Ba Ngày Hung Trạch

Chương 52: U hồn đêm trường (5)




Edit + beta: Khuynh
―――――
"Tán gẫu?" Ngô Kiêu cười mỉa lên tiếng: "Lần này mày gấp gáp dẫn đường cho kẻ hiến tế đến vậy à?"
"Đúng rồi," Hồ Hàm lia mắt về phía bốn người bọn họ, vẫn giữ dáng vẻ văn nhã: "Vương Duệ chính là kẻ hiến tế, tôi vừa mới dạy hắn làm sao để giết sạch đám người chơi... Tất nhiên, bây giờ mấy người cũng có thể lập tức đi giết hắn."
"Dù gì hắn cũng chỉ là một người mới thôi, kể cả có giết sai thì giá trị sinh mệnh của mấy người chắc cũng không có gì ảnh hưởng đâu ha?"
"Đi thôi." Kỷ Hành Phong nhàn nhạt nhìn Hồ Hàm một hồi, kéo tay Tống Viêm.
Tống Viêm vẫn cứ không yên lòng, nhưng cậu cũng biết hiện tại bọn họ quả thật không có biện pháp nào để đối chọi với Hồ Hàm, đành phải thuận theo mà xoay người đi cùng Kỷ Hành Phong.
Hồ Hàm thấy thế liền ra vẻ khiêu khích kêu lên: "Nếu tôi là mấy người, tôi sẽ giải quyết tên người mới kia ngay, giết lầm ––"
Cả người hắn đột nhiên cứng đờ, máu tươi từ bụng hắn trào ra, khuôn mặt Hồ Hàm hơi co giật vì đau đớn.
Tay Kỷ Hành Phong vừa động, trường đao liền lui ra khỏi cơ thể Hồ Hàm, anh vô cùng ghét bỏ phất vết máu trên đó, nhàn nhạt nói: "Đúng là một đao không đâm chết được mày, nhưng tao cũng không ngại làm mấy chuyện vô ích này nhiều thêm vài lần."
Hồ Hàm một tay ôm bụng, sau đó bất chợt bật cười, nhưng vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị Ngô Kiêu đứng gần đá cho lăn quay trên đất.
"Tiểu Nhuyễn, tụi mình cũng nên đi thôi." Ngô Kiêu sửa sang lại quả đầu đỏ cháy của mình, không thèm liếc Hồ Hàm lấy một cái, kéo Nguyễn An đến chỗ Tống Viêm.
Tuy rằng làm mấy chuyện này nhiều thì không được phúc hậu cho lắm, nhưng áp dụng lên người Hồ Hàm, Tống Viêm liền cảm thấy tâm tình thập phần thoải mái.
Cũng vì chuyện của Hồ Hàm, bốn người không tiếp tục đi xem xét gian nhà mái bằng kia, mà đổi hướng đi xa một chút, trở về tòa nhà dạy học.
"Vậy thì, kẻ hiến tế, là Vương Duệ hả?" Ngô Kiêu đi đầu, đẩy cửa một gian phòng học trống không rồi đi vào, quay đầu thảo luận với nhóm Tống Viêm.
"Cũng không hẳn là vậy." Dọc đường đi, Tống Viêm cũng luôn tự hỏi vấn đề này. Tuy biết Hồ Hàm có khả năng sẽ tiếp cận kẻ hiến tế rất lớn, nhưng việc này vẫn chưa thể chắc chắn được, huống chi...
"Lỡ đâu hắn cố ý nói vậy thì sao?" Tống Viêm tùy tay lật vài trang giáo án trên bục giảng, nói ra suy đoán của mình: "Dưới tình huống chúng ta đã biết hắn là người dẫn đường, nói không chừng hắn sẽ tùy tiện tiếp cận ai đó để đánh lạc hướng chúng ta.".
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
"Nhưng cũng không thể chắc chắn Vương Duệ không phải." Ngô Kiêu lắc đầu, cú đá vừa nãy cũng mang đi mấy phần tức giận của hắn, bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh phân tích: "Với lại hồi nãy Hồ Hàm cũng không biết chúng ta muốn đến gian nhà đó, chuyện hắn và Vương Duệ tán gẫu cũng chưa chắc là diễn cho chúng ta xem."
Đúng vậy, Tống Viêm đẩy mắt kính, hiện giờ cũng không thể buông bỏ nghi ngờ với Vương Duệ.
"Vậy thì để ý đến hắn nhiều chút đi," Kỷ Hành Phong ấn lên vai Tống Viêm, dẫn cậu đến bên cửa sổ, không biết là trùng hợp hay sao, từ nơi đó vừa vặn có thể nhìn đến bóng dáng của nhóm ba người tây trang ở dưới lầu: "Dù sao hiện giờ cũng không có manh mối nào khác."
Ánh mắt Tống Viêm đuổi theo ba người kia, gật gật: "Đúng vậy..."
Vì thế, suốt buổi trưa, bốn người vừa lục soát trong tòa dạy học, vừa thời khắc chú ý đến góc độ, tận lực bảo trì tầm nhìn để có thể quan sát được tình huống của ba người Vương Duệ.
Thẳng đến khoảng 5 giờ rưỡi, bọn họ thấy đội ngũ tập huấn quân sự của lớp khác bắt đầu tập hợp, mới quay về lại sân thể dục.
Giống như lúc bắt đầu hồi trưa, vị giáo quan họ Lưu kia vội vàng đến, lại nghiêm trang hô khẩu lệnh bảo bọn họ đứng nghiêm, sau khi chắp tay sau lưng đi xem xét vài vòng thì lại giải tán.
Hôm nay xem như bình an vô sự, bất quá cũng đủ khiến mọi người mệt mỏi, nhóm Tống Viêm thương lượng, quyết định đêm nay không hoạt động nữa, mà là mạnh ai về ký túc xá người nấy nghỉ ngơi cho đàng hoàng một phen.
Đêm hè tháng 8, mặc dù mặt trời đã lặn về tây, nhưng không khí vẫn oi bức như cũ. Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nắm tay, hướng về ký túc xá, dọc trên đường đi có rất nhiều NPC sinh viên không kẹp sách giáo khoa thì cũng cầm theo cơm chiều vội vàng lướt qua bọn họ. Mọi thứ tựa như cuộc sống vườn trường vô cùng bình thường, không hề lộ ra sự đáng sợ ẩn giấu sau đó.
"Ấy, chị Cao ơi, chị chờ tôi với ––" phía trước truyền đến thanh giọng khá quen tai, Tống Viêm ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trong đám người.
"Là cái cô nhân viên văn phòng tên Vương Ninh," Tầm nhìn của Kỷ Hành Phong tốt hơn một chút, anh nhanh chóng bắt được bóng dáng của hai người kia, chỉ cho Tống Viêm xem: "Cô ta đi theo sau Cao Vân Vân."
Tống Viêm nhìn qua, quả nhiên liền nhìn thấy bóng dáng hai người. Vương Ninh đang bám riết theo sau Cao Vân Vân, giống như đang thương lượng gì đó với cô. Nhưng Cao Vân Vân thì giữ vẻ mặt lãnh đạm, bước chân không nhanh không chậm, cũng không hoàn toàn cắt đuôi được Vương Ninh.
"Cô ấy kiểu này là... vẫn muốn giúp đỡ sao?" Tống Viêm nhỏ giọng thắc mắc, dù Cao Vân Vân hiện giờ đã không còn tin tưởng người bên cạnh, nhưng cô nàng vẫn nguyện ý giúp đỡ người khác, giống như những giây phút cuối trong phó bản lâu đài cổ, Hạ Phồn đã vươn tay giữ cô lại.
Trong thế giới trò chơi này, chỉ qua 3 ngày ngắn ngủn đã có thể làm người thân với bạn nhất phản bội bạn. Với tiền đề mỗi người đều có khả năng là "kẻ hiến tế", hai chữ "tín nhiệm" trở nên đáng trân quý một cách mơ hồ. Nhưng mặc kệ có bao nhiêu người lựa chọn bán đứng phe mình, lựa chọn cách chơi cẩu thả, chung quy vẫn sẽ có một nhóm người như vậy, dù đã từng bị phản bội, dù họ dùng mặt nạ để bảo vệ chính họ, nhưng nội tâm của họ vẫn cứ ấm áp như trước.
"Đi thôi," Kỷ Hành Phong kéo kéo Tống Viêm, rồi duỗi tay ôm lấy cậu, tiếp tục chậm rãi cất bước về ký túc xá: "Mỗi người trong trò chơi đều sẽ có cách sống của riêng họ."
"Chúng ta cũng không có tư cách đi phán xét lựa chọn của cô ấy, làm vậy có lẽ là đúng, cũng có lẽ sẽ khiến cổ lại rơi vào nguy hiểm."
"Nhưng ít ra, việc này chứng minh rằng cô ấy là một người đáng được giúp đỡ."
Tống Viêm hơi nghiêng đầu tựa vào vai Kỷ Hành Phong, từng ánh đèn trong khu dạy học cách đó không xa lần lượt sáng lên, bên tai là đủ loại thanh giọng của mọi người, cậu đột nhiên cười nói: "Lúc trước em vẫn luôn lo là, nếu nhóc con sinh ra trong hoàn cảnh này, có thể sẽ lớn lên thành người –– giống như Hồ Hàm hay không."
"Nhưng mà giờ em không còn lo vậy nữa... Bất kể là trong hoàn cảnh nào, cũng có thể sinh ra đủ loại người mà."
"Con sẽ trưởng thành thật tốt mà," Kỷ Hành Phong cúi đầu hôn lên trán Tống Viêm, vươn tay vỗ về cái bụng hơi động của cậu, nhẹ giọng nói: "Em có thể dạy cho con biết chuyện đúng đắn nên làm, để con có thể trưởng thành thành dáng vẻ mà em hy vọng."
"Vậy còn anh?" Tống Viêm ngẩng đầu, trong mắt lấp lóe ánh đèn: "Em dạy con làm việc đúng, nếu con làm sai, anh sẽ phụ trách cho nó ăn đòn hả?"
Kỷ Hành Phong ngây ngẩn, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của Tống Viêm, sau đó gật đầu: "Đúng vậy... em cứ nói chuyện với nó, còn động thủ thì để anh lo."
"Chúng ta cùng nhau, nuôi con lớn lên."
Hai người trở lại ký túc xá, không ngoài ý muốn lại gặp đầu trọc. Bất quá hắn vừa nhìn thấy Kỷ Hành Phong, liền lập tức thành thật ngồi lại trên giường, vừa ngồi vừa khom lưng, suýt chút nữa là rớt thẳng xuống giường.
"Đại, đại ca, anh về rồi!"
Kỷ Hành Phong đạm mạc mà nhìn hắn một cái, tuy anh rất không thích người này, nhưng cũng không đến mức đuổi hắn ra ngoài lẩn quẩn trong đêm tối nguy hiểm.
Đầu trọc lập tức ngặm chặt miệng, phịch một tiếng trực tiếp ngã lên giường, dùng chăn che kín người mình, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Tống Viêm nhìn bộ dạng sợ sệt hiện giờ của đầu trọc, rồi lại nhớ đến bộ dạng khi hắn vừa tiến vào phó bản sáng nay, cậu không khỏi lắc đầu.
Lúc này, người bạn cùng phòng thứ tư trong ký túc xá cũng đã về đến, cậu ta chỉ là một NPC bình thường, Tống Viêm tùy ý hàn huyên hai câu với cậu ta rồi lên giường nghỉ ngơi.
Kỷ Hành Phong không định để cậu trèo lên cây thang nhỏ hẹp kia, anh xách ghế dựa đến, đặt gần mép giường Tống Viêm: "Dẫm lên cái này rồi từ từ leo lên."
Nói xong, vẫn không yên tâm mà nâng cánh tay cậu: "Anh ở dưới đỡ em."
"Không sao đâu, không phải chỉ là leo lên giường thôi hả." Tống Viêm bị dáng vẻ chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch này của Kỷ Hành Phong làm cho dở khóc dở cười, nhưng cậu vẫn làm theo sắp xếp của anh, cẩn thận trèo lên trên.
Thấy Tống Viêm đã nằm an ổn, Kỷ Hành Phong mới bám vào cây thang bên cạnh, lưu loát treo người trèo lên chiếc giường đối đầu với cậu.
"Ngủ đi." Giường trong phó bản này quá nhỏ, bọn họ là hai người đàn ông cao lớn, còn thêm nửa thằng nhóc con, dù có thể chen vào một giường, nhưng hẳn là sẽ ngủ không được thoải mái, cho nên Kỷ Hành Phong chỉ đành ngủ trên một chiếc giường khác, đưa tay qua khung lan can trên đỉnh đầu, đặt cạnh gối Tống Viêm.
Tống Viêm cũng không cò kè, nhẹ giọng chúc "ngủ ngon" xong liền ôm cánh tay Kỷ Hành Phong vào trong ngực, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chỉ tiếc, cậu nói ngủ ngon, nhưng đêm nay lại chú định không ngon nổi.
Tống Viêm không biết hiện tại là mấy giờ, cậu mơ màng tỉnh dậy, mặt cậu đang kề sát mặt tường, tay của Kỷ Hành Phong đã không thấy đâu nữa, lòng ngực trống rỗng làm cậu có chút hoảng hốt.
Cậu đành phải vươn tay, sờ soạng trên giường Kỷ Hành Phong, không ngờ chỉ sờ được giường nệm lạnh lẽo.
Tống Viêm nháy mắt thanh tỉnh đôi chút, mấy cái suy đoán xẹt qua đầu, cậu chống người ngồi dậy, muốn nhìn xem giường nệm của Kỷ Hành Phong.
Nhưng trong một khắc cậu vừa phóng mắt nhìn quanh, cả người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Toàn là người, giống như lần cậu từng nhìn thấy trên hàng lang ở tòa nhà dạy học, trên sàn phòng ký túc xá nhỏ hẹp này đang đứng chen chúc đầy người.
Tống Viêm chậm rãi muốn thu hồi cánh tay đã dò ra của mình, nhưng trong nháy mắt kia, tay cậu lại bị một cái tay lạnh lẽo bóp lấy. Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông không mặt mặc đồ giáo quan, đang nằm bò trên giường Kỷ Hành Phong, gắt gao bóp chặt tay cậu.
Tống Viêm muốn kéo tay về, nhưng cậu lại mảy may không kéo được chút nào. Ngay cả thanh katana có thể tùy thời xuất hiện sau khi tiến vào phó bản cũng không thấy đâu.
Đúng lúc này, những người vốn đang chen chúc đứng dưới giường tựa như nhận được mệnh lệnh gì đó, bắt đầu ồ ập đổ về phía Tống Viêm. Mà giáo quan ở một bên khác lại tăng thêm sức lực, lập tức kéo Tống Viêm từ trên giường lên, ném xuống dưới giường.
Trong cơn hoảng loạn, Tống Viêm trở tay nắm chặt cánh tay của giáo quan, để bản thân không phải ngã xuống ––
"Viêm Viêm, Viêm Viêm?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tống Viêm mở choàng mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm an ổn trên giường, Kỷ Hành Phong cũng đã nhảy lên giường cậu, một bàn tay đang không ngừng vỗ nhẹ sống lưng cậu, mà một cái tay khác, đang bị cậu nắm chặt ở trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.