Ba Ngày Hung Trạch

Chương 68: Tìm mẹ (5)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, tới gần giữa trưa, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong mới về lại phòng bệnh.
Bảo mẫu và Đinh Thông đã dọn đi rồi, Đinh Tuệ đang ngồi dựa tường trên giường nhỏ, khuôn mặt nhỏ lấm lem như một con búp bê Tây Dương cũ.
"Hồi sáng con đi đâu chơi đó?" Tống Viêm đi đến ngồi xuống cạnh cô bé, duỗi tay rút một tờ khăn giấy từ đầu giường, chà lau gương mặt của Đinh Tuệ.
Đinh Tuệ chỉ hé miệng cười cười, hai tay nắm cái đầm xám trên người, không nói lời nào.
Tống Viêm không dừng lại, tiếp tục dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con hỏi: "Con có nhớ mẹ không?"
Tay Đinh Tuệ thả lỏng, ngẩng mặt khó hiểu nhìn Tống Viêm, sau đó lắc đầu: "Không nhớ."
"Sao lại không nhớ?" Tống Viêm lau cánh tay xong, lại bắt đầu lau lòng bàn tay: "Hẳn là lâu rồi con không có gặp mẹ đi?"
"Nhưng mà mẹ cũng đâu cần con, sao con phải nhớ mẹ chứ?" Đinh Tuệ bĩu môi, đứa trẻ nhỏ như vậy, vẫn chưa hiểu được cái gì là tử vong.
"Mẹ không có không cần con," Tống Viêm thử dẫn dắt cô bé: "Nói cho chú nghe xem, mẹ biến mất ở đâu, chú dẫn con đi tìm mẹ, chịu không?"
Đinh Tuệ nghiêng đầu, ánh mắt như sinh ra vài phần chờ mong, đang lúc Tống Viêm cho rằng con bé sẽ lập tức gật đầu.
Cửa phòng bị gõ vang, là chú Lang đưa cơm lại đến.
Kỷ Hành Phong bảo Tống Viêm đừng nhúc nhích, tiếp tục giao lưu với cô bé, để anh đi ứng phó với chú Lang.
Nhưng sau khi bị chen ngang, thái độ của Đinh Tuệ lại đột ngột thay đổi, cô bé lắc đầu nói: "Không cần đâu, con không nói cho chú biết đâu, con cũng không muốn tìm mẹ!"
Nói xong liền nhảy xuống giường, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Kỷ Hành Phong muốn cản cô bé lại, nhưng Tống Viêm xua tay bảo không cần, lúc này dù có tiếp tục hỏi, phỏng chừng Đinh Tuệ cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Chú Lang đưa đồ ăn xong thì chậm rãi đẩy xe rời đi.
Tống Viêm nhìn theo bóng lưng ông ta, vì chuyện gõ cửa vừa nãy, cậu không khỏi nảy sinh nghi ngờ với ông ta. Nhưng cậu không có chứng cứ, đành phải âm thầm ghi tạc trong lòng.
Nào ngờ, sự nghi ngờ này lại nhanh chóng được giải trừ.
Bởi vì, một tiếng sau, chú Lang được phát hiện đã chết trong một căn phòng ở lầu 2.
Nghe được tin tức, Kỷ Hành Phong và Tống Viêm lập tức hướng đến lầu 2. Nhưng khi xuống cầu thang, hai người lại bắt gặp xe đẩy của chú Lang ở gần phía đông của cầu thang lầu 2.
"Xe đẩy vẫn còn ở đây, mà người lại chết ở trong phòng?" Tống Viêm cẩn thận lật xem mấy thứ trên xe đẩy, những hộp cơm chưa bán được xếp rất ngay ngắn, tựa như chú Lang đột nhiên gặp chuyện gì đó mà bỏ đi, nên chiếc xe đẩy mới bị dừng ở nơi này.
"Cái cửa sổ đó cách ông ta gần nhất," dựa theo suy đoán trước đó, Kỷ Hành Phong quan sát cửa sổ gần nhất rồi nói: "Khoảng chừng không tới hai mét rưỡi."
Nhưng khoảng cách như vậy cũng không tính là ngắn, nếu nói là do chú Lang đẩy xe đi tới bất chợt chọt trúng điều kiện bị hiến tế của phần thưởng, chi bằng nói là ông ta dừng xe giữa đường rồi chạy đến chỗ nào đó nên mới gặp chuyện.
Lúc này, Hạ Phồn đã nhìn qua thi thể của chú Lang đi tới từ một phía khác của hàng lang. Chú Lang đóng vai nhân viên đưa cơm của bệnh viện, ông ta có một căn phòng ở cuối hành lang lầu 2 để phối đồ ăn và nghỉ ngơi, mà ông ta cũng chết trong căn phòng đó.
"Tử trạng cũng giống hai người trước," Hạ Phồn chào hỏi cả hai rồi trực tiếp thuật gọn lại tình cảnh mình đã nhìn thấy: "Trên người ông ta không có nhiều dấu vết rõ ràng, nhưng trên ống quần có dính chút canh, kiểu như đột nhiên bị văng lên ấy."
"Nói cách khác, khi ông ta xảy ra chuyện, trong tay còn đang cầm hộp cơm." Tống Viêm rũ mắt suy tư, xe đẩy ngừng ở gần cầu thang lầu 2, nhưng chú Lang lại cầm hộp cơm rời đi, mà trong quá trình di chuyển cũng vừa vặn phù hợp với điều kiện của phần thưởng...
"Ở lầu 2 có không ít cửa sổ, nhưng chúng ta có thể cố gắng giữ khoảng cách, rồi đi tìm vết tích canh bắn." Hạ Phồn đề nghị.
Nhưng Tống Viêm lại lắc đầu, tay cậu đang đặt trên xe đẩy, nói: "Chúng ta thử tưởng tượng cảnh tượng lúc đó xem, xe đẩy dừng ở cầu thang lầu 2 chứng minh lúc ấy chú Lang vừa mới đẩy nó từ lầu 3 xuống."
"Lúc này, ông ta chuẩn bị đẩy xe dọc theo hành lang lầu 2, trở lại căn phòng cuối cùng ở phía tây. Giả dụ, nếu có người ở lầu 2 muốn mua cơm, thì ông ta hoàn toàn có thể tiện đường đẩy xe qua đó bán, nhưng tại sao ông ta lại bỏ xe lại chỗ này?"
"Tại vì người mua cơm không ở lầu 2." Kỷ Hành Phong lập tức hiểu ý Tống Viêm, trầm giọng nói: "Ông ta không muốn lại phải đẩy chiếc xe nặng nề đi thang bộ."
"Đúng vậy," Tống Viêm xoay người, nhìn lại phía sau, cho dù đang ban ngày nhưng cầu thang bộ vẫn tối tăm như cũ: "Lầu 1 là khu khám bệnh, chắc là cũng không cần đưa cơm, cho nên... chú Lang lúc ấy, hẳn là bị người ta kêu lên lầu 3 lại."
"Vậy chúng ta lên lầu xem thử đi." Hạ Phồn hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói của Tống Viêm, không muốn tiếp tục phí lời, cô đi thẳng đến cầu thang.
Kỳ thật, đối với Hạ Phồn mà nói, cô và Kỷ Hành Phong không có giao tình gì mấy, càng khỏi phải bàn đến sự tín nhiệm dành cho Tống Viêm. Nhưng cô vẫn tuân theo nguyên tắc, cô hiểu rõ, nếu Kỷ Hành Phong là kẻ hiến tế, cô sẽ tuyệt đối chạy không thoát khỏi tay anh. Bởi vậy, thay vì nghi ngờ rồi đứng trên phe đối lập với bọn họ, chi bằng dứt khoát bắt tay hợp tác thì hay hơn.
"Đi thôi." Kỷ Hành Phong ôm eo Tống Viêm, cùng cậu bước lên cầu thang.
Ánh sáng trên thang bộ cực kỳ không ổn, tuy ở chỗ rẽ có cửa sổ, nhưng cửa chỉ mở ra chút ít, nên ánh sáng len lỏi vào cũng chẳng được bao nhiêu.
Ba người vừa tiến về phía trước, vừa không quên thời khắc chú ý tình huống dưới chân mình, không lâu sau liền phát hiện nửa điếu thuốc được cuốn giấy xanh trên bậc thang.
"Cái này ––" Tống Viêm vừa định khom lưng nhặt đã bị Kỷ Hành Phong giành trước một bước, dùng mũi đao chọt tàn thuốc trên mặt đất lên, đặt vào trong tay.
Tống Viêm biết, Kỷ Hành Phong bị tình trạng mấy ngày nay của cậu làm cho căng thẳng không yên, cậu không dám nói gì, chỉ nắm tay anh rồi nhìn xem tàn thuốc kia.
"Loại thuốc lá này được hút nhiều lắm hả anh?" Tống Viêm nghiêng mặt hỏi Kỷ Hành Phong, dù trong lòng cậu gần như đã xác định nửa điếu thuốc này là do Đinh Côn để lại, nhưng để phòng vạn nhất, cậu vẫn cần loại trừ những khả năng khác.
"Cái này là do người chơi dùng điểm tích lũy đổi lấy từ cửa hàng, cũng không hay thấy trong phó bản lắm." Kỷ Hành Phong trả lời, đồng thời đưa tàn thuốc tới mũi Tống Viêm: "Với lại, mùi hương của loại thuốc này nặng lắm, ai từng hút qua đều sẽ bị bám mùi."
Mùi vị gây sặc xông thẳng vào mũi Tống Viêm, làm cậu không khỏi nhíu mày. Cậu hồi tưởng đến những người chơi khác mà mình từng tiếp xúc, xác nhận trên người bọn họ không có loại mùi này, như vậy, cậu có thể xác định rằng điếu thuốc này quả thật là của Đinh Côn.
"Nhưng vẫn còn một vấn đề," Hạ Phồn bỗng nhiên chen vào, đưa ra một điểm mù: "Chúng ta làm sao để chứng minh đây là điếu thuốc Đinh Côn đang hút khi hắn gặp nạn, mà không phải là đang hút vào thời điểm khác."
Ánh mặt Tống Viêm ngưng lại, tiếp tục hỏi Kỷ Hành Phong: "Anh có để ý không, lúc Đinh Côn được phát hiện, hắm nắm bao nhiêu điếu thuốc trong tay."
Cậu vốn cũng chẳng hy vọng gì nhiều, nhưng Kỷ Hành Phong lại trả lời chắc nịch: "19 điếu."
Trong tình huống bình thường, một gói thuốc lá thường sẽ có 20 điếu thuốc, cho nên, trừ phi trước đó Đinh Côn vẫn còn một gói khác, không thì tàn thuốc này nhất định là của hắn hút khi xảy ra chuyện.
"Khả năng còn một gói thuốc khác quá nhỏ, cơ bản có thể xác định được lai lịch của tàn thuốc này rồi." Tống Viêm tiếp tục nói ra suy đoán: "Nói vậy thì, điều này cũng có thể chứng minh, khi Đinh Côn bị giết, hắn đã rời khỏi lầu 2."
Bởi vậy, toàn bộ cửa sổ trên lầu 3 và cả cửa sổ trên cầu thang bộ, đều có khả năng là phần thưởng của kẻ hiến tế.
Ba người thương lượng, quyết định bảo trì khoảng cách, rồi tiến hành kiểm tra loại trừ từng cái.
Thật ra, kiểu kiểm tra loại trừ này cũng không nhất định sẽ hữu hiệu, nhưng vì bọn họ cũng không biết phần thưởng đến tột cùng là cái gì, liệu nó có thể sẽ thật sự để lại dấu vết ở gần cửa sổ hay không.
Mà chỉ cần là có khả năng, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nhất định sẽ không buông tha.
Cứ như vậy, bọn họ dùng hơn phân nửa buổi chiều, kiểm tra từng cái cửa sổ trên lầu 3, tiếc là không tìm được manh mối gì.
Lăn lộn lâu như vậy, cơ thể Tống Viêm cũng có chút mệt mỏi, Kỷ Hành Phong chuẩn bị dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi một chút, vừa lúc nghe được mấy y tá đang tụ tập trong phòng nhân viên ở chỗ ngoặt trên lầu 3 mà bàn về chuyện trong bệnh viện.
Tống Viêm vừa nghe thấy liền vực dậy tinh thần, trong tình huống này, cuộc tán gẫu của NPC thường sẽ để lộ một ít manh mối mà bọn họ tìm không thấy.
"Ê bồ nói coi, cái cô họ Tôn trên lầu 2 đó đó, lúc trước bả với ông chủ trong phòng 210 tình chàng ý thiếp lắm mà, sao lúc ổng chết mà chả thấy bả đau buồn gì hết trơn."
"Sao bà biết mấy người đó có quan hệ vậy? Tui có thấy gì đâu..."
"Trời ơi, cái đó là tại bồ không nhìn theo kiểu kia á, tui nghe bác sĩ Vương ở lầu 2 nói, hai người đó lén lút qua lại mấy năm rồi, nhỏ con của bả, hổng ấy là con của ổng đó."
Nghe đến đó, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong im lặng liếc nhau, bọn họ trước đó đúng là đã xem nhẹ Tôn Nguyệt, không ngờ sự tình còn có khả năng có liên quan đến cô ta.
Mà nhóm y tá vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
"Có vụ này luôn hả? Hơi bị..."
"Cái này có là gì đâu, tui còn nghe nói... vợ trước của ổng đẹp lắm, năm đó bác sĩ trong bệnh viện mình còn âm thầm theo đuổi cổ luôn á!"
Tống Viêm nắm chặt tay, sau đó cậu liền nghe được có một y tá hỏi ra thắc mắc của cậu: "Ai vậy, là ai vậy?"
Y tá bị hỏi đè thấp âm giọng, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được: "Là... bác sĩ Tùy đó."
"Gì, thiệt hả!" Vài y tá kinh hô, làm sao cũng không muốn tin Tùy Chính đẹp trai lắm tiền, năm đó lại yêu thầm một cô gái đã có chồng.
"Bồ đừng không tin nha, bồ thử ngẫm lại coi, mấy bữa trước bác sĩ Tùy đối xử với hai đứa nhỏ phòng 210 tốt biết bao nhiêu..."
Lúc này, thang bộ đột nhiên truyền đến một hồi bước chân dồn dập, nhóm Tống Viêm quay đầu nhìn, người tới người đúng là Tôn Nguyệt trong lời bàn tán vừa nãy của nhóm y tá.
Chỉ là, sắc mặt cô ta trắng bệch, vừa thấy nhóm Tống Viêm liền lảo đảo chạy tới, miệng còn kinh hô: "Anh, mấy anh nhanh xuống lầu 1 xem đi!"
Kỷ Hành Phong đi vài bước đến bên người cô ta, bắt lấy cánh tay cô ta, để cô ta không đến mức trực tiếp tê liệt ngã xuống đất: "Có chuyện gì, nói rõ ràng."
"Cát!" Tôn Nguyệt run rẩy, mấp máy nói: "Lầu 1 đã biến thành cát đen hết rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.