21:00 ngày 22 tháng 4 năm 06, căn cứ học thực hành nông nghiệp Tân sơn thành phố B, trong một phòng ngủ của nam sinh lớp năm.
“9 giờ đã tắt đèn, có để người sống không vậy?” Đổng Hiệp oán giận.
Giang Vãn nằm trên giường, trên trần nhà có vầng sáng màu trắng, không thể phân rõ là đèn đường hay ánh trăng rọi vào.
Học nông nghiệp được ba ngày, Diêm vương đã hoàn toàn quy định rằng mọi người phải tự coi mình như nông dân nơi này, không được đọc sách, chơi game, đánh bài các thứ, vì thế một đám thiếu niên thừa hormone đành phải ngày ngày cuốc đất, tán gẫu giống như mọi người.
“Tao nói này, bây giờ đúng lúc có thể tổ chức hội nằm nói, hay là chúng ta tùy tiện buôn chuyện gì đó đi?” Phạm Kiến đề nghị.
Trong lòng Khâu Minh kêu to không tốt, dựa vào trạng thái gần đây của Phạm Kiến, chỉ sợ đêm nay không ai được ngủ.
Ngay lúc anh đang thấp thỏm, Giang Vãn đột nhiên mở miệng: “Thực ra…”
“Thực ra làm sao?” Phạm Kiến khẩn trương hỏi.
“Tôi biết chuyện này mấy ngày rồi, nhưng vẫn đang nghĩ xem nên nói với cậu thế nào.” Giang Vãn khó có lúc do dự.
Khâu Minh ngủ cùng tấm phản với cậu, đúng lúc nằm đối đầu, lập tức ngồi dậy thò lại gần: “Nói thẳng đi, làm người ta tò mò chết.”
“Ừm, mọi người đều biết trước kia tôi học cấp hai trường này rồi nhỉ?” Giang Vãn vẫn chậm chạp sắp xếp lời nói.
Phạm Kiến rất sốt ruột: “Bọn con đều biết cả rồi, ông mau nói cho bọn con với có được không?”
“Thế nên người trong lớp hai phần lớn đều là bạn học cũ của tôi, mấy hôm trước tôi đụng phải một người trong số đó, người nọ nói cho tôi biết, Lâm Mộng hình như gần đây vẫn luôn theo đuổi một người trong lớp họ.”
Mọi người đều kinh ngạc, trong lúc nhất thời không ai đáp lời, Giang Vãn căng da đầu nói tiếp: “Có điều cậu cũng không cần phải lo, cậu ta không đồng ý.”
Phạm Kiến không lên tiếng, Đổng Hiệp lại thấp giọng nói: “Giang Vãn, người kia là ai vậy?”
“Tôi không nói ra được.”
“Tuy tớ không biết, nhưng tớ đoán chắc là Vương Hoài Tấn.” Kỷ Tiểu Hiên nhỏ nhẹ nói.
Khâu Minh nghi ngờ: “Làm sao cậu biết?”
“Tớ với cậu ấy học cùng một lớp sinh học, đã thấy em gái kia tới tìm cậu ấy mấy lần.” Kỷ Tiểu Hiên cảm thấy hơi áy náy, “Nhưng Phạm Kiến cậu đừng lo, Vương Hoài Tấn rất lãnh đạm với em ấy, tỏ ý rõ ràng rằng gần đây không rảnh.”
Phạm Kiến không nói, đột nhiên xuống giường xỏ giày đi ra ngoài.
Đổng Hiệp xoa xoa đầu Kỷ Tiểu Hiên: “Cậu đó, luôn nói không rõ trọng điểm. Điều Phạm Kiến cậu ấy để ý căn bản không phải là Vương Hoài Tấn có thích người ta hay không, mà là em gái kia có thích Vương Hoài Tấn hay không!”
“Hon nữa, cho dù cuối cùng em gái khóa dưới kia có đồng ý cậu ấy, thì có nhiều thứ cũng không còn đơn thuần nữa rồi.” Khâu Minh bổ sung.
Giang Vãn thở dài: “Tiểu Hiên à, cậu không nên nói ra, tôi sợ lớp trưởng sẽ tìm Vương Hoài Tấn gây phiền toái.”
“Hả?” Kỷ Tiểu Hiên khẩn trương ngồi dậy, “Không thể nào, thực ra Vương Hoài Tấn này cũng không tệ lắm, tuy tính tình hơi tệ một chút.”
Khâu Minh lặng lẽ mặc thêm áo khoác: “Để tớ đi xem.”
“Tao cũng đi.” Đổng Hiệp và mấy nam sinh nữa cũng đuổi theo.
Nửa tiếng sau, đang lúc Giang Vãn càng thêm bất an, cuối cùng cũng thấy một nam sinh trong đám lảo đảo nghiêng ngả chạy về.
“Không tốt!”
“Sao rồi?”
Nam sinh kia đã hơi tái mặt: “Vừa rồi Phạm Kiến vọt thẳng tới lớp hai, sau đó cho Vương Hoài Tấn một cái bạt tai, người lớp hai nổi giận, khi bọn tôi đến thì đã đánh nhau rồi.”
Giang Vãn thấy đầu mình hơi đau, mấy người này đều là người có thể gây chuyện, huống chi Khâu Minh vốn đã có xích mích với lớp hai.
“Sau đó thì sao? Sao chỉ có cậu trở về, những người khác thì sao?”
“Ngoài Khâu Minh vẫn luôn khuyên can, cho nên ít bị sây sát, những người còn lại đều bị khống chế lại rồi, Diêm vương đang ở đó mắng họ.”
Giang Vãn nghĩ ngợi: “Tôi qua đó một chuyến, các cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Khi cậu soi đèn pin tìm được Khâu Minh, tên này đang nhập thần mà phát ngốc.
“Đã biết tội liên đới là cảm giác gì rồi chứ?” Giang Vãn đứng yên bên cạnh anh.
Khâu Minh quay đầu nhìn cậu, cười như tên ngốc: “Cậu nghe xem, có tiếng ếch réo đâu đây.”
Giang Vãn cong môi: “Ếch cổ* ve kêu, thất học dùng từ chẳng chuẩn gì cả. Mấy người lớp trưởng đâu rồi?”
*cổ: kiểu phồng mồm lên kêu mà t không tìm được từ tương tự trong tiếng Việt.
“Vẫnc còn đang trong văn phòng, Vương Hoài Tấn kia cũng thật xui xẻo.” Trong lòng Khâu Minh vẫn còn sợ hãi.
“Vậy vì sao lại phạt một mình cậu?”
“Diêm vương nói thầy ấy đặc biệt thiên vị tớ, thế nên yêu cầu đối với tớ cao hơn, không ngăn họ lại từ đầu chính là tớ không đúng.” Khâu Minh nhún vai, “Có điều tớ thấy, lần này vị trí lớp trưởng của Phạm Kiến chắc chắn không giữ lại nổi.”
Trăng sáng sao thưa, đêm vừa lúc nồng, Giang Vãn dứt khoát tắt đèn pin đi ngẩng đầu cùng anh ngắm bầu trời: “Nếu tôi là người nông dân, nhìn cảnh như vậy chắc chắn sẽ không cảm thấy có gì hiếm lạ, mà ngược lại nhìn thấy nhà cao tầng mới chấn động nhỉ.”
Khâu Minh gật đầu: “Người ấy mà, chính là sinh vật có mới nới cũ vĩnh viễn không biết đủ, còn không hiểu cách quý trọng.”
“Ừ.”
“Thực ra tớ cảm thấy bây giờ thật sự rất vui,” Người có thần kinh thô như Khâu Minh này khó có lúc nhiều cảm khái như đêm nay, “Các bạn học hòa hảo ở bên nhau, tuy cũng sẽ phiền lòng vì chuyện học, nhưng thực ra trong quá trình đau đớn này cũng rất vui sướng. Ba mẹ luôn nói với tớ, tuổi càng lúc càng lớn lên rồi, lòng người cũng sẽ phức tạp lên, cũng sẽ không kết được những người bạn thân giống như bây giờ nữa.”
Giang Vãn cúi đầu cười: “Cũng là duyên phận cả thôi, còn phải xem thời cơ, cậu xem ban đầu tôi ở lớp hai cũng không kết được người bạn nào, chỉ có thể nói người lớp chúng ta rất hợp nhau.”
Hai người cũng không nói gì thêm, Khâu Minh lại kéo kéo tay áo cậu: “Tớ mới thấy bên kia có vườn trái cây, sơn trà trong đó hình như chín rồi, tớ đoán mấy người Phạm Kiến họ ít nhất phải một giờ nữa mới được thả ra, không bằng?”
Giang Vãn trợn to mắt: “Có chút tiền đồ được không? Cậu muốn kéo tôi cùng cậu làm kẻ trộm?”
“Hì…” Khâu Minh cười tủm tỉm, “Tớ sẽ để lại tiền ở đó, sẽ không thực sự ăn trộm đồ của người ta đâu, cậu yên tâm đi.”
Nói gì thì nói, khi hai người thắng lợi mang một đống sơn trà trở về, Giang Vãn vẫn còn cảm thấy nhất định chuyện xảy ra tối nay chỉ là giấc mơ của mình.
Tâm tình Khâu Minh thực ra rất tốt, trong miệng còn hát nghêu ngao: “Ngắm nhìn những vì tinh tú từng ngôi từng ngôi liền thành dải, lưng tựa lưng một lòng cầu nguyện, ngôi sao phương xa kia nếu như có nghe thấy, ước nguyện nhất định sẽ thành hiện thực.”
Editor: Lời bài hát theo bản dịch của “Ái của mọi nhà”.
Giang Vãn cúi đầu nhìn, đưa tay kéo lại cái áo khoác giản dị bao lấy người: “Trước kia tôi đi du lịch Phúc Kiến cũng từng ăn sơn trà, nhưng có vẻ không dài như thế này, lớn hơn, màu nhạt hơn thế này.”
“Chuyện này cậu không biết, sơn trà phân làm ba loại, thượng đẳng là sơn trà bạch mật, trung đẳng là sơn trà hồng bì, loại thứ đẳng mới là màu vàng. Loại này, có thể coi là sơn trà bản địa chúng ta, khá dẹp, khá giống mọc dại, nhưng hương vị cũng không tồi.”
“Vậy sao?” Giang Vãn cầm một trái lên cẩn thận bóc vỏ: “Ừ, đúng là rất ngọt.”
“Cậu nói xem chúng mình có giống Hoàn Châu Cách Cách Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử đi trộm hồng không.”
Giang Vãn lắc đầu: “Không biết, chưa xem bao giờ.”
Khâu Minh kết luận: “Cái đồ không có tuổi thơ.”
Giang Vãn tự giễu: “Đúng vậy, ngay cả cha còn không có, đi đâu tìm tuổi thơ bây giờ?”
Khâu Minh nhìn cậu: “Nghỉ hè tới nhà tớ chơi đi, tớ cho cậu mượn cha tớ!”
Giang Vãn sửng sốt: “Một lời đã định.”