Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 65: Ngày lành cảnh đẹp (lục)




Thành thân hơn nửa năm, cuối cùng Tư Mã Dục chủ động tìm đến A Ly lần đầu tiên.
Đó là một ngày tháng Bảy đầu Thu, là khi tiết trời bắt đầu chuyển lạnh.
Lúc mưa thu vừa ngừng, trời vẫn còn ẩm ướt. Cỏ cây ước mềm, gió mang theo hơi nước xuyên qua khóm cây đàn hương.
A Ly đang chỉ huy cung nhân đem những kiện đồ vật lớn bày ra trên bàn — bởi vì mấy ngày này trong phòng hơi ẩm, cô đang cân nhắc cách để trang hoàng lại mọi thứ, phải thay đổi phong thủy tốt hơn. Trời thu vừa tới, cũng nên bỏ màn, gỡ bớt rèm che, phải dứt khoát quét dọn một lần.
—– tóm lại là cô đang rất bận.
Thực tế Tư Mã Dục cũng hiếm khi thấy được cô có lúc nào nhàn rỗi. Có lúc ngẫu nhiên nhàn hạ, cô không phải đi nghiên cứu cách thức nấu ăn, thì cũng là nghiên cứu cung cách ăn bận, thậm chí còn chạy đến thư phòng lật xem tài liệu lịch sử, thỉnh thoảng còn ghé vào thư án bừng bừng hăng hái vẽ tranh phác thảo sơ đồ.
Chính là nếu không đem trọng tâm sinh hoạt hằng ngày đặt trên người anh, cô cũng vẫn bận đến làm không hết chuyện — đồng thời tất cả mọi việc đều có thể khiến cho cô tự mình thấy vui, mặc dù có rất nhiều lúc là cười ngây ngô một mình.
Các cung nhân trông thấy Tư Mã Dục, vội vàng quỳ gối hành lễ, A Ly mới biết anh đã tới.
Vui mừng tiến lên chào hỏi, “Sao hôm nay về sớm vậy?”.
Sự vui mừng của cô không hề giả tạo, Tư Mã Dục tạm nghĩ chốc lát, hay là cô không hề cố ý lạnh nhạt với anh?
—- Bản thân lạt mềm buộc chặt là thú vui trong tình cảm, nhưng bị người khác lạt mềm buộc chặt, thì thật là mất hứng. Nếu có thể, Tư Mã Dục vẫn thích A Ly hơi ngốc một tí, không biết giở thủ đoạn đùa giỡn anh.
Thấy cô bận ngập đầu, trán lấm tấm mồ hôi. Sắc mặt ửng hồng, mặt mày rõ ràng như bức tranh. Vội tranh thủ giúp cô lau mồ hôi, nói: “Công việc ít hơn, sẽ quay lại tìm nàng”.
A Ly cười cong khóe mắt, đáp: “Đến điện phía Đông nghỉ ngơi chút đi, nơi này phòng ốc hơi lộn xộn”.
Hai người sóng vai rời đi, vòng qua góc điện trúc phía Đông ấm áp, từ con đường mòn đá cuội uốn lượn đi qua tiểu hoa viên. Có chiếc lá đào rơi trên tóc A Ly, Tư Mã Dục giơ tay nhặt giúp cô. Thuận miệng hỏi: “Gần đây bận chuyện gì sao?”.
A Ly đáp: “Chút việc vặt thôi —-” rồi giơ tay ra đếm từng chuyện từng chuyện với anh, “Trang phục phải đổi theo mùa, phải trang trí lại toàn bộ vật dụng trong điện. Thái hậu tuổi đã già vào Thu không được khỏe, ăn uống không ngon, phải đến hầu hạ cho tốt. Còn chỗ mẫu hậu…” Cô ngừng một chút, vẫn là giấu giếm một chút chuyện, “Cũng thường tuyên thiếp đến dặn dò. Công chúa Trường Nghi đang mang thai, tôn tử của Thượng thư Lệnh gia đã được trăm ngày, A Hồ cũng sắp đón dâu… tuy nhiên đêm thất tịch và lễ Vu lan đều đã qua rồi, mấy hôm nay thật ra cũng coi là nhàn nhã”.
Tư Mã Dục nghe cô nói xong thì đầu choáng váng, đến khi cô kết thúc ở câu “nhàn nhã”, thì tạm thời không biết nói gì.
“Chỗ Thái hậu đã có cung nhân và Thái y chăm sóc, nàng chỉ cần nhớ thường đến ân cần thăm hỏi là được rồi, khỏi phải đến hầu hạ làm gì”. Tư Mã Dục đắn đo câu chữ để nói, “Thái hậu với nàng thì có bao nhiêu tình cảm chứ?”.
A Ly cười — thật ra ở kiếp đầu tiên đã không ít lần nghe anh nói điều này, nhưng lần này nghe được, vẫn thấy ấm áp lạ lùng. Đáp lời, “Thiếp sẽ tránh”.
“Còn phía mẫu hậu… Bà thường nói chút chuyện cũng là vì quan tâm thôi, nàng nghe một chút cũng không sao”.
…. Điều này nói cũng đúng. A Ly hơi đau đầu. Dù sao thì, Hoàng hậu bà là đang nôn nóng được ẵm cháu đích tôn thôi. Thế nhưng tâm nguyện đương nhiên đó bọn họ lại không thể toại thành ý nguyện cho bà.
“Còn những quà cáp thăm hỏi này nọ, đều có quy định hẳn hoi. Cứ bảo bọn hạ nhân ghi nhớ thay nàng, tới ngày thì thông báo là được — nàng muốn làm gì thì cứ sai người. Nàng là thê tử của ta, chứ nào phải quản gia của Đông cung, để cho bản thân bận rộn đến mức đó là muốn làm gì?”.
“Thì… cũng tại vì nhàn rỗi quá mà”.
Tư Mã Dục có chút hết nói nổi, đàn bà tự cho mình thông minh tất nhiên sẽ nhiều chuyện, nhưng ở chỗ then chốt thế này mà giải không ra thì rất là phiền phức đó.
Nhịn không được mới nói thầm: “Ai dám nói nàng nhàn rỗi?”.
“Hả?”.
“Nàng nói đi, cả chuỗi danh sách dài thế này, chuyện chẳng dính dáng gì như tôn tử của Lưu Tiệp gia cũng nhắc tới. Thiếu những chuyện đó ai dám nói chứ?”.
A Ly: “Ơ…”.
Tư Mã Dục vô cùng bất mãn chỉ chỉ chính mình, “Ở đây này. Con người này không lẽ không đáng để nàng đặt vào vị trí thứ nhất sao?”.
Nét cười trên khuôn mặt A Ly còn đang hiện hữu, nhưng trong đôi mắt cong cong đó là những hạt bụi đua nhau chậm rãi lắng đọng.
Mảnh trăng cuối cùng của tháng Bảy, những quả đào đã chín mọng thu hoạch hết, đầu cành chỉ còn lại những nhánh trơ trụi rạn nứt. Vài ngày nữa khí trời sẽ chuyển lạnh hoàn toàn, ánh mặt trời trong ngày cũng bắt đầu ngắn hơn, rất nhanh thôi những lá đào sẽ rụng hết. Thời tiết để chúng nó tốt tươi đã qua hẳn rồi.
A Ly vẫn ngẩng đầu nhìn Tư Mã Dục.
“Trong lòng thiếp, chàng luôn ở vị trí đầu tiên. Có điều vì sao điện hạ lại hỏi như thế, thiếp đã làm những chuyện không thỏa đáng sao?”.
“Chung quy vẫn thấy gần đây sự quan tâm của nàng đặt ở ta đã vơi bớt”.
“Đại loại là gì?”.
Đại loại như thức ăn không hợp khẩu vị, mùi thơm của huân hương cũng không tốt, chỉ khi cần chuẩn bị y phục hàng ngày khi xuất môn mới tới tìm ta, cho đến chuyện muốn mua chút đồ này nọ nhưng trong hà bao lại chẳng còn tiền…
Thế nhưng anh mới vừa nói rằng A Ly không phải quản gia của anh. Những việc này thông thường đều do những thị nữ phụ trách chứ không phải thê tử. Mà thực ra cái anh quan tâm không phải những chuyện nhỏ nhặt này, mà là qua những việc nhỏ đó đã khiến anh cảm thấy A Ly không còn quan tâm anh như trước nữa.
Tư Mã Dục cứ như thế bị cô hỏi cứng họng.
Cuối cùng chỉ có thể hờn dỗi trả lời, “Những chuyện trước đây làm cho ta, hiện tại không làm nữa — đối đãi phải đến nơi đến chốn chứ!”.
A Ly lại thở dài. Mỗi lần cô thở dài như thế Tư Mã Dục đều rất khó chịu, hình như cô biết gì đó mà anh lại không biết. Hình như cô mới là người chín chắn hiểu chuyện sở dĩ dễ dàng tha thứ là bởi vì anh chính là người kiêu ngạo hư hỏng không hiểu chuyện vậy đó. Hình như hiện tại cô đã cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhìn xuyên qua người anh chỉ để thấy những hoài niệm mà thời gian đã tước đoạt mất vậy.
Anh đã rất nỗ lực để nhận ra được cảm giác, sự quan tâm chân thật của bản thân mình. Hiện giờ cô nên phải nhẫn nại, chứ tức giận là gì gì hả! Khiến cho sự nỗ lực và cố gắng của anh không khác nào chuyện tiếu lâm phí sức.
Giường như từ trong đôi mắt của anh A Ly đã đọc ra những tâm sự đó. Nét mặt bỗng nhiên nhu hòa trở lại, chính là cái cảm giác luôn luôn hiện hữu trước khi cô gả cho anh, là cảm giác muốn khóc nhưng không sao khóc được.
“Thiếp chỉ là cảm thấy, chàng đang suy nghĩ điều gì”. Cô nói, “thiếp nghĩ nên để cho chàng một mình yên lặng tự suy nghĩ, nếu như những lúc đó thiếp không buông tha mà cứ từng bước lấn tới, sẽ chỉ khiến chàng tâm ngày một phiền, lại càng khiến chàng không nhận ta tâm ý của mình—“.
Anh thực sự đã không nhận ra.
Khi cô đứng trước mặt anh sẽ khiến anh không thể chống cự lại mê hoặc, cô không ở trước mặt anh, anh lại không thể chống cự lại tưởng niệm. Cô chính là người đã hại anh thần mê ý loạn, cô lôi anh ra khỏi những thấp thỏm và bất an. Nếu như những điều này không được coi là tình yêu, vậy đến tột cùng yêu là như thế nào?
Thế nhưng cùng với đó anh cũng nghĩ về điều khác, bị mê hoặc không phải là yêu say đắm, ý loạn thần mê cũng chưa chắc là bởi vì đã yêu. Theo bản năng anh đã tự bài xích cô, điều này không thể hoài nghi. Sâu trong tiềm thức anh, cô giống như một cái bẫy cực lớn đang chực sẵn.
Có người nói ở phía Nam có loài hoa yêu chuyên ăn thịt đàn ông, nó dùng mùi hương thơm ngọt để dụ bắt con mồi. Có một thợ săn yêu nó, nhưng nó lại ăn thịt uống máu hắn, rồi vĩnh viễn quên hắn. Nếu hắn muốn chiếm được nó, thì vĩnh viễn đừng nên yêu nó thật lòng.
Tư Mã Dục cũng không rõ, vì sao câu chuyện kì dị này lại bỗng nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của anh —- đã sớm nói rồi mà, cảm giác của anh với A Ly rất là hỗn loạn.
Anh không biết nên nói như thế nào.
Thực sự anh cần ở một mình yên lặng một chút, song bất luận ngay từ lúc đầu A Ly không quan tâm mà cứ lấn tới bức anh, vẫn sẽ là im lặng co đầu lại để tâm không phiền ý không loạn nữa —- hay là anh vẫn chưa tõ tình cảm của mình đối với A Ly, nhưng chính anh đã hiểu rõ sự hi vọng của mình đối với tâm ý của A Ly. Anh hi vọng A Ly luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất, anh hi vọng lòng A Ly có anh, hơn nữa chỉ cần có anh.
Con người rất ích kỷ. Một ngày là của mình, thì vĩnh viễn đều muốn chiếm lấy.
A Ly tiếp tục thở dài, cô bước lên ôm lấy anh, nói rằng: “Thiếp hiểu mà. A Mang, thiếp đồng ý chờ chàng từ từ suy nghĩ cẩn thận. Nhưng mà, sẽ có lúc cây cỏ mòn mỏi héo khô, cảnh xuân tươi đẹp chờ người cũng có hạn. Chàng không đủ sức khiến thiếp luôn mãi đợi chờ”.
“Sẽ không lâu lắm đâu!”.
“Ừm”. A Ly cười gật đầu, rồi đem mớ cành khô cất lại. Lại cong khóe mắt cười nhìn anh, “Để thiếp hâm nóng chút thức ăn, hương vị cũng không tệ lắm. Chàng có muốn ở lại dùng chút cơm trưa không?”.
A Ly nói rõ, quả nhiên không phải gạt anh.
Cô lại bắt đầu im lặng không nói, cũng cẩn thận chăm sóc chiêu đãi anh.
Những lần chăm sóc thường xuyên này khiến Tư Mã Dục hổ thẹn. Bởi vì anh không chịu báo đáp cho cô phần cảm tình ngang ngửa, cũng không đòi hỏi ở cô sự yêu thích nhiều hơn. Mà cô chiếu đan tiền trả, làm mất đi phương hướng anh đã yêu cầu là gì.
Những hổ thẹn này khiến anh bắt đầu chuỗi ngày liên tục tặng đồ vào phòng A Ly.
Đôi khi A Ly vẫn cảm thấy nhưng không nói gì —- lẽ nào anh thật sự coi cô là quản gia sao? Trả tiền cho lao động của cô, đó là thù lao mà anh trả cho cô? Anh thật sự không cảm thấy kiểu quan hệ này đối với vợ chồng mà nói thì rất méo mó sao?
Đương nhiên đôi khi cũng cảm thấy bất an, thầm nghĩ anh sẽ không lại làm ra những chuyện có lỗi với cô đấy chứ?
Tất nhiên những lời đó cô không thể nói ra miệng, hỏi điều đó thật tổn thương người. Chỉ có thể nói, rốt cuộc Tư Mã Dục cũng đã thành công khiến cô ngày càng bất an.
Thu qua Đông đến.
A Ly đã giảm cân thành công nhờ làm lụng việc nhà vất vả, cuối cùng đã tự khiến cho chính mình trở thành người ốm yếu thiếu dinh dưỡng. Thời điểm có trận tuyết đầu tiên thì cô nhiễm lạnh, một ngày nọ đi từ điện Hiển Dương trở về, cứ thế gục ngã ở trên cầu.
Hoàng hậu khẩn trương như trúng phải cơn gì đó, toàn bộ người ở thái y viện dường như đều bị lôi đến Đông cung.
Kể phải kể cho hết, Trung y mặc dù không được bài bản tinh thông mấy, nhưng mà phụ khoa với việc điều trị thân thể vẫn có cách hay. Lão trung y có đôi râu mép như dê rừng đang bắt mạch, tất nhiên nhận ra là do A Ly giảm cân tới mức đổ bệnh. Tiện thể cũng tra ra được hàn chứng trên người của A Ly.
Tận tình báo cáo và khuyên nhủ A Ly, “Nói thế nào thì nói chứ, nữ nhân vẫn phải là đẩy đà múp máp mới đủ sức sinh đẻ. Đó mới là đại sự cả đời”.
A Ly bị chạm đến chỗ đau, bưng tim đập đất: Lời khuyên này cũng quá là biết cứu giúp người khác đó!
“Thần cho một phương thuốc, ăn trước mới được dùng. Chưa hết, còn phải chậm rãi điều dưỡng thân thể —- một ngày thiếu thì cần tới trăm ngày tẩm bổ, cũng không nên tự hành hạ chính mình”.
A Ly gật đầu, vẫn cứ hỏi: “Sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh dưỡng chứ?”.
Lão thái y đáp: “Điều dưỡng cẩn thận sẽ không sao. Nếu cứ tiếp tục hành xác như thế này, thì khó mà nói lắm”.
A Ly chỉ có thể cười khổ.
Cô vẫn chưa quên, đề thi đặt ra cho cô có điểm “Không thể sinh đẻ”. Hiện giờ bản thân Tư Mã Dục vẫn chỉ là một thiếu niên, hai người họ kết hôn sớm quá, nên chưa có ai nói tới. Nhưng sẽ có một ngày Tư Mã Dục trưởng thành, sẽ đăng cơ làm Vua, thời điểm đó làm người thừa kế áp lực sẽ như ngọn núi đè nặng, đồng thời hơn phân nữa trọng lượng cũng dời lên người A Ly. Nếu như bọn họ vẫn không có hài tử, sẽ dẫn đến quá trình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm cục diện chính trị bất ổn. Đến lúc đó, đến mười phần A Ly vẫn sẽ lấy đại cục làm trọng, vì anh mà xếp đặt phi tần. Bạ𝒏‎ có‎ biết‎ t𝑟a𝒏g‎ t𝑟u𝘺ệ𝒏‎ ﹎‎ 𝗧𝑟ù𝐦‎ 𝗧𝑟u𝘺ệ𝒏.𝚟𝒏‎ ﹎
Vậy thì quá tủi thân rồi.
Cho tới bây giờ A Ly chưa từng nghĩ tới việc sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ ở nghành y của thời đại này. Nhưng hiện giờ, bỗng nhiên cô có suy nghĩ “tận nhân sự, tuẫn thiên mệnh” —- có thể nói chính là tìm cách “ngựa chết cũng phải trị thành ngựa sống”.
Vẫn là câu nói kia, dù sao cũng phải nỗ lực còn hơn là hi vọng trong mơ hồ, không nỗ lực cũng tuyệt đối không có cơ hội chuyển biến tốt.
Đương nhiên, chuyện này vẫn là nên tìm một đại phu đáng tin cậy mới tốt.
Không thì sẽ khiến đám người có tâm đánh hơi được tiếng gió thổi, Đông cung này tất nhiên sẽ náo nhiệt cả lên cho coi.
Mà Hoàng hậu cũng từ miệng cung nhân mà biết được ngọn nguồn do A Ly ăn uống không điều độ, chỉ hận không thể lôi thằng con đến trước mặt để đánh đòn — con dâu cũng phải dạy bảo nữa, những lời vô vị bà cũng không muốn nghe. Đường đường là Thái tử phi, định dùng chiêu trò mỹ sắc để lấy lòng Thái tử sao?
Đương nhiên, Hoàng hậu không thể bộp chộp như thế. Làm gì có khả năng giáo huấn trước mặt mọi người cho được, Thái Tử Phi cũng đã bị bệnh cho tỉnh ra rồi. Bởi vậy khi Tư Mã Dục trở về, bà vững vàng ngồi uống trà.
Tư Mã Dục nghe nói A Ly ngất xỉu, cũng không biết mình làm cách nào đã về đây. Thẳng đến khi vào điện thấy Hoàng hậu sắc mặt thong dong ngồi uống trà, bụng dạ mới an ổn được phần nào, vào nhà mới không vấp phải cánh cửa.
Bước vào nhìn thấy A Ly ngồi trên giường, suối tóc đen kịt, sắc mặt hồng nhuận, thì thở ra hơi thở nhẹ nhõm.
A Ly nhìn thấy anh, cười vẫy vẫy tay. Tư Mã Dục bỗng nhiên có chút tức giận, bước nhanh đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống nói lời dạy dỗ: “Nàng sao vậy hả?”.
“Ơ….Vâng?”.
Tư Mã Dục dậm chân, “Sao có thể cắt xén thức ăn kiểu đó chứ?”.
“Thì… Chính là muốn gầy hơn một chút. Luôn luôn trong phòng đợi, các món thịt đều béo vậy mà”.
“Ta có nói ghét bỏ sao?”.
A Ly đầu đầy vạch đen:… Chàng thật sự có nói thế.
Tư Mã Dục rốt cục cũng trở về chỗ cũ, thực lòng muốn bóp cổ cô cho chết cái ngu dốt ấy đi. Nhưng bàn tay giơ lên, cũng vẫn là hung hăng vò đầu cô, “Nàng làm ta lo lắng quá. Thời điểm đó là lúc ta còn giận dỗi với nàng, thuận miệng nói ra, bản thân chưa từng coi là thật”.
A Ly:….
“Hơn nữa, người mập là bởi vì ăn sao? Đó là bởi vì nàng cứ trốn trong phòng không chịu hoạt động —- lần đi tuần sang năm ta sẽ mang nàng đi cùng, bảo đảm ra ngoài một chuyến trở về, sẽ không biết béo là gì”.
A Ly: Chàng thật đúng là không biết khách khí gì hết!
Nhưng Tư Mã Dục thực tình chỉ nói giỡn để phô trương thanh thế. Chính anh biết, khi nghe được tin A Ly ngất xỉu, ngực anh như bị đánh vào khoảng không. Thời điểm kia trong đầu anh là những mảnh đen kịt, giống như mọi thứ đều bị nó hút vào.
Lúc này, anh nhìn thấy vẻ tươi cười của A Ly, cảm giác mất trọng lượng và khí lực đó đã hoàn toàn bay biến.
Anh cười cười, đột nhiên cúi đầu ôm chặt A Ly vào lòng, trầm mặc không nói.
A Ly vươn tay ra ôm ngược lại anh, âm thanh của cô trước sau vẫn đầy ấm áp và bao dung, cô hỏi: “A Mang, chàng có suy nghĩ cẩn thận chưa đó?”.
Tư Mã Dục không trả lời.
Thực ra, từ rất lâu trong lòng anh đã có đáp án rõ ràng nhất. Thế nhưng tại thời khắc này, anh không thể nào đối mặt để trả lời. Hình như câu trả lời của anh đã bị khoảng không mất trọng lượng lúc trước hút đi và tiêu biến cả rồi.
Anh chỉ hỏi: “Nàng thực sự không lo sao?”.
“Không lo”. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, “A Mang, đừng tặng thiếp san hô hay tơ lụa gì đó nữa, thiếp không thích. Cũng đừng nên cảm thấy mắc nợ thiếp, loại cảm tình này, vốn dĩ phải là hai bên cùng tình nguyện. Không thể nói ai thiếu nợ ai. Chỉ cần chàng không yêu thích người nào khác, thiếp vẫn có thể chờ đợi. Chỉ cần không có người nào khác — A Mang, đây là giới hạn của thiếp. Chàng xem, thiếp đều đã nói rõ đầu đuôi cả rồi”.
Cô nghĩ: Cũng đã đến lúc chàng nên cho ta một thông tin chính xác đi chứ.
Cùng lúc đó, Tư Mã Dục trả lời rất kiên quyết, “Ta cam đoan sẽ không có người nào khác. Còn chuyện kia — hãy chờ ta suy nghĩ cẩn thận hơn nữa nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.