Ba Năm Ấy

Chương 12:




Khi Giang Vãn đang ôn tập hình học, giải tích, điện thoại trong nhà có chuông vang lên.
“Giang Vãn, điện thoại của con.”
Giang Vãn ra ngoài, gật đầu với mẹ, cầm điện thoại: “Alo, tôi là Giang Vãn.”
Bên kia cười phụt một tiếng: “Tớ nói chứ Giang Vãn, vừa rồi khi mẹ cậu nghe điện thoại, tớ đã nhớ tới ngay ‘Alo, đây là Lâm công quán’.”
“Đó là thứ gì?”
Khâu Minh bên kia rất ngạc nhiên: “Không phải chứ? Ngay cả Xuân Vãn cậu cũng không xem?”
Giang Vãn không nhịn được cười rộ lên: “Không được hả? Có chuyện mau nói.”
“Ừ, cậu biết trường chúng mình định tổ chức lớp học thi đua chưa, tớ mới nghe nói bởi vì sắp lên lớp 12, phải thi đua trên phạm vi cả nước, chỉ ngày mười mấy tháng tám đã phải khai giảng rồi, vì thế kì nghỉ hè của chúng ta chỉ còn một tháng.”
“Ừ, vậy rồi sao?”
“A, con cảm ơn mẹ,” Giọng Khâu Minh nghe rất hí hửng, “Mẹ tớ mới lấy kem que cho tớ, đúng rồi, mấy người tớ và Đổng Hiệp, Phạm Kiến, Kỷ Tiểu Hiên định nhân lúc còn rảnh ra ngoài chơi một chuyến, đi cùng nhau không?”
Giang Vãn hơi chần chừ: “Nhưng mà, sắp phải lên lớp 12 rồi…”
“Đừng vội trả lời tớ, tớ biết nhà cậu quản nghiêm, nhưng cậu cố gắng tranh thủ đi nhé, 9h tối tớ gọi lại cho cậu, nhé? Tớ đi xem bóng đá đây.”
Giang Vãn dở khóc dở cười: “Được, xem vui vẻ.”
Cúp máy, cậu thấy mẹ mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn mình: “Quan hệ của con với bạn cùng lớp không tệ.”
Giang Vãn hơi cứng người, lại nhẹ nhàng nói: “Cũng còn được.”
Mẹ Giang chỉ chỉ sofa đối diện: “Ngồi đi, nói chuyện với mẹ.”
“Ồ, chẳng lẽ ngay cả bạn con cũng không được có sao?” Giang Vãn ngồi xuống đối diện bà, châm chọc nói.
Mẹ Giang liếc mắt nhìn cậu một cái: “Ở trong nước không có tiền đồ, con chuẩn bị chút, năm nay sang Mỹ học lớp 12.”
Giang Vãn chưa từng có cảm giác như hôm nay, hiểu được thành ngữ sét đánh giữa trời quang là như thế nào.
Giang Vãn mấp máy môi, cậu hiểu đại khái ý của mẹ, thi vào cấp ba cậu đã thất bại một lần, mẹ Giang không thể chịu được thất bại như vậy lần thứ hai nữa. Hơn nữa mẹ Giang từ trước tới giờ luôn thấy trăng nước ngoài nhất định tròn hơn trăng Trung Quốc, xuất ngoại di dân, nuôi hai đứa con và một con chó, sống làm giai cấp tư sản cực kì có mặt mũi… Đây chính là toàn bộ những gì bà thích nhất, tìm lối tắt, có thể khoe khoang cuộc sống của mình với những người phụ nữ xung quanh.
“Con có phải là không có quyền từ chối không.” Giang Vãn ngẩng đầu, đối diện với mẹ Giang, ánh mắt thật vững vàng.
Đứa con trước giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng đột nhiên gây khó dễ, mẹ Giang ít nhiều có chút ngạc nhiên, “Hiển nhiên là không.”
Giang Vãn trầm mặc một chút: “Nếu con ở trong nước thi đại học và SAT xong, con có thể đợi tốt nghiệp cấp ba rồi mới sang Mỹ mà, không phải sao?”
Mẹ Giang không nói, trong lòng cân nhắc ý đồ của con trai.
“Như vậy tiết kiệm tiền hơn.” Giang Vãn bổ sung, “Con cũng không cần phải dính tới đám nhà giàu ăn chơi nổi loạn linh tinh kia, họ rất đáng sợ, nghiện hút đánh bạc lạm giao.”
Mẹ Giang co rúm lại: “Cũng đâu phải ai cũng vậy, con là đang thành kiến.”
Giang Vãn mỉm cười, nhưng nụ cười không mang theo chút độ ấm: “Vẫn nguy hiểm, dù sao con còn chưa thành niên.”
“Nhưng mà, học lớp 12 rất khổ,” Mẹ Giang như đang thở dài, “Hay là con ở nhà ôn tập một năm?”
Giang Vãn lắc đầu: “Con ứng phó được, con có thể vừa đi học, vừa chuẩn bị thi SAT gì đó.”
Mẹ Giang nghi ngờ đánh giá cậu: “Con ít khi có ý kiến riêng, mẹ khá muốn biết lí do của con đấy.”
Giang Vãn đứng dậy, tự mình rót một chén trà xanh.
“Con không muốn tự gây ra sự phân cách với các bạn cùng lứa,” Giang Vãn giơ một ngón tay ra, “Đừng cắt lời con, thế hệ của mẹ, mọi người trải qua phong trào quần chúng, lên núi xuống làng, kinh tế có kế hoạch, mà thế hệ này của chúng con thì sao? Hồi ức chung đáng giá nhất chính là – làm một biển đề, cùng thi đại học.”
Mẹ Giang cười lạnh: “Nói chuyện với mẹ mà cũng phải mang tính học thuật như vậy sao? Còn nữa, cho con du học là muốn để con có thêm sức sáng tạo, con còn cố tình muốn ở lại trong nước thi cử trong nền giáo dục xơ cứng này!”
“Vậy con hỏi mẹ SAT và GRE không phải là cũng là thi hay sao, ở trong nước chính là thi đại học, ra nước ngoài lại thành biểu tượng của sáng tạo? Đừng nói với con người Mỹ người ta không cần thi cử, cũng đừng bảo con rằng người Mỹ dựa vào sức sáng tạo là có thể vào được đại học!”
Mẹ Giang ngẩn người: “Được, vậy ý con là con kiên trì muốn thi hai lần đại học trong nước, của Trung Quốc và của Mỹ?”
Giang Vãn cúi đầu cười: “Con định làm như vậy.”
“Con làm mẹ thật lo lắng.”
“Bởi con tự đưa ra ý kiến của mình?” Giang Vãn châm chọc nói, “Hơn nữa nghe nói Tề Ninh không chuẩn bị du học, cậu ta muốn thi đại học, nếu bây giờ con đi, cô Hạ rất có thể sẽ nói con thành tích quá kém không thi nổi đại học mới phải du học, mẹ biết mà, người du học bây giờ tràn lan, đa số mọi người đều cảm thấy là dùng tiền mua bằng cấp.”
Mẹ Giang xoa huyệt thái dương, Giang Vãn biết bà đã dao động, đếm ngược một phút đồng hồ trong lòng, lúc sau mẹ Giang chậm rãi mở miệng: “Mẹ là mẹ của con, chưa từng là kẻ thù của con.”
“Con biết, con rất cảm kích mẹ, cũng sẽ thuận theo mẹ.” Giang Vãn nhàn nhạt đáp.
Mẹ Giang ngẩng đầu lên: “Được, mẹ đồng ý, đây là tài liệu đã được người môi giới sửa lại, con chọn một chuyên ngành với một trường đi.” Bà dừng lại một chút, “Lại chọn thời gian thi.”
Nửa tiếng sau, Giang Vãn ngẩng đầu: “Tháng 8 Toelf, tháng 10 đi HongKong thi SAT, tháng 11 apply.”
Mẹ Giang nhìn cậu: “Sẽ không bị vội quá chứ?”
“Con sẽ cố.”
Mẹ Giang đột nhiên hỏi: “Đứa trẻ ngồi cùng bàn con, họ Khâu kia, đã có kế hoạch gì chưa?”
Giang Vãn cười cười: “Cậu ấy muốn thi vào Cáp công đại.”
“Không tồi.” Mẹ Giang hiếm khi tỏ ý khen ngợi.
Giang Vãn cầm lấy điện thoại: “Khâu Minh.”
“Ừ? Quyết định rồi hả?”
“Tôi suy xét rồi, vẫn là không đi.”
Bên kia trầm mặc trong giây lát, Khâu Minh hiển nhiên hơi thất vọng: “Vậy à…”
Tuy biết anh không thấy được, Giang Vãn vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, “Các cậu chụp nhiều ảnh về cho tôi nhé?”
“Ừ, được rồi, cậu yên tâm, bọn tớ sẽ chơi hộ phần của cậu luôn!”
Giang Vãn còn không quên dặn vài câu: “Nhớ đọc chút sách, tiếng Anh cũng có thể học bổ sung vào lúc này.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng haha rồi cúp máy, Giang Vãn hít sâu một hơi, chuẩn bị đi lấy ví tiền.
“Không ngờ là con còn thể kết được bạn tốt đấy.” Mẹ Giang như có điều suy nghĩ.
Giang Vãn gật đầu: “Con ra ngoài đi mua sách học SAT.”
“Con không định đi báo danh một khóa học ở Tân Đông Phương* đi à?”
*Tân Đông Phương: New Oriental Education & Technology Group Inc., phổ biến hơn là New Oriental, là nhà cung cấp dịch vụ giáo dục tư nhân tại Trung Quốc. Trụ sở của New Oriental nằm ở quận Hải Điến của Bắc Kinh.
Giang Vãn nhún vai: “Nếu là khóa dạy nấu ăn con còn thể suy xét.”
Cửa phát ra tiếng động, mẹ Giang đột nhiên cười khẽ: “Có tiến bộ, còn học được nói đùa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.