Trong lúc nầy, ở bên ngoài viện binh của Việt Vũ vừa mới tới.
Hai bên bất đầu nổ súng.
Trình Lam nhanh chóng tránh qua một bên.
Tiếng súng vang lên,
Bang bang bang.
Vô số người chết.
Long Kiệt không hề sợ hải.
Ông vẫn tao nhã đứng đó,
để thủ hạ của mình, đối phó với người của Việt Vũ.
Thủ hạ của Long Kiệt toàn là tinh anh trong tinh anh.
Trong chóc lát đã giải quyết xong đám người của Việt Vũ.
Chỉ còn lại 2 tên.
Việt Vũ hoảng hốt, chạy đến bắc Trình Lam làm con tin.
2 tên thủ hạ yểm trợ hắn phía sau.
Việt Vũ một tay bóp cái cổ nhỏ nhắn của Trình Lam,
tay còn lại cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô.
Trong lúc nầy Lôi Lạc Thiên cùng thủ hạ xuất hiện.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Trình Lam bì Việt Vũ dùng một tay bóp cổ,
khuôn mặt ửng hồng,
tay còn lại cầm súng chĩa vào đầu cô.
Anh căm phẫn, cập mắt hiện lên tia lửa nhìn Việt Vũ nói.
“Chỉ cần cô ấy mất đi một sợi tóc.
Tôi sẽ làm cho cậu, phải hối hận,
vì đã được sinh ra trên cõi đời nầy.”
Long Kiệt hai tay đút vào túi quần, phong độ đứng một bên,
quan sát Lôi Lạc Thiên.
Thủ hạ của ông đã báo cáo nhất cử nhất động của Trình Lam cho ông, bao gồm cả chuyện của Lôi Lạc Thiên.
Đời nầy ông yêu thương nhất là đứa con gái này,
nên muốn nhìn rõ Lôi Lạc Thiên có đáng, để ông giao bảo bối của mình cho hắn hay không.
Việt Vũ nhìn thấy vẽ mặt của Lôi Lạc Thiên giờ này,
y như quỉ Satan muốn lấy mạng anh.
Trong lòng hoảng hốt,
nhưng ngoài mặt vẵn giữ đựơc bình tỉnh.
“Tôi muốn các người,
bảo đảm an toàn cho chúng tôi,
khi rời khỏi đay,tôi sẽ thả cô ấy.”
Trình Lam biết, nếu để hắn ta rời khỏi đây, chắc chắn hắn sẽ không tha cho cô.
Lôi Lạc Thiên không muốn Trình Lam bị thương, nên đồng ý ngay lập tức.
“Được, tôi sẽ thả các người đi,
nhưng cậu không được làm hại đến Lam Lam.”
Đám thủ hạ của Lôi Lạc Thiên điều kinh ngạc,
Từ trước tới giờ Lão đại không bao giờ khuất phục, anh ra tay tàn nhẩn.
Tôn chỉ của Lôi Lạc Thiên là,
nhổ cỏ phải nhổ tận góc.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng bay giờ lại vì Phu nhân mà nhượng bô như vậy.
Đó có thể chứng tỏ, trong lòng Lão đại phu nhân quan trọng đến cỡ nào.
Việt Vũ thấy Lôi Lạc Thiên không do dự, mà đồng ý ngay lập tức,
Bất đầu được voi đòi tiên.
“Tôi muốn anh giao lại USB cho tôi.”
Lôi Lạc Thiên nhìn Việt Vũ với cập mắt đầy phẫn nộ.
Cái tên này đúng là lòng tham không đáy.
Lôi Lạc Thiên không nói gì, đưa tay ra trước mặt Tề Phú,
Tề Phú hiểu ý, lấy từ trong túi ra USB đưa cho Lôi Lạc Thiên.
Việt Vũ không ngời, Lôi Lạc Thiên lại chịu đưa cho anh dể dàng như vậy.
Lòng Kiệt nhìn hành động nôn nóng của Lôi Lạc Thiên,
ông biết anh thật sự yêu con gái của mình.
Lôi Lạc Thiên cầm USB ném qua cho Việt Vũ.
Trong lúc hai bên đàm phán,
Trình Lam ra hiệu cho Đường Tam, khi cô khơm người nhé tránh,
Đường Tam phải giải quyết Việt Vũ ngây lập tứ.
Cô không muốn thả hổ về rừng.
Sau nầy trở lại làm hại đến Lôi Lạc Thiên.
Đường Tam do dự không muốn làm theo,
Cô sợ Trình Lam sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Trình Lam lại kiên quyết, Đường Tam đành phải nghe theo.
Lúc Lôi Lạc Thiên ném USB qua,
Việt Vũ buôn cổ Trình Lam ra dùng tay chụp lấy USB.
Trong lúc đó, Trình Lam khơm người né tránh họng súng của Việt Vũ.
Đường Tam cầm súng bắn về phía Việt Vũ.
Bang...
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người điều hoảng hốt,
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Trình Lam bị Việt Vũ sô một cái, ngã mạnh xuống mặt đất.
Việt Vũ bị Đường Tam bắn một phát trúng bả vai trái, tay phải anh cầm súng chĩa vào người Trình Lam bắn trả.
Trong tình thế nguy hiểm Lôi Lạc Thiên phóng tới, che chở thân thể của Trình Lam.
Bang..
Viên đạn bắn trúng phía sau vai anh.
Máu thấm ướt áo sơ mi màu trắng, mặc trên người anh.
Trong tích tắc đám người Tề Phú,
Tề Phong xông tới giết chết hai tên thủ hạ của Việt Vũ.
Trong tình thế hoảng loạn, Việt Vũ cầm USB trốn thoát.
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam nhỏ bé nằm dưới thân mình,
anh mỉm cười vương tay vuốt ve mái tóc dài, vì dằng co, mà giờ nầy đã rối tung lên,
anh yêu thương nói.
“Không sao rồi, em đừng sợ.”
Trình Lam nhìn anh cười gượng,
Sắc mặt cô trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi, tay đặt lên bụng.
Cô nhíu mày vì đau nói.
“Em đau bụng quá.”
Đường Tam nghe vậy hoảng sợ,
liền nhào tới nói.
“Anh Thiên chị Lam có thai rồi,
Anh mau đưa chị ấy đến bệnh viện đi.”
Lôi Lạc Thiên nghe Đường Tam nói vậy, trong lòng hoảng hốt.
Anh lập tức ôm Trình Lam lên,
chạy một mạch đến chiếc xe cadillac đậu trước cửa.
Mặc cho sự đau đớn và máu chảy từ miệng vết thương ra.
Lôi Lạc Thiên ngồi vào sau xe,
ôm Trình Lam vào lòng, để đầu cô tựa lên vai anh.
Tề Phong khởi động xe, chạy một mạch đến bệnh viện.
Long Kiệt và hai tên thủ hạ thân cận ngồi vào xe Lôi Lạc Thiên để lại,
phóng theo phía sau.