại, cuối cùng vẻ mặt có chút khó coi.
Cung Trình ghen ghét với Thẩm Luân, anh ta cảm thấy không phục, dựa vào đâu từ nhỏ đến lớn Thẩm Luân đều có mọi thứ còn anh ta thì không, cũng có thể xem như Cung Trình luôn cảm thấy tự tị khi đứng đứng trước mặt Thẩm Luân.
Bởi vì lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, Cung Trình trưởng thành hơn so với đám người bằng tuổi, anh ta cũng là một người thức thời.
Tuy anh ta rất muốn làm những việc khiến Thẩm Luân cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến an nguy của cha anh ta, đây chính là một cuộc đánh cược thua lỗ, làm như vậy không đáng.
Ngược lại Thẩm Luân càng để ý đến Kiều Tịnh, Cung Trình càng có hứng thú với Kiều Tịnh.
“Được, anh thắng rồi.” Cung Trình khôi phục lại dáng vẻ vân đạm khinh phong của một ảnh đế, thở dài lắc đầu.
Cung Trình rời đi không bao lâu, Kiều Tịnh liền đi tới. Cô thu hồi ánh mắt: “Anh và Cung Trình nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Luân nói: “Không nói gì cả.”
Ngữ khí của anh không tốt lắm, quay xe lăn, đẩy về phía trước vài bước. Kiều Tịnh cũng đi theo sau, đẩy anh đến một chỗ yên tĩnh, “Đã hơn bốn tháng rồi, chân anh vẫn chưa đi lại được sao?”
Thẩm Luân lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Anh đang không vui hả?” Kiều Tịnh hỏi một câu.
“…….”
Thẩm Luân dè dặt lên tiếng thương lượng: “Em có thể đừng tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông kia, được không?”
“Ai cơ, Cung Trình hả?”
Thẩm Luân không dám lớn tiếng với cô, chỉ biết nuốt uỷ khuất vào trong lòng.
Anh từng lén đi xem bộ phim điện ảnh cô tham gia cùng Cung Trình, trong phim còn có cảnh hai người hôn môi, tuy biết rằng cảnh đó Kiều Tịnh đã dùng thế thân, nhưng anh vẫn cảm thấy không vui.
Cái thằng nhóc kia, rõ ràng là có mưu đồ với cô. Thẩm Luân đang đắm chìm trong suy nghĩ, chợt cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau, Kiều Tịnh đứng phía sau ôm lấy bả vai anh.
“Sao em lại ngửi thấy được mùi chua của dấm thế này.”
“Thì sao.”
Thẩm Luân chợt đỏ mặt, trong lòng vui sướng, khoé môi cũng thản nhiên cong lên.
Kiều Tịnh cười nói: “Thẩm Luân, anh hãy tự tin lên một chút.”
“Đây là ý gì?”
“Trong lòng em chỉ có anh.” Kiều cố ý kề sát bên tai anh nhẹ giọng nói.
Yết hầu khẽ động, giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Đừng nghịch nữa.”
Dường như Kiều Tịnh vừa phát hiện ra được một châu lục mới, chả trách sao anh lại thích liếm vành tai của cô như vậy, thực ra cô cũng không cảm thấy được điều gì, ngoại trừ có chút ngưa ngứa. Nhưng đổi lại là Thẩm Luân, thì đây chính là điểm mẫn cảm của anh.
Kiều Tịnh đỏ mặt, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo, cách một cánh cửa kính, có thể nhìn thấy bên trong phòng khách khứa đông đúc, lúc này cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Luân bắt lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, sủng nịch nói: “Không dễ như vậy đâu, làm chuyện xấu xong liền muốn bỏ chạy à?”
Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên anh hôn lên đôi môi cô.
“Ưm!”
Mặt Kiều Tịnh ngày càng đỏ, cô cảm thấy đây là do mình tự gây hoạ phải tự mình gánh chịu.
“Lời nói vừa rồi, em nên nói nhiều lần hơn nữa, anh cảm thấy rất hạnh phúc.”
Cô ngồi trên đùi anh, mở mắt lên, nhìn thấy khoé mắt anh đỏ hoe, đôi tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt mang theo sự chờ mong.
Bỗng nhiên Kiều Tịnh cảm thấy trái tim mình như có thứ gì đó đâm vào, thật đau đớn.
“Trái tim của em chỉ dành cho anh.”
Đáy mắt của Thẩm Luân hiện lên ý cười.
“Em yêu anh.” Kiều Tịnh lại nói tiếp.
Lúc này, vành tai của Thẩm Luân nhiễm đỏ. Kiều Tịnh cảm thấy có chút vui mắt, cô đùa đến nghiện, tiến gần lại, dùng tay nâng mặt anh lên, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Em yêu anh.”
Cả người Thẩm Luân cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cô. Bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô, bế cô lên, giây tiếp theo anh từ trên xe lăn đứng dậy.
Gương mặt đầy kích động, cũng mang theo sự lấy lòng, còn có thỏa mãn, anh nhấp môi, “Em không gạt anh đấy chứ?”
Kiều Tịnh trầm tư một lúc, đỏ mặt lắc đầu.
Ai nha, từ bao giờ trái tim của cô đã trở nên mềm yếu như vậy, cô không muốn nói ra những lời làm anh đau lòng. Cô cũng không muốn gây ra chuyện gì làm anh tổn thương, cô chỉ muốn cho anh một niềm vui nhỏ.
Thẩm Luân nhìn cô rất lâu, khoé môi chợt cong lên.
“Anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu duy nhất một mình em.”
Anh muốn nắm tay em, cùng em đi đến răng long đầu bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.