Thư ký Đinh cũng không cảm thấy lạ khi Mạc Dư Thâm nói muốn đi dự lễ khai mạc cuộc thi cưỡi ngựa. Dù sao thì anh cũng là một trong những đại cổ đông.
Bất quá tối nay lúc tan ca, Mạc Dư Thâm đã nói là ngày mai tăng ca, không đến tham dự.
Mới có mấy tiếng trôi qua mà đã đổi chủ ý. Gần đây Mạc Dư Thâm thay đổi thất thường, mệnh lệnh khó hiểu.
Thư ký Đinh trả lời: 【Được, tôi sẽ sắp xếp.】
Mạc Dư Thâm: 【Nhớ mang máy ảnh.】
Đinh thư ký chấm hỏi.
Vẫn trả lời lại:【Được.】
Sáng hôm sau khi thư ký Đinh đến đón Mạc Dư Thâm còn không quên báo cáo: "Đã mang theo máy ảnh."
Anh suy nghĩ cả đêm rồi mà vẫn không biết Mạc Dư Thâm muốn đem theo máy ảnh làm gì, anh cũng không dám đoán mò lung tung.
Mạc Dư Thâm: "Lúc Hề Gia thi đấu, cậu quay chụp nhiều một chút."
Thư ký Đinh đáp ứng.
Đây là chuyện riêng của ông chủ, anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Vốn ánh mắt của Mạc Dư Thâm nhìn ngoài cửa sổ, về sau ánh mắt chuyển đến cửa kính đằng trước, cuối cùng lại nhìn thư ký Đinh: "Là Quý Thanh Thời nhờ chụp."
Thư ký Đinh: "....."
Không cần giải thích với tôi nha.
Nhưng mà Mạc Dư Thâm từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Người khác nhờ làm gì thì làm cái đó.
Mạc Dư Thâm cũng cảm giác không ổn.
Khắp nơi trong xe đều trôi nổi không khí giấu đầu lòi đuôi.
*nguyên văn của tác giả là "nơi đây không bạc". Theo baidu thì câu này xuất phát từ một câu chuyện một người đàn ông chôn bạc ở dưới gốc cây vườn nhà mình. Vì sợ người khác đào lên mà ghi một mảnh giấy "Ở đây không có bạc" rồi dán lên cái cọc đâm xuống chỗ chôn bạc. VN mình cũng có câu là "lạy ông tôi ở bụi này".
Mạc Dư Thâm ho khan hai tiếng, lấy điện thoại ra mở hộp thư đọc những email mới gửi.
Thư ký Đinh mất vài phút để tiêu hoá lời nói của anh, hỏi ý kiến Mạc Dư Thâm: "Mạc tổng, để tôi nói với Võ Dương chút nữa ngài muốn đến tham dự lễ khai mạc."
"Được."
Thư ký Đinh đã rõ, nhắn tin cho Võ Dương: 【Chút nữa Mạc tổng sẽ đến tham sự lễ khai mạc. 】
Võ Dương:【Vậy thì anh ngàn lần vạn lần cố gắng ngăn anh ấy đến khu phòng chờ của tuyển thủ, anh ấy xụ mặt cả ngày, các tuyển thủ nhìn thấy không chỉ thêm lo lắng mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng. 】
Thư ký Đinh: "....."
Không còn nghi ngờ gì.
"Mạc tổng."
Mạc Dư Thâm tắt điện thoại, "Võ Dương nói gì?"
Sắc mặc thư ký Đinh vẫn được xem như bình tĩnh nói: "Võ Dương đang làm công tác tư tưởng cho các tuyển thủ."
Ý là không rãnh gặp anh.
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Đến sân vận động.
Những khách mời nổi tiếng đã đi thảm đỏ xong, phát trực tiếp cũng tạm thời kết thúc, chờ đến lúc thi đấu.
Người phụ trách của giải đấu đang đợi Mạc Dư Thâm ở bãi đậu xe.
Mạc Dư Thâm vừa bước xuống xe liền thấy người, anh không thích phô trương kiểu này, "Các người đi làm việc đi."
Người phụ trách: "Mạc tổng, ngài có muốn lên sân khấu đọc diễn văn khai mạc không, văn bản cũng đã chuẩn bị xong."
Mạc Dư Thâm khoát khoát tay.
Người phụ trách hiểu ý, cũng không nhiều lời, tự mình đưa Mạc Dư Thâm đi tham quan đấu trường.
Chỗ ngồi của Mạc Dư Thâm và thư ký Đinh là ở hàng đầu tiên khu VIP ngay giữa khán đài.
Trình Duy Mặc đã đến, anh ngồi ở hàng thứ ba.
Mạc Dư Thâm đã thấy Trình Duy Mặc, anh bất động thanh sắc đem cất chiếc nhẫn đang đeo vào trong túi.
Thư ký Đinh chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không lên tiếng.
Anh để thư ký Đinh ở lại hàng thứ nhất, bước qua ngồi xuống cạnh Trình Duy Mặc.
Trình Duy Mặc nghe tiếng động kế bên, quay người qua liền giật mình, "Sao cậu nói không đến?"
Mạc Dư Thâm: "Không đến không tốt."
Trình Duy Mặc gật đầu, nghĩ Mạc Dư Thâm là cho giải đấu chút thể diện.
Mạc Dư Thâm lấy điện thoại ra, tiếp tục nhìn cái email mà mình đã nhìn rất nhiều lần vừa rồi.
Trình Duy Mặc thấy anh bận rộn cũng không hỏi nhiều, nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ thi đấu vượt chướng ngại vật, các tuyển thủ vẫn chưa ra sân.
Lại là một loạt tiếng xì xào ở bên tay phải. Các minh tinh đã đi thảm đỏ đều lần lượt vào chỗ ngồi. Chỗ của bọn họ đều ở khu VIP.
Khương Thấm đi đầu tiên, đang cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với trợ lý.
Đằng sau Khương Thấm là Hướng Lạc, đã xuất đạo mười năm rồi, lúc trước đã từng rất nổi tiếng, nhưng dạo gần đây tài nguyên không tốt, bất quá còn lại kỹ năng diễn xuất cứu vớt tài nguyên.
Bộ phim đầu tiên của Khương Thấm là do Hướng Lạc đảm nhiệm vai nữ chính, lúc đó Khương Thấm chỉ diễn nữ hai, nhưng vai diễn hoàn toàn lấn át nữ chính. Một phần cũng nhờ truyền thông tốt nên quan hệ tỷ muội plastic* của họ vẫn còn tốt.
*tỷ muội plastic: Có thể hiểu là mối quan hệ giả vờ thân thiết chị chị em em trước ống kính nhưng sau hậu trường thì đấu đá tranh giành lẫn nhau. Có nhiều dịch giả hoặc editor giải thích tường tận hơn, mình không biết xài baidu nên cũng không thể giải thích chi tiết cho mọi người được. Thông cảm nhe các tiểu khả ái. (Nguồn: editor đọc nhiều nên biết.)
Khương Thấm ngồi xuống cạnh Trình Duy Mặc, chỗ mà mạc Dư Thâm đang ngồi kia vốn là của Hướng Lạc.
Hướng Lạc biết Mạc Dư Thâm. Hồi đóng chung phim với Khương Thấm, Mạc Dư Thâm có thăm đoàn làm phim vài lần, lần nào đến cũng mời cả đoàn ăn cơm, cô cũng có đi.
Hướng Lạc ngồi xuống cạnh Mạc Dư Thâm.
Bên cạnh có người, Mạc Dư Thâm ngẩng đầu nhìn.
Hướng Lạc từ nhỏ đã luyện múa ba lê, cho dù ngồi nhưng lưng vẫn rất thẳng, cô mỉm cười chào hỏi: "Mạc tổng, đã lâu không gặp."
Nụ cười tiêu chuẩn. Không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Cực kì giống tên của cô, tự nhiên hào phóng.
Mạc Dư Thâm chỉ cảm thấy quen mặt, không nhớ ra ai. Anh khẽ vuốt cằm, "Chào cô." Thu lại tầm mắt, tiếp tục đọc mail.
Khương Thấm còn cách Mạc Dư Thâm một Trình Duy Mặc.
Vì trong lòng vẫn còn tức nên cô cũng không thèm nhìn anh.
Trình Duy Mặc bị kẹp giữa cảm thấy rất khó xử.
Mối quan hệ cứng nhắc như vậy cũng không tốt.
Trình Duy Mặc hỏi Khương Thấm: "Buổi tối có bận gì không?"
Khương Thấm hững hờ nhìn phía trước, "Không có."
Trình Duy Mặc: "Vậy thì cùng ăn cơm đi." Anh xoay mặt lại nói với Mạc Dư Thâm, "Xã giao buổi tối có thể không cần đi thì khỏi đi, lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm."
Mạc Dư Thâm không trả lời.
Trình Duy Mặc biết rõ, đây là anh đồng ý đi ăn cùng. Anh nhắn tin cho quản lý nhà hàng, buổi tối đến dùng bữa, giữ chỗ lại cho bọn họ.
"Mạc tổng, có thể chụp hình cùng anh không?" Vừa rồi Hướng Lạc chụp vài tấm hình tự sướng để đăng lên weibo quảng bá cho cuộc thi.
Cũng không biết vì sao mà cô lại vô ý hỏi Mạc Dư Thâm có thể chụp hình chung hay không.
Mạc Dư Thâm tắt điện thoại, quay đầu nói, "Thật ngại quá."
Hướng Lạc sững sờ.
Cô không ngờ là Mạc Dư Thâm lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Hướng Lạc cười cười, "Không sao, làm phiền anh rồi, anh bận tiếp đi."
Khương Thấm tựa vào lưng ghế, nghe được hoàn toàn cuộc nói chuyện vừa rồi, cũng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hướng Lạc.
Cô đẩy đẩy Trình Duy Mặc.
Trình Duy Mặc quay đầu, "Làm sao?"
Khương Thấm: "Cậu đổi chỗ cho con người vô lương tâm kia qua đây đi."
Trình Duy Mặc: "Đổi chỗ để hai người cãi nhau tiếp à?"
Khương Thấm hạ giọng: "Tôi là loại người không nói lí lẽ vậy hả?"
Trình Duy Mặc ngẫm nghĩ, đâu phải cậu chưa từng không nói lí.
Khương Thấm không để ý đến ánh mắt chất vấn Trình Duy Mặc, nói ra nguyên nhân đổi chỗ, "Cậu còn độc thân, cùng cô ấy ngồi cùng thì lỡ báo chí có muốn ghép cặp bậy bạ cũng không có vấn đề gì. Còn con người vô lương tâm kia dù sao cũng đã kết hôn, nếu truyền thông viết vớ viết vẩn, đào ra được cậu ta âm thầm cưới gả, nói không chừng còn ảnh hưởng đến Mạc thị."
Cô chỉ qua Hướng Lạc.
Trình Duy Mặc nghĩ đến Hề Gia, liền ra hiệu cho Mạc Dư Thâm đổi vị trí.
Mạc Dư Thâm: "Có gì khác nhau sao?"
Không có ý muốn đổi chỗ.
Trình Duy Mặc: "Ở trong sở luật của tôi có vài người rất thích mỹ nữ, còn dặn tôi nếu gặp được phải xin chữ ký dùm bọn họ."
Sự bối rối khi đổi vị trí cũng giải quyết xong xuôi.
Mạc Dư Thâm cũng không truy cùng nguyên nhân, hai người đổi vị trí cho nhau.
Trình Duy Mặc có mang theo vở và bút, nhờ Hướng Lạc ký vài trang.
Trên sân, rút thăm kết thúc, cuộc thi bắt đầu.
Hề Gia rút số thứ tự gần cuối, phải một tiếng sau mới đến lượt cô.
Trong số ba người, chỉ có Trình Duy Mặc là nhiệt tình xem thi đấu nhất. Khi đến tuyển thủ mà anh thích thi đấu, anh còn quay video lại.
Bảng điện tử lớn đặt trong sân liên tục đề tên những đấu thủ sắp ra sân và tên những con bảo mã của họ.
Mạc Dư Thâm và Khương Thấm không hẹn cùng nhìn lên bảng điện tử.
Trình Duy Mặc cũng nhìn người trong sân.
Hề Gia ở trên lưng ngựa, khí khái anh dũng hừng hực.
Trình Duy Mặc giơ điện thoại lên, cuối cùng vẫn buông xuống.
Phần thi đấu của Hề Gia, anh không quay lại.
"Vị tuyển thủ này có giá trị nhan sắc cao, mà ngựa so với người khác cũng rất khác biệt."
Hướng Lạc không am hiểu về ngựa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được so với những con ngựa trong sân này, cả màu lông và bờm đều là hàng thượng đẳng.
Trình Duy Mặc hoàn hồn, anh không nghe rõ Hướng lạc nói gì, chỉ nghe được âm thanh, cũng không đáp lại.
Con ngựa cùng Hề Gia xuất chiến hôm nay là con ngựa thuần chủng đầu tiên mà Mạc Dư Thâm tặng cho cô.
Rõ ràng là xuất phát cùng thời gian, lúc Hề Gia ra sân, trên đài không ít người cảm thấy thời gian chớp mắt chạy một cái, còn chưa nhìn đã mà người và ngựa đã thông qua điểm cuối cùng, tiêu sái cán đích.
Biểu lộ Mạc Dư Thâm ngưng trọng.
Hề Gia rời sân, anh cũng nhìn sang hướng bên kia.
Bệnh tình vẫn ảnh hưởng đến trạng thái của cô.
Vừa rồi không chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất của cô, mà còn bị phạt không ít chỗ.
Lại nhìn xuống sân thi đấu, Mạc Dư Thâm đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Trình Duy Mặc hỏi: "Có quay lại không?"
Mạc Dư Thâm trả lời một nẻo: "Buổi chiều tới."
Buổi chiều, Hề Gia còn một trận đấu vượt chướng ngại vật.
"Được."
Vào hậu trường, huấn luyện viên cho Hề Gia một cái ôm.
Võ Dương gõ mũ giáp của cô, cho cô một ngón cái.
Hề Gia cười cười, "Cảm ơn."
Kỳ thật Hề Gia biết, hôm nay cô biểu hiện rất tệ.
Điện thoại di động Võ Dương kêu lên, mắt nhìn Hề Gia, "Nhận điện thoại một chút." Anh nhanh chân rời đi, đến chỗ yên tĩnh mới bắt máy.
Hề Gia đem ngựa cho người thuần phục, ở phòng nghỉ đợi kết quả.
Toàn bộ người thi đấu kết thúc, cuối cùng cũng có kết quả, Hề Gia đứng thứ ba, huy chương đồng.
Cái thành tích này cũng là một điều kiêu ngạo đối với phần lớn các tuyển thủ dự thi.
Hề Gia cảm thấy bình thường. Mục tiêu của cô là quán quân, cuối cùng vẫn để lỡ cơ hội.
Hề Gia không mang điện thoại, tìm một vòng không thấy Võ Dương, nghe ngóng vài người, mới biết được Võ Dương đã đến phòng nghỉ bên kia.
"Dương Dương." Hề Gia kêu lên, liên tiếp gõ cửa.
Võ Dương: "....."
Anh đỡ trán.
mạc Dư Thâm nhấp ngụm trà, không nhanh không chậm nói: "Dương Dương? Nhũ danh à?"
Võ Dương thiếu chút nữa bị nghẹn, buông ly nước xuống, anh lấy khăn giấy che miệng lại. Hôm nay anh coi như đã được lĩnh giáo trình độ chế nhạo người khác của Mạc Dư Thâm.
"Dương Dương?"
Ngoài cửa, Hề Gia vẫn chưa buông tha cho "nhũ danh" của anh.
Võ Dương: "Vào đi."
Hề Gia đẩy cửa, trực tiếp lướt qua Võ Dương, nhìn về phía Mạc Dư Thâm: "Ông xã."
"Ừm." Âm thanh không lớn.
Võ Dương tự ý thức được mình là bóng đèn, đứng dậy, "Hai người trò chuyện đi."
Anh cầm ly nước lên, thức thời rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng chặt cửa.
Võ Dương không đi xa, đứng gần đó "trông chừng".
Hề Gia dựa vào cửa, cái cằm hất lên nói với Mạc Dư Thâm: "Cho anh cơ hội ôm huy chương đồng ngày hôm nay, cơ hội hiếm có khó tìm, không lấy là sẽ không có lần hai."
Thì ra cô xếp hạng ba.
Đây là kết quả kém nhất của cô từ lúc vào câu lạc bộ đến giờ.
Mạc Dư Thâm nhìn qua mặt của cô, miệng tuy mỉm cười, nhưng ý cười trong mắt rất nhạt. Cô cố gắng che giấu những mất mát, giả bộ như không có việc gì.
Anh không đứng dậy, lại buông ly nước xuống.
Ý cười của Hề Gia càng sâu.
Hai người nhìn nhau.
Hề Gia đi qua, vỗ vai Mạc Dư Thâm mấy lần anh mới đứng dậy.
Hiếm khi cô lại im lặng nằm trong lòng anh như vậy.
Hề Gia cuối cùng đã hiểu, vì sao trong các kịch bản bá đạo tổng tài thường miêu tả nam chính có một vòng tay rộng lớn ấm áp.
Ở trong lòng ngực một "bá đạo tổng tài" như vậy, phiền muộn tạm thời quăng ra sau đầu.
"Ôi."
Mạc Dư Thâm ra hiệu cô nói.
Hề Gia: "Lát nữa anh trao giải cho em à?"
Mạc Dư Thâm không lên tiếng.
Đúng là anh được sắp xếp để trao giải, nhưng là trao giải cho quán quân.
*
Editor có lời muốn nói: Bắt đầu từ lúc edit truyện mình cảm thấy rất khó khăn vì mỗi ngày chỉ có lác đác hai ba lượt xem và tất cả lượt xem đó đều là của mình =]]]]~. Bây giờ hằng ngày nhận thông báo có thêm thêm nhiều tiểu khả ái theo dõi truyện, mình cảm thấy rất vui và thấy con số lượt xem và lượt vote tăng dần đều theo cấp số cộng. Mặc dù rất ít nhưng đó là động lực cho mình edit tiếp. Nên các tiểu khả ái hãy vote hoặc comment để ủng hộ tinh thần cho editor nheee. Thân ái.
*
#19032020