Ba Ngày Hung Trạch

Chương 31: Chung cư tin đồn (7)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Nhìn từ bên ngoài thì đúng là xi măng, nhưng không biết bên trong có biến thành xi măng không nữa." Ngô Kiêu ngồi xổm xuống, đưa tay gõ nhẹ lên chân thi thể, tiếng lộc cộc liền vang lên.
"Vậy, chúng ta phải gõ ông ấy ra nhìn thử sao?" Trương Dực đứng cách thi thể không xa cũng không gần, người vợ Lý Cát Lỵ núp sau lưng hắn, nghe Ngô Kiêu nói vậy, có chút gian nan hỏi.
"Tôi thấy không cần đâu." Tống Viêm suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi thể có bị biến thành xi măng cả trong lẫn ngoài hay không, hiện tại có vẻ không liên quan đến chuyện chúng ta cần điều tra lắm, đừng phá hư thi thể của ông Trương."
Tống Viêm nói xong, như trưng cầu ý kiến mà nhìn Kỷ Hành Phong một cái, Kỷ Hành Phong cũng nhìn cậu gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Nhưng đột nhiên "cộp ––" một tiếng, đám người Tống Viêm còn chưa kịp phản ứng, Đổng Đề đã dùng thanh chủy thủ còn đeo bao, gõ bể cánh tay của ông Trương.
"Là xi măng," hắn dùng chân đá mấy khối vụn đầy đất, hờ hững quay lại bên cạnh Hồ Hàm, báo cáo công việc: "Bên trong cũng biến thành xi măng."
"Anh, anh..." Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, thiếu niên Chu Đình giống như bị kích thích, luống cuống lui về sau vài bước, trốn phía sau nhóm Tống Viêm.
"Ơ kìa, mấy người tụ tập ở đây làm gì vậy ––" lúc này, bà Triệu ở tầng 1 không biết đã đến phía sau mọi người từ khi nào, chập chững đến bên thi thể ông cụ Trương, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lão Trương, sao ông nói đi là đi liền vậy, tiếc là chỉ có một mình bà già tôi lo hậu sự cho ông..."
"Bà ơi, con cháu ông Trương đâu ạ? Không trở về đưa tiễn ông ấy sao?" Tống Viêm nghe xong không khỏi hiếu kỳ, lập tức dò hỏi.
Bà Triệu nghe vậy, ngừng một lát, rồi như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, chỉ vào Tống Viêm nói: "Sao con cũng lên đây góp mặt thế, mấy chuyện này con nít đừng có dính vào."
Tống Viêm ngẩn người hồi lâu mới phản ứng kịp, nhưng bà Triệu nói một mình cậu còn chưa xong, lại chỉ vào Nguyễn An và Chu Đình dong dài một trận: "Còn hai đứa nữa, tuổi còn nhỏ, mau về nhà đi."
Chu Đình nằm mơ cũng không ngờ đến, NPC trong vòng này lại có cảm xúc chân thật như vậy, cậu ta hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì, còn Nguyễn An bên kia thì lại không nói được, cậu đành phải đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Tống Viêm.
Tống Viêm đột nhiên cảm thấy đây không chừng cũng là một cơ hội để trò chuyện cùng NPC, vì vậy lập tức phủ đầu, đi đến bên cạnh bà Triệu nói: "Ông Trương... bình thường đối xử với tụi con rất tốt, tụi con cũng muốn đưa tiễn ông ấy."
Nguyễn An cũng đi lên, dùng ánh mắt hết sức làm người trìu mến nhìn bà Triệu, thái độ bà Triệu mới dịu hơn một chút.
Tống Viêm thấy thế liền nắm chặt thời cơ, hỏi lại vấn đề ban nãy: "Con cái ông Trương đâu ạ? Sao không quay về đưa tiễn ông ấy?"
"Ông ấy, lấy đâu ra con với cái..."
"Lúc còn trẻ không biết tích đức, toàn làm ba cái chuyện cướp bóc bẩn thỉu, con gái nhà ai mà chịu đi theo ông ấy chứ, ở một mình tới bây giờ, làm gì có con cháu."
Bà Triệu vẫn lải nhải kể lể, việc trong tay một khắc cũng chưa dừng, không biết bà tìm đâu ra một cái khăn trải giường màu trắng, đón gió tung lên, khăn trắng bi thương bao phủ lên thi thể ông Trương.
"Hình như bà lão này biết rất nhiều chuyện, hay chúng ta thử tâm sự với bà ấy nhiều chút?" Bà Triệu chỉnh đốn lại thi thể ông Trương xong liền xuống lầu, Nghiêm Kiều nhìn theo bóng lưng bà, nhỏ giọng thương lượng với vợ chồng Trương Dực.
Bà Triệu... đúng là có vẻ như biết rất nhiều chuyện, nhưng Tống Viêm lại nhớ đến lời dặn của "mẹ", lời bà Triệu nói không phải cái nào cũng là sự thật.
Bên kia, hình như vợ chồng Trương Dực và Nghiêm Kiều đã đạt được nhận thức chung, bọn họ định cùng nhau xuống lầu tìm bà Triệu tâm sự một chút, mà Chu Đình nãy giờ vẫn luôn đi theo nhóm Tống Viêm hình như cũng có hơi động lòng, muốn đi cùng bọn họ.
"Đi thôi, chỗ này hết chuyện để xem rồi." Kỷ Hành Phong vỗ vai Tống Viêm, đề nghị: "Qua nhà anh ngồi chút đi."
Tống Viêm nhìn anh gật đầu, rồi lại gọi hai người Ngô Kiêu: "Chúng tôi định đi xuống, hai người đi chung không?"
Ngô Kiêu đương nhiên không từ chối, một nhóm bốn người cứ như vậy rời khỏi tầng 5, đến nhà Kỷ Hành Phong ở tầng 3. Trước khi vào cửa, Tống Viêm nghía thử dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Kiều, vợ chồng Trương Dực và Chu Đình đã xuống đến tầng 1, hẳn là đi tìm bà Triệu.
Căn hộ ở tầng 3 không khác gì ngày hôm qua, Kỷ Hành Phong dìu Tống Viêm an vị trên sô pha, rồi tìm cho Ngô Kiêu và Nguyễn An hai cái ghế tạm xem như là chắc chắn ngồi xuống.
"Nếu đã tụ tập ở đây thì hẳn là nên bàn tán gì đó đúng không, đâu thể ngồi lại mở sòng đánh bài chứ nhỉ?" Ngô Kiêu nhìn một vòng quanh căn hộ, chỉ vào xấp bài tây trên bàn trà nhỏ, nhàm chán nói.
Kỷ Hành Phong ngại hắn quá ầm ĩ, với tay ném xấp bài cho Ngô Kiêu: "Muốn chơi thì tự cầm chơi đi."
Ngô Kiêu chụp lấy bộ bài, tiện tay rút ra mấy lá bày trước mặt Nguyễn An, vậy mà thật sự bắt đầu dạy đối phương cách chơi bài.
Tống Viêm thấy thế lắc đầu, giảm âm lượng xuống một chút, nói chính sự: "Tôi nghĩ, bây giờ không có người ngoài, chúng ta nên xét thử xem ai là kẻ hiến tế."
Ngô Kiêu nghe vậy, tốc độ rút bài hơi chậm lại, nói: "Vậy cậu nói thử coi?"
"Trước hết loại trừ một chút," Tống Viêm ra dấu trên lòng bàn tay Kỷ Hành Phong: "Tuy chúng ta rất ghét Hồ Hàm, nhưng tôi cảm thấy hắn không hẳn là kẻ hiến tế."
"Còn hai vợ chồng trên tầng 4 thì chưa nói rõ được..."
Tống Viêm vừa muốn nói tiếp, Ngô Kiêu lập tức nói ra đáp án của mình: "Nếu đã là đoán, thì tôi dứt khoát vậy."
"Tôi nghi là Nghiêm Kiều hoặc Đổng Đề."
Tống Viêm không ngờ Ngô Kiêu sẽ nói thẳng tên như vậy, nhưng cậu nhanh chóng hiểu rõ vì sao Ngô Kiêu lại nói như thế.
"Vì anh cảm thấy loại người như Hồ Hàm nếu muốn làm gì thì chưa chắc sẽ tự mình xuống tay, nên người nào càng gần gũi với hắn, thì càng có khả năng trở thành cây đao bị hắn lợi dụng trong tay."
Ngô Kiêu gật đầu, giọng điệu thêm vài phần ngả ngớn: "Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng lần này hắn không muốn gây chuyện, không định giết người."
"Nhưng mà... theo tôi thấy, người như hắn thì vẫn nên sớm diệt trừ chút mới tốt, anh thấy sao, Mặt Sắt đại ca?"
Đề tài vừa đổi, ánh mắt Ngô Kiêu lập tức bắn về phía Kỷ Hành Phòng bên cạnh Tống Viêm, dùng cả xưng hô đã lâu không gọi, hiển nhiên là vẫn còn khó chịu chuyện Kỷ Hành Phong ngăn cản hắn giết Hồ Hàm.
"Người này, cậu không giết được." Sau khi bị ép hỏi nhiều lần, cuối cùng Kỷ Hành Phong cũng mở miệng giải thích: "Tôi nghi, hắn có liên quan đến bản thể của trò chơi."
"Là sao?" Tống Viêm và Ngô Kiêu đều nhìn Kỷ Hành Phong, ngay cả Nguyễn An vẫn luôn quan sát lá bài trên tay Ngô Kiêu cũng ngẩng đầu lên.
"Mọi người có nghĩ đến chưa, trò chơi thông qua khen thưởng để thu hút người cũ tới hướng dẫn người mới nắm rõ trò chơi, vậy còn kẻ hiến tế thì sao?" Giọng Kỷ Hành Phong trầm xuống: "Không phải kẻ hiến tế nào vừa vào phó bản cũng có thể sát hại người khác, có lẽ, bọn họ cũng cần phải có một người chỉ dẫn."
"Ý anh là, Hồ Hàm là người chỉ dẫn cho kẻ hiến tế." Ngô Kiêu siết chặt bài poker trong tay, tính tình hắn vốn không câu nệ gì, từ lúc bị cuốn vào trò chơi tới nay, ngày nào cũng bị trò chơi này chi phối, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hôm nay lại bất thình lình nghe thấy lời lý giải này, hắn càng cảm thấy bực bội: "Cho nên, chúng ta không thể đụng đến hắn à!"
Nguyễn An nhận thấy cảm xúc của Ngô Kiêu không ổn, bàn tay lành lạnh giơ lên, nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của Ngô Kiêu, mới coi như trấn an được hắn.
"Tôi nghĩ, người dẫn đường cho kẻ hiến tế giống Hồ Hàm sẽ phụ thuộc trực tiếp vào bản thể của trò chơi, cho nên, dù chúng ta có giết chết hắn thì trò chơi cũng sẽ đưa ra hình phạt khác." Kỷ Hành Phong không nói hình phạt là gì, cũng không phải là vì anh không biết, mà chỉ là loại trừng phạt này thì không cần phải nói ra nữa.
Ngô Kiêu lớn tiếng mắng một câu, hắn cầm bàn tay hơi lạnh của Nguyễn An trong tay, mấy lần muốn bùng nổ, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Tống Viêm không kích động như Ngô Kiêu, cậu chỉ xuyên qua tròng kính mỏng manh nhìn Kỷ Hành Phong hồi lâu, sau đó thở dài, coi như chấp nhận đáp án này.
"Được rồi, hôm nay đến đây trước đi, chúng ta cũng nên ra dạo xung quanh thử." Tống Viêm tựa như động viên, vỗ vai Ngô Kiêu một cái, tiếp đó lại dặn dò: "Nhưng mà tôi kiến nghị, đối với mấy lời bà lão dưới tầng 1 đó nói, mọi người vẫn nên cẩn thận chút. Trước đó có NPC nói với tôi, lời bà Triệu nói có thật có giả, không thể hoàn toàn tin được đâu."
Ngô Kiêu hít sâu một hơi, đứng lên vẫy vẫy tay: "Ok, để tôi ra ngoài coi thử..."
Nói xong, lập tức dẫn theo Nguyễn An rời đi.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Tống Viêm thả lỏng, dựa lên người Kỷ Hành Phong, Kỷ Hành Phong cũng vươn tay ôm lấy cậu.
"Hồ Hàm... thật sự chỉ là người chỉ dẫn cho kẻ hiến tế thôi hả anh?" Tống Viêm cũng không muốn phá vỡ thời khắc an nhàn này, âm thanh nhẹ vô cùng.
Kỷ Hành Phong nghe xong trầm lặng một hồi, sau đó anh hôn lên đỉnh đầu Tống Viêm: "Biết ngay không gạt được em mà."
"Hắn là người chỉ dẫn, nhưng hẳn là không bị hạn chế."
Tống Viêm hơi ngửa đầu, như đang chờ đợi câu trả lời mà cậu muốn.
"Giống như anh, là người chơi, nhưng cũng không bị hạn chế trong trò chơi ––"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.