Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn

Chương 12:




Tối hôm đó khi Kha Ngạn Tịch về nhà, giang tử khâm co mình trốn trong chăn. Vỏ chăn màu xanh nhạt có những đóa hoa Erica mỏng manh, vồng lên một đám như cái túi, phập phồng dưới ánh điện trắng đục.
Kha Ngạn Tịch dựa vào đầu giường, tay đặt lên cái túi đó, trên mặt anh là nụ cười mêth mỏi, giọng hơi trách móc, “Không phải về nhà làm bài tập hau sao?”
Người trong chăn không trả lời, cái túi kia vẫ rung rung. Không hiểu sao Ngạn Tịch muốn chêu cô, liền cởi giầy trèo lên giường, đè nữa người lên cái túi, nhưng không dám đè mạnh sợ cô đau, anh dùng hai khửa tay cù lưng cô.
“Mau chui ra thôi, chết ngạt bây giờ.” Anh bật dậy cười, nhớ lại lúc còn nhỏ, cô rất thích những trò như thế này. Thỉnh thoảng anh nằm cố, chưa muốn dậy, thế là cô leo lên giường nhảy chồm chồm, cuối cùng ngã chổng kềnh, lúc thì đầu gối đè vào tay anh, lúc thì chân thúc vào thắt lưng anh. Nhiều lúc anh nghiến răng, chỉ muốn cho viên thuốc ngủ để cô ngủ đến trưa.
Hồi nhỏ.... chớp mắt đã sáu năm trôi qua, anh đã sắp vào tuổi “tam thập nhị lập”, so với cô đang tuổi xuân rực rỡ, anh cảm giác mình đã già.
Trong chăn bỗng phát ra âm thanh lạ, nghe giống như tiếng rên của con thú nhỏ sắp chết. Anh hơi hoảng, vội lật hai đầu chăn. Giang Tử Khâm nằm sấp trên giường, tóc sổ tung, nửa mặt lẫn trong chăn, cả người vẫn đang run.
Kha ngạn tịch bế cô lên, nhưng cô cự lại, định chui tiếp vào chăn, có điều tay anh rất khỏe, cô không thoát ra được. Mái tóc dài sổ tung che gần hết nửa mặt, không nhìn rõ sắc mặt cô.
Kha ngạn tịch liếc nhìn, thấy trên ga giường con hoen nước mắt, mới hột hoảng thật sự. Anh gạt mớ tóc sang một bên, thấy hai mắt thỏ con đỏ hoe, nước mắt loang lổ đầy mặt. Anh khe khẽ thở dài, cũng láng máng đoán ra nguyên nhân, nhưng không chịu thừa nhận, một lúc sau mới nhỏ nhẹ gọi: “Tiểu Man.”
Lần nào cũng kiểu an ủi như vậy.
Giang Tử Khâm không làm bộ làm tịch nữa, quay người ôm chặt cổ anh, òa khóc. Kha Ngạn Tịch vừa vỗ lưng cô vừa thì thầm gọi cô. Giang Tử Khâm nhắm mắt, toàn thân run rẩy, miệng lắp bắp: “Ngạn Tịch, Bao Bao chết rồi!”
Bao Bao là tên chú chó nhỏ mà cô một mực đòi nuôi, vì thế anh phải thuê một người làm công theo giờ đến chăm sóc nó. Cô đau lòng như vậy chỉ vì một chú chó. Kha Ngạn Tịch như chút được gánh nặng, cười phá lên, vừa vuốt tóc cô vừa âu yếm dỗ dành: “Lớn rồi mà cưa như trẻ con, lần sau mua cho em con  khác được chưa?”
Giang Tử Khâm lắc đàu quầy quậy, “Không, không, em không nuôi chó nữa đâu, em không nuôi chó nữa đâu.”
“Được rồi, được rồi, không nuôi thì thôi, tất cả đều theo ý em, chịu không?” Kha Ngạn Tịch nhượng bộ, nhưng cô vẫn khóc. Co gục lên vai anh, hơi thở nóng hổi phả vào cổ, khiến anh cũng bất giác rùng mình. Sau đó thầm băn khoăn.
Sao cô bé có thể lưu luyến một con chó như vậy. Dù gì cũng chỉ là một con vật thôi mà.
Cuối cùng Giang Tử Khâm ngủ thiếp trong lòng anh. Kha Ngạn Tịch đặt cô trở lại giường, kéo chăn đắp. Mái tóc dài mềm xòa trên gối, anh vuốt mấy sợi tóc vương trên mặt cô, rồi đứng ngắm khuôn mặt ửng hồng, muốn sờ lên đôi má nóng đỏ khác thường đó. Nhưng vừa giơ tay đã vội rụt lại, quay người đi ra.
Sau khi khép cửa, anh đứng bên ngoài. Ngôi biệt thự này vẫn còn lưu dấu thời gian, từ những tấm thảm cổ đơn sơ, từ những họa tiết chạm khắc tinh tế trên đồ gỗ, cả từ trái tim hoang vắng, chơi vơi của anh. Còn sức xuân sau cánh cửa này, không biết bao lâu nữa anh mới được găoj lại.
Có điều bản thân anh, một phút sau chưa hẳn lại có cảm xúc như phút này. Anh thnagr thốt vịn thành cầu thang đi xuống, định châm điếu thuốc.
Sau cánh cửa tối om, có một đôi mắt trong veo mở to. Khi chất lỏng nóng ấm lăn qua má, cô vùi mặt sâu hơn vào gối. Muốn hỏ anh, anh có yêu Chân Manni không; muốn hỏi anh, anh có định kết hôn vơi cô ta không; muốn hỏi anh, cô nên đi đâu về đâu, nhưng cuối cùng lại nói Bao Bao chết rồi.
Cô trở mình, cố nuốt tất cả vào trong.
Hai người một lần nữa trở lại tình trạng chiến tranh lạnh. Không phải cố tình, chỉ là giữa họ có phần lạnh nhạt, không mói gì với nhau, hoặc lướt qua nhau, những cuộc trò chuyện sôi nổi trước đây không còn nữa. Giao ước ngầm giữa họ lại phát huy tối đa, thống nhất tuyệt đối trong im lặng.
Giang Tử Khâm đi sớm về muộn và không thường xuyên nhìn thấy Kha Ngạn Tịch, càng không thấy Chân Manni. Đôi khi về muộn giáp mặt anh, cũng vội tránh đi, có lẽ cô sợ anh nhắc đến người kia.
Hôm đó, lái xe của Kha Ngạn Tịch đến trường đón cô như thường lệ. Trên xe, cậu ta bảo: “Giang tiểu thư, Kha tiên sinh nói tối nay anh ấy có việc, ăn tối ở ngoài, hỏi cô có muốn đi cùng không?”
Giang Tử Khâm cau mày, “Còn ai nữa?”
“Chân tiểu thư, Kha tiên sinh bảo vậy.”
“Vậy tôi đi làm gì, không đi.’ Cô ngồi thẳng lên, như muốn cãi nhau với ai đó. “Đến đấy để làm cột điện của họ hay là giương mắt nhìn họ âu yếm nhau?”
Lái xe không nói gì, phóng xe về biệt thự.
Giang Tử Khâm quẳng cặp sách, hai tay đan chặt vào nhau, run run, mắt đỏ hoe.
Kỳ nghic Quốc khánh dài ngày, ở nhà mới biết thời gian dài lê thê. Không có việc gì làm, cô ngồi tựa cầu thang đợi anh. Một điếu thuốc hút mười mấy phút, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn thấy chấm đỏ ở đầu điếu thuốc mờ đi liền thổi cho nó sáng lên, sau đó rít một hơi, cứ như thế, cô đợi anh trong khói thuốc mờ mịt.
Đi loanh quanh trong nhà, tưới cho những khóm Erica do anh trồng, ngồi trên ghế anh từng ngồi, ngước nhìn trần nhà, hoặc đi chân trần vào phòng anh, quấn người trong chiếc khăn mang mùi hôi của anh, yên ổn ngủ ngon lành.
Cô thận trọng tất cả những gì liên quan đến anh, lưu luyến nâng trên tay, để trong lòng, khắc chúng vào nơi sâu nhất của ký ức. Nếu có một ngày số phận bắt phải chia tay, thì chúng sẽ là vật nâng đỡ, để cô tiếp tục sống - tình yêu đầu tiên cũng là tình yêu cuối cùng của cô!
Buổi tối là thời gian khó chịu nhất, ngày trước, tan học về không cảm thấy điều đó, bởi vì nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ phải đợi hai tiếng đồng hồ là Kha Ngạn Tịch sẽ về. Nhưng bây giờ cô có quá nhiều thời gian để phung phí, nhưng lại thấp thỏm không yên, không phải vì sợ đêm tối. Tất cả thời gian của cô đều dành để trờ đợi anh, nên không còn lúc nào rỗi để nghĩ đến sợ hãi.
Khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, xe của Kha Ngạn Tịch đã vào sân, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ, áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài, đến khi xe dừng hẳn, anh bước xuống, thong thả đi vào. Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của anh giây lát rồi lập tức phóng lên tầng như chạy chốn, đóng sập cửa phòng, thở hổn hển.
Lâu lắm rồi anh không đến với cô, càng không mở cánh cửa phòng này. Bị đóng chặt không phải là không gian mà là trái tim anh không dung nổi cô.
Sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ giam mình trong bóng tối như vậy, Giang Tử Khâm đột nhiên hiểu ra, không thể tiếp tục sống như thế nữa. Cuối cùng mở di dộng, lật tìm một số máy để gọi điện. Chân Manni có phần bất ngờ, sau tiếng “ô” đầy ngạc nhiên của cô ta là giọng nói của Kha Ngạn Tịch,”Ai đấy?”
Giang Tử Khâm nói ngay: “Alô, chị Manni, chỉ có thể đi dạo với tôi không?”
Trước khi đi gặp Chân Manni, Giang Tử Khâm đã lấy chiếc thẻ tín dụng Kha Ngạn Tịch mở cho cô, rồi tân trang bản thân từ đầu xuống chân. Quấn tóc xoăn, trang điểm nhẹ, trên đường đi lại vào shop thời tranh chọn một bộ váy liền. Bộ váy cực ngắn, cơ hồ chỉ che được phần đùi. Nghĩ một lát, quyết định thên đôi giày cao gót màu da chân.
Giang Tử Khâm hẹn gặp Chân Manni tại một quán cafe giữa trung tâm thành phố, nhưng không ngờ phải đợi hơn nửa giờ. Nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, ta khỏi quán nhìn xunh quanh, cho đến khi thấy một bóng người từ phía xa thong thả đi tới.
Kha Ngạn Tịch mặt bộ comles đen, chiếc sơ mi vẫn trắng muốt, không một vết bụi. Anh cúi đầu, những ngón tay dài chỉnh lại cửa tay áo, mấy chiếc khuy bằng bạch kim tinh xảo ở cửa tay là món quà sinh nhật anh nhận được năm nay. Từ khoảng cách rất xa, dường như cô vẫn nhìn thấy mấy chữ viết tắt tên anh khắc chìm trên đó.
Đi thêm vài bước nữa, anh ngẩng đầu, bỗng phát hiện ra cô ở đằng xa. Kha Ngạn Tịch hoàn toàn bất ngờ, hàng mi rậm, dài rung rung, nhìn cô từ đầu tới chân. Trong ánh mắt ấy rõ ràng là sự phấn kích của người đàn ông trước mặt cô gái đẹp.
Cô cũng cúi xuống ngắm mình, không giấu được niềm vui trên mặt, cuối cùng anh đã nhìn cô như nột người khác giới. Đột nhiên bị ai đập vào vai, người đó sức lực sung mãn, tay cầm hai chiếc kem ốc quế, cười ngọt lim ngay bên tai cô, “Tử Khâm, đến rồi à!”
Kha Ngạn Tịch bước tới, Chân Manni lúc này mới buông tha cô, nhét vào tay anh một chiếc kem, quay sang nắm tay anh, giọng tinh nghịch: “Hi hi, Max, vừa rồi sao anh nhìn em ghê thế? Em chỉ mua hai chiếc kem thôi mà.”
Kha Ngạn Tịch giật lấy que kem xanh xanh đỏ đỏ từ tay cô ta, giọng thô bạo, “Ăn thứ này làm gì? Bên trong toàn chất hóa học, vứt đi!”
Hai chiếc kem bị vứt vào thùng rác. Trái tim Giang Tử Khâm vừa bay lên không trung, hiowf lại bị quẳng đi như hai chiếc kem xanh đỏ kia. Nụ cười trên môi biến mất, tự huyễn hoặc là sự bẽ bàng nhất, lẽ ra cô phải biết điều này sớm hơn.
Kha Ngạn Tịch bước đến trước mặt cô, vẫn giọng điệu của phụ huynh, “Sao lại uốn tóc thế này, lại còn sơn móng tay nữa, nội quy nhà trường không cho phép học sinh trang điểm kiểu đó cơ mà?”
“Các cô bé biết phải làm đẹp.” Chân Manni ngắm nghía cô, giơ ngón tay cái lên khen”nice”, rồi nháy mắt với cô, “Max chúa ghét những thứ này, luôn cấm đoán đủ thứ, có giống ông già năm mươi không?”
Giang tử khâm không trả lời, bởi vì cũng chẳng có chỗ để chen vào. Kha Ngạn Tịch và Chân Manni tranh luận gì rất lâu ở đằng sau, một mình cô đi trước ngước nhìn bầu trời. Đôi giày mới không vừa chân, gót sau cứng khủng khiếp, cọ vào da thị đau rát, nhất định là có vết xây sát. Nhưng cô gắng chịu đựng, bước theo đường thẳng, đau mấy cũng cố chịu rồi sẽ qua, vạn sự đều như thế.
Gửi thanks
Đinh Thùy Vân↓
Re: Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn - Dị Thanh Trần
20.03.2014, 12:57
Đi được qua nửa con phố, tiếng là cùng đi dạo với Giang Tử Khâm nhưng Chân Manni luôn là người chủ trò. Gặp cửa hàng quần áo nào cũng rẽ vào, thử quần áo không biết chán, khi hai người còn lại đã quá mệt, cô ta vẫn tươi tắn phởn phơ len lỏi qua các giá quần áo, giơ một cái mắc áo lên cao hỏi: “Cái này đẹp, hay cái em đang mặc đẹp?”
Giang Tử Khâm và Kha Ngạn Tịch ngồi trên ghế sofa, anh dở cuốn tạp chí Kinh tế, còn cô chăm chú nhìn anh. Không dám nhìn qua lâu, đành quan sát qua cánh cửa kính sẫm màu trước mặt, đôi khi hai ánh mắt gặp nhau. Kha Ngạn Tịch ngoảnh mặt lại, gượng cười, rồi cúi đầu đọc tiếp.
Cuốn tạp chí được giở liên tục, mấy giây lại giở một trang, hình như đọc không vào. Lát sau anh nói, “Dạo này sao thế, em luôn không thích nói chuyện với anh.” Câu nói giống như định bảo vệ chính mình, rõ ràng mình có lỗi, lại trách người khác. Giang Tử Khâm không biết nói sao, chỉ cười cười. Kha Ngạn Tịch gập cuốn tạp chí, lơ đãng nhìn cô. Trong một lúc, im lặng bao chùm, cô bối rối, không biết rốt cuộc nên nói gì. Anh lên tiếng trước, “Tiểu Man, có thấy Manni giống em không?”
Giang Tử Khâm sững người, kinh ngạc nhìn anh. Giống ư? Mắt, mũi, hay miệng?
Cô lắc đầu. Không giống, cô đâu có được anh coi trọng như Chân Manni. Bỗng nhiên thấy mệt.
“Cô ấy và em đều nghịch ngợm tinh quái, không bao giờ phiền muộn, cơ bản vẫn là trẻ con, tự do tùy tiện, song anh không ghét. Ở bên cô ấy, anh thấy thoải mái, thấy mình trẻ ra.” Anh chăm chú nhìn Giang Tử Khâm.
Cô cụp mắt, “Anh rất thích cô ấy?”
“Ừ, anh không phủ nhận điều đó. Hơn nữa, Tiểu Man, có thể anh sẽ cầu hôn cô và cưới cô ấy.”
Một tiếng “ùng” trong đầu Giang Tử Khâm, dường như toàn bộ da đầu đột nhiên bị lột ra, mọi tế bào trong cơ thể đều đau tê dại. Trân trân nhìn như muốn nuốt sống anh, ngàn vạn lần không dám tin. Kha Ngạn Tịch nắm vai cô, dỗ dành, “Em yên tâm, anh vẫn chăm sóc em như trước, anh hứa với em.”
Hứa ư? Anh có biết, mọi lười hứa chỉ là những lời nói dối để an ủi không? Cô và Chân Manni không thể sống hòa bình với nhau, có lẽ cô ta có thể chấp nhận cô, một người ngoài, nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể nhận kẻ phá hoại đó! Cô hỏi mỉa: “Vậy anh muốn em thế nào?”
“Không thế nào cả, hãy chúc phúc cho bọn anh.” Anh nói chậm, hàng lông mày khẽ nhíu.
Giang Tử Khâm không nói, cô không bao giờ chúc phúc cho họ. Cô muốn nguyền rủa hai người, nhưng không nỡ, trong đó có Kha Ngạn Tịch, cô vĩnh viễn không dành lòng thấy anh đau khổ.
Cuối cùng lại là Chân Manni đến giải vây cho cô, cô ta mặc một chiếc áo mới, như con bướm “bay” đến trước mặt hai người, xoay một vòng thật rộng, hớn hở hỏi: “Thế nào? Được không?” Nhưng vẻ mặt cô ta đang nói: Tôi đẹp ngây ngất!
Còn trẻ con hơn Giang Tử Khâm.
Lúc ra về, trên tay Kha Ngạn Tịch lại thêm mấy cái túi rất đẹp. Chân Manni mãn nguyện thở phào, bắt đầu nghĩ bữa tối đi ăn ở đâu. Hai người đang nói chuyện rôm rả phía sau, bỗng một tiếng hét cắt ngang, Chân Manni chưa kịp phản ứng, Kha Ngạn Tịch đã quăng hết mọi thứ trên tay lao đến.
Giang Tử Khâm vô ý đi vào chỗ đường mấp mô, giẫm lên mô đất, bị trượt, trẹo chân, ngã ngồi xuống đất. Cô kêu “ối” một tiếng, cảm thấy cơn đau như che toác đốt sống cùng, sộc thẳng lên đốt sống cổ, toàn thân không thể nhúc nhíc. Xunh quanh đã có người xúm lại. Kha Ngạn Tịch lấy áo khoác của mình quàng lên người cô, rồi mới thận trọng bế lên.
Không cách nào khác, đành ôm cổ anh, Chân Manni xuất hiện phía sau cánh tay Kha Ngạn Tịch, Giang Tử Khâm vội chúi đầu vào ngực anh, khẽ gọi, “Ngạn Tịch.”
Kha Ngạn Tịch vốn điềm tĩnh bỗng hơi cuống, lúc muốn đưa cô vào bệnh viện, lúc muốn đưa về nhà, đầu óc bẫn loạn, băn khoăn không biết nên thế nào. May có Chân Manni bên cạnh gợi ý, “Bên kia có một phòng khám tư, đến đó xem sao.”
Kha Ngạn Tịch nghe theo. Anh bế Giang Tử Khâm, khe khẽ dỗ, “Đừng sợ, không sao đâu.”
“Nhưng đau lắm.” Cô nhăn nhó muốn khóc, bởi vì cò người đang thương cô, cô hoàn toàn có thể làm nũng tý chút.
“Tiểu Man ngoan, không có chuyện gì đâu.”
Chân Manni đành phải xách tất cả túi lớn, túi nhỏ. Kha Ngạn Tịch đi rất nhanh, bỏ cô một quãng xa, muốn đuổi chạy theo, nhưng đôi giày bó chặt chân rất đau, lúc qua đường còn suýt bị một chiếc xe quệt vào. Cô nhảy lùi lại, va phải cột điện phía sau, đau phát khóc. Lúc mệt mỏi lê được đến phòng khám thì thấy Kha Ngạn Tịch đang ôm đầu Giang Tử Khâm, vỗ về. Bị bác sĩ nắm bóp chân, Giang Tử Khâm kêu eo éo như con mèo, Kha Ngạn Tịch thì mặt mày nhăn nhó, xót xa nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô.
Chân Manni đột nhiên phát giác điều gì, các túi đồ trên tay tuột xuống. Lúc này Kha Ngạn Tịch mới nhìn thấy cô, tay ôm Giang Tử Khâm dường như hơi nới lỏng. Giang Tử Khâm rên khe khẽ, anh lại ôm chặt, tiếp tục thầm thì dỗ dành.
Thế là hết cả cuổi chiều, Kha Ngạn Tịch nhất quyết đưa Giang Tử Khâm về nhà, Chân Manni cũng đi theo.
Vừa về đến nhà, Giang Tử Khâm đã thay ngay chiếc váy ngủ hai dây, khập khiễng ra mở cửa. Chân Manni đứng bên ngoài nhìn cô cười: “Oa, mặc sexy quá nhỉ, ở nhà cô vẫn quyễn rũ Ngạn Tịch như thế này sao?”
Một câu đùa, cô ta nói rất hài hước, Giang Tử Khâm cũng chẳng bận tâm, mặc cô ta muốn ghĩ gì thì nghĩ, mình không có ý đó nên chẳng sợ. Giang rộng hai tay, tươi cười: “Mời vào, đây là phòng của tôi.”
Chân Manni cảm ơn, rồi dìu Giang Tử Khâm, theo cô tham quan căn phòng. Căn phòng rất rộng, hồi du học ở Nauy, cô xa sỉ đến mức một mình cũng thuê một phòng đôi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ rộng như thế này. Can phòng của Giang Tử Khâm bài chí cực kì đơn giản, chỉ có một chiếc dương cầm ba góc màu trắng, một chiếc bàn tròn và một chiếc giường. Giấy dán tường chỉ toàn loại hoa Erica, các rèm cửa sổ đều màu xanh nhạt.
“Erica là quốc hoa của Nauy, anh ấy vẫn nhớ đến nới đó.” Chân Manni lần ngón tay theo những vân hoa nổi, sau đó ghé sát Giang Tử Khâm, chun mũi hỏi, “Cô bé đã bao giờ đến Oslo chưa?”
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Chưa, có thích không?”
“Cũng được, có điều khí hậu qua lạnh. Tôi còn nhớ, vào những ngày đại hàn, anh ấy thường ra ngoài vẽ, ngạn tịch rất say mê vẽ cảnh tuyết rơi. Tôi đứng một bên thường bị lạnh cóng, suýt nữa thành người băng!”
Chân Manni cười khanh khách, sau đó lại trở nên trầm ngâm, “Còn về sau vì sao chia tay, tôi không nhớ nữa. Một người đàn ông tuyệt như vậy, may mà bây giờ anh ấy lại quay về với tôi.”
Giang Tử Khâm nghi ngờ lời cô ta, Kha Ngạn Tịch biết vẽ ư? Vì sao cô không biết? Bỗng nhớ đến chiếc nhẫn anh vẽ hôm nào, đường nét tuyệt cờ tinh tế, đúng là người mới học không thể vẽ nổi.
“Ở trường đại học Ngạn Tịch học chuyên nghành gì?”
“Anh ấy không nói với cô à? Lạ thật!”
Giang Tử Khâm thấy nghẹn ở cổ, cảm giác bị coi thường, vội nói dối, “ Có nói, nhưng tôi... quên mất.”,
“Ra vậy, anh ấy học mỹ thuật, có tư chất hội họa, trẻ măng mà đã khá nổi tiếng ở Oslo. Các thầy hướng dẫn đều nhận xét, anh ấy quả là một tiểu Edvard Much, sau này nhất định thành công. Nhưng đáng tiếc, đang học dở Ngạn Tịch lại về nước. Khi tôi biết tin này thì anh ấy đã bỏ học rồi. Mọi người đều đáng tiếc cho anh ấy, nghe nói ngạn tịch tiếp quản cơ nghiệp gia tộc, trở thành thương gia, tôi hết sức ngơ ngàng. Có thể cô không biết, trước đây Max là người đầy hoãi bão, rất ghét đấu đá lẫn nhau, càng không thích giao du với những kẻ sặc mùi tiền.” Chân Manni thong thả kể, thấy cô nghe rất hào hứng, liền dừng lại. Lát sau mới cười hỏi: “Cô trở thành con nuôi của anh ấy từ khi nào? Max cúng kể qua cho tôi nghe nhưng tôi muốn biết nhiều hơn.”
Giang Tử Khâm đỏ bừng mặt, đính chính ngay, “Tôi không phải con nuôi của anh ấy, năm mười hai tuổi tôi dã sống cùng anh ấy. Anh ấy gọi tôi là Tiểu Man, tôi gọi anh ấy là Ngạn Tịch. Giữa chúng tôi hoàn toàn bình đẳng. Đúng là Ngạn Tịch có ý định trở lại Nauy, có một thời gian anh ấy rất buồn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đi nữa, vì lúc đó tôi bị ốm một trận.”
“Vì cô?” Nụ cười của Chân Manni đã nhạt bớt. Hai người ngồi xuống mép giường. Chân Manni rất hứng thú với tấm ảnh đặt trên bàn, đó là bức ảnh Kha Ngạn Tịch bế Giang Tử Khâm ngồi trên xích đu. Anh cười thoải mái, hồn nhiên như đưa trẻ, ai nghĩ đây là người đàn ông thành đạt và lạnh nhạt? Lòng thoáng ghen tỵ, cô nói đầy ẩn ý: “Anh ấy có trái tim mềm yếu, rất thích chăm sóc người khác. Cô là một trông những lý do chứ không phải tất cả...”
Giang Tử Khâm cười nhạt, “Thật à? Tôi lại rất thích con người anh ấy như vậy, nếu không tôi lang thang phiêu bạt từ lâu, chắc gì đã sống được đến bây giờ, tất cả đều do tôi may mắn được anh ấy giúp đỡ. Bởi vậy, tôi sẵn sàng làm mọi việc vì anh ấy. Khi còn nhỏ thậm chí tôi đã nói muốn lấy anh ấy, làm anh ấy sợ hết via. Ẫu trĩ thật, nghĩ lại thấy quá buồn cười.”
Chân Manni cười khan hai tiếng coi như đáp lại, nhưng mặt đã biến sắc, ánh mắt cũng lạnh băng. Cô ta đảy khung ảnh ra xa, làm vẻ mặt hứng thú hỏi: “Vậy anh ấy trả lời thế nào?”
“Đương nhiên anh ấy chỉ cười thôi, có thể anh ấy cho rằng là tôi điên, một đứa trẻ bé tý mà lại nói những điều như thế.” Giang Tử Khâm nhướn mày, tinh nghịch nhìn Chân Manni, “Chị Manni, Ngạn Tịch, thực sự rất thích chị.”
Chân Manni ngớ người. Ý cô bé này sao đột nhiên lại chuyển đề tài? Vừa mới ne nanh mú vuốt, giờ lại biến thành con mèo hiền, ngoan. Song nhìn nét mặt ngây thơ của cô ta, không có vẻ giả dối.
Suy nghĩ giây lát, Chân Manni thấy nhẹ nhõm. Cô ta vốn chỉ là một đưa trẻ, chưa trưởng thành. KLnt qua nuông chiều, cô ta là thiên kim tiểu thư, nơn nớt chưa hiểu lẽ đời. Ngườ ta bảo, chỉ có con nhà nghèo mớitrưởng thành sớm, Giang Tử Khâm là đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, mình quá nhạy cảm, thần hồn nát thần tính, lại coi cô ta là tình định?
Chân Manni đỏ mặt, tâm trạng bỗng khá hơn nhiều, bẽn lẽn hỏi: “Chính Max nói với cô à?”
“Đương nhiên, mà không chỉ một lần, lần nào anh ấy cũng khen chị hết lời.” Câu này làm Chân Manni càng sướng, vội nắm tay Giang Tử Khâm, hào hứng nghe cô nói. Giang Tử Khâm nói một lèo: “Hôm nay, lúc chị thử quần áo, anh ấy lại khen chị sôi nổi đáng yêu, rất trẻ con, nhưng anh ấy lại rất thích chị như vậy. Anh ấy còn hỏi em, có thấy chị giống em không. Chị thử nói xem, chị giống em ở điểm nào, là những điểm vừa nói phải không?”
Giang Tử Khâm một tay chống cằm, nghiêng đầu ngắm kỹ Chân Manni một lượt, đôi mắt long lanh chớp chớp, rõ ràng đắc ý.
Chân Manni tức thì xám mặt, mười ngón tay lạnh toát. Con bé này, con bé này! Thản nhiên  đánh cô thâm tím mặt mày. Cô ta rốt cuộc là thiên thần hay quỷ dữ? Một giây sau, tính cay nghiệt của phụ nữ giúp Chân Manni đoán ra - không, cô chưa được coi là phụ nữ, truóc mặt Giang Tử Khâm mười tám tuổi, cô càng giống một đứa trẻ!
Đúng lúc đó Kha Ngạn Tịch đẩy cửa bước vào. Anh bước rất nhẹ, đến bên giường, đặt tay lên vai Giang Tử Khâm. Anh không nhận thấy cuộc chiến tranh giữa hai cô gái, “Hai cô nương khả kính, bữa tối đã xong, có thể xuống dùng cơm được chưa?”
Chân Manni giật mình, ngẩng đầu bắt gặp nụ cười của Kha Ngạn Tịch. Đang bực mình cô nói toáng lên, “Max, anh đi không có tiếng động, làm em sợ hết hồn!”
Giang Tử Khâm rất ghét cái tính phóng đại của cô ta, vội giải vây cho anh: “Ngạn Tịch luôn như vậy, em có thể nghe thấy bước chân của anh ấy, chắc chị đói bụng nên tai không thính, chị đang cảm nhận bằng dạ dày.”
Kha Ngạn Tịch cười phá lên, Chân Manni càng bực, nhưng không thể nổi đóa. Thấy Kha Ngạn Tịch định dìu Giang Tử Khâm, cô vội đứng dậy, đỡ thay anh, nói: “Để tiểu nữ làm, thiếu gia đi trước dẫn đường là được.”
Kha Ngạn Tịch không biết làm gì với hai cô gái, “Hai người sao thế, học ở đâu ra lối nói tinh quái ấy, tôi không đối lại được các cô.”
Chân Manni gượng cười, nói: “Giữa bạn bè nên có sự tương đồng, giữa vợ chồng nên có sự bổ sung. Đây là điểm chung của em và Tử Khâm, chúng em muốn làm bạn tốt của nhau. Max tất cả những gì xunh quanh anh, em đều thích, ngôi nhà này, cô bé này, còn rất nhiều, rất nhiều thứ nữa, em muốn sớm được về ở đây.”
Là một phụ nữ hiện đại được giáo dục theo kiểu Phương Tây, Chân Manni luôn bộc lộ trực, không giấu được suy nghĩ thật lòng. Nhưng Kha Ngạn Tịch rốt cuộc vẫn nghĩ đến tâm trạng của Giang Tử Khâm, không muốn bộc lộ tình cảm trước mặt cô, chỉ cười trừ không nói.
Giang Tử Khâm vẫn thấy ngượng, còn Chân Manni vẫn chưa nói hết, lại tiếp tục, “Max, em đang cầu hôn anh đấy, lẽ nào anh không nghe ra? Oa, Tử Khâm, ‘ba nuôi’ cô quá thiếu nhạy cảm.”
Lại ba nuôi, đáng ghét! Giang Tử Khâm chỉ quan tâm đến phản ứng của Kha Ngạn Tịch. Anh đăm đắm nhìn Chân Manni, ánh mắt ấy vừa bao dung, vừa cưng chiều, vừa có ham muốn của đàn ông. Giang Tử Khâm bỗng thấy hụt hơi.
Chân Manni lại ghi bàn. Cô hơn Giang Tử Khâm mười tuổi, giao thiệp rộng hơn, từng trải nhiều hơn, chỉ cần trấn tĩnh, bình tâm là không khó để đối phó với một đứa bé như vậy. Nhưng điều này nếu không nói ra, sẽ rất gay go với cô. Tuy nhiên, khi Giang Tử Khâm buồn bã cúi đầu, nhìn thấy Kha Ngạn Tịch liếc cô bé, trái tim chân manni lại đau nhói.
Băn khoăn tự hỏi, giữa hai người đó rốt cuộc là quan hệ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.