*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Trong bộ tiểu thuyết vườn trường này, hào quang của nữ chính cao ngất ngây, nếu như Lục Vãn chỉ là một nhân vật thúc đẩy cốt truyện thì Triệu Yên chính là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.
Nhưng cho dù đều là bia đỡ đạn thì cũng không cùng một lập trường.
Năm đó Lục Vãn bị lạc, người nhà họ Triệu lập tức đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái... Dùng để làm yên lòng cô ba đã mất con gái.
Cái hành động này quá khó chịu.
Triệu Yên là con nuôi của nhà họ Triệu.
Xem như là chị em họ trên danh nghĩa, ở trường học, Lục Văn khó tránh bị so sánh với Triệu Yên.
Nếu so với Triệu Yên đã được dày công bồi dưỡng từ bé thì hiển nhiên cô trở thành nền, Lục Vãn tự ti song vì Triệu Yên liên tục lôi kéo nên quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Mặt khác, có thể nói Triệu Yên thông minh hơn cô nhiều.
Lục Vãn căm thù nữ chính cướp người mình thích, mà Triệu Yên căm thù vì bị nữ chính cướp đi hào quang nữ thần tại trường.
Triệu Yên bắt đầu coi Lục Vãn như vũ khí, khiêu khích cô đi đối phó nữ chính.
Sau đó Lục Vãn sa sút, cô ta mới đích thân ra tay, tuy kha khá lần gặp phải trắc trở, rốt cuộc bị buộc ra nước ngoài nhưng so với việc cô phải nhảy lầu thì tốt hơn nhiều.
Lục Vãn vừa nhớ lại cốt truyện vừa vùi đầu ăn, chẳng có thời gian để ý tới cô ta.
Thái độ của cô hoàn toàn chọc giận Triệu Khuê, ông ta cau mày hỏi: "Thái độ của cô là sao? Trưởng bối tới mà cô lại ngồi ăn như vậy à."
Lục Vãn nhấp một ngụm trà, cuối cùng miệng cũng rảnh rỗi, bình tĩnh nói: "Ok vậy đứng ăn, còn tốt cho tiêu hóa."
Sau khi cô đứng lên thì lập tức đổi ý, ngồi xuống lại, chân thành nói với người đàn ông: "Không được, tôi đứng lên sẽ thấy gầu trên đầu ông... Ảnh hưởng tới việc ăn uống, thật đấy, nếu ông cao chút nữa thì tốt rồi."
Người nhà họ Triệu: "..."
Triệu Khuê giận bay màu: "Cô có ý gì hả? Đồ không được dạy dỗ. Cô tự nhìn mình đi, tóc cắt như thế, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nghe nói cô còn qua lại với một đám tóc trắng tóc đỏ, thật là không có chừng mực!"
Lục Vãn: "Nào, nguyên ngày nay tôi đói lắm, đợi tôi ăn xong rồi nói tiếp được không?"
Triệu Khuê tức không chịu nổi, nhưng bị bà Triệu đè xuống, kéo lại ông chồng đang muốn bùng nổ, bọn họ cũng không phải tới cãi nhau.
Bà ta giả vờ mỉm cười: "Thế con ăn trước đi, ba mẹ của con không có nhà, tụi mợ lo lắng, cố tình đến đón con qua ông ngoại."
Dù sao thì ăn cơm cũng chẳng tốn bao lâu, quá lắm là hai mươi phút thôi.
Nụ cười nơi khóe miệng Lục Vãn không nén được, nhìn gia đình này xem, vẫn khá thông minh.
Triệu Khuê chê cô, muốn để cô tự ti, tự nghi ngờ bản thân, còn hai mẹ con lại vờ vĩnh lôi kéo cô.
Đây là muốn cô đứng chung một phía với bọn họ rồi.
Tiếc là Lục Vãn không phải bia đỡ đạn trong truyện kia.
Bữa cơm này không chỉ có hai mươi phút.
Hai mươi phút trôi qua, Lục Vãn đang ngồi nhai ngấu nghiến.
Bốn mươi phút trôi qua, Lục Vãn điên cuồng ngồi hút ốc.
Một tiếng trôi qua, vẻ mặt ba người nhà họ Triệu tràn ngập không thể tin.
Lục Vãn không có yêu cầu gì quá lớn đối với đồ ăn, có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.
Song cô đã từng có một đoạn thời gian sợ đói, cho nên cô phải ăn no mới được.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô không thích đồ ăn ngon, mỗi khi ăn món mình thích, cô sẽ cố gắng nhớ kĩ mùi vị của nó bởi vì không biết lần tiếp theo cô có thể ăn là lúc nào.
Lục Vãn không nghĩ tới việc tranh chấp hay giành giật gì hết.
Cô không muốn phải đối phó với ai, cũng không có hứng thú chứng minh bản thân giỏi đến mức nào.
Cho tới bây giờ, cô không có tham vọng gì quá lớn, kế hoạch nhỏ là có thể hoàn thành việc học trong cuộc sống, còn kế hoạch lớn là năm sau sẽ thi đậu một trường danh tiếng.
Xa hơn nữa, cô vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng hình như có chút vấn đề, dù là bác cả hay A Bưu... Và ba người trước mặt này, đều cảm thấy cô là một người rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
Giàu nứt đá đổ vách thì thích sân si, còn kẻ nghèo hèn phải cẩn thận từng bước để dựa dẫm vào người có tiền...
Người trước sống vì thể diện, người sau chỉ vì sinh tồn.
Cuối cùng Triệu Khuê mất hết kiên nhẫn, không kiềm được nữa: "Sao cô còn ăn thế? Bây giờ có thể đi chưa, cái dáng vẻ này của cô giống con cháu nhà họ Triệu chỗ nào hả?!"
Lục Vãn đặt đũa xuống: "Tôi cũng không ăn cơm nhà ông."
Ba người ngồi xem cô ăn suốt một tiếng: "..."
Lục Vãn cầm khăn giấy lau miệng: "Tôi cũng chưa từng nói sẽ quay về với mấy người mà, tôi ở đây, không đi đâu hết."
"..."
Vẻ mặt vui vẻ của bà Triệu không thể duy trì được nữa, hơi cứng đờ: "Đây là thái độ nói chuyện của cô với trưởng bối? Chẳng lẽ ba mẹ cô không dạy cô sao?"
"Chắc chắn là tôi sẽ không có thái độ này với trưởng bối." Lục Vãn khẽ ngừng lại: "Tôi không có ba mẹ dạy dỗ, hẳn là mấy người không nên tính toán chuyện này với tôi, trong lòng mấy người không cảm thấy có lỗi sao?"
Ngày đó cô bị lạc, gốc rễ sâu xa là một âm mưu.
Quay về đoạn thời gian trước đó, nếu như mẹ cô không đi công tác thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu như bọn họ không nói rằng có cháu ngoại bên cạnh vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu, bệnh tình ông ta mới có thể tốt lên, ba cô cũng chẳng đồng ý.
Song bọn họ lại cố ý giấu hai đứa bé đi, nửa thật nửa giả đe dọa mẹ cô chấp nhận một vài điều kiện.
Lục Vãn bị đưa tới một công viên gần đó, ai ngờ người trông chừng cô lại không để ý...
Ngày hôm đó cô bị ôm đi.
"Xem ra là không thấy có lỗi rồi, nhưng hiện tại là mười một giờ, tôi ăn no lại muốn đi ngủ, cũng chẳng thể gọi bảo vệ tới đây, ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng rồi để họ biết mấy người bắt nạt một đứa trẻ không có ba mẹ ở nhà, nghe câu chuyện nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ."
Ai cũng là người máu mặt, dù là loại người bẩn thỉu thì những vị này cũng muốn sĩ diện tới cùng.
Nhà họ Triệu không thể vứt hết mặt mũi.
Nói xong thì Lục Vãn đứng lên, không để ý tới ba người nữa mà đi thẳng lên lầu.
Trở về phòng ngủ, tuy không quan tâm lời họ nói song cô vẫn sờ tóc một cái.
Nam không ra nam, nữ không ra nữ sao?
Đã ba tháng cô chưa cắt tóc kể từ khi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia, bộ ngắn lắm hả?
Lục Vãn nhìn vào gương, được rồi, đúng là khá giống con trai.
Không biết có cách nào bù vào không nhỉ, mua một bộ tóc giả?
Lục Vãn mở Taobao lên, nhưng mấy bộ tóc giả cô từng mua đều là một lời khó nói hết.
Loại đẹp đẹp, chất lượng tốt phải tốn mấy ngàn, cô luôn keo kiệt, không chi được nhiều tiền như thế.
Sinh nhật mười sáu tuổi của Lục Vãn, cô tự thưởng cho mình một bộ tóc giả và cây son.
Cô đã bỏ ra 60 tệ khổng lồ ở trên mạng để mua mái tóc dài giống Lưu Diệc Phi.
Trước khi nhận được chuyển phát nhanh, Lục Vãn lo lắng không thể đuổi kịp Lưu Diệc Phi, mà càng giống như thầy Lưu Hoan.*
*Lưu Hoan:
Không phải bảo thầy Lưu Hoan không tốt, hiển nhiên cũng rất phong độ, chẳng qua cô cảm thấy khí chất và bề ngoài của cô và thầy ấy không cùng một loại hình thôi.
Sau khi cô nhận hàng rồi mới biết mình lo lắng hơi quá.
Nó được làm bằng nylon, tóc giả vô cùng giả, lúc đội lên đầu như trùm cái túi rác, so với quảng cáo của người bán thì kém xa cả ngàn dặm.
Lục Vãn gửi hình mình mang tóc giả sang, chất vấn đối phương quảng cáo xạo sự.
Không đoán được ông chủ giả vờ ngớ ngẩn rồi trả lời: "Moa moa, sao cô lại gửi hình của Lưu Diệc Phi qua thế, đẹp xuất sắc."
Lục Vãn tức gần chết, nếu không phải qua Internet, cô đã nện lên cái đầu chó của đối phương để họ học cách làm người trung trực.
Cho nên ngoại trừ tóc giả, còn cách nào có thể làm tóc mau dài không nhỉ?
Tốt nhất là dùng ít tiền hoặc là khỏi xài tiền.
Lục Vãn tắt Taobao, lên mạng tìm kiếm thì thấy một phương thuốc dân gian.
Một bài đăng nói dùng bia và gừng trộn với dầu gội đầu, có thể đẩy nhanh quá trình mọc tóc.
Bỗng dưng Lục Vãn cảm thấy cái này khá ổn.
Tuy không biết có hiệu quả không nhưng ít ra là chi phí thấp!
Cô là một người có khả năng thực hành rất mạnh, nói là làm.
Lục Vãn tìm được mấy nguyên liệu cần thiết trong tủ lạnh, dưới ánh mắt khiếp sợ của dì Vương mà đem hết đống đồ vào nhà WC.
Cô dựa theo hướng dẫn, sau khi đổ hỗn hợp lên đầu thì xoa bóp mười phút, chuẩn bị xả nước.
Công tắc vòi rửa là màn hình cảm ứng, có bảng điều khiển cảm ứng để điều chỉnh nhiệt độ.
Lục Vãn không biết... Điều chỉnh nhiệt độ tới mức cao nhất, nước nóng vừa chảy xuống thì vội vàng rụt đầu trở lại.
Ra quân thất bại, tóc quá ít, chất lỏng thì nhiều, thế nên chúng bắt đầu nhỏ giọt.
Cô bị hỗn hợp lòng trắng trứng gà và gừng nhiễu vào mắt, còn chảy tới miệng, mùi vị hơi cay.
Lục Bất Du nhận được điện thoại, lo lắng Lục Vãn vừa mới trở lại, một mình không thể ứng phó được với đám người kia liền lập tức rời khỏi đoàn làm phim, chạy về nhà.
Khi anh đến nơi, mấy vị khách không mời mà tới đã đi mất.
Dì Vương nói cô chủ ở trong phòng, cô từ chối về nhà họ Triệu.
Lục Bất Du lên thằng lầu, phòng anh ở cạnh phòng Lục Vãn, cửa mở.
Anh gõ cửa, đợi mấy giây rồi bước vào.
Phòng tắm đang mở, bên trong có tiếng nước chảy, một người đang đứng trước bồn rửa mặt.
Lục Bất Du sững sờ hai giây mới hỏi: "Em đang lấy đầu cọ nồi hay vẫn là coi đầu như nồi mà dùng? Nhưng rải thêm chút tiêu rồi cắt nhỏ hành lá sẽ ngon hơn đấy."
"...?"
Lục Vãn nghe thấy tiếng gõ cửa thì tưởng là dì Vương, tại sao lại là giọng của đàn ông.
Cô quay đầu, nheo mắt nhìn người đang dựa vào khung cửa, sao quen quá ta.
"Anh... Bạn trai công cộng?"
Cô vừa nói xong lập tức nghe được mấy âm thanh "Rắc rắc".
Lục Bất Du nhìn hình, chậm rãi nói: "Khi gặp chuyện thì đừng hoảng sợ, đầu tiên phải lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình."
Lục Vãn: "...?"
Có vài người còn sống nhưng ngày giỗ của họ đã được định trước.
Đừng trách cô ra tay độc ác.
Hôm nay Lục Vãn phải trở thành kẻ địch của mười triệu cô gái!