Giang Tử Khâm tìm được công việc mới ở Hàn Phủ.
Cũng là giáo viên, cô dẫn một đám học sinh vừa vào trung học tham gia huấn luyện quân sự đầu năm.
Tháng chín, tiếp nối đợt nắng nóng cuối cùng của màu hè, khí nóng hừng hực từ mặt đất ngùn ngụt bốc lên như sóng táp vào người, ai cũng thở hổn hển, vã mồ hôi.
Giang Tử Khâm không cao hơn bọn trẻ quá nhiều, cũng từa tựa như một nữ sinh, đứng ở góc thao trướng nghe huấn luyện viên mặt nghiêm khắc, giọng rắn đanh hô hiệu lệnh, nhìn đám trẻ rụt đầu rụt cổ, nhăn nhó vì nóng.
Mỗi lần lệnh giải lao vừa vang, cô là người đầu tiên chạy ra đưa nước và quạt cho chúng.
“Đừng sợ khổ, mồ hôi đổ hôm nay chính là tài sản lớn nhất ngày mai.” Cô tươi cười khích kệ bọn trẻ, lấy cùi tay lau mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm xuống.
Bỗng có bóng râm che trên đầu, sau đó là giọng nam trong trẻo, cười nói: “Cô giáo Giang ngồi nghỉ cho mát, nếu không, trong khi học trò vẫn khỏe re thì cô đã gục rồi.”
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy thầy Lý, một giáo viên trẻ được phân công tạm thời quản lý các lớp tập quân sự đợt này. Anh hầu như luôn có mặt bên cạnh, giúp đỡ cô việc này này việc kia. Bằng trực giác phụ nữ, Giang Tử Khâm biết anh có tình cảm với mình, nên luôn tìm cách né tránh.
Cô nghiêng đầu từ chối cái ô của anh: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi rất khỏe, vả lại, giáo viên chủ nhiệm phải đồng cam cộng khổ với học trò chứ.”
Thầy giáo trẻ vẫn che ô cho cô, “Cô giáo Giang không sợ rám làn da đẹp nhất trường ư?”
Một cậu học trò lém lỉnh, khua tay múa chân xen vào, “Tắm nắng là bổ sung canxi, cô Giang nói cực chuẩn. Thầy Lý thua 1: 0! Dù thầy Lý thích cô Giang nhưng tỷ số vẫn thế.” Cả lớp cười ồ, vỗ tay.
Giang Tử Khâm đỏ mặt, lườm cậu ta: “Không được nói bừa!” Đoạn bối rối nhìn thầy Lý.
Nhưng thầy giáo trẻ chẳng ngượng chút nào, còn nhún vai, lè lưỡi với cô.
Một cậu khác nói: “Cô Giang không thừa nhận, hay là đã có thầy giáo rồi?”
“Hay là đã lấy chồng?”
“Không phải có con rồi chứ?”
Bọn trẻ nhao nhao, càng nói càng táo tợn. Giang Tử Khâm vội giơ tay ra hiệu giữ trật tự. Đang định phê bình mấy câu, thì có tiếng gọi phía xa: “Cô Giang! Cô Giang! Có chồng đến thăm.”
Từ xa, thầy phụ trách dẫn một người đàn ông phong độ ngời ngời thong thả đi đến.
Giang Tử Khâm ngẩn người, vội vàng đứng lên, chạy về phía đó.
Đám học sinh ồ lên, “Oa, đugns là đã có thầy giáo rồi. Thầy Lý không còn cây si mà trồng đâu nhá, người đàn ông đó có vóc dáng tuyệt đẹp, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đặc biệt trong trẻo và dịu dàng.”
Kha Ngạn Tịch thật sựu tuấn tú, dưới ánh nắng chói chang, khuôn mặt hoàn mỹ nhìn nghiêng của anh như phát sáng, với đường viền rõ nét ánh vàng, cùng đôi mắt sáng cơ hồ đi thẳng vào tim người ta.
Giang Tử Khâm hơi ngỡ ngàng, đến khi anh cầm giúp túi xách, đưa cô vào bóng cây ngô đồng cao to, xòe tán mới định thần, trách anh: “Sao lại nói với họ anh là chồng em? Đúng, anh còn chưa cầu hôn em, em cũng chưa đồng ý lấy anh.”
Kha Ngạn Tịch hình như không nghe, đang mải nắm tay cô, đeo nhẫn đính kim cương xanh vào ngón tay cô.
“Lúc đi, em quên đeo cái này.” Anh ngước nhìn cô, cười.
Anh đội nắng gắt đến đây chỉ để đưa nhẫn cho cô ư?
Sống mũi cay cay, cô vẫn nói cứng: “Đeo cái đó người ta sẽ tưởng em kết hôn rồi, không được, em còn đang tính sẽ từ từ chọn một người em thích mà người đó lại dám thích em.”
Kha Ngạn Tịch véo mũi cô, “Nếu không muốn ngay bây giờ anh bế em ra khỏi đây, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.”
May Kha Ngạn Tịch từ đầu chí cuối đều rất lịch thiệp, đứng một chỗ không xa, lặng lẽ chờ đợi trong khi cô giám sát học sinh luyện tập.
Cho đến khi đêm xuống, anh quyết định nghỉ lại đây với Giang Tử Khâm.
Buổi tối, đến giờ quy định, học sinh tập trung trên thao trường nghe huấn luyện viên kể chuyện quân sự. Giang Tử Khâm và Kha Ngạn Tịch đứng phía sau. Khi phát hiện ra anh, mấy học trò tinh quái cười cười, chỉ trỏ, ghé tai thì thầm với nhau, sau đó đồng thanh hô: “Chúng em chào thầy!”
Giang Tử Khâm giật mình, quay đầu bắt gặp khuôn mặt tươi rói của anh, Kha Ngạn Tịch vẫy tay chào lại, “Chào các bạn!”
Một học sinh chỉ cô, nói: “Nhìn kìa, nhẫn! oa, một viên kim cương cực khủng, thì ra chồng cô Giang giàu bự!”
Mặt Giang Tử Khâm đỏ lựng đến mang tai, xấu hổ cúi đầu chạy một mạch về sau.
Kha Ngạn Tịch đuổi theo, cười: “Đừng xấu hổ, lớn thế rồi!”
Giang Tử Khâm hai tay bịt tai, vẫn chạy, đột nhiên nghe phía sau có tiếng “ối”, vội uay phắt đầu, nhìn thấy Kha Ngạn Tịch một chân khụy xuống, tay chống đất, như đang cố đứng dậy.
Tim giật thót, vội quay lại đỡ anh, luống cuống hỏi: “Không sao chứ?” Nhưng phát hiện anh ngẩng nhìn cô, miệng cười ranh mãnh, Giang Tử Khâm thầm rên: Mình trúng bẫy rồi! Đang định co chân chạy, đã bị anh tóm tay kéo lại, nửa giây sau đã nằm gọn trong lòng anh.
Tỳ cằm lên vai cô, hai tay siết chặt cô, thở gấp, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai nhạy cảm của cô, anh thì thầm: “Tiểu Man, ngoan đi, đừng trốn nữa!”
Cô im lặng, bởi vì trái tim đã tan thành nước.
Mặc dù anh chưa nói, hãy lấy anh, nhưng cô hiểu anh trân trọng, muốn ở bên cô hơn bất cứ người đàn ông nào từng yêu cô.
Đây là cuộc đơi mới sau lần chia li lâu nhất giữa họ. Đêm khuya hôm đố, cô tỉnh lại, trong ánh đèn ngủ màu hông, không biết do mắt chưa quen ánh sáng cô thấy những chùm hoa Erica trên giấy dán tường chưa bao giờ tươi thắm đến thế, cảm giác màu hồng của nó chiếu lên mái đầu đen nhánh của anh đang gục bên mép giường còn rực hơn cả ánh đèn màu. Vừa thử rút tay khỏi tay anh thì anh tỉnh dậy, ngước nhìn cô. Nhìn thấy hai giọt nước mắt to trên đôi má vẫn đỏ hồng dù đã hết sốt của Giang Tử Khâm, lóng lánh như sương lăn xuống, nụ cười mới lóe trong mắt anh đã vụt tắt, anh cuống cuồng hốt hoảng: “ Tử Khâm, sao lại khóc, có đau ở đâu không?”
Cô cười trong nước mắt, kéo tay anh đặt lên ngực mình: “Trước thì có, bây giờ hết rồi.”
Anh sung sướng nắm bàn tay ấy đưa lên môi hôn tới tấp. Rồi bất thần ôm ghì lấy cô, vùi mặt vào tóc cô, thì thầm: “Tiểu Man, có đúng em đã trở về không?”
Mắt ngần nước, cô cười khúc khích, hấp tấp tìm môi anh, mơn trón rồi bất ngờ cắn mạnh.
“Ối!” Anh nhăn nhó, rên, nhưng môi lại chộp môi cô, tham lam khóa chặt.
Khi thở dốc rời nhau, anh lại nhăn nhó sờ chỗ môi bị cắn. Mắt lóng lánh liếc đảo, cô dùng hai đầu ngón tay kéo môi anh kiểm tra. Anh lim dim nhắm mắt, hình như rất sung sướng hưởng thụ sự dày vò của cô. Phía trong gờ môi dày, có ấn một vết lõm nhỏ, hồng hồng như hạt lựu, “Đáng đời, dám nghi ngờ không phải em!” Cô làm bộ giận dỗi, dứ dứ ngón tay trước mặt anh: “...không phải em thì vừa rồi anh hôn ai mà tham lam thế!”
“Ôi chao, oan uổng quá!” Anh giả vờ xuýt xoa rên, “Chỉ vì sung sướng quá cứ tưởng lại là giấc mơ, vậy mà bị hành hạ thế này! Anh đã thành nô lệ thật rồi!” Nói xong cười ha hả, mặt đỏ hồng phấn khích chưa từng thấy, tóm tay kéo cô vào lòng, đang định hôn, thì cô vùng ra.
“Oa! Ngạn Tịch, có phải anh không nhỉ, anh thay đổi từ bao giờ vậy?” Cô trố mắt, giả vờ ngắm anh từ đầu xuống chân. Từ bao giờ anh có thể cười thoải mái, liên tục nói đùa như vậy?
Anh kéo cô vào lòng, lần này chỉ hôn nhẹ lên trán, rồi áp đầu cô vào ngực mình.
“Chẳng phải đều vì thỏ con mũi đỏ này sao? Nó ma lanh luồn dây vào mũi anh lúc nào không biết, anh ngốc nghếch bước thấp bước cao để mặc nó dắt đi.” Anh cười cười, nói như than vãn.
“Ý, sao lại bước thấp bước cao? Nghĩa là không bằng lòng chứ gì!Nghĩa là không bằng lòng chứ gì! Hu hu...” Cô ngẩng lên, giơ tay vỗ má, giả và khóc. Anh tóm bàn tay ấy, giữ trong tay mình.
“Thôi, thôi, thì không bước thấp bước cao, bước từng bước vững vàng.” Anh bật cười khinh khích.
Oa! Cời mở và hài hước! Đây mới là Kha Ngạn Tịch đúng ý cô!
“Ngạn Tịch...” Co kéo dài giọng, sung sướng nhảy lên, hai chân quắp chặt người anh. Anh ngủa mặt, cô cúi xuống, cụng trán nhau cùng cười phá lên, y như mười năm trước.
Cả hai đều không còn buồn bã, không còn dằn vặt, trăn trở nữa, bởi vì họ đã có nhau trong đời, nỗi lo lắng có thể mất nhau bất cứ lúc nào khiến họ càng trân trọng mỗi giây bên nhau. Ngày mới của họ tuyệt vời làm sao!
Trên thảm cỏ xanh mát rượi cách xa thao trường, trước mặt là cánh đồng đã thu hoạch, gió thoảng qua mang hơi đất ngai ngái, trên cao là vòm trời chi chít sao, trong bóng tối lờ mờ, hai người nằm nghiêng, ép khít vào nhau, như hai chiếc thuyền úp.
Tay sờ soạng bụng dưới cô, giọng anh rất nhẹ, như sợ làm tỉnh giấc mơ của ai đó: “Tiểu Man, chúng mình có con nhé?”
Mãi cô không nói gì, không khí tĩnh mịch, chỉ có hơi thở mỗi lúc càng gấp của nhau.
“Em không biết còn có thể nữa không.” Cô tư lự, thoáng buồn.
Anh xoay mặt cô lại, ngồi dậy, hai tay chống, cúi xuống, vậy là nhìn thấy khuôn mặt trẻ như vầng trăng mới nhú, và hai chấm sao nhảy nhót trong đôi mắt đen ăm ắp, mênh mông.
“Có thể chứ, Tiểu Man?” Anh cười, bóng tối che mất nụ cười lấp lóa trong mắt, “Chỉ cần chúng mình cố gắng.”
Cô nhoẻn cười, vươn đôi tay trần mảnh dẻ, anh đổ xuống. Họ ôm cứng nhau, khăng khít đến dộ da thịt lẩn trong nhau. Hai đôi môi hấp tấp tìm nhau, quấn chặt, rất lâu, rất lâu, cho đến khi hai cơ thể cứng căng, run rẩy, run bần bật vì ham muốn.
Anh đi vào cô, nóng bỏng và dữ dội, bên trong cô ấm nóng bao khít anh, cầm cố anh, cả hai cơ thể run lên thở dốc.
Trong những đợt xoay, thúc vô hồi, cả con người cô mà anh đã vẽ không biết bao nhiêu lần đã in trong tâm trí anh: mắt, mũi, đôi môi, những đường cong, da thịt...tất cả hiện lên trước mắt, cùng với ham muốn rừng rực bốc lên sau mỗi nhịp xoay thúc, như vòi rồng hút chặt cơ thể anh, thôi thúc anh lao về miền cực lạc.
Ngừng lại, để thở và để hôn, sau một trận hôn như càn quét, anh lại lao vào vòng xoáy với nguồn năng lượng chưa từng có, một tích tắc trước cơn rung chấn bùng nổ, kéo dài, anh hất lên cao, rồi chìm ngỉm xuống đại dương, giọng khàn khàn, lúng búng anh hỏi nhỏ: “Em muốn con trai hay con gái?” Tiếng ai cười khẽ, nhẹ và vang như chuông bạc khẽ rung”
“Em muốn...cả hai.”