Phùng Ly: “Chúng ta là vàng, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, bất kể ở đâu.”
Cứ ôm như thế, không biết đã qua bao lâu. Tô Mộc Hề cảm thấy cần phải nói gì đó, dù sao anh nói ôm là ôm, hoàn toàn không có sự đồng ý của cô.
Tô Mộc Hề suy nghĩ hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy em… sau này em còn có tiền lương không?”
Thì Phỉ: “…”
Anh tỏ tình đầy thâm tình, nhưng cô lại lo tiền lương của cô lúc này.
Thì Phỉ buông người trong vòng tay ra, nhìn cô đầy bất lực.
Tô Mộc Hề cũng nhận ra lúc này mà nói như vậy dường như có chút không đúng lúc, lại giải thích nói: “Em chỉ là quan tâm đến quyền lợi hợp pháp của mình một chút, chứ không có ý gì khác.” Nhưng mà nói xong lại cảm thấy, không giải thích còn tốt hơn, quá sát phong cảnh.
“Tiền của em không phải đều của anh sao?”
“Em nói cũng không sai.” Dù sao thẻ ngân hàng đều nằm trong tay cô, không trả lương thì sẽ rời đi.
Khi Tô Mộc Hề thừa nhận thân phận Thì Phỉ là bạn trai của cô, anh liền mím môi nhìn cô cười, trong lòng tựa như có một hũ rót mật: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Căn cứ.”
Anh lái xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ cứ im lặng như vậy, trong xe tràn ngập sự lúng túng.
Cho nên, bây giờ bọn họ có được coi là đang ở trong một mối quan hệ nào đó không? Cái loại quan hệ bạn trai bạn gái đó?
Nghĩ đến đây, mặt Tô Mộc Hề lại nóng lên. Mặc dù cô có thể giả vờ rất bình tĩnh, nhưng trái tim trong lồng ngực đã sớm nhảy cỡn đến mức muốn nổ tung …
Cô lén lút quay đầu lại nhìn anh, vành tai anh đỏ bừng, trái tim cô đập lệch một nhịp, nhanh chóng thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi xe chạy đến khu gần căn cứ, Tô Mộc Hề đột nhiên nhìn thấy Hà Ngộ, sau đó lại nhìn thấy Thạch Đầu, Chu Chính, đám WDF đều ở đó.
“Bọn họ ở đó!” Tô Mộc Hề chỉ vào quầy hàng chợ đêm bên đường, bọn họ đang ngồi uống rượu với nhau.-
Thì Phỉ đậu xe ở ven đường, Tô Mộc Hề tháo dây an toàn, phát hiện anh vẫn đang ngồi, không nhúc nhích, vì vậy thử hỏi: “Anh… không định qua đó sao?”
Thì Phỉ hạ cửa kính xe xuống, lấy một điếu thuốc châm. Tô Mộc Hề không biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy cũng không nói lời nào làm phiền anh, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh chờ anh hút xong điếu thuốc.
“Đi nào.”
Tô Mộc Hề xuống xe theo Thì Phỉ, đi theo anh đến trước bàn của những người anh em đã sớm kết tình nghĩa anh em sâu sắc.
Là Cố Nam Sơn phát hiện bọn họ trước, cậu ấy nhìn về phía bọn họ, thấp giọng thốt lên hai từ: “Lão đại.”
Những người khác cũng nhìn theo, thấy bọn họ, thì rối rít đứng lên, bầu không khí vốn đang trầm lặng, lập tức ấm áp hơn. Bọn họ dọn ghế, rồi lấy bộ chén đĩa, còn nói ông chủ thêm đồ ăn.
Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, mọi người mới ngồi xuống bàn, nhưng đều không nói chuyện gì. Mọi người đều nhìn Thì Phỉ, như thể đang chờ đợi quyết định cuối cùng của anh.
Tô Mộc Hề nhìn quanh một vòng, mọi người dường như cũng đã uống nhiều, mắt đỏ, mặt đỏ.
Thì Phỉ nhận được tin nhắn bọn họ gửi đến khi đang ăn mì, sáu tin nhắn, gần như nhận cùng một lúc, đều là ba chữ: Tôi không đi.
Khoảnh khắc đó, đã làm cho trái tim anh rung động không thể bình tĩnh được một lúc lâu. Bọn họ có thể không tính toán tiền đồ và tương lai mà đi theo anh, nhưng anh lại không thể làm lỡ bọn họ.
Thì Phỉ cầm ly bia trước mặt, một hơi uống hơn nửa, anh thở dài một hơi, giọng khàn khàn: “Tôi với Lưu Hải Minh cãi nhau rất căng.”
Hà Ngộ nói: “Chúng em không quan tâm đâu lão đại, không vào được giải đấu liên đoàn, thì không có các loại cúp khác sao? Không phải còn có cuộc thi khác sao?”
Có Hà Ngộ dẫn đầu, những người khác cũng phụ họa theo.-
Thạch Đầu: “Đúng vậy, giải đấu liên đoàn cũng không phải là đường ra duy nhất.”
Phùng Ly: “Chúng ta là vàng, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, bất kể ở đâu.”
Nam Tụng: “Tương lai là do chúng ta cùng nhau tạo ra, không cần anh cho bọn em.”
Cố Nam Sơn nhìn mọi người, nặng nề gật đầu: “Ừm.”
“Bọn em không đi.”
“Kiên quyết không đi!”
Mọi người đều rối rít nói, Cố Nam lại gật đầu: “Ừm!”
Thì Phỉ cầm ly bia, mắt đỏ nói: “Cảm ơn anh em đã tin tưởng tôi, nhưng tôi không thể cứ như vậy mà hủy hoại tiền đồ của mọi người.”
“Bọn em không quan tâm.”
“Không quan trọng.”
Mọi người năm mồm bảy miệng nói, Thì Phỉ lại nói: “Tôi quan tâm.”
Thì Phỉ uống một ngụm bia, nói tiếp: “Là tôi không kiên nhẫn, chạy đến Hiệp hội thể thao điện tử náo loạn một trận. Không thể tham gia giải đấu liên đoàn, thì không thể nào vào luồng chính của giới này, năng lực lại càng không được công nhận. Mãi mãi lởn vởn bên ngoài luồng chính của giới, thì còn gì đến nghề? Trước đây không có giải đấu liên đoàn thì cũng được thôi, nhưng bây giờ, đó là xu hướng, muốn làm ra trò trống, thì phải tham gia giải đấu liên đoàn, sau này trong tương lai, giải đấu liên đoàn kia sẽ trở thành lối đi duy nhất để cạnh tranh ra thế giới.” Thì Phỉ dừng một chút, tự giễu cười: “Mặc dù không ưa cách làm của Hiệp hội, nhưng không thể tách các nền tảng mà bọn họ cung cấp được.”
Thì Phỉ nói xong, mọi người đều im lặng. Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng xe phóng nhanh trên đường.
Nam Tụng đột nhiên hỏi: “Chúng ta còn có thể tham gia trận đấu tuyển chọn không?”
Nam Tụng đặt câu hỏi mà tất cả mọi người muốn hỏi nhưng không dám hỏi, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thì Phỉ.
Khi biết được không thể trực tiếp tiến vào giải đấu liên đoàn, cần phải tham gia trận đấu tuyển chọn, bọn họ rất không cam lòng, nhưng vào lúc này, bọn họ hy vọng còn có cơ hội tham gia trận đấu tuyển chọn, đối với những người coi thường bọn họ, thì cách phản công tốt nhất chính là giành chiến thắng.
Mặc dù bọn họ khinh thường cách làm của Hiệp hội Thể thao điện tử, mặc dù tỏ thái độ không tham gia giải đấu liên đoàn cũng không sao với Thì Phỉ, nhưng mà, trong tim vẫn có một tiếng nói, hy vọng có thể đứng cao hơn. Bọn họ mới vừa chiến thắng giành được hạng ba cuộc thi quốc gia, tràn đầy hoài bão ý chí lớn, nếu đột ngột dừng lại, e rằng đời này sẽ không cam lòng.
“Mọi người đều muốn tham gia trận đấu tuyển chọn sao?”-
Mọi người đều kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng cũng quyết định nghe theo trái tim, gật đầu một cái.
Thì Phỉ gật đầu, nâng ly: “Nếu mọi người đều tin tưởng tôi, thì tôi cũng sẽ không để cho mọi người thất vọng! Uống xong bữa này, thì chuẩn bị cho trận đấu tuyển chọn thật tốt.”
Vẻ mặt căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, rối rít cùng nâng ly, mọi người đồng thanh hét lên: “Cố gắng lên!”
Chủ sạp chợ đêm nhìn bọn họ, một bàn vừa nãy vẫn còn không có chút sức sống, đột nhiên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ hẳn lên, ông ấy không khỏi ghen tị với bọn họ. Trẻ tuổi, thật là tốt.
====
Lời nói trong lòng đều được nói ra, mọi người cũng thả lỏng rất nhiều.
Hà Ngộ lấy điện thoại ra: “Bây giờ tất cả mọi người trên Weibo đều đang bất bình thay chúng ta. Ngay cả đội trưởng Tam Thủy của IN, cũng đang nói thay chúng ta.”
“Đúng đúng, mọi người đều cảm thấy cách làm của Hiệp hội Thể thao điện tử là không công bằng.”
“Tam Thủy cũng nói, hy vọng rằng Hiệp hội có thể công bố các tiêu chí đánh giá lựa chọn chiến đội, xem xét toàn diện, là những nhân tố toàn diện nào?”
“Đội trưởng IN thật sự chính trực, mặc dù đã thua bọn họ vài lần, nhưng mà em hoàn toàn bái phục.”
“Tần Du so với anh ấy, cao thấp rõ ràng.”
Mọi người rối rít nói.
Thì Phỉ sờ sờ túi, nghiêng đầu ghé bên tai Tô Mộc Hề nói: “Đi mua bao thuốc lá.”
Tô Mộc Hề lập tức đứng dậy, chạy ra khỏi quầy hàng chợ đêm. Cho đến khi đẩy cửa của cửa hàng tiện lợi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa đến gần cô, thì cô sẽ căng thẳng, anh nói chuyện bên tai cô, làm nhịp tim của cô không chịu nổi.
Cô không khỏi thấp giọng than thở. Tô Mộc Hề, mày cũng thật là không có tiền đồ…
Lấy bao thuốc, rồi mua vài chai nước ngọt. Lúc trở lại quầy hàng ở chợ đêm, cô đưa nước cho mọi người.
Tô Mộc Hề cũng cầm một chai nước, vặn uống hai ngụm, rồi đặt ở trên bàn phía trước mặt. Một lát sau, Thì Phỉ lại trực tiếp cầm lấy chai nước của cô mà uống.
Tô Mộc Hề trố mắt nhìn thấy tất cả, cho dù cô cố gắng bình tĩnh lại, thì vẫn cảm thấy kinh ngạc, bọn họ… có tính là hôn môi gián tiếp không?
Khi anh đặt chai nước xuống, cô không nhịn được mà thấp giọng nhắc nhở anh: “Đây là nước của em.”
Lông mày của anh hơi nhíu lại, giống như có chút khó hiểu, anh hỏi ngược lại: “Của em không phải của anh à?”
Tô Mộc Hề: “…”-
Cũng may là mọi người đều không để ý đến bọn họ, nếu như truy đến cùng, thì cô có thể sẽ xấu hổ đến chạy trốn.
Tô Mộc Hề hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Tiếp theo, anh định làm thế nào?”
Thì Phỉ tựa lưng vào ghế, nhìn trời mà nghẹn ngào. Nghĩ đến những lời hùng hồn mà mình nói trước mặt Lưu Hải Minh, bây giờ, chỉ muốn tát vào mặt mình.
“Có phải cảm thấy anh rất vô dụng không?” Thì Phỉ đột nhiên mở miệng hỏi.
Tô Mộc Hề lắc đầu.
Vậy thì tốt. Thì Phỉ anh từ trước đến giờ không sợ cái gì, nhưng lại sợ cô sẽ thất vọng về anh, sợ cô cảm thấy anh không đủ chững chạc, sợ anh trong lòng em không đủ hoàn hảo.
Thì Phỉ mím môi, nở một nụ cười nhẹ, ánh đèn chiếu vào mắt anh, ánh sáng lóe lên bé bé xinh xinh. Anh đưa tay lên, bóp mặt cô, không ngờ phát hiện ra cảm giác rất tốt, nên lại bóp một cái.
Anh muốn bóp nữa, nhưng cô mỉm cười nghiêng đầu né tránh.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ, Tô Mộc Hề nhấc máy, người bên kia hóa ra là nhân viên của Hiệp hội Thể thao điện tử.
“3 giờ chiều ngày mai, sẽ diễn ra bốc thăm trận đấu tuyển chọn tại tầng 3 tòa nhà Phi Tấn, đến muộn sẽ bị coi như bỏ quyền, vui lòng có mặt đúng giờ.”
Tô Mộc Hề cố nén vui mừng: “Được, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Cảm ơn.”
Tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Mộc Hề thở phào nhẹ nhõm, nói với Thì Phỉ: “Anh không cần lo lắng.”
Sau đó, cô lắc điện thoại, nâng giọng tuyên bố với mọi người: “3 giờ chiều ngày mai, sẽ bốc thăm trận đấu tuyển chọn!”
“Thật sao?”
“Quá tốt!”
“Hãy xem chúng ta đánh đến không để lại mảnh áo giáp.”
Bởi vì cuộc gọi này, mọi người lại trở nên hào hứng. Trải qua mấy tiếng này, đã khiến cho bọn họ thấy rõ điều gì mới là quan trọng nhất. Không được công nhận, vậy thì cố gắng cho đến khi được công nhận mới thôi; bị quy tắc ngầm, vậy thì dùng chiến thắng đánh vào mặt bọn họ. Cơ hội mất mà tìm lại được, bọn họ sẽ càng trân trọng hơn.
Đối với mọi người mà nói, thì đây là một lần trưởng thành, đối với Thì Phỉ cũng vậy.-
Gió đêm đầu xuân lướt nhẹ trên má, trong một năm, mùa yêu thích nhất của Tô Mộc Hề cũng đã đến, tin rằng sự cố gắng của bọn họ, sẽ không phụ gió xuân và cảnh xuân tươi đẹp.
====
Kể từ khi Hiệp hội Thể thao điện tử thông báo danh sách tham gia giải đấu liên đoàn trên Internet, đã dẫn đến sự nghi ngờ và chế giễu quy mô lớn, sự nhiệt tình thảo luận về trình độ đã vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Nhận xét của đội trưởng Tam Thủy của IN, chắc chắn đã đẩy sự nghi ngờ lên cao.
Lưu Hải Minh nhìn những lời chất vấn và chỉ trích ùn ùn kéo đến trên Internet, mà không khỏi lâm vào trầm tư.
Là ông đã đánh giá thấp sức mạnh của Internet, đánh giá thấp sự phát triển nhanh chóng mãnh liệt của Internet, đồng thời cũng đánh giá thấp mức độ phổ biến của Thì Phỉ và WDF trên ở mạng.
Mặc dù không cho WDF tham gia giải đấu liên đoàn trong đợt đầu tiên, nhưng WDF nhất định phải tiến vào giải đấu liên đoàn. Không chỉ có bởi vì thành tích và thực lực hiện tại của WDF, mà còn bởi vì Thì Phỉ. Ông đã sớm nhận ra Thì Phỉ sẽ mang nhóm khán giả mới đến với thể thao điện tử, có lẽ sẽ còn giúp thể thao điện tử bước vào kỷ nguyên mới phát triển nhanh chóng, nhưng Thì Phỉ lại tuyên bố nghỉ thi đấu khi giành được chức vô địch thế giới, làm cho ông cảm thấy khó xử. Bất ngờ là, Thì Phỉ lại chuyển sang làm hậu trường, dẫn đội của mình tái xuất giang hồ, còn trở thành chiến đội tiếng tăm lẫy lừng trong năm đầu ra quân, thế lực không thể ngăn cản. Những người mà Thì Phỉ dẫn, đều có bóng dáng của chính anh, một đội ngũ như vậy, đương nhiên không thể bỏ.
Thời gian cho các trận đấu tuyển chọn đã được ấn định, vào cuối tháng này, nhưng lịch trình trận đấu thì sẽ được xác định sau khi bốc thăm, dự kiến sẽ bốc thăm vào chiều hôm sau, lúc thư ký đến hỏi ông có nên thông báo cho WDF hay không, ông đã do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thông báo cho bọn họ như thường lệ.
Thể thao điện tử ở Trung Quốc vẫn đang trong giai đoạn sơ khai, vừa mới tích lũy được một số tiếng tăm, vào thời điểm này, nhất định không được để mọi người đánh mất niềm tin vào Hiệp hội Thể thao điện tử.
Nhưng lại không có lý do gì để thu lại lời đã nói ra, bát nước đã hắt đi rồi. Hơn nữa nếu thay đổi tin đã công bố ra, thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Nếu thay đổi quá nhanh, thì sau này làm sao có thể tạo dựng được uy tín?
Nhưng mà sự nghi ngờ cứ ùn ùn kéo đến trên mạng, phải đối phó thế nào?
Lưu Hải Minh chưa bao giờ trải qua tình huống khó giải quyết như vậy, ông triệu tập khẩn cấp một cuộc họp với người quản lý.
Quản lý của câu lạc bộ IN cũng là một trong những quản lý, mọi người nhao nhao chỉ trích anh ta tại sao lại mặc kệ Tam Thủy, sao có thể dẫn đầu chất vấn Hiệp hội?
Người quản lý của IN tỏ ra bất lực: “Bây giờ câu lạc bộ không thể thiếu Tam Thủy, ngay cả tôi cũng phải nhường cậu ta ba phần, phải nhìn sắc mặt của cậu ta.”
“Tôi thì lại cảm thấy khá tốt, có thể khơi dậy cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet, ngoài cuộc thi thế giới năm ngoái, thì lần này, bất kể tốt hay xấu, ít nhất nhiệt độ cũng đang đi lên, còn có thể làm cho những những người không biết thể thao điện tử là gì biết đến, tăng độ phổ biến của thể thao điện tử.”
“Độ nổi tiếng của Thì Phỉ, thực sự quá cao.”-
“Nên tìm người có quan hệ khá tốt với Thì Phỉ, thuyết phục cậu ta, cậu ta quá nổi tiếng, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày hao mòn sạch, vẫn phải vào giải đấu liên đoàn.”
“Thực ra thì tôi lại không muốn cho cậu ta vào giải đấu liên đoàn, như vậy chúng ta cũng ít đối thủ hơn.”
Đám người quản lý đều là quản lý của câu lạc bộ, trong lòng đều có mưu mô, tính toán riêng. Lưu Hải Minh nghe mọi người thảo luận, đầu càng ngày càng đau.
Nhưng mà, có một số người vẫn nói đúng, cần phải tìm một người đi thuyết phục Thì Phỉ. Nhưng ai mới thích hợp đây?
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Vương Hoán đẩy cửa đi vào, hấp tấp đi đến bàn hội nghị ngồi xuống, “Nói đến đâu rồi?
Lưu Hải Minh nhìn Vương Hoán, đột nhiên rất hối hận vì đã nhận đồ Tần Dư đưa đến.
Một người quản lý nói: “Thì Phỉ rút khỏi ATB, anh đi thuyết phục cậu ta một chút, đừng làm căng như vậy.”
Vương Hoán vừa nghe thế, liền trực tiếp nói: “Anh không bằng bảo Tần Dư trực tiếp sa thải tôi đi. Để cho cậu ấy biết tôi đi thuyết phục Thì Phỉ, thì cậu ấy không giết tôi mới là lạ.”
Những người quản lý khác cười anh ta: “Anh sợ cậu ấy như vậy sao?”
Vương Hoán dường như đã sớm quen rồi, cũng không có tức giận, ngược lại nói: “Ai bảo người ta là cổ đông chứ? Bỏ tiền ra thì chính là ba ba. Tôi có thể làm gì?”
Mọi người bên dưới đang bàn luận sôi nổi, thì điện thoại để trên bàn của Lưu Hải Minh rung lên, người gọi đến là phó chủ tịch của Trò chơi Phi Tấn, ông cầm điện thoại bước ra ngoài phòng họp trả lời cuộc gọi.
Trò chơi Phi Tấn là doanh nghiệp đại lý Trung Quốc của trò chơi Liên minh vương giả, cũng là nhà đầu tư vào các giải đấu liên đoàn Liên minh vương giả chuyên nghiệp.
Trò chơi Phi Tấn và Hiệp hội Thể thao điện tử hợp tác tổ chức các giải đấu liên đoàn chuyên nghiệp một mặt là để phát triển thể thao điện tử, một mặt khác là để quảng bá Liên minh vương giả. Lập trường của Trò chơi Phi Tấn rất rõ ràng: WDF phải tham gia giải đấu liên đoàn. Đối với những sự lên án và nghi ngờ trên mạng, Phi Tấn thấy rất loãng, kiểu nhiệt độ này sẽ không kéo dài quá ba ngày, đợi đến khi trời yên biển lặng, độ nổi tiếng của Liên minh vương giả sẽ càng rộng khắp hơn, đây là cơ hội quảng cáo rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Hải Minh tràn đầy phiền muộn. Phải làm sao để đảm bảo chiến đội WDF tiến vào giải đấu liên đoàn? Nếu như bọn họ nhất quyết không tham gia trận đấu tuyển chọn thì phải giải quyết như thế nào?-
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Viết truyện nhiều năm như vậy, đã sớm tìm ra một thông lệ, độc giả thường bỏ truyện sau khi nam nữ chính quen nhau.
Hứa với tôi, sẽ không bỏ truyện được không? Sau này sẽ rất ngọt ngào rất rạng rỡ.