Lôi Lạc Thiên nghe cô kêu mình như vậy, cặp mắt tỏa sáng.
“Em mới vừa kêu anh bằng gì?
Kêu lại một lần nữa đi.”
Khuôn mặt Trình Lam ửng đỏ, lần đầu tiên cô mới dám nói ra hai từ ông xã này.
Nó nghe ngượng ngừng làm sao.
“Ủa, em mới nói gì?
hình như là cảm ơn anh.”
“Không, không phải là cảm ơn,
anh muốn nghe em kêu, anh bằng ông xã.
Ngoan, mau.. kêu thêm một lần nữa đi.”
Trình Lam cười híp mắt, nhìn dáng vẻ sung sướng và chờ mong của Lôi Lạc Thiên.
Cô vui đùa nói.
“ ông xã, ông xã, ông xã, ông xã.
Có được chưa Chủ Tịch Lôi.”
Vừa nói Trình Lam vừa cười.
Lôi Lạc Thiên sung sướng trong lòng, anh tươi cười, tay sờ lên tóc Trình Lam nói.
“Chưa, từ nay về sau chỉ được gọi anh như vậy.”
Trình Lam đứng lên, đi một nước vào biệt thự, bỏ lại cho Lôi Lạc Thiên một câu.
“Không kêu, nghe mà nổi da gà.”
Lôi Lạc Thiên nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh bật cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha “
Đống xong ghế xích đu, Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam đến trung tâm bách hoá, mua đồ dùng cho cô và em bé.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam đi phía trước, Tề Phú và bốn tên cận vệ đi phía sau.
Nói là cận vệ nhưng trên thực thế, họ là những thuộc hạ xuất sắc của anh trong bang Lôi Ưng.
Trong thời gian này anh vô cùng cẩn thận, Trình Lam đi đến đâu cũng có người theo bảo vệ.
Trung tâm bách hoá này, lúc trước thuộc về tập đoàn Ngọc Thị, nhưng bay giờ nó là tài sản thuộc về Lôi Thị của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam bước vào cửa hàng Mẹ và bé yêu.
Thương hiệu nổi tiếng chuyên bán đồ dùng cho phụ nữ mang thai và em bé.
Hai người được chào đoán một cách nhiệt tình, đồ trong cửa hàng này vô cùng đắt giá.
Những người vào đây điều là người có tiền, nên phục vụ của cửa hàng này là hạng nhất, luôn chu đáo.
Mỏi một khách hàng vào đây, sẽ được một cô bán hàng đi theo để hướng dẫn.
Một cô nhân viên bán hàng, bước tới cung kính chào hỏi hai người.
“Xin chào quý khách, tôi tên là Candy, hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn cho quý khách.”
Nói cho dễ nghe là chào hỏi hai người, nhưng trên thực tế, cặp mắt của cô Candy này, chỉ nhìn chầm chầm vào mỏi một mình Lôi Lạc Thiên mà thôi.
Trình Lam bực bội trong lòng cô thầm nghĩ.
Lôi Lạc Thiên này đúng thật là một yêu nghiệt, đi đến đâu cũng deo mầm mống tai họa.
Hai người bước đến khu quần áo của phụ nữ mang thai, Trình Lam trong lòng không vui, nên chỉ qua loa chọn vài bộ đồ.
Lôi Lạc Thiên không đồng ý, mỏi một
cái áo cái đầm, anh điều tỉ mỉ chọc cho cô.
Mấy cô bán hàng nhìn thấy, một người đàn ông đẹp trai và phong độ như Lôi Lạc Thiên, tất cả điều hâm mộ.
Ước gì mình cũng có một người đàn ông, xuất sắc như anh làm chồng.
Trình Lam không thèm quan tâm đến họ, chỉ thản nhiên đứng một bên xem Lôi Lạc Thiên chọn đồ.
Mấy cô bán hàng quan sát Trình Lam, họ không thể hiểu.
Thường khi vào trong cửa hàng của bọn họ, điều là phụ nữ hăng hái chọn đồ, còn đàn ông chỉ thờ ơ đứng một bên chờ tín tiền mà thôi.
Nhưng hôm nay lại khác, chỉ có Nguời đàn ông, một mình cẩn thận chọn y phục cho người phụ nữ.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy sắc mặt tức giận của Trình Lam, anh yêu thương ôm cô từ phía sau vào lòng.
“Sao không vui?”
Lôi Lạc Thiên yêu thương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng hấp dẫn, làm mấy cô bán hàng kinh ngạc, cặp mắt tỏa sáng.
Họ không ngờ giọng nói của anh, lại nghe êm dịu và mê hồn như vậy.
“Sao anh đi đến đâu, cũng làm cho các cô gái trầm trồ như vậy.”
Giọng nói hời dõi của cô làm Lôi Lạc Thiên bật cười.
Anh đặt cầm mình lên vai cô, thì thầm vào tai Trình Lam.
“Em ghen.”
Trình Lam dùng tay huých Lôi Lạc Thiên một cái.
“Ai mà thèm.”
Nói xong cô bước tới cầm một cái áo khoác lên.
Cô bán hàng Candy lanh lẹ, bước tới giúp Trình Lam mặc vào.
“Cô thật có mắt thẩm mỹ, áo khoác này là hàng mới nhất, vừa từ bên Paris đưa về, ở Thành Phố S này chỉ có một cái duy nhất mà hôi.”
Candy tỏa ra vẻ ân cần nói.
Trình Lam không hề quan tâm đến mấy chuyện đó, nên cũng lười nói chuyện với cô ta.
Candy ở cửa hàng này chức vị chỉ dưới giám đốc mà thôi, nên thái độ của cô ta hơi phách lối.
Thấy Trình Lam không thèm để ý đến mình, cô ta cảm thấy mất mặt, trong lòng tức giận, kéo dây kéo áo lên một cách thô lỗ.
Candy không ngờ hành động này của mình, đã làm kẹt miếng da ở trước ngực của Trình Lam vào dây kéo.
“Ahhhhh... “
Tiếng thét đau đớn của Trình Lam vang lên.
Chân mày Trình Lam nhíu chặt lại,
Trình Lam nổi giận cầm lấy bàn tay cô Candy, không cho cô ta cử động.
Sợ sẽ làm mình đau hơn.
Trình Lam chưa kịp trừng phạt Candy, thì kế bên Lôi Lạc Thiên vừa nghe tiếng Trình Lam kêu lên vì đau đớn, anh khẩn trương bước tới túm lấy bàn tay của Candy.
Lôi Lạc Thiên phẫn nộ, thô bạo quăng cô ta qua một bên.
Candy bị Lôi Lạc Thiên quăng một cái té xuống mặt đắt.
Lúc này mấy cô bán hàng khác liền hoảng hốt chạy đến đỡ Candy lên.
Họ khom người xin lỗi Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Candy nhìn thấy sắc mắt hung ác như quỉ Satan của Lôi Lạc Thiên, trong lòng kinh hãi, người hơi co lại, lui về phía sau một bước.
Cặp mắt sắc bén có thể giết người của Lôi Lạc Thiên, nhìn thẳng vào mặt của Candy dùng giọng trầm nói.
“Cô chán sống rồi, có phải không?”