Ba Ngày Hung Trạch

Chương 12: Lâu đài cổ Blood Rose (11)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, không ai đồng ý, cũng không có ai phản đối.
Tống Viêm lẳng lặng nhìn hắn, lúc này người mặt sắt lại không tránh né, đối mắt cùng Tống Viêm một hồi lâu.
"Nếu không có ai dị nghị, vậy tiến hành đi." Người mặt sắt lạnh nhạt nói.
"Tôi bỏ quyền." Người mặt sắt vừa dứt câu, Hạ Phồn lập tức lên tiếng, dường như cô không muốn tham gia vào trò đùa trước mặt này.
Không ngạc nhiên gì mấy, Vệ Phương dĩ nhiên ra tay bình chọn cho Cao Vân Vân, Hồ Hàm có vẻ như không tán thành với quyết định này, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn giống Vệ Phương.
"Tôi chọn Hồ Hàm." Không biết Ngô Kiêu móc từ đâu ra một miếng vải, mang vẻ mặt không thân thiện mà chà lau cây súng trong tay: "Không vì sao cả, chỉ cảm thấy anh ta không phải hạng người tốt lành gì."
Tống Viêm có hơi ngạc nhiên với quyết định của Ngô Kiêu, cậu nhận ra Ngô Kiêu từ khi bắt đầu đã cực kỳ ghét Hồ Hàm, nhưng không nghĩ rằng ngay lúc này hắn lại bỏ phiếu bình chọn cho Hồ Hàm.
Vừa mới bình tĩnh lại, Vệ Phương nghe thấy lập tức bạo phát, một tay cô ôm chặt tay Hồ Hàm, một tay khác thì mang ý công kích chỉ thẳng vào mặt Ngô Kiêu: "Anh có chứng cứ không!"
"Anh ấy vẫn luôn ở chung với tôi, một giây cũng chưa từng tách ra!"
Nhìn thấy Vệ Phương lại muốn khóc lóc, mà Hồ Hàm vốn đang dỗ dành cô ta sau khi nghe thấy câu chỉ trích của Ngô Kiêu thì chỉ đứng im ở đó không nói lời nào. Tống Viêm thật sự không muốn nghe cô ta tiếp tục om sòm, vì thế chủ động đi ra phía trước: "Được rồi, hiện tại Hồ Hàm chỉ mới có một phiếu bầu thôi mà ––"
Nhưng ai ngờ cậu còn chưa dứt câu, Vệ Phương đã nổi cơn tam bành duỗi tay đẩy cậu ra: "Một phiếu cũng không được! Hắn không hề có chứng cứ!"
Cái đẩy này tuy không mạnh, Tống Viêm vẫn theo quán tính lui về sau vài bước, nhưng không may là sau lưng cậu lại là thi thể của Triệu Khánh An. Tống Viêm vội vàng chống tay lên đàn dương cầm, cố giữ bản thân đứng vững, không chạm vào cái xác của Triệu Khánh An.
Chính vì động tác chống tay này, cậu vô tình làm rơi bản nhạc trên cây đàn xuống đất, Tống Viêm theo bản năng tính nhặt lên, thế nhưng ánh mắt lại bị đông cứng ngắc.
"Còn cậu, cậu muốn chọn ai?" Vệ Phương vẫn còn đang hò hét ầm ĩ, trong tiếng la hét phiền phức đó, Tống Viêm lại nghe được giọng nói trầm thấp của người mặt sắt đang hỏi mình.
Lúc này đây, cậu không hấp tấp lên tiếng, mà từ từ khom lưng, nhặt cầm phổ dưới đất lên, sau đó đứng dậy nhìn về phía người mặt sắt đã đứng trước mặt cậu.
Sau một lúc lâu, giọng nói cực kì chắc chắn vang lên: "Tôi chọn, hầu gái."
Bầu không khí trong phòng lại lặng đi, không cần người mặt sắt bầu chọn, cuộc bình chọn này đã có đáp án.
Cao Vân Vân đơn độc nép vào góc tường, trán cô còn đang chảy máu, máu dính bết gần nửa khuôn mặt, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
"Vì vậy, mọi người muốn làm gì..." Cho dù đang cố thể hiện rằng mình rất kiên cường, nhưng giọng nói của cô lại bắt đầu run run, cơ thể dần co rúm: "Bây giờ, muốn giết tôi sao?"
Hiện tại không ai chủ động lên tiếng, kể cả Vệ Phương cứ ầm ĩ đòi giết Cao Vân Vân nãy giờ cũng nín thin.
"Tôi có đề nghị như vầy, trước hết cứ trông chừng cô ta đã." Vệ Phương cuối cùng cũng không hò hét nữa, Hồ Hàm cũng thả lỏng được một chút, hắn sửa sang lại bộ tây trang bị chèo kéo cho méo xệch, đưa ra một đề nghị bớt tàn nhẫn hơn.
"Nhưng mà ai dám trông chừng chứ, lỡ cô ta..." Vệ Phương vẫn không muốn.
"Đúng vậy, chúng ta bàn bạc xem ai là người trông coi đây?" Ngô Kiêu lại lần nữa đâm chọt Hồ Hàm: "Ngài Hồ có muốn xung phong không?"
Lời này suýt nữa lại kích thích Vệ Phương, nhưng cũng may đã có người xung phong nhận nhiệm vụ này: "Tôi làm cho."
Ngoài dự kiến của mọi người, người lên tiếng là Hạ Phồn mặt lạnh đến tâm cũng lạnh băng, cô chủ động bước đến trước mặt Vệ Phương: "Dù sao tôi cũng không nghĩ là cô ấy, vậy để tôi nhận cho."
"Nếu vậy thì đêm nay, cô trông chừng cô ấy trong căn phòng ở hành lang phía đông," Cuối cùng, người mặt sắt tổng kết lại: "Nếu sáng mai cô chết, bọn tôi sẽ lập tức xử tử cô hầu gái này."
"Nếu cô và hầu gái không có chuyện gì bất thường, nhưng đêm nay vẫn có người chết, thì chúng ta sẽ tiếp tục bỏ phiếu."
"Nếu kết thúc ngày thứ ba, trong đám người chúng tôi không có ai chết, cũng không phát hiện ra manh mối mới ––– chúng ta dựa theo kết quả ngày hôm nay, xử tử hầu gái."
Người mặt sắt lạnh như băng, không hề có một tí cảm xúc nào mà xử lý sống chết của người khác, trong lúc bất tri bất giác, tất cả người chơi đã giao quyền khống chế vào tay hắn.
Không có ai hoài nghi hắn, bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu hắn thật sự là kẻ hiến tế thì trò chơi đã kết thúc từ lâu rồi.
Nhưng mà... hiện giờ cách lúc kết thúc cũng không còn xa nữa.
Tống Viêm âm thầm nắm chặt quyển cầm phổ trong tay.
Sau khi người mặt sắt an bài ổn thỏa, mọi người đều không muốn tiếp tục ở trong căn phòng đầy mùi chết chóc này nữa, ai cũng mang theo tư tâm rời khỏi phòng.
Người mặt sắt và Hạ Phồn dẫn Cao Vân Vân đến căn phòng phía đông. Còn Vệ Phương lúc nãy khóc lóc không thôi dường như đã cảm thấy yên lòng, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi rã rời, cùng với Hồ Hàm quay về căn phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
Tống Viêm xác định bọn họ đã rời đi, đóng cửa phòng, nhẹ giọng hỏi Ngô Kiêu: "Khi nãy, lúc người mặt sắt nói muốn bỏ phiếu bình chọn, phản ứng của mọi người có hơi kì lạ đúng không?"
"Cái này cũng coi như là quy tắc của trò chơi," Ngô Kiêu dựa lên tường, nhớ tới cuộc bỏ phiếu ban nãy, hắn cũng có hơi bực bội, giải thích: "Ngoại trừ kẻ hiến tế, giết chết người chơi vô tội khác trong trò chơi sẽ phải chịu sự trừng phạt, nếu ban nãy bỏ phiếu sai, dẫn đến giết lầm Cao Vân Vân, như vậy tất cả những người tham gia bỏ phiếu sẽ bị phạt."
"Thì ra là vậy..." Tống Viêm tự hỏi một lát, sau đó cầm bản nhạc đi tới bên cạnh Ngô Kiêu: "Anh coi cái này thử đi."
Ngô Kiêu cầm lấy cầm phổ Tống Viêm đưa, ban đầu chỉ hờ hững lướt qua, sau đó sắc mặt từ từ trở nên nghiêm túc.
"Sao nào?" Tống Viêm nhỏ giọng hỏi.
Ngô Kiêu ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lấy tờ cầm phổ bị xé ra trong lúc hoảng loạn trong căn phòng bí mật đó, kề sát hai tờ lại với nhau: "Y như cậu suy đoán."
Chiếc đồng hồ nhỏ được treo trên vách tường chỉ 3 giờ chiều, một con chim máy chui ra khỏi mặt đồng hồ tối om, trong miệng nó còn ngậm một đóa hoa hồng diễm lệ, trông cứ như đóa hoa đẫm máu.
"Trong căn phòng bí mật đó, thứ đáng chú ý... không chỉ đơn giản là đồng phục hầu gái." Tống Viêm và Ngô Kiêu liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía giữa phòng, nơi đặt cây dương cầm màu đen to lớn.
"Cậu có đáp án rồi hả?" Ngô Kiêu bước vài bước qua đó, đứng bên cạnh thi thể của Triệu Khánh An, đặt hai tờ cầm phổ lên trên cây đàn dương cầm, sau đó vươn một ngón tay, chậm rãi ấn lên phím đàn thứ nhất.
"Hiến cho ta đóa hoa hồng vĩnh hằng duy nhất."
Đúng lúc này, cửa phòng gia sư sau lưng Tống Viêm đột nhiên bị người khác đẩy ra.
"Kétttttt ––"
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo buồn thảm đáng sợ.
Cả tòa lâu đài Leif chìm trong bầu không khí bất an đã rơi vào giấc ngủ say, hành lang tối om, ngọn nến màu trắng dùng để chiếu sáng chỉ còn lại nửa cây ngắn ngủn.
Đúng lúc này, hai bóng người màu trắng nhìn như u linh vất vưởng trong tòa lâu đài, không hề phát ra bất kì âm thanh nào, lẳng lặng đi vào phòng gia sư.
Một lát sau, hai người bọn họ khiêng ra một thứ đồ rất lớn, vừa thong thả vừa nhịp nhàng đi dọc theo hành lang, đi về phía đông.
Bóng dáng của bọn họ bị ánh nến chiếu qua, cái bóng lập lòe hắt lên bức rèm dày bên cạnh, theo làn gió nhẹ nhàng mơ mơ hồ hồ.
Bọn họ cứ như vậy mà đi tới, đi tới, đi qua từng cánh cửa phòng, đi xuyên qua từng dãy hành lang, tựa như hai linh hồn đang nâng quan tài đi đưa ma.
Cuối cùng cũng ngừng lại, ngừng trước một cánh cửa phòng.
Tiếng đàn mập mờ lưu loát vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, một bóng đen đang tấu lên khúc nhạc, một bóng đen khác lại đi đâu mất.
Tiếng đàn dương cầm càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng nhanh, từ trúc trắc cho đến lưu loát, từ lưu loát đến tao nhã, nhưng sau đó lại càng lúc càng chói tai.
Cứ như tiếng kêu khóc oán than của lệ quỷ.
Nhanh, nhanh lên, sắp xong rồi! Trong tiếng đàn, phảng phất còn trộn lẫn thêm vài tiếng cười ghê rợn.
Đúng lúc này, trên dãy hành lang tối đen đột nhiên cháy lên vài đốm sáng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của người đánh đàn.
"Ai đó!" Người đánh đàn hoảng loạn bật dậy, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy một gương mặt sắt bị ánh nến hắt lên.
"Áaa!" Cô hét toáng lên, muốn tránh qua một bên, nhưng bức rèm màu đỏ sậm bất ngờ bị kéo ra, Tống Viêm và Ngô Kiêu mỗi người cầm một cây đèn dầu, đi về phía cô ta.
Ngay sau đó cánh cửa phía sau cây đàn cũng bật mở, Hạ Phồn vẻ mặt hờ hững cùng với Cao Vân Vân bước ra.
"Quý cô Vệ đúng là bừng bừng cảm hứng nhỉ, khuya lơ khuya lắc thế này mà còn luyện đàn ha." Ngô Kiêu đút một tay vào túi quần, thong dong nhìn người trước mặt, đã vậy còn không quên bổ sung thêm: "Á à, còn ngài Hồ đây nữa, vậy mà còn có tâm trạng đi nghe đàn. "
Hồ Hàm đang đứng phía sau cây đàn không nói gì đi ra, mà Vệ Phương đang đứng trước cây đàn lại giãy giụa muốn chống chế:" Không phải tôi... tôi chỉ đang..."
"Tôi biết," Tống Viêm nhìn cô gái nhát gan trước mắt này, tuy không muốn tin, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mặt: "Cô không phải đến đây để đánh đàn, cô đến đây để giết người."
"Cô chính là kẻ hiến tế, phần thưởng mà cô có được chính là tiếng đàn... hoặc nói cách khác, chính là khúc nhạc này."
Tống Viêm đem hai tờ cầm phổ trông giống y hệt nhau ra, tất cả những manh mối trong mấy ngày nay đang dần dần xâu chuỗi lại với nhau.
"Buổi sáng ngày đầu tiên, cô lấy thân phận gia sư đi cùng với Mạnh Mộng đến phòng gia sư, sau đó dụ dỗ Mạnh Mộng, người luôn có tình yêu mãnh liệt với âm nhạc đàn lên khúc nhạc này, chỉ là cô không dám xuống tay ngay tại đó, cho nên cô rời khỏi phòng."
"Nhưng sau đó cô lại phát hiện... không," Tống Viêm nói đến chỗ này, lại phức tạp nhìn lướt qua Hồ Hàm: "Cô được người khác nhắc nhở, thì ra những căn phòng ở gần đó cũng sẽ nghe được tiếng đàn, nên cũng có thể sử dụng mánh khóe này để giết người –– vì thế, cô thực sự làm như vậy, cho dù không xuất hiện tại hiện trường, cũng có thể dùng phần thưởng để giết Mạnh Mộng. "
"Sau đó, cô tiếp tục dùng phương pháp này, nhân cơ hội vào lúc nửa đêm, đàn lên khúc nhạc này để giết chết người cũng có thể nghe thấy được tiếng đàn từ phòng cách vách, Lý Bá Cường."
"Anh có chứng cứ không!" Vệ Phương liên tục lui về sau, nặng nề va phải cây dương cầm, vô tình ấn vang lên một loạt phím đàn: "Hơn nữa... lúc đó còn có Hồ Hàm, còn có những người khác nghe thấy tiếng đàn, ngay cả anh cũng nghe thấy, bọn họ, anh, đâu có ai bị gì đâu chứ!"
"Bây giờ cô đang đứng ở đây, cái này còn chưa tính là chứng cứ à?" Ngô Kiêu cười giễu, Tống Viêm chậm rãi niệm câu tựa đề của bản cầm phổ kia: "Hiến cho ta đóa hoa hồng vĩnh hằng duy nhất."
"Tựa đề này, là "hiến cho" và "duy nhất"... Cho nên, hạn chế của cô chính là mỗi lần chỉ có thể dùng khúc nhạc này để giết chết một người."
Vệ Phương không khỏi run lên, ánh mắt bắt đầu đảo qua phía hành lang đen ngòm, nhưng người mặt sắt lại không cho cô ta bất kì cơ hội nào, rút hắc đao ra khỏi vỏ, thẳng tay chắn trước lối đi trên hành lang.
"Còn Triệu Khánh An ––" Tống Viêm và người mặt sắt liếc nhìn nhau, đang muốn tiếp tục nói ra suy đoán của mình, Hồ Hàm đang chìm trong bóng tối đột nhiên chen ngang.
"Triệu Khánh An, tự hắn đàn lên khúc nhạc đó."
"Nói tới nói lui, hắn chỉ là một thằng ngu si tình," Hồ Hàm thong dong nói, bước từng bước đến trước mặt Vệ Phương, có vẻ như đang an ủi, vỗ vỗ vai cô: "Chúng tôi chỉ lừa hắn, nói với hắn đây là một khúc nhạc dành tặng cho người yêu. Sáng hôm đó, Mạnh Mộng luôn ở trong phòng gia sư là vì cô ấy quá thích khúc nhạc này, nên cứ đàn đi đàn lại nó, muốn tấu khúc nhạc này cho hắn nghe, còn muốn nghe hắn tấu cho mình... Vì vậy, hắn tin ngay tắp lự."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.