Tại Lôi Thị, trong phòng Chủ Tịch Kiều Nhi cầm một sấp văn kiện đứng trước mặt Lôi Lạc Thiên.
Lúc này Lôi Lạc Thiên đang ngồi trên cái ghế da, thỏai mái sau bàn làm việc của mình.
Đầu anh khom xuống, tay cầm cây bút Montblanc màu đen, đang đọc những văn kiện đặt trên bàn, chuẩn bị phê duyệt những tờ văn kiện này.
“Anh Thiên, bên paris em đã giải quyết xong.
Họ đã ký hợp đồng với Tân Thị vào tuần trước.”
Kiều Nhi đặt văn kiện trên tay xuống bàn cho anh.
Cô vừa mới trở về từ Paris,
Lôi Lạc Thiên phái cô qua đó, thương lượng với một công ty lớn, muốn họ phải hợp tác với Tân Thị.
Với thế lực của Lôi Lạc Thiên trên thương trường, chỉ cần anh lên tiếng thì việc gì cũng có thể giải quyết.
Kiều Nhi thắc mắc muốn hỏi Lôi Lạc Thiên từ lâu, nhưng chưa có diệp.
“Anh Thiên, tạo sao anh lại giúp Tân Thị qua cái ải khó khăn kỳ này.
Nếu anh không ra tay trợ giúp, thì họ sẽ bị phá sản.”
Lôi Lạc Thiên nghe Kiều Nhi nói vậy, anh đặt bút trên tay xuống bàn, ngước mặt lên nhìn Kiều Nhi nói.
“Lôi Lạc Khánh không liên quan gì đến mối thù của anh.
Anh ta đã cứu mạng Lam Lam nhiều lần.
Lôi Lạc Thiên anh là người có thù phải trả, có ơn phải đền.
Côi như lần này anh trải lại cho anh ta, món nợ ân tình.”
Lôi Lạc Thiên nói xong tiếp tục đọc văn kiện trên bàn, vì thời gian trước anh phải ở cạnh Trình Lam, nên lượng công văn cần anh phê duyệt, đã chất chồng như núi.
Bay giờ anh phải làm việc với tóc độc cấp đôi mới có thể theo kiệp.
Kiều Nhi nhìn anh, môi mím chật do dự một chút rồi mới nói.
“Anh Thiên, thời gian sau em muốn qua chi nhánh bên Paris làm việc, có được không?”
Cặp mắt của Lôi Lạc Thiên hiện lên vẻ do dự, anh không ngẩng đầu chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Mạnh Hùng.”
Hai tay Kiều Nhi đặt bên hong, bất giác nắm chật lại khi nghe hai từ này.
Giờ phút này điều mà cô không muốn nghe nhất, chính là tên của anh ta.
Kiều Nhi lưỡng lự một chút rồi mới nói.
“Em không muốn Mạnh Hùng biết, em trở về Paris.
Anh đừng nói với anh ta.”
Lôi Lạc Thiên cười lác đầu.
“Kiều Nhi em cũng biết rõ tính tình của Mạnh Hùng. Dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh ta cũng sẽ tìm được em.”
“Anh không cần lo, chỉ cần anh không nói, em sẽ có cách.”
Kiều Nhi kiên quyết nói.
Tiếng cửa phòng bị đá bung ra, vang lên.
Bang....
Mạnh Hùng giận dữ, khuôn mặt hầm hầm, không kiên nể gì đến Lôi Lạc Thiên xông vào.
Cô thư ký nét mặt lo âu, vội vã chạy theo sau, khom người lo sợ nói với Lôi Lạc Thiên.
“Chủ Tịch, tôi đã..”
Lời chưa nói hết, đã bị Lôi Lạc Thiên cắt ngang.
Anh vẫy tay, ra hiệu cho cô thư ký lui ra ngoài.
Cô thư ký khom người định đi, giọng nói của Lôi Lạc Thiên vang lên.
“Hủy bỏ tất cả, các cuộc hẹn hôm nay của tôi.”
“Dạ”
Cô thư ký lịch sự trả lời, rồi đi ra ngoài tiện tay kép cửa lại.
“Mạnh Hùng, cậu xem Lôi Thị của tôi là nhà cậu à?”
Mạnh Hùng không để ý đến Lôi Lạc Thiên, bước tới túm lấy tay của Kiều Nhi.
Vì dùng sức quá mạnh, Kiều Nhi bất giác câu mày.
“Muốn trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng, làm tính tình quật cường của Kiều Nhi bộc phát.
Cô dùng sức vẫy tay ra khỏi tay của Mạnh Hùng.
Tỏa ra thái độ không nhượng bộ.
Kiều Nhi ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mặt Mạnh Hùng, kiêu ngạo nói.
“Việc của Kiều Nhi tôi, không tới phiên Mạnh Tổng quản.”
Nói xong cô không khách khí bước mạnh mẽ ra ngoài.
Mạnh Hùng nhìn cô bước đi tức giận định đuổi theo, nhưng không ngờ lại bị Lôi Lạc Thiên kéo lại.
Lôi Lạc Thiên chỉ vào ghế sopha,
ý bảo Mạnh Hùng ngồi xuống.
Mạnh Hùng bất đắc dĩ nghe theo,
Trong lòng phiền muộn, Mạnh Hùng lấy trong hợp ra hai điếu cigar.
Đưa cho Lôi Lạc Thiên một điếu, anh dùng bặt lửa đốt nó lên.
Mạnh Hùng chán nản hít vào một hơn thật sâu, rồi từ từ nhả khói.
Anh ngã đầu dựa lên sopha rồi chậm rãi nói.
“Kế hoạch của cậu ra sao rồi?”
Lôi Lạc Thiên nhả một ngụm khói đen, anh đặt điếu cigar lên đồ gạt tàn thuốc rồi nói.
“Đã sắp xếp xong tất cả, chỉ còn đợi cá rơi vào lưới.”
“Cậu chắc, không cần sự giúp đỡ của tôi.”
Lôi Lạc Thiên nhìn anh, cười lác đầu.
Chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết.
Hai người, mỏi người điều mang tâm sự khác nhau.
Lôi Lạc Thiên cầm điếu cigar lên, mân mê nó trong tay.
Dưới làng khói thuốc mờ mịt, cặp mắt lạnh lẽo của Lôi Lạc Thiên hiện lên sự nguy hiểm.
Toàn thân anh tỏa ra sát khí đằng đằng.