Nghĩ đến Tô Mộc Hề, lòng Thì Phỉ mềm nhũn: “Mộc Hề là người mình.”
Khi Thì Phỉ và Chu Chính dẫn mọi người tập thể dục buổi sáng trở lại, thì đã gặp Vương Hoán ở cửa căn cứ, không khỏi ngạc nhiên.
“Anh tới làm gì?” Thì Phỉ hỏi.
Các đội viên đương nhiên nhận ra Vương Hoán, đối với chuỗi ngày khó chịu trước đó, nên bọn họ cũng không có sắc mặt tốt gì với Vương Hoán.
“Đến nói chuyện một chút.” Vương Hoán cười nói.-
Trong ánh mắt khinh thường và chán ghét của các đội viên, Thì Phỉ dẫn theo Vương Hoán vào phòng họp.
Phòng họp vẫn còn chất đầy hộp, mặc dù mỗi ngày Đa Lan đều sắp xếp, nhưng vì có quá nhiều thứ, nên trông lúc nào cũng lộn xộn.
Vương Hoán vừa vào căn cứ liền nhìn xung quanh, đi vào phòng họp thì lại càng tò mò, nhìn đó nhìn đây.
Thì Phỉ kéo ghế ngồi xuống, vặn chai nước uống một ngụm, lau sạch vết nước trên khóe môi: “Nói đi, có chuyện gì.”-
Vương Hoán đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêm túc nói: “Anh thật sự xem cậu là bạn nên mới tới. Chuyện anh tới, ngàn vạn lần đừng để cho Tần Du biết.”
“Anh nói chuyện gì trước đi.”
“Anh nghe nói, bởi vì không thể vào thẳng giải đấu liên đoàn, nên cậu có một chút tức giận, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, anh thực sự cảm thấy cậu nghỉ thi đấu thật đáng tiếc, nhưng mà cũng đã trở thành sự thật rồi, anh cũng không muốn nói nhiều nữa, bây giờ WDF đang có cơ hội tốt như vậy, nếu như từ bỏ, thì thực sự rất đáng tiếc, anh không muốn giới thể thao điện tử sẽ gặp phải tình huống làm người ta đau lòng giống như lúc cậu nghỉ thi đấu, cho nên anh mới tới thuyết phục cậu, tham gia trận đấu tuyển chọn đi.”
Thì Phỉ không khỏi bật cười: “Anh lấy lập trường gì tới thuyết phục tôi?”
Vương Hoán nghiêm mặt nói: “Anh là thật lòng. Mặc dù cậu có thể không tin, nhưng anh thật sự muốn làm bạn với cậu.”
Thì Phỉ hếch mũi, đây có lẽ là chuyện cười nực cười nhất mà anh nghe được gần đây.
“Mặc dù cậu đã rời ATB, nhưng mối quan hệ của chúng ta không cần phải làm căng như vậy, có đúng không? Chúng ta cũng đã từng đồng cam cộng khổ mà, cũng từng cùng nhau giành được danh hiệu cao quý nhất, lúc đó tình nghĩa của chúng ta còn cứng hơn vàng! Tần Du đó, mạnh mẽ, ích kỷ, có một số việc cũng không phải là mong muốn của anh, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu [1], anh cũng không còn cách nào, hy vọng cậu có thể hiểu được khó khăn của anh. Mỗi một câu anh đến thuyết phục cậu hôm nay, đều là suy nghĩ thật sự của anh.”
[1] Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: Nguyên văn là Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu (人在屋檐下, 不得不低头), ý chỉ khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.-
Thì Phỉ híp mắt nhìn Vương Hoán, không bỏ qua chút biến hóa trên khuôn mặt của anh ta: “Rốt cuộc là ai bảo anh tới? Không nói thật, thì tôi lập tức gọi điện thoại cho Tần Du.”
Thì Phỉ làm bộ muốn lấy điện thoại, Vương Hoán vội vàng đè tay của anh lại. Vương Hoán không còn cách nào khác, đành phải nói thật: “Lưu Hải Minh.” Anh ta còn nói thêm: “Nhưng mà mỗi một chữ anh nói, đều là thật lòng.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, anh có thể đi.”
Thì Phỉ đứng dậy tiễn khách.
Vương Hoán thấy nói thêm cũng vô ích, nên đứng dậy rời đi. Vương Hoán vừa đi, thì mọi người lập tức vây quanh, rối rít hỏi Vương Hoán tới làm gì.
“Anh ta tới thuyết phục tôi, tham gia trận đấu tuyển chọn.”
Hà Ngộ: “Chết tiệt! Anh ta có mặt mũi gì mà nói những lời này? Nếu không phải anh ta, thì chúng ta đã vào thẳng giải đấu liên đoàn rồi, còn tham gia trận đấu tuyển chọn sao?”
Phùng Ly: “Hay là bây giờ em đuổi theo anh ta đánh một trận.”
Thì Phỉ cau mày nhìn Phùng Ly, cậu ấy lập tức im bặt không lên tiếng.
“Tập luyện đi.” Thì Phỉ nói.
Lúc đến gần trưa, lại có một vị khách không mời khác đến, hóa ra là Lưu Hải Minh tự mình tới cửa.
Thì Phỉ và Lưu Hải Minh nói chuyện trong phòng họp, mọi người hoàn toàn không có tâm trạng tập luyện.
Hà Ngộ cố gắng kiềm chế bản thân: “Thật muốn đăng lên Weibo.”-
Vương Hoán, Lưu Hải Minh lần lượt xuất hiện, điều này chứng tỏ, mặc dù bọn họ không vào thẳng giải đấu liên đoàn, nhưng giải đấu liên đoàn vẫn cần bọn họ, điều này chắc chắn đã thỏa mãn lòng hư vinh của mọi người. Nếu có thể thông báo rộng rãi, vậy thì càng tốt.
Sau khi tiễn Lưu Hải Minh đi, Thì Phỉ nói: “Chuyện ngày hôm nay, đừng để người ngoài biết, bản thân thoải mái là được.”
Hà Ngộ có chút do dự đứng lên nói: “Mộc Hề không tính là người ngoài đúng không? Em đã nói cho chị ấy.”
Nghĩ đến Tô Mộc Hề, lòng Thì Phỉ mềm nhũn: “Mộc Hề là người mình.”
====
Vừa tan học, Tô Mộc Hề liền chạy ngay đến căn cứ. Hà Ngộ gửi tin nhắn nói Vương Hoán và Lưu Hải Minh đều đã đến thuyết phục bọn họ tham gia trận đấu tuyển chọn. Loại cảm giác này, thật sự quá tuyệt! Có chút kích động!
Khi Tô Mộc Hề đến căn cứ, mọi người đang dùng bữa trưa, Nam Tụng thấy cô thì lập tức kêu: “Lại đây ngồi đi, Thạch Đầu ăn sắp xong rồi.”
“Tôi vẫn chưa ăn xong.” Thạch Đầu miệng to múc cơm, vừa nói ngọng.
Nam Tụng lắc đầu bất lực.-
Tô Mộc Hề xuống xe buýt liền chạy một mạch tới, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như quả táo đỏ chín mọng, còn thở hổn hển.
Thì Phỉ đứng lên, nói bằng giọng điệu giải quyết chuyện công sự: “Em đi với anh.”
Tô Mộc Hề cho là có chuyện công việc cần bàn luận, nên cũng nghiêm túc, nói với Nam Tụng: “Mọi người ăn từ từ, bọn tôi đi một lát.”
Tô Mộc Hề đi theo Thì Phỉ vào phòng họp, Thì Phỉ đóng cửa lại, đè cô lên cánh cửa, trực tiếp hôn một cái. Cái lưỡi nóng như lửa cạy răng cô, tiến quân thần tốc đi thẳng vào. Tối hôm qua, anh đã hết sức kiềm chế, mới không hôn cô, hôm nay gặp cô, anh không thể nhịn được nữa.
Cô chưa bao giờ hôn môi, nên không biết phải đáp lại anh như thế nào, cảm thấy những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia đều vô dụng.
Sự vụng về đáp lại của cô, lại giống như một mồi lửa đốt cháy anh hoàn toàn, anh ôm cô chặt hơn, kề sát nhau hơn, mà nụ hôn, cũng sâu hơn.
Tô Mộc Hề bị anh hôn đến không thở được, đầu óc mơ màng, cả người nóng bừng, hai chân bủn rủn. Tay siết thật chặt vạt áo ở lồng ngực anh, sợ vừa buông lỏng sẽ ngã xuống.
Khi cô cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi, thì anh cuối cùng cũng buông cô ra. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, ánh mắt nóng rực, cô không dám nhìn anh nữa, rủ mắt, nhưng ngón tay của anh lại chạm vào cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên lần nữa.
Trong căn phòng họp chất đầy đủ loại hộp, vô cùng yên tĩnh này, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở quấn lấy nhau.
Anh nhướng mày nhìn người đang trong vòng tay mình, cô nhìn vào đôi mắt đầy sương mù của anh, tỏ ra vừa uất ức vừa vô tội, hai má ửng hồng phồng lên, hơi thở tựa hoa lan [2].
[2] Hơi thở tựa hoa lan: Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
Ngón tay anh lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của cô, không nhịn mà khẽ cười: “Gặp người ta thế nào đây?”
Cô mím môi, người nóng như lửa đốt. Cô nắm tay thành quyền, đấm vào ngực anh: “Lưu manh!”
Anh mỉm cười ôm cô thật chặt, mọi sự đánh mắng của cô đều được chấp nhận.-
====
Buổi chiều, Thạch Đầu và Tô Mộc Hề đi theo Thì Phỉ để bốc thăm.
Từ trong thang máy bước ra, Thì Phỉ tự nhiên nắm lấy tay của Tô Mộc Hề, cô vùng vẫy ra, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ không dám phản kháng nữa.
Thạch Đầu đi theo bọn họ ra khỏi thang máy, mắt dán chặt vào hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt mình. Cậu ta dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Thạch Đầu kinh ngạc đến mức nói lắp: “Lão đại ông chủ hai người…”
Thì Phỉ quay đầu nhìn cậu ta, học theo cậu ta: “Tôi tôi tôi tôi chúng tôi thế nào?”
“Hai người nắm tay nhau?”
Thì Phỉ cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, giơ lên quơ quơ, nhướng mày nói: “Bạn gái của lão tử, nắm tay thì tính là cái gì?” Nói xong, còn giống như tuyên bố chủ quyền mà ôm vai của Tô Mộc Hề, nghênh ngang đi về phía POLO nhỏ.
Tô Mộc Hề chỉ có thể lấy tay áo che mặt, không đành lòng nhìn vẻ mặt của Thạch Đầu.
Thạch Đầu chưa tỉnh hồn đi theo hai người bọn họ lên xe, tự giác ngồi hàng ghế sau.
Khi xe chạy ra khỏi hầm đậu xe, Thạch Đầu liền cảm thấy bản thân chói mắt giống như mặt trời trên bầu trời. Nhưng mà, cậu ta vẫn muốn hỏi một câu: “Hai người quen nhau lúc nào?”
Thì Phỉ liếc nhìn kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Tôi không cảm thấy cần phải báo cáo chuyện của tôi cho cậu.”
Thạch Đầu ngậm chặt miệng. Có lẽ là gần đây bị các bài tập luyện thi đấu ám ảnh không thể thoát ra được, nên đối với tất cả sự thay đổi của thế giới bên ngoài đều chậm hiểu, mặc dù bọn họ tụ tập với nhau cả ngày, nhưng lại không phát hiện chút manh mối nào. Cậu ta quyết định không tiết lộ tin tức động trời này cho mọi người, để cho lão đại và Mộc Hề đi dọa mọi người!
====
Hình thức bốc thăm rất đơn giản, một hộp chứa các quả bóng bàn với các chữ cái A, B, C.
12 đội được chia thành 4 bảng, mỗi bảng 3 đội, thi đấu vòng tròn BO1, đội nào thắng 2 trận thì vào giải đấu liên đoàn, đội thua thì vào vòng đấu loại trực tiếp.
Thạch Đầu bốc được bảng B, hai đội còn lại tuy thực lực không xuất sắc, nhưng có thể tiến tới thi đấu quốc gia, thì không có đội nào yếu, cho nên vẫn phải chuẩn bị thật tốt, không được khinh địch.
Có nhiều người nhận ra Thì Phỉ, bọn họ đều không hẹn mà cùng nhắc đến vụ náo loạn xôn xao trên mạng ngày hôm trước, Thì Phỉ chỉ cười, cũng không bình luận gì nhiều.
Bốc thăm xong thì trở về căn cứ, Tô Mộc Hề đi thẳng tới phòng họp giúp Đa Lan, trong khi Thì Phỉ thì triệu tập mọi người họp. Hai người bọn họ từ khi bước vào cửa đã tách ra, ai cũng bận rộn.
Trong cuộc họp Thạch Đầu rất không yên, cất giữ bí mật không thể nói ra, quá đau khổ, cũng sắp không nhịn được!
Không biết có phải vì nguyên nhân WDF không trực tiếp tiến vào giải đấu liên đoàn hay không, mà việc kinh doanh ngày hôm nay đặc biệt tốt, hầu hết các đơn đặt hàng đều chú thích là WDF cố gắng lên, WDF tốt nhất, những câu như vậy.-
Cả ngày nay Đa Lan đều ngồi trả lời tin nhắn, Tô Mộc Hề đến giúp cô ấy, cô ấy thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Lô hàng trưng bày đầu tiên đã bán hết, lô thứ hai còn chưa làm xong, hiện tại đều là đơn đặt hàng trước, nhưng cứ theo tốc độ này, thì lô hàng thứ hai không đủ để bán cho những đơn đặt hàng trước.
Tô Mộc Hề gọi cho Chung Sở An, nói về tình hình tiêu thụ, rồi nhờ anh ta thúc giục nhà máy đẩy nhanh tiến độ.
Không biết Thì Phỉ đã đi vào từ lúc nào, lẳng lặng ngồi bên cạnh Tô Mộc Hề, cô vừa quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt anh gần trong gang tấc, quả thực là sợ hết hồn.
Tô Mộc Hề mở to đôi mắt hạnh, trừng anh.
Thì Phỉ ngả người ra sau, cầm đơn đặt hàng của khách hàng xem: “Bận sao?”
“Đang muốn thảo luận với anh đây, gần đây càng ngày càng có nhiều đơn đặt hàng, một mình Đa Lan cũng không làm hết, hơn nữa đồ chất càng nhiều, phòng họp sắp không còn chỗ trống rồi.”
“Ý em là gì?”
“Có thể tìm một căn nhà khác gần đây không? Sau đó tuyển thêm người, hỗ trợ Đa Lan.”
Thì Phỉ ghé bên tai cô nói nhỏ: “Em là bà chủ, em quyết định.”
Tô Mộc Hề đỏ mặt, hung hăng đẩy anh ra: “Em không nói đùa với anh.”
“Anh cũng đang nghiêm túc.”
Tô Mộc Hề lấy đơn đặt hàng trong tay anh, dùng bút đỏ khoanh tròn cho anh xem các số liệu: “Lô hàng đầu tiên đã bán hết, em đã gọi cho Chung Sở An, nhờ anh ấy thúc giục nhà máy.”
Khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô, Thì Phỉ đứng núi này trông núi nọ, hoàn toàn không có tâm tư nghe cô nói.
Tô Mộc Hề: “Anh nghe em nói gì không?”
Thì Phỉ cười híp mắt gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em giỏi như vậy, ánh mắt của anh thật tốt.”-
Tô Mộc Hề nhịn cười, xé một miếng băng dán lên mặt anh, chặn tầm nhìn thiêu đốt, và cái miệng không an phận của anh.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※