Ba Ngày Hung Trạch

Chương 74: Rừng phong rực rỡ (3)




Edit + beta: Khuynh
―――――
"Có phát hiện gì không em?" Kỷ Hành Phong cúi đầu hỏi Tống Viêm, Tống Viêm lắc đầu: "Giờ chưa nói được, để em xem thêm đã."
Xem xong tầng 1, hai người hướng lên tầng 2, mà cậu học sinh tên Vương Tường kia cũng đánh liều theo đuôi hai người đi lên cầu thang.
Cầu thang của căn biệt thự này lại không được lớn lắm, độ rộng cũng chỉ đủ để hai người đi song song. Tống Viêm dẫm lên vài bước, thấy xúc cảm dưới chân không giống với trên sàn nhà mới nhìn lại, hóa ra trên cầu thang có trải một lớp thảm.
Chỉ tiếc là ánh sáng thật sự quá mờ, Tống Viêm đành cúi người xem lớp thảm kia ở khoảng cách gần hơn. Ai ngờ, cậu vừa mới cong lưng, trước mắt liền sáng lên, ngẩng đầu thì thấy là ánh sáng từ ngọn nến trắng trong tay Kỷ Hành Phong.
"Cái này có tính là chơi ăn gian không?" Tống Viêm cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói.
Kỷ Hành Phong lắc đầu, cùng Tống Viêm chạm mắt, cúi đầu cọ môi cậu: "Là do em đổi được mà."
Một nụ hôn đổi một cây nến, ông chủ mới của trò chơi thật biết làm ăn, bất quá, Tống Viêm cũng không cảm thấy mình bị lỗ. Vì thế, cậu dùng một tay kéo vai Kỷ Hành Phong, hơi ngửa đầu, khẽ cắn chậm nghiền, lại đổi thêm một cây nến.
"Mấy, mấy anh đang làm gì vậy, sao không đi nữa?" Vương Tường bị Kỷ Hành Phong chắn đằng sau nên hoàn toàn không nhìn thấy động tác của hai người, đợi cả buổi trời mới dám lên tiếng hỏi.
"Chúng tôi đang quan sát thảm." Tống Viêm lùi về vị trí ban đầu, mượn bóng tối che giấu khuôn mặt ửng đỏ của cậu, không chút chột dạ mà chỉ vào thảm trả lời: "Tôi cảm thấy có lẽ trên thảm sẽ có manh mối."
Kỷ Hành Phong tuy chưa đã thèm, nhưng vẫn nghiêng người nhường chút không gian cho Vương Tường.
So với thảm, Vương Tường càng tò mò chuyện ngọn nến kia sao lại đột nhiên xuất hiện hơn, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn biết điều mà không hỏi ra miệng, chỉ biết dựa theo lời Tống Viêm nhìn vệt đỏ sẫm như vết máu khô trên thảm. Vừa thấy, trong lòng cũng có hơi sợ nên không hề nghi ngờ mà gật gật: "Anh, anh nhìn hay ghê."
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi lên thôi." Kỷ Hành Phong nhìn Vương Tường rồi chen ngang hai người, lần nữa chặn lại tầm mắt cậu ta, kéo tay Tống Viêm tiếp tục hướng đến tầng 2.
Giữa tầng 2 biệt thự là một dãy hành lang giản dị, mà mỗi bên hành lang đều có ba căn phòng.
Ba người tùy tiện chọn vài căn vào xem xét, phát hiện tuy trong mỗi phòng đều có một thứ khác biệt, nhưng tổng thể bố cục và cách trang trí về cơ bản vẫn giống nhau.
"Chỗ này tuyệt đối không phải là nhà ở thông thường." Tống Viêm kiên định với suy đoán trước đó, một căn nhà bình thường dù có quy củ chỉnh tề tới mức nào, thì cũng không thể làm cho mỗi phòng đều giống nhau như đúc thế này được, cảm giác nơi này thật giống như khách sạn ——
Tống Viêm dần dần có chút manh mối, vừa đi vừa nghĩ, nói: "Chỗ này không giống nhà ở, mà càng giống mấy kiểu như nhà nghỉ hơn."
Kỷ Hành Phong nghe xong gật đầu, xem như đồng ý với suy đoán của Tống Viêm. Ba người chuẩn bị ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng nói chuyện gần đó.
"Ui em gái ơi, em cứ yên tâm đi theo anh đi, anh đã thông qua 3 phó bản rồi, bảo đảm có thể đưa em ra ngoài mà."
Hai mắt Vương Tường sáng rực lên, tuy cậu ta cảm thấy hiện tại đi theo Tống Viêm và Kỷ Hành Phong cũng rất đáng tin, nhưng trong hoàn cảnh âm u, cậu ta vẫn theo bản năng muốn tụ hợp với càng nhiều người hơn.
Vì vậy, cậu ta kéo kéo áo Tống Viêm, lòng đầy chờ mong mà đề nghị: "Là người chơi khác đó, chúng ta mau tới hội hợp với họ đi!"
Tống Viêm không nói gì, Kỷ Hành Phong lại nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta đừng gấp.
Tuy kẻ hiến tế hiện nay đã được đổi thành NPC trong trò chơi, các người chơi không cần phải nghi kỵ phòng bị lẫn nhau, nhưng vẫn sẽ xuất hiện vài người có tâm thuật bất chính, muốn mưu đồ chút "chỗ tốt" trong trò chơi.
"Em gái ơi, sao em cách anh xa vậy, chúng ta nhích lại gần nhau chút đi, cũng tiện chăm sóc nhau hơn." Giọng nói kia lại vang lên, tuy vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ bằng giọng nói cũng đủ khiến cho người nghe cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Nghe đến đó, Tống Viêm không khỏi cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà kéo Kỷ Hành Phong đi nhanh ra ngoài, Vương Tường tuy vẫn chưa hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Ba người mới vừa bước ra hành lang liền nghênh diện hai người kia.
Người đi đầu là chủ nhân của giọng nói vừa rồi, một ông chú gần 40 tuổi, đầu hơi trọc, mặt đầy thịt mỡ.
Mà phía sau hắn là một cô học sinh trông khá giống Vương Tường, hiển nhiên chính là "em gái" trong miệng hắn.
Tống Viêm cảm thấy, cô bé hẳn là người mới lần đầu vào phó bản, phải một mình đối mặt với khung cảnh hắc ám trong trò chơi, thật sự quá sợ hãi nên mới cố gắng chịu đựng sự quấy rối của ông chú mà đi cùng hắn.
Nhưng giờ phút này, sự xuất hiện của nhóm Tống Viêm đã cho cô một lựa chọn tốt hơn, cô gái kia lập tức không kìm được ý nghĩa muốn thoát khỏi ông chú mà cầu cứu với nhóm Tống Viêm: "Các vị đại ca, em đi cùng mấy anh được không."
"Đương nhiên là được, người nhiều hơn cũng tốt." Tống Viêm ôn hòa gật đầu với cô gái. Tuy đã nói cậu và Kỷ Hành Phong sẽ tới "thế giới của hai người", nhưng nếu đã nhặt một Vương Tường, thì cả hai cũng không ngại mang thêm một người nữa. Huống hồ, mấy năm gần đây cậu càng ngày càng nhìn không nổi những kẻ thích xằng bậy trong trò chơi, đặc biệt là loại đàn ông chuyên chọn những cô gái để xuống tay như thế này.
Cô gái nghe vậy liền chạy tới chỗ Tống Viêm, mà ông chú cũng lập tức đen mặt, vừa muốn há mồm gì đó lại đối diện với ánh mắt của Kỷ Hành Phong, mọi lời muốn nói đều phải nhẫn nhịn nuốt xuống. Chẹp chẹp nửa ngày mới phun ra được một câu mắng chửi: "Cô, cô đi theo bọn họ mà có xui thì cũng đừng có hối hận!"
Cô gái chờ ông chú hoàn toàn đi rồi mới thở phào, cảm kích nói với nhóm Tống Viêm: "Em tên Lý Bình Bình, cảm ơn các anh vì chuyện vừa nãy."
Vừa rồi đã chậm trễ không ít thời gian, Tống Viêm cũng không nói nhiều, cậu chỉ nói vài câu với Lý Bình Bình, rồi cả nhóm cùng tiếp tục lên lầu.
Độ cao của tầng 3 thấp hơn hai tầng trước một chút, diện tích cũng nhỏ hơn. Từ phía cầu thang đi lên, một bên là vài căn phòng nhỏ, bên còn lại trực tiếp thông ra ban công ngoài trời của biệt thự.
Lúc này, bọn họ chỉ cần đứng ở cửa cầu thang cũng có thể thấy được Tượng đài Khai Sáng đang nhàn nhạt tản ra ánh sáng trắng trên ban công.
"Đi thẳng qua đó đi." Tuy vẫn chưa xem xét mấy căn phòng nhỏ kia, nhưng Kỷ Hành Phong vẫn quyết định chính thức vào phó bản trước rồi tính tiếp.
Tống Viêm đương nhiên không có ý kiến gì, cùng anh đi tới ban công.
Trên ban công giờ phút này, trừ ông chú đầu trọc Triệu Thành Đào, còn có một nam một nữ khác.
Người nam đeo mắt kính, tự xưng là Mã Vĩ, trong thế giới hiện thực là một thầy giáo tiểu học. Người nữ nói mình tên Lưu Ái Ninh, trước khi vào trò chơi chỉ là một cô nhân viên văn phòng bình thường.
Mấy người này cũng không quen biết nhau, họ chỉ là trùng hợp đến Tượng đài sớm hơn nhóm Tống Viêm, còn đang giữ khoảng cách mà tán gẫu vài câu.
Người chơi đã đến đông đủ, âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai mỗi người, trò chơi chính thức được bắt đầu.
Tượng đài Khai Sáng lóe bạch quang rồi hiện ra từng hàng chữ phác họa sơ lược về bối cảnh.
"Rừng phong đỏ rực thiêu đốt những trái tim tham lam."
"Ba năm trước, khu nghỉ dưỡng Hồng Diệp trên núi Bắc Phượng chính thức đi vào kinh doanh và cũng nhanh chóng trở thành địa điểm du lịch hàng đầu của địa phương. Ba năm sau, một công ty đã thuê khu biệt thự sau núi để tổ chức hoạt động nghỉ phép đoàn thể, nhưng mấy ngày sau, phía biệt thự đột nhiên ánh lửa rợp trời, lửa lớn cháy suốt nhiều ngày, thậm chí còn thiêu rụi hơn phân nửa cây phong trong núi, nhân viên trong công ty cũng không có một ai may mắn thoát nạn, toàn bộ đều tán thân trong trận hỏa hoạn này..."
Hàng chữ đến đây liền biến mất, cùng lúc đó, căn biệt thự cũ nát bắt đầu nhanh chóng phục hồi dáng vẻ ban đầu, mặt đất phủ đầy bụi bặm nháy mắt liền trở nên sạch bong, những mảnh thủy tinh bị vỡ cũng trở về vị trí cũ, mà những chạc cây khô khốc quanh đó cũng dần dần nảy mầm.
Khi Tống Viêm mở mắt lần nữa, cậu đã đến ngày đầu tiên trong trò chơi, mọi người đều đang đứng trong sân biệt thự, bên người bọn họ là mấy rương hành lý, có vẻ là tới đây nghỉ phép.
Trời đang vào thu, rừng phong xung quanh biệt thự mọc đầy lá phong đỏ, phóng mắt nhìn qua là một mảnh rừng cây đỏ rực không có điểm cuối như đang bốc cháy một hồi lửa lớn. Rõ ràng là cảnh sắc cực mỹ, nhưng lại làm Tống Viêm có cảm giác như bị bỏng.
Cỏ dại trong sân cũng đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn lại thảm cỏ khô vàng.
Căn biệt thự trước mặt trông cực kỳ mới mẻ, nhưng nghĩ đến đây là một tòa hung trạch, các người chơi cũng không còn tâm tình thưởng thức nữa.
Mà trừ bỏ khung cảnh trong sân, Tống Viêm còn chú ý tới điểm khác, đoàn nhân viên tới "team building" lần này cũng không phải tất cả đều là người chơi, giữa bọn họ còn trộn lẫn vài NPC.
"Ok, chỗ này là điểm đến chúng ta, mấy ngày này mọi người nhớ phải ăn chơi cho đã nhé." Trong lúc các người chơi còn đang lo sợ mà quan sát hoàn cảnh chung quanh, một người trông có vẻ là lãnh đạo dẫn đầu đội ngũ, vô cùng cao hứng tiếp đón mọi người tiến vào biệt thự.
Trừ hắn ra, bên cạnh người chơi nữ Lưu Ái Ninh còn có một NPC đóng vai bạn trai cô đang đứng đó. Mà bên cạnh Lý Bình Bình cũng có một NPC trông có vẻ là có quan hệ khá tốt với cô.
Còn ông chú đầu trọc đang bị một người phụ nữ rất xứng đôi với hắn kéo tay, dựa theo cốt truyện mà nói, hẳn là hắn dẫn vợ tới du lịch.
Dưới sự dẫn dắt của nam lãnh đạo, đoàn người nhanh chóng tới trước cửa chính của biệt thự.
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra từ bên trong, một người phụ nữ mặc tây trang, dung mạo trang nghiêm tinh xảo bước ra, vừa nhiệt tình vừa ân cần chào hỏi mọi người: "Chào mừng mọi người đến với khu biệt thự nghỉ dưỡng Hồng Diệp, tôi là nhân viên tiếp đón mọi người Liễu Dương, mấy ngày kế tiếp đây, nếu các vị có vấn đề gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, rất hân hạnh được phục vụ mọi người."
Mà theo sau cô, còn có một chú làm vườn và một dì giúp việc hơn 60 tuổi.
Đến giờ phút này, tất cả các NPC trong phó bản đã lên sân khấu.
Nữ tiếp tân dẫn mọi người vào biệt thự, biệt thự sau khi được phục sửa cũng không khác lúc trước lắm, lực chú ý của Tống Viêm trước sau vẫn luôn đặt trên người mấy NPC kia.
"Lại nói, khu nghỉ dưỡng Hồng Diệp của chúng tôi có thể có được ngày hôm nay, cũng là nhờ quý công ty đây đã giúp tuyên truyền đấy ạ." Nữ tiếp tân giới thiệu đôi lời về cảnh khu, rồi bắt đầu cùng nam lãnh đạo trò chuyện như đã cực kỳ thân quen.
Thông qua cuộc đối thoại của bọn họ, Tống Viêm tổng kết được đại khái rằng, công ty của bọn họ có lẽ là một công ty marketing, cảnh khu Hồng Diệp có thể nổi tiếng cũng là nhờ công ty này đã bỏ ra không ít sức lực tuyên truyền.
Nhưng... bọn họ thật sự chỉ là bỏ sức tuyên truyền thôi sao? Tống Viêm khẽ nhíu mày, luôn có cảm giác chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Nữ tiếp tân và lãnh đạo hàn huyên một hồi thì bắt đầu sắp xếp phòng ở cho đoàn người.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong tất nhiên sẽ yêu cầu được ở chung một phòng, mà cậu học sinh Vương Tường tuy một lòng muốn theo bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn kết nhóm ở cùng nam mắt kính Mã Vĩ dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Hành Phong.
Ông chú đầu trọc là người duy nhất mang theo người nhà đi du lịch, dù có không vui nhưng hắn chỉ có thể ở chung phòng với "bà xã" của hắn. Lý Bình Bình vốn dĩ muốn ở chung phòng với nữ văn phòng Lưu Ái Ninh, nhưng nữ NPC bên người lại kiên trì muốn ở cùng cô, mà Lưu Ái Ninh phải đi theo cốt truyện ở cùng bạn trai, nên hai người chơi nữ đành phải tách ra.
Nam lãnh đạo ở một mình một phòng, nhóm người nhanh chóng lấp đầy sáu căn phòng trên tầng 2, mà tầng 3 thấp bé còn lại là nơi cư trú của nhân viên trong biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.