Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Lục Vãn đứng ở hành lang đợi khoảng mười phút thì thấy bóng dáng của giáo viên đang dẫn một nữ sinh đi tới.
Nữ chính không mặc đồng phục nữ sinh nên vô cùng nổi bật.
Cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, dù giản dị nhưng cũng hết sức thanh lệ.
Không ít học sinh liên tục nhìn sang.
Lục Vãn biết rõ đây là nữ chính.
Chủ nhiệm lớp dừng chân, cười bảo: "Em là Lục Vãn đúng không, đi thôi, cô dẫn hai em vào."
"Dạ cô."
Thấy chủ nhiệm dẫn hai học sinh chuyển trường vào, trong thoáng chốc cả lớp im ru, sau đó càng trở nên ồn ào hơn.
Nam sinh dời tầm mắt về phía Lâm Niệm Niệm, nữ sinh thì nhìn Lục Vãn.
"Học sinh mới chuyển tới là một người đẹp kìa."
"Là cực kỳ xinh luôn."
"Đậu mé, đẹp trai vậy! Tớ được lắm nè cậu ơi!"
"Cậu lại được nữa hả?"
"Mọi người im lặng." Chủ nhiệm dùng ngón tay gõ xuống bệ giảng, quay đầu nói với bọn họ: "Hai em tự giới thiệu bản thân đi."
Lục Vãn gật đầu, cô bước lên bục.
"Chào mọi người, tôi là Lục Vãn, là một... Nữ sinh."
Trong phòng học đều ngu người.
Đám nam sinh cực kỳ vô cảm với trai đẹp lại càng bối rối hơn.
Cái gì? Thế nên một nữ sinh còn đẹp trai hơn bọn họ sao?
Sau khi các nữ sinh bất ngờ thì cảm thấy dù là nữ sinh cũng không hẳn là không được!
"Lục Vãn, em cao nên tạm thời ngồi ở bàn cuối tổ ba đi." Chủ nhiệm chỉ vào một chỗ trống.
Lục Vãn ôm cặp, vừa đi tới chỗ trống ngồi xuống, bạn cùng bàn của cô đã lập tức sáp lại: "Nãy bà đứng trong hành lang, tui vẫn luôn me bà á, nếu bà là nam thì mùa xuân của tui đã đến rồi."
Lục Vãn: "..."
Bạn cùng bàn có một gương mặt lai, cậu chìa tay ra: "Chào bà, tui là Haley, tên tiếng trung là Trương Cáp Lợi, giới tính của tui là nam, sở thích là nam."
Cha của Cáp Lợi là người đại điện của tập đoàn tại Trung Quốc, từ nhỏ cậu đã lớn lên ở trong nước, tiếng Trung còn lưu loát hơn tiếng Anh, xu hướng tính dục khác với những người xung quanh.
Lục Vãn: "..."
Trương Cáp Lợi: "Bà đẹp trai ghê, dáng người cũng cao nữa, nếu không phải tui kiên định mà cong thì cũng bị bà bẻ thẳng lại rồi."
"..."
Không còn gì để nói.
...
Lâm Niệm Niệm do dự mười mấy giây, bước chậm lên bục giảng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Xin chào các bạn, tớ là Lâm Niệm Niệm, hy vọng sau này có thể hòa thuận và vui vẻ với mọi người."
Trên bục giảng, da dẻ nữ sinh trắng trẻo, chiếc váy trắng làm lộ ra vóc người vô cùng nhỏ nhắn, trong mắt hệt như chứa nước, trông như một giây sau liền rơi xuống ngay, bộ dạng có chút bướng bỉnh.
Trong thoáng chốc sẽ khiến người khác muốn bảo vệ cô ta.
Chủ nhiệm nhìn Lâm Niệm Niệm, cũng dịu dàng cười nói: "Lâm Niệm Niệm, em ngồi ở chỗ trống hàng thứ tư đi, em ngồi cùng bàn với lớp trưởng, có gì không hiểu thì hỏi em ấy."
Lớp trưởng nhìn nữ sinh đó từ khi cô ta bước vào cửa.
Cho đến khi đối phương ngồi vào bên cạnh mình, cậu ta mới lấy lại tinh thần, nam sinh nhẹ giọng bảo: "Nếu cậu có gì khó khăn, có thể nói với tớ."
Lâm Niệm Niệm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, chẳng hiểu sao trái tim của nam sinh lỡ nhịp.
Trong đầu thầm nghĩ, cậu ấy thật đáng yêu.
Lục Vãn đã cạn lời.
Quả nhiên Lâm Niệm Niệm là nữ chính, dù xuất thân nghèo khó thì da vẫn cực kỳ trắng, vừa rồi viết tên trên bục giảng, đôi tay kia vô cùng đẹp đẽ.
Vì viết chữ nên trên tay cô nổi lên vết chai, còn các loại vết thương lớn nhỏ do đi làm thêm nữa.
Khớp tay khớp xương không xấu nhưng chắc chắn không giống sự mềm mại khi nắm lấy tay một cô gái.
Bên cạnh Lâm Niệm Niệm là lớp trưởng lớp 4.
Trong cốt truyện của tiểu thuyết, chàng lớp trưởng có thành tích tốt này thầm mến nữ chính, giúp cô ta học tập, quan tâm cô ta một cách lặng lẽ.
Nhưng mặt mũi cậu ta như vậy thì ngay cả lớp xe dự phòng cũng không được tính, chỉ là một trong những người thích nữ chính mà thôi.
Lục Vãn nhìn bạn cùng bàn của mình, nếu nói trong lòng không có chênh lệch thì chính cô cũng chẳng tin.
Vừa khéo Trương Cáp Lợi cũng quay sang, cậu mỉm cười bảo: "Anh Vãn, tui có thể lấy hình của bà khoe với chị em của tui rằng bà là bạn trai mới của tui hong? Chắc chắn tụi nó cực kỳ hâm mộ luôn!"
Khuôn mặt Lục Vãn tràn đầy lạnh lùng: "Đương nhiên là không."
Cáp Lợi: "Bà thiệt là vô tình, nhưng mà bà như vậy thì càng đẹp trai hơn á."
Lục Vãn: "..."
Cô có thể xin đổi bạn cùng bàn không?
...
"Hai người bọn họ là học sinh trong kế hoạch hỗ trợ từ thiện của nhà trường à?"
Triệu Yên vừa muốn giải thích thì lập tức thay đổi suy nghĩ, cô ta sửa lại: "Gần giống vậy."
Độ nổi tiếng của cô ta ở trường rất cao, còn vì một nguyên nhân khác, chính là bởi mọi người đều biết thần tượng đỉnh lưu Lục Bất Du là anh họ của cô ta.
Do thế nên thái độ của nữ sinh trong trường đối với Triệu Yên cực kỳ tốt.
Triệu Yên trở thành chủ tịch câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường, đồng thời cũng là phó chủ tịch hội sinh viên cũng là vì lý do này.
Hiện tại cô ta không muốn hào quang của mình bị Lục Vãn cướp đi.
Chưa nói tới tính tình của Lục Bất Du vô cùng kém, đối xử với người khác lại lạnh nhạt, cho dù cô ta lấy lòng ra sao vẫn chẳng có tác dụng gì.
Có lẽ Lục Bất Du cũng không xem trọng đứa em gái mười mấy năm chưa từng gặp này đâu, nếu không phải vậy thì đáng lẽ anh ta phải bỏ việc để đi đón Lục Vãn.
Nhưng cũng chẳng có.
Coi như Lục Vãn chủ động nói ra, cô ta cũng có cách đáp trả.
"Nhưng cậu ấy thật sự đẹp trai, chắc là nữ sinh lớp khác cũng sẽ nghĩ là nam sinh." Người bên cạnh còn cười nói.
Triệu Yên thầm nghĩ ra một ý, đắn đo mở miệng: "Vậy không bằng chúng ta tuyên bố với bên ngoài rằng cô ta là nữ sinh đi. Đợi mọi người phát hiện không đúng, thế chẳng phải chơi rất vui à."
"Hình như rất thú vị đó, vậy cũng được."
Triệu Yên cứ luôn ám chỉ quan hệ giữa cô ta và Lục Bất Du cực kỳ tốt, nói không chừng sau này có thể mời đối phương tới trường, vậy nên nữ sinh kia hết sức mong đợi.
Trên cơ bản, Triệu Yên không yêu cầu thứ gì quá đáng thì nữ sinh kia đều đồng ý.
Khỏi bàn tới nam sinh, Triệu Yên là nữ thần ở trường.
Vả lại trò đùa này cũng chẳng là gì với mọi người mà.
...
Giờ nghỉ trưa, Haley dẫn Lục Vãn tới nhà ăn.
Lục Vãn vừa ra khỏi phòng học đã bị người khác gọi lại.
Lâm Niệm Niệm bước nhanh tới, cười nói: "Chúng ta đều là học sinh chuyển trường, tớ không quen với chỗ này lắm, vì vậy tớ muốn đi cùng cậu."
Hiển nhiên cô ta cho rằng mình và Lục Vãn đều là nhận tài trợ mà vào học.
Hơn nữa bộ dáng của đối phương không có lực công kích với nữ sinh, trông cô còn thân thiện nữa.
Lục Vãn: "... Phòng ăn là cái tòa bên phải kia kìa, xin lỗi, tôi đã hẹn với Cáp Lợi rồi."
Nói xong, cô cũng đi nhanh về phía trước, bỏ lại người ở sau lưng.
Cáp Lợi chạy tới, hơi bất ngờ hỏi: "Thật ra thì nhiều người cũng không sao, vậy nên bà... Không thích cậu ta à?"
Lục Vãn: "Đâu có."
Nhưng nếu biết cốt truyện rồi thì hiển nhiên Lục Vãn muốn cố gắng cách xa cô ta ra một chút.
Trong truyện, cô và Lâm Niệm Niệm chuyển trường cùng một ngày.
Cô không được bàn bè thích, còn Lâm Niệm Niệm được các quý công tử theo đuổi, độ nổi tiếng rất cao.
Ừ, trong truyện, Lục Vãn bị cô lập, nguyên nhân là do chức vụ "Vợ chưa cưới của nam chính".
Mọi người cảm thấy dựa vào cái gì chứ, một đứa tới từ một nơi nho nhỏ cũng xứng sao?
Thế nên cô là bia đỡ đạn chịu trách nhiệm gom lửa, còn Lâm Niệm Niệm có thể dây dưa máu chó với mấy vị hotboy.
Bây giờ nghĩ lại, Lục Vãn trong sách mà cảm thấy cân bằng và không ganh tị mới là lạ á.
So với bia đỡ dạn như cô, mọi người tỏ vẻ không phải là không thể tiếp nhận... Lâm Niệm Niệm.
Lâm Niệm Niệm có hào quang của vai chính, hiển nhiên có thể gặp dữ hóa lành, nhưng người bên cạnh cô ta... Đúng là đều rất xui xẻo.
Vì vậy Lục Vãn muốn trốn.
Thôi biến dùm, cô không cần chồng chưa cưới gì gì đó, trong lòng cô chỉ có học mà thôi!
Phòng ăn là một tòa nhà độc lập, bảy tầng, còn có thang máy.
Hai người đi vào, Lục Vãn đang ngắm nghía...
Bỗng dưng mấy nữ sinh lao ra, vừa kéo đứng trước mặt cô.
"Aaa, Khương Bác Dương đẹp trai quá luôn."
"Cực đẹp, nghe đồn nhà cậu ấy vô cùng giàu."
"Trời má, cậu ấy thật sự lạnh lùng."
Âm thanh của mấy nữ sinh bén nhọn, đánh thẳng vào lỗ tai.
Đầu óc Lục Vãn mơ hồ: "Khương Bác Dương?"
À, là hotboy nam chính cực kỳ đẹp trai, điên cuồng và mạnh mẽ "Ba phần châm biếm, hai phần ngang ngược, hai phần đẹp trai và hai phân cao ngạo" đó sao?
Lục Vãn vừa chuyển trường đến nên hiển nhiên Cáp Lợi cho rằng đối phương không biết, giải thích: "Khương Bác Dương là hotboy, nghe bảo vô cùng hung ác, thường xuyên đánh nhau với người khác, nhưng cái dáng vẻ chạy mô tô kia đã vượt qua cái ngưỡng đẹp trai rồi."
Lục Vãn: "..."
Trong tiểu thuyết, mỗi lần người này ra sân là chắc chắn sẽ có một đám người reo hò.
Nhìn mấy nữ sinh trước mặt... Y hệt trong truyện.
Cáp Lợi: "Đáng tiếc cậu ta là trai thẳng, tui còn cực kỳ thích cậu ta."
"..."
Cô cạn lời, xoay người đi về phía trước.
Cáp Lợi bước theo: "Sao bà đi rồi, bà cũng bình tĩnh quá đó, bà chưa từng có ý nghĩ ấy ấy sao?"
"Có, tôi đang nghĩ là thức ăn ở trường hơi bị nhiều, mỗi ngày tôi lại đổi một món, ăn một học kỳ cũng chưa xong."
"Hả?" Cáp Lợi hơi sững sờ, sau đó tiếp tục hỏi: "Bà không nghĩ gì khác hả?"
"Tôi nên ăn cơm nhanh nhanh chút để về lớp học bài." Khuôn mặt Lục Vãn tràn đầy lạnh nhạt.
Tuy sách giáo khoa khác nhau nhưng trên cơ bản thì kiến thức của cấp 3 đều giống nhau, trước kỳ nghỉ sẽ kiểm tra, còn một tháng nữa sẽ tới kỳ thi tháng.
Trường học không ít người giỏi, học sinh ở đây không giàu thì sang, song cũng khá cố gắng.
Cô càng không thể lơ là.
Cáp Lợi kéo tay Lục Vãn lại, cao giọng nói: "Lục Vãn, bà bình tĩnh quá vậy, thiệt là một đứa bé gương mẫu! Nếu bà là trai thì chắc chắc sẽ là trai nằm trên, thật sự rất đáng tiếc luôn."
Cậu đau lòng ôm đầu, vì đối phương, đương nhiên càng là vì chính mình.
Lục Vãn: "..."
Ha, cảm ơn sự khen ngợi của cậu, nhưng đã là chị em tốt thì không cần khen đâu.
Âm thanh của Cáp Lợi rất lớn, ngay cả Khương Bác Dương đang đi tới cũng nghe.
Nhưng cậu ta không nghe rõ, chỉ nghe thấy hai chữ "Lục Vãn".
Cậu ta nhìn về phía người đã đi xa, nhíu mày một cái.
Sáng nay ra cửa thì mẹ cậu ta đã dặn dò phải chăm sóc một nữ sinh vừa chuyển trường tên "Lục Vãn".
Nói rằng đấy là cháu gái của ngài Lục, rất được xem trọng.
Khương Bác Dương vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, cậu ta cảm thấy mấy nữ sinh kia là thứ phiền nhất.
Nghĩ rằng để nhà của cậu ta dặn dò thì có thể đạt được cách đối đãi khác sao?
May là người kia không dán lên người cậu ta, nếu không thì Khương Bác Dương sẽ không thể cam đoan thái độ của mình được.
...
Buổi chiều tan học, Lục Vãn bước nhanh ra cổng trường.
Cáp Lợi xông tới: "Anh Vãn, tối nay đi bar không? Chúc mừng bà chuyển trường."
Từ trước đến nay cậu là một người rạch ròi nước sông không phạm nước giếng, tuy Lục Vãn ít nói nhưng cậu đã nghiêm túc coi đối phương là bạn tốt.
Lục Vãn: "... Cậu tới kiểu quán bar đó, tôi không thích hợp với nó đâu."
Vả lại có phải phóng túng quá không?
Cáp Lợi: "Không không không, tụi mình đi tới cái loại quán bar mà trai gái đều có thể chơi mà, có nhiều anh đẹp trai và chị đẹp gái á."
"Rất nhiều anh đẹp trai và chị đẹp gái à?"
Cáp Lợi: "Mặc dù anh đẹp trai sẽ không bắt chuyện với bà nhưng tui bảo đảm là sẽ rất nhiều chị đẹp gái giành đốt thuốc lá cho bà."
Bây giờ cậu đã biết rằng bạn cùng bàn của mình là một gái thẳng sắt thép.
Lục Vãn: "Không đi, tôi phải về nhà."
Lục Vãn tách ra với Cáp Lợi, tiếp tục đi về phía trước.
Một nữ sinh ôm hộp giấy đi qua, trọng tâm không vững nên nghiêng sang bên phải, mắt thấy người sắp ngã thì cô thuận tay đỡ lấy.
"Cảm ơn cậu." Nữ sinh ôm lại hộp giấy cho đàng hoàng, vừa mới dứt lời thì giật mình: "Sao lại là cậu?"
Lục Vãn nghe ý của đối phương là người quen, lúc này mới nhìn qua.
Nữ sinh chớp mắt, nhắc nhở: "Hôm qua ở tàu điện ngầm."
Lục Vãn: "Tôi nhớ rồi."
"Thật khéo, cậu lại giúp tớ lần nữa, nhưng sao trước đây tớ không thấy cậu ở trường nhỉ? Tớ học 11/1, Tô Nhiêu." Nữ sinh cười bảo.
"Hôm nay tôi vừa chuyển đến, 11/4, Lục Vãn."
Tô Nhiêu đánh giá người trước mặt, suy nghĩ một chút và nói: "Thứ tớ đang ôm là đồ cần dùng của cuộc thi hùng biện ngày mai, đúng rồi, 5 giờ chiều thứ sáu tớ sẽ thi hùng biện ở hội trường, cậu có thể tới xem."
"Được, tôi sẽ đến."
Lục Vãn ra cổng, ngoài cổng trường đều là các loại xe sang, còn khoa trương hơn triển lãm xe.
Cô ngồi vào xe của nhà họ Lục tới đón.
Ba Lục ngồi ở phía trước cười hỏi: "Thư Thư, ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào? Đã quen chưa?"
"Cực kỳ tốt. Lượng thông tin có hơi lớn."
Ba Lục hơi ngẩn người, lượng thông tin lớn? Đây là học tập vất vả ư?
Từ nhỏ, ba Lục đã là học sinh chuyên 13 môn, trong thoáng chốc ông tràn đầy thương yêu.
Trước kia Thư Thư ở thị trấn, không theo kịp cũng bình thường thôi.
Dù như thế nào đi chăng nữa! Dù là không học giỏi, đếm ngược từ dưới lên thì cũng là con gái giỏi nhất của ông!
"Thư Thư, con đừng lo lắng, thành tích không quan trọng chút nào đâu! Nó không thể hiện được cái gì hết!" Ba Lục nói như đinh đóng cột.
Lục Vãn: "... Không đâu, con cảm thấy rất quan trọng."
Ba Lục: "Không quan trọng!"