Mục Tâm Liên bị đá ngã xuống đất, trên thân thể vạn phần đau đớn lại
tăng thêm vài vết thương, máu tươi cũng chảy ra, thấm ướt y phục đơn
bạc, nàng nhịn xuống đau đớn, cố hết sức bò lên, quỳ gối trước mặt Nam
Cung Dục.
「 Bảo chủ, Tâm Liên nguyện thay tiểu thư chịu tội, ở Hạo Thiên bảo làm nô làm tỳ, cầu bảo chủ thành toàn.」
Nam Cung Dục nghe vậy, giận dữ mỉm cười, nhìn thẳng nàng,
「 Nói cũng thật dễ nghe, làm nô làm tỳ, vậy chuyện trước đây, ngươi
có phải đã quá phận rồi không?! Thậm chí ngay cả lời nói cũng đã chuẩn
bị tốt.」
「 Không phải! Bảo chủ……」 nàng vội vàng phủ nhận, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại đem nàng trở thành đồng phạm.
「 Không phải? Xem ra, ngươi là bất mãn với thân phận nha hoàn của bản thân, mới có thể thừa cơ hội này, thay Mã Thiến gả vào đây, cho rằng ta chưa từng gặp qua nàng, cho nên lớn mật giả mạo, thuận lợi làm bảo chủ
phu nhân Hạo Thiên bảo, có phải không?」
「 không…… Không phải……」 Mục Tâm Liên càng nghe sắc mặt càng trắng bệch. Trời ạ! Hắn hiểu lầm .
「 bằng không thì như thế nào?」 hắn lạnh lùng nói:「 không phải là một
khi mưu kế thực hiện được, ngươi là có thể cả đời hưởng lạc, vinh hoa
phú quý, từ nay về sau, chim sẻ bay lên cành cây làm phụng hoàng, có
cuộc sống giàu sang, cả đời không cần lo nghĩ.」 ánh mắt vô tình mang
theo hèn mọn bắn thẳng về hướng nàng.
「 không…… Không phải, bảo chủ, Tâm Liên đã sớm muốn giải thích với bảo chủ hết thảy……」 Mục Tâm Liên hoảng hốt muốn giải thích.
「 khi nào?」lời nói lạnh lùng của Nam Cung Dục đánh gãy lời của nàng,
「 có lòng muốn nói, cần gì phải chờ tới lúc viên phòng, chờ đến lúc
ta muốn ngươi mới mở miệng, chuyện này không phải rất buồn cười
sao?」(╰_╯)#
Mục Tâm Liên hết đường chối cãi. Trên thực tế, đêm qua nàng thật sự
thực cố gắng nói ra sự thật, nhưng mà, hắn căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, nay lại một mực đem tội danh “đồng lõa” đổ lên người nàng, ai dạy nàng làm thế nào tiếp tục vì chính mình biện giải đây?
「 không còn lời nào để nói ?」
Nam Cung Dục lãnh phúng (âm lãng, trào phúng) nói, nhìn đôi
mắt nàng ngập nước, oán hận trừng lớn, nhớ tới đêm qua chính mình còn
cho rằng đôi mắt này thật động lòng người, thì ra, tất cả chỉ là giả
dối, ngụy trang thanh thuần, tâm địa rắn độc rắp tâm hại người. (╰_╯)#
Hắn tức giận trừng to hai mắt, nhất tịnh đem rung động trong lòng đều vứt bỏ, giương giọng hướng ngoài cửa quát:
「hai người các ngươi tiến vào đây!」
Ngoài cửa chưa vang lên tiếng gì, cửa chính đã bị đẩy ra, thân ảnh cao lớn nhanh nhẹn của Ba Ngạn, Tây Triết bước vào.
「 bảo chủ.」 hai người khom người hành lễ, không hẹn mà cùng nhìn về
phía thiên hạ đang quỳ rạp trên sàn, đối với loại tình trạng này thật là khó hiểu.
「 Tây Triết, đem nữ nhân không biết sống chết này quẳng vào địa lao, chờ xử lý.」 Nam Cung Dục nghiêm mặt mệnh lệnh . ╭(╯^╰)╮
「 bảo chủ!」 Tây Triết thất thanh hỏi:「 bảo chủ phu nhân phạm vào tội gì……」
「 nàng không phải Mã Thiến!」 Nam Cung Dục lớn tiếng đánh gãy lời nói
của hắn,「 nàng là tỳ nữ cận thân bên cạnh Mã Thiến, Mục Tâm Liên, là
người thế thân cho người đã mất tích Mã Thiến, gả vào Hạo Thiên bảo.」
nói xong, hắn lãnh khốc, liếc nhìn thiên hạ đang run rẩy một cái.
「 bảo chủ……」 Tây Triết trừng lớn mắt, không dám tin vào tai mình.
「 Đem nàng giải xuống trước!」 hắn quát, cả người hắn đầy lửa giận, khí thế bức người.
「 Vâng, bảo chủ.」 Tây Triết đưa tay kéo cánh tay gầy yếu của Mục Tâm Liên, vừa xoay người, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện,
「 bảo chủ, đi theo nàng đến đây còn có một tỳ nữ……」
「 Nhốt luôn vào địa lao!」
Đợi Tây Triết giải Mục Tâm Liên biến mất sau cánh cửa, Nam Cung Dục chuyển hướng Ba Ngạn.
「 Ba Ngạn.」
「 Vâng, bảo chủ.」
「 ta muốn ngươi lập tức đưa tin cho người trong chi nhánh của Hạo
Thiên bảo ở Tô Châu, ta muốn bọn họ trong thời gian ngắn nhất đem chuyện “trộm long tráo phượng” ở Mã gia lần này đều tra rõ ràng tường tận, mau chóng hồi báo.」
「 Vâng!」
「 Mặt khác, theo lời Mục Tâm Liên, ngày xuất giá, Mã Thiến liền mất
tích, cho nên, trừ bỏ điều tra rõ sự tình bên ngoài, cũng phái người
đồng thời truy tìm nguyên nhân nàng ta bỏ đi, bây giờ đang ở đâu, có tin tức lập tức hồi báo.」
「 Dạ, bảo chủ, thuộc hạ lập tức đi làm.」
「 Còn nữa, Mã Lương Nhân dám cả gan làm loạn như thế, coi Hạo Thiên
bảo ta không ra gì, ta muốn Mã gia trang trong thời gian ngắn nhất biến
mất khỏi thương trường, khiến cho Mã Lương Nhân biết được hậu quả khi
dám đùa bỡn với Nam Cung Dục ta!」
「 Dạ, bảo chủ.」
Ba Ngạn nhìn ánh mắt sắc bén, thần sắc so với ngày thường càng thêm
ngoan lệ của bảo chủ, không khỏi lắc đầu, tên Mã Lương Nhân kia đúng là
không biết sống chết. Chẳng lẽ Mã Lương Nhân không biết bảo chủ hận nhất chính là bị người ta lừa gạt sao?
Mười ngày sau, Nam Cung Dục đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh nghe
Ba Ngạn từ Tô Châu đem kết quả tra xét được bẩm cáo, Tây Triết đứng sau
lưng hắn.
「Người lẻn vào Mã gia trang điều tra báo cáo lại, Mã gia đại tiểu thư là một nữ nhân thiên tính dâm đãng, sớm đã bị Mã Lương Nhân chiều
chuộng đến hư hỏng. Theo lời hạ nhân ở Mã gia trang, Mã Thiến từ lúc cập kê bắt đầu gian díu với rất nhiều nam nhân, đến nay không biết đã cùng
bao nhiêu nam nhân phát sinh quan hệ không thể cho người khác biết, bất
quá Mã Thiến cũng thông minh, chưa từng hoài hạ đứa nhỏ, bởi vì nàng sau khi yêu đương vụng trộm luôn luôn sai nha hoàn thân cận hầu hạ bên cạnh đến hiệu thuốc bắc, giúp nàng mua thuốc tránh thai, vì nàng đêm đêm sắc thuốc, việc này hạ nhân trong Mã gia đều biết, Mã Thiến lại tự cho là
chuyện này nàng tiến hành thì “người không biết, quỷ không hay”, nhưng
người duy nhất không biết việc này chỉ có vợ chồng Mã Lương Nhân.」 Ba
Ngạn nói xong, nhịn không được trào phúng bĩu môi chê cười.
「 Mục Tâm Liên thì sao? Có điều tra được lai lịch của nàng không?」
「 theo lời hạ nhân trong Mã gia trang, Mục Tâm Liên là tỳ nữ hầu hạ
bên cạnh Mã Thiến lâu nhất. Bởi vì Mã Thiến là nữ nhi độc nhất của Mã
Lương Nhân, từ nhỏ nhận được sủng ái, chiều chuộng vô vàng, cho nên
dưỡng thành cá tính cực đoan kiêu căng, chỉ cần làm nàng không hài lòng, đều sẽ đáng mắng thẳng tay, không thương tiếc, rất nhiều tỳ nữ không
chịu được cá tính tiểu thơ thất thường của nàng, không chịu được hành hạ của nàng mà xin thôi việc, hay là bị nàng nổi cơn tức giận mà đánh đuổi đi. Mục Tâm Liên là do hai năm nhiều trước được Mã Thiến tùy tiện ở
trên đường mua về, từ đó hầu hạ ở bên cạnh Mã Thiến…..」
「 Mua? trên đường?」 Nam Cung Dục nhướng mày hỏi.
「 Đúng vậy, bảo chủ, Mục Tâm Liên ở trên đường lớn mang bảng bán mình chôn cha, được Mã Thiến bỏ tiền ra mua, mà Mục Tâm Liên có lẽ vì thế mà hàm ơn, cho nên đối với mọi sự hà khắc, đay nghiến cay nghiệt của Mã
Thiến đều cắn răng chịu đựng, không oán không than.」
「sự chịu đựng của nàng thì ra tốt như vậy……」 Nam Cung Dục nghiền ngẫm suy nghĩ sâu xa . Nàng rốt cuộc là nữ nhân tâm tư quá đơn thuần mới ngu ngốc nhẫn nhục chịu đựng, hay là là tâm cơ quá sâu trầm, cho nên mới có thể âm thầm chịu đựng chờ đợi cơ hội……
Ba Ngạn thấy bảo chủ không nói gì nữa, vì thế nói tiếp:
「 về phần nữ tỳ đi theo Mục Tâm Liên vào Hạo Thiên bảo, cũng là một
tỳ nữ trong Mã gia trang, tên là Tiểu Lạc, khi nàng mười tuổi đã đến Mã
gia trang, năm nay mười lăm, mà Mục Tâm Liên cũng vừa tròn mười sáu tuổi !」
「Mã Thiến hiện tại ở nơi nào?」
「Mã Thiến trước ngày nhập Hạo Thiên bảo liền cùng một mã phu bỏ trốn, cho nên Mã Lương Nhân vì sợ tin tức tới tai người của Hạo Thiên bảo,
mới tìm Mục Tâm Liên tiến hành kế hoạch “lấy mận thay đào”. Người của
ta ở thành Tô Châu đang tăng cường thêm nhân lực, rất nhanh sẽ tra ra
tung tích của Mã Thiến.」
Nam Cung Dục sau khi nghe xong, ánh mắt vốn vô tình đột nhiên dao
động, nháy mắt xuất hiện một tia tàn khốc cùng tà nịnh, khóe miệng gợi
lên một nụ cười âm hiểm đầy thâm kế.
「 Mau chóng tìm được Mã Thiến trước khi Mã gia trang suy sụp, chặt
đứt đường lui của nàng, ta muốn nàng tự mình đến Hạo Thiên bảo gặp ta
cầu xin tha thứ!」
Nếu như, trước khi xảy ra cơ sự, Mã gia trang cho người đến hạo Thiên bảo xin từ hôn, hắn sẽ thống khoái mà thành toàn cho họ, không làm đôi
bên khó xử, nhưng mà Mã gia trang chưa từng có người đến gặp hắn nói rõ, ngược lại, khi hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sính lễ đăng môn, đến
cưới vợ thì lại thiết hạ mưu kế, tìm người lừa gạt hắn, thật sự là không thể tha thứ!
Nay Mã gia trang nhất định phải gánh chịu hậu quả tàn khốc khi dám động thổ trên đầu thái tuế.
「Tuyên bố với người bên ngoài: Mã gia trang tìm người thay thế tân
nương, gả vào Hạo Thiên bảo là sự thật, cho nên chuyện hôn sự hủy bỏ, về phần người đã gả vào Hạo Thiên bảo, cũng trở thành sở hữu của Hạo Thiên bảo, cả đời ở Hạo Thiên bảo làm nô, bồi thường tổn thất.」 Nam Cung Dục
âm trầm phân phó nói.
Đứng sau Nam Cung Dục, Tây Triết nghe vậy, lập tức không dấu sầu lo khuyên can,
「 bảo chủ, kể từ đó, danh dự Hạo Thiên bảo sẽ bị hao tổn.」
Nam Cung Dục hừ lạnh một tiếng,
「 ta muốn đem chuyện này loan ra, khiến cho mọi người đều biết, Hạo
Thiên bảo có khả năng danh chính ngôn thuận làm cho Mã gia trang suy
sụp, về phần danh dự chó má gì đó, ta mới không cần quan tâm!」
Tây Triết muốn nói lại thôi, lời khuyên nhủ ra đến cửa miệng cũng
đành nuốt ngược về, hắn phi thường hiểu được, bảo chủ một khi quyết định chuyện gì rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý, vì thế chỉ phải nói
sang chuyện khác,
「 Vậy bảo chủ tính đem Mục Tâm Liên từ địa lao thả ra, trở thành nô bộc sao?」
Nam Cung Dục thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, khóe miệng gợi lên một chút tà nịnh tươi cười, sắc mặt âm trầm, ánh mắt tàn ngược.
「 Đem Mục Tâm Liên từ lao lý thả ra, ta muốn nàng từ ngày mai bắt đầu đảm đương công việc nữ nô bên cạnh ta, về phần Tiểu Lạc kia, tiếp tục
làm tỳ nữ đi!」 hắn phân phó Ba Ngạn.
「 Dạ, bảo chủ.」
Nam Cung Dục khép hờ mắt, thì thào lẩm bẩm:
「 Chịu đựng rất giỏi đúng không?! Ta muốn nhìn ngươi thật sự có thể chịu đựng được bao nhiêu……」
Tây Triết nhìn bảo chủ âm lãnh, tà nịnh tươi cười, trong lòng không khỏi rùng mình.
Sáng sớm hôm sau, sau khi bị nhốt mười ngày, thân hình gầy nhỏ của
Mục Tâm Liên lại càng gầy yếu hơn, nàng hai tay bưng chậu nước, hướng
tới viện Lăng Tiêu, tức phòng ngủ của Nam Cung Dục mà đi, nhìn thấy Tây
Triết đứng ở cách đó không xa.
「 Tây Triết, kêu Mục Tâm Liên tiến vào.」
Trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm lập tức làm cho Tây Triết
hoàn hồn, vội vàng ở cạnh cửa đáp:「 Dạ, bảo chủ.」 hắn vội vàng bảo Mục
Tâm Liên đi vào.
Mục Tâm Liên một bước đi vào nội thất, liền nhận ra phòng này ngày đó tân phòng,liếc mắt liền thấy Nam Cung Dục trên thân chỉ mặc một cái
quần, nửa người trên trần trụi, đứng ở trước giường, nàng thoáng chốc cả kinh, vội vàng nâng chậu nước trong tay xuống, xả sạch khăn mềm trong
đó, nhỏ giọng:
「 thỉnh bảo chủ rửa mặt.」ngữ khí của nàng thập phần cẩn thận, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
「 ngươi đến gần một chút!」 Nam Cung Dục tùy ý ngồi xuống cái ghế bên
cạnh, mệnh lệnh nói, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào người nàng.
Mục Tâm Liên sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi.
「 nhanh lên!」 Nam Cung Dục đã không còn kiên nhẫn. [ Là nô tỳ thì phải biết thân phận một chút, tay chân chậm chạp]
lời nói lạnh lẽo, chói tai làm Mục Tâm Liên trong lòng đau xót, nàng
không nói một câu, lẳng lặng đi đến, vung tay lên, nhẹ nhàng lau sạch
khuôn mặt Nam Cung Dục, động tác thong thả, có phần cứng ngắt, bởi vì
trước đây, khi còn ở Mã gia trang, Mã Thiến chưa bao giờ kêu nàng lau
mặt, cho nên nàng căn bản không biết nên dùng lực thế nào.
Bàn tay nhỏ cứ phớt nhẹ qua lại trên mặt, Nam Cung Dục nhíu mày, mà
đôi mắt trong suốt ngập ủy khuất kia cứ làm cho lòng hăn có một loại cảm xúc khó chịu, hắn tức giận chính mình không tự chủ được phản ứng của
bản thân, mày nhíu càng chặt, vươn tay chụp khai khăn ướt trên mặt, để
lên bàn, ngữ khí thô bạo nói:
「 chưa ăn cơm sao? lực đạo yếu ớt như vậy sát tới khi nào? Ngay cả
việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt, trước kia ngươi như thế nào làm tỳ
nữ của người ta!」 hắn mắt lạnh nghễ nàng, có chút khoái ý khi nhìn nàng
sắc mặt vi bạch.
Mục Tâm Liên vội vàng lấy lại khăn ướt trên bàn.
「 thực xin lỗi, bảo chủ, Tâm Liên làm lại lần nữa.」
「 không cần !」 hắn trách mắng, đột nhiên từ ghế đứng lên,
「 lại đây giúp ta thay quần áo!」
「 Dạ.」 Mục Tâm Liên vội vàng tiến lên, cầm lấy quần áo ở đầu giường,
khi nàng đang muốn giúp hắn mặc vào, thì tầm mắt lại lần nữa chạm đến
khuôn ngực săn chắc, màu đồng rám nắng của hắn, hai má ngượng ngùng
trong nháy mắt nhiễm thượng đỏ ửng. Chưa bao giờ gặp qua nam tử lỏa
thân, trong lòng nàng cảm thấy hắn thật to lớn, vòm ngực rắn chắc như
sắt thép, thật sự là có lực hấp dẫn trí mạng, cho dù chưa từng gặp qua
những người khác , nàng cũng có thể khẳng định như vậy.
Thấy nàng thất thần nhìn ngực mình, khóe mắt Nam Cung Dục hiện lên
khinh thường, khóe môi tà ác gợi lên, ngữ khí mang hứng thú hỏi:
「 Muốn sờ sao?」
Mục Tâm Liên nghe thế cả kinh, đầu óc thanh tỉnh tức thì, quẫn bách thùy hạ mí mắt.
「 thực xin lỗi, bảo chủ.」 nàng cứng ngắc tiếp tục công tác trên tay,
không ngờ lại bị Nam Cung Dục nắm lấy bàn tay nhỏ, ở trên ngực hắn chà
sát qua lại.
「 bảo chủ……」 Mục Tâm Liên một trận kinh hoảng, hoàn toàn không dự
đoán được hắn thế nhưng lại làm ra hành vi lớn mật như thế, hai má càng
thêm nóng rực, mà xúc cảm từ trong lòng bàn tay truyền đến càng làm toàn thân nàng nổi lên run rẩy.
Vốn muốn đùa giỡn, nhưng khi bàn tay nhỏ gầy, lạnh băng của Mục Tâm
Liên ở trên ngực xoa xoa vài cái, Nam Cung Dục bỗng cảm thấy một cỗ
nhiệt lưu thẳng từ ngực chuyển xuống bụng, mà nhìn thấy đôi mắt trong
trèo của nàng tràn ngập hoảng sợ, làm hắn sinh ra một loại tàn ý chưa
bao giờ có qua, quả thật muốn hung hăng đoạt lấy đôi mắt hồn nhiên kia,
dày vò một phen.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, tà mị như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi
sắp sa lưới, rạng rỡ chớp động mâu quang lãnh huyết, làm cho gương mặt
phiếm hồng của Mục Tâm Liên nháy mắt lại chuyển bạch, toàn thân hình như ý thức được nguy hiểm.
「 có phải nhớ tới tư vị lúc viên phòng vào đêm đó hay không?」 hắn ác ý nhắc nhở nàng, khơi gợi trí nhớ nàng, nhìn chằm chằm, làm sắc mặt nàng
càng thêm trắng bệch, trong lòng, cảm thụ muốn đoạt lấy càng thêm đánh
trống reo hò đứng lên.
Bỗng nhiên, bàn tay to bắt lấy cổ tay không có tý sức lực của nàng,
thân hình gầy yếu theo đà ngã nhào vào trong lòng hắn, hai cánh tay
cường tráng, cứng như sắt, gắt gao khóa trụ nàng, bạc môi cường hãn mãnh liệt cúi xuống, cuồng nhiệt cắn nuốt bờ môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi
nóng cháy, cường ngạnh xâm nhập vào trong miệng nàng phiên giảo.
Mục Tâm Liên hoảng hốt, cố giãy dụa, chống cự hết sức mơi rời khỏi được bờ môi hắn, nàng xấu hổ đến mặt đỏ lên.
「 bảo…… Bảo chủ, thỉnh tự trọng.」
「 tự trọng?」 Nam Cung Dục cười nhạo một tiếng,「 ngươi có tư cách gì
cùng ta nói “tự trọng”, ngươi thân là nô, chủ tử muốn như thế nào, ngươi chỉ có thuận theo phân phó!」 hắn thu song chưởng, làm ngực mềm mại dán
sát vào vòm ngực trần trụi của mình, còn ác ý cọ vài cái.
「 ta là tỳ nữ hầu hạ của người, không phải là đồ chơi của người,
người không thể đối với ta như vậy.」 nàng liều mình lắc lắc thân hình,
nhưng không thể thoát khỏi kiềm chế của hắn, trong lòng vừa hoảng vừa
sợ.
「tỳ nữ khác ta đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng ngươi thì không
giống, ta đã hướng Mã Lương Nhân báo cho biết, quỷ kế của hắn đã bại lộ, hôn lễ coi như hủy bỏ, mà ngươi chính là “vật phẩm” đền bù cho tổn thất của ta, cả đời phải ở Hạo Thiên bảo làm nô, cho nên, nếu ta muốn ngươi
làm cái gì, ngươi cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận.」
Lời nói cuồng tứ, khí phách giống như búa tạ ngàn cân, đập thẳng vào lòng Mục Tâm Liên, làm nàng có nhất thời ngẩn ngơ.
「 không!」 bỗng nhiên nàng bật thốt lên kêu lên.
「 ta nguyện cả đời ở Hạo Thiên bảo làm nô làm tỳ, bù đắp tổn thất mà
tiểu thư khiến bảo chủ phải gánh chịu, trả đi món nợ ân tình với tiểu
thư dành cho ta, nhưng ta chỉ cầu xin bảo chủ, cho ta làm nô tỳ có được
chút tôn nghiêm, ta không hy vọng bảo chủ khinh bạc ta.」 nàng thành tâm
khẩn cầu .
「 Chỉ là một no tỳ hèn mọn cỏn con, còn muốn đòi hỏi “tôn nghiêm” quỷ quái gì, huống chi, không phải là ta chưa từng đối như thế với ngươi,
mà ngươi cũng đã không phải là “băng thanh ngọc khiết”, tấm thân trong
trắng gì nữa, còn bày ra bộ dáng bảo vệ trinh tiết gì đó làm gì, đúng là buồn cười!」tiếng nói âm lãnh, ánh mắt hèn mọn của hắn phê phán nàng.
Cảm giác bị vũ nhục tràn ngập trong lòng, làm tâm Mục Tâm Liên đau xót .「đêm đó là sai lầm.」
「 sai lầm?」 hắn nhếch mày, vì những lời này của nàng, trong lòng lại dấy lên một cơn giận dữ.
「 đúng vậy, thỉnh bảo chủ quên đi. Đêm đó Tâm Liên mạo phạm, không hề truy cứu.」 kinh hoàng làm nàng nói ra lời nói tận đấy lòng, cầu hắn
đừng làm khó nàng nữa.
「 Như vậy, ngươi thừa nhận, đêm đó ngươi không nói ra sự thật đúng
lúc, là do có ý đồ khác?」 Nam Cung Dục xuy lãnh cười, chất vấn nói.
「 ta không có nói như vậy.」 nàng phủ nhận nói, không rõ hắn vì cái gì luôn muốn xuyên tạc lời nói của nàng.
「 hoặc là…… hiện tại, ngươi nói như vậy là muốn làm ta chú ý?」bàn tay to không lưu tình chút nào, nắm lấy một bên vú của nàng, không kiêng nể gì xoa bóp đứng lên, tiếng nói lãnh liệt tà mị truyền vào trong tai
tai, mang theo khí nóng nhè nhẹ phả vào vành tai mẫn cảm làm người ta
rộn rạo.
「 ta không có……」 nàng thấp la hét, trước ngực truyền đến một trận lại một trận nhiệt lưu mê loạn tâm trí, nhịn không được ưm thanh.
Nam Cung Dục lại khéo léo nắm bắt cơ hội, bạc môi lại dán xuống, tàn
sát bừa bãi, xâm lược cẩn thận mỗi một góc trong khoan miệng nàng, bàn
tay nắm lấy cặp vú, xoa nắn, đầu ngón tay nhanh chóng tìm được đầu ti,
nắm lấy, cách lớp quần áo, trêu chọc, se sắt nó .
「 thoải mái đi?」 nhìn gương mặt nàng dần dần mê loạn, Nam Cung Dục tự cao, tự đại, tự tôn đều được thỏa mãn, khóe môi giơ lên ý cười, cúi đầu xuống cắn thượng nàng mềm nhẵn cảnh tử, hai tay thuận thế đem nàng
phóng xuống bàn, bàn tay lại nhanh chóng chụp lấy cặp vú, tàn ác xoa
nắn, lực đạo không chút lưu tình.
Trên lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng, cứng rắn làm cho Mục Tâm Liên từ trong sương mù tình dục đột nhiên thanh tỉnh, nàng mở to mắt
nhìn tuấn dung của Nam Cung Dục gần ngay trước mắt, khóe môi nhếch lên
tà ác, lãnh khốc tươi cười, khởi trong mắt có hèn mọn cùng khinh thường.
Nàng trọng rút khẩu khí, lĩnh ngộ được thái độ khinh thường của hắn,
dường như trước mắt hắn, nàng hoàn toàn biến thành một tiểu động vật,
mặc hắn khi dễ, chà đạp, đáy lòng bi ai nảy lên một cỗ khuất nhục.
「 buông……」đôi tay nhỏ bé của nàng chống lấy ngực hắn, cực lực đẩy ra, muốn hắn cách xa nàng 1 chuýt.
Nam Cung Dục nâng ánh mắt lên, con ngươi màu rám nắng lóe ra hào
quang quỷ dị, đùa cợt, hắn cầm âm hiểm cười, vẫn còn đè lên thiên hạ
đang giãy dụa trên bàn, dừng lại động tác nói:
「ngươi không phải mới vừa còn rất hưởng thụ sao? Như thế nào, bây giờ lại muốn bày ra bộ dáng phản đối, huống chi, đêm đó, toàn thân của
ngươi, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài,có chỗ nào ta chưa sờ qua,
còn bày ra dáng vẻ rụt rè như vậy làm gì, có quá thừa thải hay không?」
vừa nói, bàn tay lại bắt đầu luật động, luồn vào trong vạt áo, cách cái
yếm nhỏ, xoa bóp ngọc nhủ mềm mại.
「 ngươi……」 nàng thét lớn một tiếng, cho dù tính tình có ôn thuần như thế nào, cũng không chịu được hắn dùng lời nói vũ nhục cực độ, mạt sát
nàng, trong lòng cực kỳ nan kham, sắc mặt trắng bệt, không tự chủ được,
lệ châu tuôn rơi.
Nam Cung Dục thấy thế khinh miệt cười nhạo một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt nàng.
「 bất quá chỉ mới nói ngươi vài câu, sờ ngươi vài cái, đã khóc sướt
mướt như vậy, người không biết chuyện còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi!」.
「 không cần a…… Cầu người đừng đối với ta như vậy……」 nàng hoảng sợ
nhìn động tác cuồng dã của hắn, cuối cùng nhịn không được ai thanh cầu
xin tha thứ đứng lên.
「 ta là chủ tử của ngươi, là chúa tể cả đời của ngươi, ta muốn đối
với ngươi như thế nào, ngươi phải ngoan ngoãn chấp nhận.」 hắn ác ý, kéo một bên vú của nàng lộ ra khỏi vạt áo.
「 không……」 nàng sanh mắt to, nước mắt không ngừng rơi xuống, toàn thân vì bị hắn trêu chọc mà phát run.
Nam Cung Dục nhanh chóng cởi bỏ cái yếm của nàng, cúi đầu, vừa vặn
nhìn rthay61 cặp vú trắng nõn, mềm mại của nàng điểm nhẹ hai đóa hồng
mai, một cỗ nhiệt lưu chạy thẳng đến giữa hai chân, dục vọng căng cứng
trướng đau dưới háng.
「 không thể tin được, dáng người ngây ngô cứng nhắc của ngươi cũng có thể gợi lên dục vọng của ta.」 hắn thô suyễn một tiếng,「 như vậy đi!
Ngoài trừ làm nữ nô bên cạnh ta, cũng thuận tiện là dụng cụ ấm giường,
bồi tẩm bên cạnh ta đi!」
Nếu nàng còn có thể khiến cho hắn hứng thú, vậy hắn liền tốn chút
thời gian bồi nàng ngoạn ngoạn đi! Chờ hắn chơi chán, nàng vẫn tiếp tục ở Hạo Thiên bảo làm nô làm ty, mà tất cả những chuyện này, đều do nàng tự mình rước lấy! Nếu nàng không dùng thâm kế, tính toán mưu kế trên người hắn, cũng sẽ không gánh chịu hậu quả này, hắn chẳng qua là cho nàng một cái giáo huấn nho nhỏ thôi.
Nghĩ thông, hắn không hề lưu tình, gọn gàn cởi ra tiết khố dưới váy
nàng, rất nhanh , một thân thể nõn nà, trắng noãn như ngọc hiển hiện
dưới ánh mắt nóng rực của hắn, không chút che dấu.
Nước mắt doanh tròng, Mục Tâm Liên sau khi nghe hắn tuyên cáo, hoảng
sợ toàn thân cương cưng, khi hoàn hồn, phát giác toàn thân mình đã xích
lõa tự khi nào, sau một lúc mới lên tiếng được,
「 không, ta không cần……」
「 Mấy việc này không phải do ngươi quyết định.」 hắn tà nghễ, khinh
miệt nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của nàng, đại chưởng bươn đến hạ
thân nàng, lấy tay xoa xoa lớp lông đen nhánh nơi tư mật, thỉnh thoảng
còn tà ý lướt qua cánh hoa mẫn cảm trong u cốc.
Nàng nghe hiểu được ẩn ý sau nụ cười mỉa mai của hắn, nhưng mà nơi
riêng tư liên tục truyền đến nhè nhẹ ma dương, làm nàng vô thố nhanh
chống kẹp lấy đùi, chống cự.
「 đừng…… Đừng như vậy……」 nàng không giãy khỏi lực đạo mạnh mẽ của
hắn, bất lực khóc nức nở cầu xin, đối với việc mình lõa thể, nằm ngửa ở
trên bàn cảm thấy kinh hãi, mà cũng làm nàng nhớ đến đêm hôm đó….
Nam Cung Dục tươi cười càng sâu, tựa hồ đối với việc nàng dãy dụa chống cự càng sinh ra hứng thú.
「 đừng như thế nào?」 hắn cố ý hỏi lại, còn ác ý na thân hình, đem hạ
thân xâm nhập vào giữa hai chân của nàng, sau đó hỏi lại,「 kia như vậy
thì sao?」
Tiếp theo, hắn vuốt xoa trên đám lông đen mượt của nàng, ngón tay phi thường thong thả tách lớp lông che nơi tư mật của nàng ra, tìm đến cánh hoa mẩn cảm, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay lướt nhẹ, khiêu khích
hoa tâm non mềm ở giữa.
「 ách……」 chưa từng cảm thụ qua cảm giác xa lạ này, một cỗ nhiệt lưu
dũng mãnh tiến công nơi bụng dưới, nơi riêng tư đã tiết ra một chút mật
nước.
「 cầu ngươi…… Đừng……」 nàng không rõ vì cái gì ở bụng dưới không ngừng nóng lên, nhưng động tác của hắn như vậy lại làm nàng cảm thấy xấu hổ
cùng cực.
「 ngươi hảo mẫn cảm a, đều ướt như vậy ……」 hắn thô thanh nói nhỏ,
ngón tay thấm lấy chất lỏng trơn nhớt tiết ra từ nơi tư mật của nàng,
tốc độ vũ động của ngón tay nơi hạ thân của nàng cũng tắng lên.
「 có thể thấy được ngươi là đang nói dối, cũng đã muốn như vậy rồi.」
「 không……」cảm giác nóng cháy ở nơi riêng tư lượn lờ, một khát vọng xa lạ, không biết giải thích thế nào làm cho nàng toàn thân khó chịu.
Không tự chủ được , nàng nâng mông lên, phối hợp động tác ngón tay
của hắn, không rõ khát vọng này là cái gì, chỉ cảm thấy rất khó chịu……
Rất khó chịu……
Cảm giác được nàng đang khát cầu, đáy mắt Nam Cung Dục nhảy lên thần sắc đắc ý, tiếng cười tà tứ giơ lên.
「 rất khó chịu phải không? Thừa nhận ngươi cũng muốn, ta sẽ khiến cho ngươi thoải mái.」 hắn ác ý nói.
「 không…… Ta…… Không rõ……」 tình dục dày vò, khiến da thịt toàn thân
đều đỏ hồng, nàng không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy
trong lồng ngực hình như có cái gì cứ không ngừng thiêu đốt, nàng khó
nhịn than nhẹ .
「 không rõ?」 hắn cúi đầu, ngậm lấy một bên đầu v*, tinh tế cắn khiết, mút liếm, tiếp tục trêu chọc nhu cầu của nàng, đầu ngón tay phối hợp ở
nơi riêng tư tàn sát bừa bãi, cũng nhẹ nhàng ở huyệt khẩu nhẹ nhàng nhu
lộng, lặp lại qua lại, nhưng không hề xâm nhập, có ý định tra tấn nàng.
「 muốn ta đi vào hay không? Sẽ càng thoải mái .」 hắn trêu tức hỏi, nam căng đã ngốc thẳng, trương cứng đến phát đau.
「 a……muốn……」 cảm giác trống rỗn, làm nàng chống đỡ không được mà mở
miệng yêu cầu, tuy rằng nàng cũng không hiểu được chính mình “muốn” cái
gì.
「 muốn cái gì? Muốn cái này sao?」 hắn tà ác cười nói, ngón tay ở
huyệt khẩu đang qua lại khiêu kích, phút chốc tàn khốc sáp nhập hoa kính chật hẹp.
「 a ──」 nàng kinh hãi, thét chói tai, bị dị vật đột nhiên xâm nhập
vào trong cơ thể khiến nàng không kềm chế được mình, tiếp theo nàng cảm
nhận được luật động của ngón tay hắn, từng đợt tê dại khoái cảm không
thể diễn đạt, chiếm lĩnh tri giác cảm quan của nàng, miệng cũng không tự chủ được dật ra kiều nhuyễn ưm thanh.
「 hiện nay còn nói không cần sao? Loại cảm thụ này thực thoải mái
đi!」từ trong cơ thể không ngừng tiết ra ái dịch, hắn lại đẩy nhanh luật
động trạc đâm của ngón tay, dẫn phát nàng phát ra càng nhiều ngâm nga.
「 hiện tại, nói cho ta biết ngươi muốn hay không muốn ta?」 hắn ép hỏi .
「 ách……」 nàng không rõ hắn vì cái gì cứ lặp lại những lời này, nhưng
là giờ phút này nàng không còn suiy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy khát cầu
càng lúc càng sâu sắc.
「 muốn hay không?」 đối với việc nàng cứ ngoan cố chống lại, hắn có
chút tức giận tiếp tục ép hỏi, ngón tay ở trong cơ thể đào lộng, chuyển
động .
「 muốn……」 nàng chung quy là thuận theo ý hắn, hô lên yêu cầu mà nàng cũng không hiểu được.
Rốt cục cũng bức ra lời nói muốn nghe, hắn phút chốc triệt thủ, cuồng ngạo cười lạnh ra tiếng, nói:
「 hừ! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận , ta ghét nhất nữ nhân không
thành thật, rõ ràng dâm đãng, còn giả bộ thanh cao, thánh khiết!」 hắn
hèn mọn nghễ nàng.
「 ách……」 nàng như bị dội một gáo nước lạnh, thần trí mê loạn đột
nhiên thanh tỉnh, giật mình nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khinh thường của
hắn, trong lòng đột nhiên có chút hiểu được dụng ý của hắn khi khinh bạc nàng.
Nam Cung Dục nhìn đôi mắt tràn đầy vô tội, u oán của nàng, thì ánh
mắt khinh bỉ của hắn càng sâu thêm vài phần, hắn mở to mắt, cố gắng áp
chế hạ phúc căng trướng thũng đau.
「 Hiện nay ngươi đã hiểu rõ chưa?! Làm nô tỳ phải hiểu rõ thân phận
của mình, đừng nhúc nhích, cũng đừng vọng tưởng phản kháng, khiêu khích, hậu quả của việc này không phải ngươi có thể chấp nhận đâu.」 hắn lãnh
hạ thanh, ngữ khí cuồng phách.
Mục Tâm Liên nghe vậy toàn thân co rúm lại một chút, ngực một trận
đau đớn. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu, nàng chẳng qua trong tình
huống bất đắc dĩ thay tiểu thư xuất giá, nay sự tình cũng đã giải thích
rõ ràng, vì cái gì hắn còn dùng loại thái độ này vũ nhục nàng?
「 lời nói của ta ngươi nghe không hiểu sao? Còn không đứng lên hầu hạ ta thay quần áo!」 hắn đột nhiên thét ra lệnh, đối với gương mặt yếu ớt
của nàng cảm thấy chướng mắt cực kì.
Mục Tâm Liên cứng ngắc từ trên bàn bò lên, nhặt lên quần áo phân tán
dưới bàn mặc vào, trong lòng tràn đầy vết thương, trong mắt cầm lệ,
không nói gì, tiến lên hầu hạ Nam Cung Dục thay quần áo.
「 về sau, sáng sáng ngươi đều tiến đến Lăng Tiêu viện, hầu hạ ta.」
hắn thẳng thắn đứng thẳng, mắt lạnh nhìn nàng thần sắc đờ đẫn phân phó
nói.
「 Dạ, bảo chủ.」 nàng thùy hạ mắt, thấp giọng trả lời, thái độ ôn
thuần, giống như phía trước chưa từng phát sinh qua chuyện gì, thể hiện
bộ dáng tỳ nữ làm hết phận sự.
Nam Cung Dục mặt không chút thay đổi, mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng, thay quần áo xong, liền xoay người ra phòng.
Mục Tâm Liên sắc mặt ảm đạm, đứng lặng thật lâu, mới trầm mặc tiêu sái rời khỏi Lăng Tiêu viện.
Tổng quản Hạo Thiên bảo chiếu theo mệnh lệnh của Nam Cung Dục giao
phó, đem Mục Tâm Liên mang đi xuống nhà bếp, giao cho quản sự Lí đại
nương.
Lí đại nương từ nhỏ đã bị bán vào Hạo Thiên bảo làm nha hoàn, làm tạp dịch, nccho tới bây giờ đã trung niên, rốt cục trở thành một quản sự
nho nhỏ trong phòng bếp.
Nàng trời sanh tính tham lam, đối với người ngoài không tốt, bất quá
luôn làm ra vẻ, người hầu dưới quyền nàng vì e ngại thủ đoạn của nàng
nên dù oán giận cũng không dám nói gì, ai cũng biết nàng là kẻ thù dai,
lòng dạ ngoan độc, ích kỉ, nhưng vì được mọi người kiêng kị, càng cổ vũ
cho sự “độc ác” của nàng.
Hơn nữa, khoảng một năm nay, nàng khổ tâm xu nịnh, o bế thị thiếp Yến Đường Nhi của bảo chủ, tranh thủ một chỗ hậu thuẫn sau này, đương nhiên sẽ cùng Yến Đường Nhi cùng hô cùng hét, đối với việc Mục Tâm Liên gả
vào Hạo Thiên bảo tràn ngập địch ý, hơn nữa Nam Cung Dục lại tuyên bố
tin tức, càng làm cho nàng xem thường Tâm Liên, cho rằng nàng tham hư
vinh, giả mạo quyền quý gả vào đây, nay bị vạch trần, biến thành nô tỳ
là đáng kiếp.
「 nhớ kỹ, nay ngươi đã mang thân phận nô tỳ, phải ngoan ngoãn làm
phận sự thuộc bổn phận nên làm của ngươi, giả như còn có ý đồ xấu gì, ta cũng sẽ không nhân nhượng, khoan hồng, đã hiểu sao?」 Lí đại nương trước nói vài câu trịch thượng, tiếp theo lại từ trong mũi hừ một tiếng.
「 cũng không nhìn xem chính mình có bộ dạng gì, mặt không xinh, mũi
không cao, muốn dáng người không có dáng người, lại không biết cân
lượng, can đảm mạo danh thế thân, gả vào Hạo Thiên bảo, thật đúng là
không cảm thấy thẹn, cả gan làm loạn a! Hành vi như vậy thật đúng là sỉ
nhục nữ nhân a……」
Mục Tâm Liên khó xữ trăm ngàn, nhưng nàng chỉ là bảo trì im lặng, cúi đầu nghe người sỉ vả, vừa tiếp nhận công tác, vì nàng không biết nên vì chính mình biện giải như thế nào, tự đáy lòng cũng có chút hiểu được,
cho dù nàng nói cái gì, giả thích ra sao, chỉ sợ cũng không có ai tin
tưởng .
Cả ngày tiếp theo, Mục Tâm Liên bị phân cho một đống công việc, nàng
ngay cả thời gian duỗi thẳng lưng cũng không có, mà ác ý tra tấn của Lí
đại nương, ý đồ cũng biểu lộ không bỏ sót.
Chạng vạng, giơ lên hai cánh tay đau nhức gần như chết lặng của mình, Mục Tâm Liên ở trong phòng củi, trong lòng nhớ tới một ngày này bị mọi
người xem thường, vũ nhục bằng mọi cách, cảm giác tiền đồ mờ mịt. Chẳng
lẽ đời này, nàng đều phải ti tiện vượt qua như thế?
Nam Cung Dục đối với bên ngoài tuyên cáo chuyện phát sinh ở Mã gia
trang, cho nên đương nhiên không chỉ người ngoài không ai không biết, mà người của Hạo Thiên bảo lại càng nhất thanh nhị sở, cho nên bọn họ đều
biết Mục Tâm Liên là kẻ mạo danh, ai cũng đối nàng châm chọc khiêu
khích, hèn mọn xem thường, đối với việc nàng bị cố ý phân cho một núi
công việc lại vui sướng khi người gặp họa, nói đó là báo ứng, nàng đáng
phải chịu.
Mục Tâm Liên tay không ngừng làm việc, tâm tư lại sớm truyền xa.
Lần đầu nàng hỏi chính mình, nàng trả ân như vậy có phải sai lầm phải không? Nàng có phải hay không căn bản là không nên khuất phục, vì một
câu “báo ân” của Mã lão gia mà cắn răng lên kiệu hoa?
Nay, cho dù nàng giải bày chân tướng, lại sớm bị người ngoài nhận
định là một nữ tử ham hư vinh, mà việc nàng bất đắc dĩ bước lên kiệu hoa lại biến thành chủ ý do nàng bày ra, làm nàng hết đường chối cãi.
Nàng kiên trì 「 báo ân 」 có phải sai lầm rồi hay không? Mà nàng nhất
định phải ở Hạo Thiên bảo cả đời làm nô tài để báo đáp “ân tình” này
sao?
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên tuấn dung tàn khốc cuồng ngạo khiếp người của Nam Cung Dục, tâm đột nhiên một trận co rút nhanh, đau đớn.
Đêm đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng của nàng đã ấn hạ
hình ảnh khí độ bất phàm của Nam Cung Dục, cái loại này cảm giác đột
nhiên tim đập nhanh này, đến nay vẫn là làm nàng khó có thể quên.
Nàng vốn tưởng rằng đó là một loại cảm giác do nàng e ngại, sợ hãi mà ra nhưng trải qua buổi sáng hôm nay, cùng hắn tiếp xúc xong, nàng đột
nhiên phát hiện sự thật đều không phải là như thế.
Tim nàng rung động, đập nhanh như vậy đều không phải là do sợ hãi, mà là tâm động.
Nàng cam tâm cả đời ở Hạo Thiên bảo làm nô có phải đại biểu cho việc
nàng muốn tận hết khả năng, có thể nhìn thấy Nam Cung Dục, cho dù chỉ là liếc mắt một cái hay không? Mà 「 báo ân 」 chính là một cái cớ mà thôi?
Nếu như thế, lại vì cái gì nàng đối với mệnh lệch bồi tẩm của hắn lại kháng cự?
Suy nghĩ hỗn loạn nhét đầy trong lòng đầu, mà nàng ngay cả một người
để chia sẻ, giãi bày cũng không có, chỉ có một mình nhấm nháp cảm giác
vừa khổ sở vừa……