Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 8: Say rượu




Edit: Tiểu Màn Thầu
Bởi vì Kiều Tịnh đã trải nghiệm sự giáo huấn lần trước, vì không muốn để hệ thống phát thẻ đỏ cảnh cáo nữa, cho nên cô cố gắng nén lại cảm xúc muốn đá Thẩm Luân.
Cô vội rút chân mình lại, chân chưa kịp đặt xuống đất lại bị đôi bàn tay to lớn của Thẩm Luân tóm trở về, cầm trong lòng bàn tay mà tra tấn.
Vẻ mặt của Thẩm Luân khá lãnh đạm, biểu tính rất nghiêm túc, vẫn mang theo váng vẻ cao cao tự đại thường ngày, chỉ là ánh mắt khi say rượu lộ vài phần si mê. Xem ra Thẩm Luân đã say thật rồi, nếu không phải vì anh say rượu mới làm như vậy, thì chắc chắn là mắc bệnh thần kinh.
( Bệnh xà tinh: có biểu hiện của bệnh thần kinh.)
Kiều Tịnh nhìn anh dùng khăn lông lau chân cho mình, cố bình tĩnh, tốt tính hỏi: " Thẩm Luân, anh say à."
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ.
" Anh không say," Đôi mắt thâm thuý của Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái, mỉm cười nói: " Ôn Thư, từ trước đến nay em luôn không thích mang dép lê đi trong nhà, hiện giờ mùa hè thì không sao, nhưng nếu khi trời trở lạnh, chân sẽ bị lạnh lắm đấy."
Vẻ mặt Kiều Tịnh đầy khinh thường, cô cảm thấy mỗi lần Thẩm Luân say rượu, đều sẽ nhận lầm cô thành người khác, trước kia chỉ vì gương mặt này, bây giờ thì hay rồi ngay cả chân cũng có thể bị nhầm lẫn sao?
Đi công tác hai ngày, trong giấc mơ của Thẩm Luân đều xuất hiện đôi bàn chân nhỏ nhắn này, làm cho anh nhớ nhung không thôi, căn bản anh đã xem đôi bàn chân đó chính là đôi bàn chân của ánh trăng sáng trong lòng anh.
" Vậy à, vậy làm phiền Thẩm tổng giúp em xoa bóp chân nhé." Khoé môi Kiều Tịnh hơi cong lên, dứt khoát cầm điều khiển từ xa mở TV lên, vừa xem chương trình giải trí vừa ra lệnh cho Thẩm Luân.
Dường như trong lúc Thẩm Luân làm theo lời cô, anh đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm mắt cá chân tinh tế của cô, trong nháy mắt sắc mặt lại lạnh đi vài phần. Lúc này, cô ngồi thoải mái trên ghế sô pha xem TV, trong tay còn cầm nửa trái táo ăn dang dở.
Cô lập tức cảm thấy có điểm khác thường, bàn tay to lớn đặt trên bàn chân cô chợt bất động. Bất thình lình nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo của Thẩm Luân, da đầu cô liền tê dại!
Cô bình tĩnh, mỉm cười vội rút chân về, lúc này Thẩm Luân cũng không ngăn cản cô.
" Anh tỉnh rượu rồi à? Có đói bụng không, để em nấu cho anh tô mì nhé?" Dứt lời, cô liền chạy vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng tắm, liền lấy áo choàng tắm khoác lên người.
Thẩm Luân nhìn thấy cũng không lên tiếng nói gì. Địa vị của anh cao như vậy, từ khi nào dễ dàng nghe lời người khác xoa bóp chân cho họ vậy?
Nhớ lúc trước khi còn quen với Ôn Thư, anh cũng chưa từng chạm qua chân Ôn Thư lần nào. Từ nhỏ anh đã được dạy bảo luôn phải tuân theo quy tắc, chưa bao giờ anh làm sai một việc nào.
Thẩm Luân xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày nói: " Rót cho anh ly nước lạnh."
Thực sự anh đã tỉnh rượu, vừa rồi anh đang làm cái quái gì vậy.
Kiều Tịnh từ phòng bếp bước ra, mở tủ lạnh rót nước, cuối cùng cầm ly nước đưa đến trước mặt Thẩm Luân.
Anh liếc mắt nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, hừ lạnh một tiếng, ngũ quan anh tuấn lạnh như băng, trong lòng càng lạnh lẽo hơn. Lần trước say rượu, cô tát anh một bạt tay, lúc này cô còn bắt anh bóp chân cho cô, xem ra ngày thường anh đã quá xem thường cô rồi.
Kiều Tịnh lên tiếng: " Vừa rồi, trong miệng anh luôn gọi Ôn gì đó, là tên của ai vậy?"
Thẩm Luân nghiêng đầu nhìn cô một cái. Gương mặt xinh đẹp khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Anh vẫn không lên tiếng, nhưng đôi mắt chợt híp lại, ánh mắt đầy cảnh cáo, khiến cho Kiều Tịnh cũng hiểu rõ được phần nào, dường như cảm thấy có chút chột dạ, nếu bây giờ cô còn trêu chọc anh, có lẽ cô sẽ phải chịu trăm ngàn vết thương.
Còn về phần Ôn Thư, không thể nghi ngờ gì thêm chính là vết thương trong lòng của Thẩm Luân.
Uống được nửa ly nước, Thâm Luân đã tỉnh táo hơn, liền gọi điện thoại cho trợ lý Vương Hiểu, bảo anh ta đến đây đón mình.
Kiều Tịnh ở trong phòng bếp rửa ly, nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại, cô nhịn không được liền thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Cuối cùng cũng tiễn được vị thần Phật này đi rồi, nếu anh còn không đi, cả đêm nay cô luôn cảm thấy lo lắng bất an, chắc chắn ngày mai lại xuất hiện hai quầng thâm ở mắt.
Vương Hiểu theo lời phân phó của ông chủ, lái xe của ông chủ đến nhà của Kiều Tịnh, chưa đầy nửa tiếng đã bảo anh ta lái xe đến đây.
Cúp điện thoại, Vương Hiểu buồn bực nói: " Chẳng lẽ về phương diện kia ông chủ có vấn đề sao, nhanh như vậy đã xong việc rồi à?"
Mười phút sau, Vương Hiểu lái xe đến trước cửa nhà, Kiều Tịnh mang vẻ mặt luyến tiếc tiễn Thẩm Luân ra khỏi cửa, đứng trước cửa với đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Thẩm Luân bước lên xe.
Không hiểu vì điều gì, Thẩm Luân cứ cảm thấy biểu hiện này của cô chỉ là giả vờ, nhìn rất giả tạo, vô cùng giả tạo.
Suốt dọc đường đi, Thẩm Luân đều xụ mặt. Vương Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt của ông chủ không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi: " Thẩm tổng, ngài cùng Kiều tiểu thư cãi nhau sao?"
Vừa dứt lời, anh ta liền nhận được ánh mắt âm trầm hình viên đạn của ông chủ, anh ta vội im miệng.
Thẩm Luân hạ kính xe, vẫn cảm thấy nóng bức, lại cởi nút áo trên cổ áo ra, lộ ra yết hầu đang nhấp nhô, nhìn có chút gợi cảm. Nhưng trong đầu anh, không tài nào vứt bỏ được hình ảnh đôi bàn chân nhỏ nhắn của Kiều Tịnh.
Có gì đó chợt xuất hiện trong lòng không thể diễn tả được bằng lời, anh chưa từng có bất kì sự khát khao cùng sự yêu thích mãnh liệt nào đối với người khác.
" Chết tiệt!" Môi mỏng của Thẩm Luân mím chặt, ánh mắt dữ tợn.
Ngày hôm sau, Kiều Tịnh dẫn theo trợ lý Diêu Diêu, ngồi máy bay đi đến một thị trấn nhỏ ở phía Nam để tham gia quay phim và chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu nước hoa.
Trước khi lên máy bay, cô có nhắn một tin nhắn Wechat cho Thẩm Luân, nói cô đã đi ra ngoài, một tuần sau mới trở về. Nhắn tin xong, cô cũng không đợi Thẩm Luân hồi âm, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Hôm nay Kiều Tịnh không trang điểm, chỉ tuỳ ý ăn bận đơn giản áo phông cùng quần short, đeo túi xách, đội mũ lười trai và đeo khẩu trang, hoàn toàn rất giống dáng của của một nữ sinh, trợ lý Diêu Diêu đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Khi các cô đi đến sân bay, vừa lúc có một đám fan đang đứng chờ trước cửa sân bay. Chỉ nhìn thấy bên trong có một người ăn mặc thời thượng, thiên về phong cách Punk, một anh chàng trẻ tuổi đeo kính râm, anh ta vừa xuất hiện, các fan lập tức điên cuồng gào thét:
" A!!! Khương Văn Bân!!!"
" Chúng em mãi mãi yêu anh!"
Kiều Trăn bị tầng số đề- xi -ben của đám fan này làm giật mình. Bất quá cô chỉ muốn che giấu thân phận của mình, may mắn đã có cái tên ca sĩ nổi tiếng Khương Văn Bân này che chắn ở phía trước, cho nên truyền thông không đem sự chú ý đặt lên người cô.
Lần quay và chụp ảnh quảng cáo nước hoa này hoàn toàn là công việc bí mật, phía công ty nhãn hiệu CH vẫn chưa công bố chi tiết nội dung sản phẩm mới dành cho mùa thu này, cho nên Kiều Tịnh phải che giấu thân phận càng cẩn thận càng tốt, chỉ có như thế truyền thông mới không phát hiện cô phải đi đến nơi khác làm việc gì.
" Trời ạ, quả thực khuôn mặt đẹp trai của Khương Văn Bân không hề có góc chết, nét đẹp khác hẳn với những tiểu thịt tươi hiện nay trên mạng W, đẹp trai quá đi!"
Trợ lý Diêu Diêu với vẻ mặt hoa si, nếu không phải vì bận công việc, có lẽ cô ấy cũng muốn tiến lên gia nhập vào đám fan kia.
Kiều Tịnh hướng mắt nhìn về phía Khương Văn Bân một lúc, sau đó không quan tâm liền thu mắt về. Cho dù tiểu thịt tươi có tốt đến mấy, thì bản thân cô cũng không thể đụng vào, cũng không có cơ hội ăn bọn họ nữa là khác.
Vì vậy không nên nhìn là tốt nhất, càng nhìn chỉ càng muốn chảy nước mắt thêm mà thôi. Lúc này, tiếng gào thét lại bùng nổ. Nguyên nhân là vì Khương Văn Bân quay đầu nhìn lại, còn hào phóng tặng một nụ hôn gió cho đám fan.
" A!! Mẹ ơi! Khương Vân Bân hôn gió với tôi!"
" Không xong rồi, tôi không thể thở nổi, sao anh ta có thể đẹp trai như vậy!"
Các fan gào thét ngày càng lớn, bất quá đã bị đám bảo an cường tráng ngăn lại. Tầm mắt Khương Văn Bân nhìn thoáng qua đám người đứng cách đó không xa lại nháy mắt một cái.
Quả thực bộ dạng của anh ta cũng chẳng có đặc điểm gì thu hút người khác, nhưng bởi vì đám fan ở sân bay mãi mê hò hét chụp ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của các hành khách khác, còn Kiều Tịnh với vẻ mặt lãnh đạm, dáng vẻ đứng nhìn như người ngoài cuộc ngược lại càng trở nên nổi bật.
Khương Văn Bân liếc mắt một cái đã nhận ra cô chính là Kiều Tịnh, trong cuộc thi tuyển chọn minh tinh lần đó, anh ta đảm nhận vai trò khách mời đã từng nhìn thấy cô đứng ở phía sau sân khấu.
Anh ta rất có ấn tượng với Kiều Tịnh, chỉ cảm thấy cô lớn lên thật xinh đẹp. Như mà khi ấy anh ta cũng là thành viên trong ban giám khảo, sở dĩ có ấn tượng với cô không phải vì cô quá nổi bật, hay vì giọng hát và vũ đạo tốt, mà là vì khuôn mặt cũng như nhân khí trên mạng của cô rất cao.
Không ngoài dự đoán của anh ta, nếu tổ sản xuất không quan tâm đến tài năng của cô, chỉ luận về nhân khí có lẽ cô đã bỏ xa người khác ba con phố.
Khương Văn Bân thu hồi tầm mắt, vui vẻ chào hỏi các fan hâm mộ, mãi đến lúc rời khỏi sân bay, bước lên chiếc xe thương vụ đợi ở bên ngoài.
Sau khi Khương Văn Bân rời đi, đúng lúc Kiều Tịnh và trợ lý Diêu Diêu đi làm thủ tục, lúc này có fan nhận ra cô, nhưng chỉ còn nhìn thấy thân ảnh thoáng qua của cô mà thôi.
" Thật may mắn đúng lúc Khương Văn Bân vừa xuống máy bay, nếu không khẳng định chúng ta sẽ bị người khác nhận ra." Diêu Diêu chậm rãi nói ra một câu.
" Cho nên, chúng ta rất may mắn." Kiều Tịnh mỉm cười.
Máy bay cất cánh không bao lâu, Thẩm Luân vừa họp xong, từ phòng họp bước ra, anh mở nguồn điện thoại, màn hình đã xuất hiện một tin nhắn. Nhìn tên người gửi, anh híp đôi mắt, bước chân dừng lại.
" Ra ngoài quay hình quảng cáo một tuần, hẹn gặp lại." Kiều Tịnh gửi đến một tin nhắn rất ngắn ngọn, thể hiện sự nghiêm túc.
Thẩm Luân nhíu mày, thực sự khó có thể đem sự nghiêm túc gần như mang chút khẩu khí của nữ cường nhân đặt lên hình tượng ngoan ngoãn và tràn đầy tinh thần phấn chấn của Kiều Tịnh.
Cô nhắn tin không dùng ký hiệu gì sao? Không phải hiện nay giới trẻ luôn thích dùng ký hiệu khi nhắn tin à.
" Vương Hiểu, cậu cho người tìm hiểu một chút quảng cáo lần này của thương hiệu nước hoa CH sẽ quay ở đâu."
Vương Hiểu còn cho rằng ông chủ muốn chỉ thị mình đi làm việc liên quan đến vấn đề cuộc họp vừa rồi, không ngờ đến lại là công việc liên quan đến thương hiệu CH, việc đầu tiên là anh ta ngẩn người, sau đó còn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn lạnh như của ông chủ, anh ta lập tức gật đầu: " Vâng ạ, tôi đi điều tra ngay đây."
Buổi trưa Kiều Tịnh cùng Diêu Diêu đến nơi quay hình, đó là một thị trấn cổ ở phía Nam. Khác hẳn với những thị trấn khác có nhiều danh lam thắng cảnh để du lịch, trấn Thánh Vương có vẻ hoang vắng và thần bí hơn.
Một con sông dài yên ắng vây quanh thị trấn nhỏ cổ xưa, trong trấn có rất ít khách du lịch, dường như tất cả đều là người dân địa phương.
Bởi vì tổ sản xuất làm công tác bảo mật rất tốt, cho nên truyền thông cùng người ngoài giới không ai biết tin tức bọn họ đến đây quay quảng cáo, bên trong trấn nhỏ người đến đây vây xem căn bản không có fan hâm mộ.
Trần Kiều và Ninh Nhân Nhã lần lượt ngồi xe chạy vào trong trấn. Ninh Nhân Nhã còn oán giận vài câu với cái thời tiết oi bức của cái trấn nhỏ của Giang Nam này, Trần Kiều cũng không mấy hài lòng với hoàn cảnh ở nơi đây.
Nguyên thân Kiều Tịnh lớn lên ở một thị trấn nhỏ phía Nam, cô thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, cho nên không tỏ vẻ hay oán giận gì cả.
Địa điểm ghi hình là một rừng trúc ở trên núi, khi đoàn ghi hình đi vào trong trấn, liền tìm một khách sạn để nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lên núi ghi hình.
Buổi tối, Kiều Tịnh gọi video call trò chuyện với bà ngoại, bà lại hỏi việc đêm đó người đàn ông xuất hiện ở cửa nhà là ai.
" Bà à, anh ta là nhân viên trong công ty của con, là người đại diện bảo anh ta đem đồ đến cho con, không phải như bà nghĩ đâu."
Lời nói của Kiều Tịnh rất chung chung, thứ nhất cô không nhắc đến Thẩm Luân, thứ hai cũng không phủ nhận điều gì. Cho nên hệ thống không thể trách tội cô.
Bà ngoại nghe xong lời này, trong mắt có chút thất vọng, Kiều Tịnh dở khóc dở cười, bà ngoại trông mong cô mau tìm được bạn trai để kết hôn như vậy sao?
Trò chuyện một lúc, Kiều Tịnh xem đồng hồ nhìn thấy thời gian đã không còn sớm nữa, liền khuyên bà ngoại nghỉ ngơi, cô cũng muốn ngủ một giấc để giữ gìn nhan sắc, đồng thời phải chuẩn bị tinh thần tốt cho lần ghi hình ngày mai.
——————//—//————-
* Editor: Anh Thẩm! Anh cứ việc tỏ ra cao cao tại thượng đi đợi lúc bị hành đừng trách sao xui 😌😌

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.