Lâm Kiến Lộc nói nhà hắn có hơi xa, phải gọi điện thoại cho tài xế, vì thế hai người bèn đi dạo trong phố buôn bán.
Bọn họ cơm nước xong đã hơn mười một giờ, giờ này hơn nửa cửa hàng trong phố buôn bán đã đóng cửa, hoàn toàn không còn cảnh phồn hoa náo nhiệt như ban ngày, ngược lại dưới đèn đường chiếu rọi có chút thê lương.
Thế nhưng cũng may trên đường cái không nhiều người, hai người đi trên vỉa hè, coi như là tiêu thực.
Còn chưa đi hết một phố, tài xế Lâm Kiến Lộc gọi đã tới nơi, cũng tìm thấy bọn họ, dừng xe ngay trước mặt.
Người này Diêm Hàn có chút ấn tượng, lần trước bọn họ gặp chuyện lúc tảo mộ trên núi cũng là người này đến đón, trông rất giống tài xế riêng của Lâm Kiến Lộc.
Sau đó xe chạy một đường đến ngoại thành, càng chạy càng xa, ban đầu Diêm Hàn còn nghĩ nhà anh Đại Lâm ở đâu, sao lại xa như vậy.
Chờ tới khi đến nơi rồi cậu liền hiểu.
Cuối cùng khi xe vào sân, một đường đi qua khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, phải đi qua chừng bảy tám cái cổng mới tới cửa, nhìn từ bên ngoài nhà Lâm Kiến Lộc như một tòa lâu đài vậy.
Chờ ra khỏi bãi đỗ xe đi vào thang máy, lên tới sảnh lớn lầu một, Diêm Hàn không khỏi cảm khái, đm lâu đài chứ còn gì nữa!
Đại ca có bao giờ mơ mộng hão huyền như thế đâu, ước mơ lớn gan nhất cũng chỉ là một ngày nào đó có thể mua cho mình một căn biệt thự mà thôi.
Bây giờ thình lình được ở lâu đài, thật ra đại ca có hơi... Thật ra cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Dù sao cậu cũng chỉ ở nhờ một đêm, cũng đâu phải nhà cậu.
Mà giờ đã quá muộn, Lâm Kiến Lộc cũng không dẫn cậu tham quan nơi này, trực tiếp xếp cho cậu một phòng cho khách đã được quét tước sạch sẽ thơm tho.
"Đêm nay cậu nghỉ chỗ này đi. Phòng này có nhà tắm riêng, vài đồ dùng cần thiết để tắm rửa cũng có sẵn... Tuy rằng cậu cũng không dùng được. Cần gì cứ lên lầu ba tìm tôi, phòng tôi là cái trong cùng bên phải cầu thang."
"À... Được chứ." Diêm Hàn ngơ ngác gật đầu, tầm mắt còn đang nhìn xung quanh căn phòng cho khách được trang trí như phòng tổng thống, nhịn không được hỏi "Ừ thì... Ngôi nhà lớn như vậy chỉ có mỗi cậu ở thôi sao?"
"Trước mắt là thế. Anh tôi thỉnh thoảng sẽ về nghỉ."
"Anh cậu."
"Ừ, anh ấy làm kinh doanh, rất ít về nhà."
"À..."
Diêm Hàn chớp chớp mắt, thật ra còn muốn hỏi Lâm Kiến Lộc là cha mẹ với người thân khác của hắn đâu, ở lớp thường xuyên nghe bọn Ôn Giác Vinh thảo luận nhà này làm nghề gì, cha mẹ nhà kia làm nghề gì, dù sao mọi người đều ở chung một tập thể phong bế, ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm, cái gì cũng nói, ngay cả từng chuyện trong nhà Diêm Hàn bọn họ cũng biết tất.
Nhưng hình như Lâm Kiến Lộc xưa nay chưa từng bị bọn họ thảo luận, cũng chưa từng tham gia thảo luận.
Mọi người chỉ biết anh Đại Lâm có tiền, trong nhà cũng có quan hệ, là gia thế hiển hách chính cống.
Còn lại, Lâm Kiến Lộc không nói, cũng không ai dám hỏi.
Nhưng không nói cũng phải có lý do không nói, tuy rằng Diêm Hàn cũng thích tám, nhưng không phải người không có ánh mắt.
Cậu tỏ vẻ đã biết, cũng trịnh trọng xoay người, lần nữa bày tỏ lòng biết ơn với anh Đại Lâm, nói "Vậy anh Đại Lâm ngủ ngon, ngày mai gặp!"
"Ừ, ngủ ngon."
Lâm Kiến Lộc nói rồi ra khỏi phòng, nhưng không ngờ lúc đóng cửa đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi cậu "Sáng mai cậu muốn ăn cái gì?"
"... Tùy tiện đi, gì cũng được."
Đại ca không kén ăn, bình thường Lâm Kiến Lộc cho cậu ăn cái gì là cậu ăn cái đó.
Thế nhưng nên sao thì sao, mặc dù mình không kén ăn, nhưng mỗi lần đến phiên cậu mua bữa sáng đều khó tránh khỏi suy xét xem sở thích với dinh dưỡng của anh Đại Lâm, cho nên Diêm Hàn cũng hiểu cảm giác nhọc lòng này.
"Không cần cố ý chuẩn bị gì đâu." Diêm Hàn lại thêm một câu.
"Được."
Lâm Kiến Lộc yên lặng gật đầu tỏ vẻ đã biết, đôi con ngươi đen như mực chắc như núi, nhìn cậu mỉm cười nói "Ngủ ngon, ngày mai gặp."
Nói xong, liền đóng cửa phòng lại.
Trong phòng bây giờ chỉ còn một mình cậu, Diêm Hàn lại lần nữa xem kỹ căn phòng này.
Chỉnh thể căn phòng theo phong cách châu Âu xa hoa phức tạp, không cần biết là thảm, là tường hay là tranh sơn dầu đồ trang trí, không có cái nào không tiết lộ một giữ: Giàu.
Toàn bộ căn phòng khoảng chừng hơn 50 mét vuông, đối diện cửa là một phòng khách nhỏ, bên trong đầy đủ sô pha bàn trà TV, trong cùng mới là phòng ngủ, một chiếc giường kiểu Âu phục cổ nằm chính giữa, còn có tủ quần áo với gương to.
Bên trong nữa chính là phòng tắm, đồ dùng tẩy rửa đều bày trên bồn rửa tay, ngoài ra còn chuẩn bị khăn tắm, khăn lông, toàn bộ đều không phải hàng dùng một lần, nhìn qua y hệt nhà có chủ, thậm chí đồ dùng để tắm rửa còn chưa tháo bao bì, là mới tinh...
Thì ra phòng cho khách của nhà giàu là thế này sao?
Sau khi dạo một vòng Diêm Hàn lại đi đến cạnh cửa sổ, kéo bức màn nặng nề phục cổ nhìn ra bên ngoài... Được quá ta, bên ngoài là vườn hoa mênh mông không thấy giới hạn, còn có đèn đêm, mặc dù buổi tối cũng có thể thấy từng mảng đỏ xanh, bừng bừng sức sống, muôn màu muôn vẻ...
Kéo rèm lại, Diêm Hàn mặt không biểu tình vào phòng hóa trang rửa mặt.
Không thể nhìn nữa, nhìn nữa cậu thù nhà giàu mất.
Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không thể không nói —— Xin lỗi, là bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu.
May mà anh Đại Lâm là người khiêm tốn, không phải loại hở tí là khoe giàu, nếu không chắc phải làm người xung quanh ghen tỵ chết luôn!
Ở trong phòng hóa trang tắm rửa xong xuôi, vừa thấy trong phòng tắm này có một cái bồn tắm mát xa xa hoa, đại khoa dứt khoát làm chăm sóc da toàn thân mỗi tháng một lần của kế hoạch làm đẹp.
Mặt nạ dưỡng mông tháng trước đã làm tốt rồi, chăm sóc da toàn thân cậu phải thanh lý một đợt hồi cuối tháng, bởi vì thủ pháp mới lạ cùng với thiết bị phần cứng chưa chuẩn bị tốt, cho nên sau khi qua tổng kết xem xét, hệ thống chỉ cho cậu 25 điểm cột "Mỹ".
Mà thiết bị phần cứng trong đó chính là nhiệm vụ chăm sóc da toàn thân, theo ý tưởng của hệ thống, là phải dùng sản phẩm bên hệ thống cung cấp, sau đó tìm nhân viên chuyên nghiệp xoa tinh dầu lên cơ thể cậu.
Thế nhưng vừa nghe đến đây Diêm Hàn đã bùng nổ —— Một tên không thể bại lộ thân phận nữ trang đại lão như cậu biết đi đâu tìm nhân viên chuyên nghiệp, cởi quần không phải hù chết người ta à?
Mà nói dùng nhiều tiền thu mua cũng không đáng tin, nhỡ người kia tiết lộ bí mật của mình thì làm sao?
Loại chuyện sa đà vì nhiệm vụ mà bại lộ thân phận Diêm Hàn sẽ không làm, lúc ấy cậu nói với Tiểu Ngũ, hoặc là chuyện này có lật xe cũng không phải lỗi của cậu, hoặc là đổi nhiệm vụ ngay, nếu không thì trực tiếp giết cậu luôn đi.
Lúc có lý đại ca luôn rất tự tin, thái độ của cậu kiên quyết đến mức hệ thống không thể không suy xét lại nhiệm vụ này, cuối cùng phải đổi thành ngâm sữa bò + tự mát xa.
Nhưng mà quá trình này như đắp mặt nạ vậy, vì phòng ngừa người dùng lợi dụng bug thời gian, cho nên không cho phép làm trong phòng hóa trang, nhưng ký túc xá của bọn họ lại không có bồn tắm...
Chăm sóc da cũng không thể tìm cái bồn tắm nào dùng tạm được, lần đó Diêm Hàn cũng chỉ có thể không ngừng tưới sữa bò lên người mình, nghe nói lãng phí rất nhiều, cho nên điểm tổng kết tháng trước mới không hoàn mỹ như vậy.
Tháng này cậu vốn còn định tìm chỗ có bồn tắm, không ngờ vào phải nhà Lâm Kiến Lộc...
Thế cậu còn khách sáo làm gì.
Ruồi bọ có nhỏ cũng là thịt, thêm được một điểm cứ mời thêm.
Huống chi tháng trước đã cộng 25 điểm, tính thêm điểm của nữ hoàng thời trang, hạng "Mỹ" này của cậu đã thành công đột phá 60 điểm.
Nếu tháng này biểu hiện tốt, kế hoạch làm đẹp lại thêm hai ba mươi điểm, tháng sau cậu đã có thể mở rương rồi!
Cuộc sống không chỉ tốt đẹp hơn từng ngày, mục tiêu cũng phải càng lúc càng rõ ràng hơn, đại ca ngay ca đắp mặt nạ với chăm sóc da cũng làm rất nhiệt tình.
Hôm nay đắp mặt nạ quầng thâm mắt, dạo này cậu ngủ quá ít, kế hoạch làm đẹp tháng này phát thêm cho một một vài nhiệm vụ đắp mặt nạ mắt, khỏi phải nói, có hiệu quả lắm đấy, nếu không cậu đã thành con gấu trúc rồi.
Vừa đắp mặt nạ vừa ngâm sữa bò trong bồn tắm, rồi sau đó cậu lại nghe theo chỉ thị của hệ thống, thoa tinh dầu lên toàn thân, cuối cùng tắm rửa sạch sẽ, bôi kem dưỡng lên toàn thân...
Giờ mới xong việc.
Vì có thể có thêm điểm, lúc này làm chăm sóc da toàn thân đại ca chẳng dám qua loa chút nào, đặc biệt là lúc thoa tinh dầu, nếu mà xuất hết lực ra được chắc cậu không chỉ dùng ba phần lực thôi đâu, thoa một hồi không chỉ đổ đầy mồ hôi, mà da trên người với da tay cậu suýt thì tróc ra luôn!
Lăn lộn hai tiếng, tiêu hóa xong xiên nướng vừa ăn, vì đảm bảo ngày mai có thể dậy sớm, Diêm Hàn tròng cái áo tắm dài lên người rồi leo lên giường, chưa kịp nghĩ giường nhà anh Đại Lâm thật lớn thật mềm thật thoải mái, thì đã mơ mộng đẹp rồi.
Gần đây cậu cực mệt, giấc này ngủ như chết, may mắn rèm cửa không kéo kín, sáng sớm bị nắng chiếu vào mặt cho tỉnh, Diêm Hàn còn mơ màng, đã nghe thấy vài tiếng gõ cửa.
"... Tới đây!"
Nhảy khỏi giường, Diêm Hàn gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, một tay mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, một người bốn năm chục tuổi trông giống bảo mẫu, mang tạp dề đang đứng đó, thấy Diêm Hàn mở cửa ra còn bị dọa cho nhảy dựng, vội khom lưng nói "Ngại quá, quầy rầy cậu ngủ, xin hỏi cậu..."
"Ôi chao! Chị Điền! Sáng nay thiếu gia nói phòng cho khách có người ở!"
Cùng với giọng nói đó là một bảo mẫu khác vội chạy tới, dì vội kéo vị kia ra một chút, cũng nói với Diêm Hàn "Thưa cậu, xin lỗi ạ, chị Điền hôm qua xin nghỉ hôm nay mới về, chị ấy không biết cậu..."
Dì Điền cũng vội xin lỗi "Ngại quá, thật là ngại quá, tôi đến quét phòng còn nghĩ sao phòng lại khóa, xem đầu óc tôi này..."
Thì ra là hiểu lầm, Diêm Hàn vò cái đầu ổ gà, nói "Không có gì, không cần để ý ạ."
Chờ đến khi đóng cửa phòng lại, đi chân trần vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua gương to đại ca đột nhiên phản ứng —— Từ từ, vừa rồi họ kêu mình là gì?!
Đột nhiên xoay người nhìn mình trong gương... Ừ, cậu mang áo tắm dài màu trắng, áo tắm này chẳng phân biệt nam nữ, kiểu dáng cũng quy củ, dù cậu có ngủ một đêm, dây lưng vẫn cột chặt, hơn nữa lúc cậu mở cửa còn theo bản năng kéo vạt áo lại, cho nên có thể nói tạo hình vô cùng hoàn mỹ, trừ cổ ra thì không có chỗ nào lộ da lộ thịt cả.
Nhưng cũng vì thế... Diêm Hàn cúi đầu, nhìn phần đất bằng phẳng trước ngực...
Bằng, phẳng, mà còn gầy, cậu căn bản không có ngực!
Không biết bị dì bảo mẫu nhà Lâm Kiến Lộc phát hiện giới tính thật có tính là nhiệm vụ thất bại không nhỉ?!
Bên ngoài biệt thự, trên mặt cỏ mênh mông vô bờ, sáng sớm tinh mơ anh Đại Lâm cưỡi mô tô dắt chó đi dạo, chuông điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Nhìn đồng hồ vận động trên cổ tay hiện lên thông báo, hắn lấy tai nghe Bluetooth treo một bên nhét vào tai "Sao dậy sớm vậy?"
"Á á á anh Đại Lâm!" Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói thật to, tràn trề sức sống "Help! Cứu mạng với! ——"