Ba Ngày Hung Trạch

Chương 75: Rừng phong rực rỡ (4)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Sau khi phân phòng xong, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong liền đi thẳng lên tầng 2.
Trong phòng khách của biệt thự sau phục sửa có một khung cửa sổ sát đất thật lớn, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy mạn sơn phong đỏ* bên ngoài. Nếu không phải đang ở trong phó bản, thì cảnh sắc này thật sự không khỏi làm người ta say mê.
*Gốc là 漫山红枫: cả rừng cây phong lá đỏ bao quanh ngọn núi.
Đương nhiên, đối với Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, thì phó bản và nghỉ phép quả thật cũng không có gì khác biệt lắm.
"Đang nghĩ gì đó?" Kỷ Hành Phong từ sau lưng Tống Viêm ôm cậu vào trong lòng mình, hai người cùng đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Ngón tay Tống Viêm gõ nhẹ lên khung cửa kính, ánh mắt chậm rãi phóng ra xa, nhưng trước sau vẫn không hề rời khỏi rừng phong đỏ rực như lửa kia: "Đương nhiên là nghĩ tới phó bản này rồi."
"Em cứ có cảm giác, phó bản này có liên quan đến lửa."
Kỷ Hành Phong hôn nhẹ lên má cậu, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thán nói: "Vốn định dẫn em đi thả lỏng, ai ngờ vừa vào phó bản, em liền nghiêm túc đến vậy."
Tống Viêm ngẫm lại trạng thái hiện tại của mình cũng nhịn không được mà mỉm cười. Đúng vậy, rõ ràng là những phó bản này đã không còn khả năng tạo thành uy hiếp gì với cậu nữa, nhưng cậu lại vẫn không tự chủ được mà khẩn trương ứng đối.
"Vậy anh coi như là, bồi em chơi trò chơi đi." Tống Viêm quay đầu, hôn trả lên môi Kỷ Hành Phong.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, các người chơi sôi nổi xuống lầu, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong biệt thự.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong không ở lại biệt thự mà đi ra sân, vừa tản bộ, vừa quan sát cảnh tượng xung quanh.
So với rừng phong đỏ rực bên ngoài hàng rào, hoa cỏ trong sân lại có vẻ khá bình thường.
Dây tường vi leo trèo trên tường tuy vẫn chưa rụng hết lá, nhưng cũng đã qua mùa hoa, không còn điểm gì xuất sắc. Ông chú làm vườn đang cầm một cây kéo lớn, chậm rãi cắt tỉa dây đằng, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá.
Tống Viêm muốn tiến lên nói mấy câu với ông chú, nhưng cậu vừa tới gần, ông ta liền thu kéo, làm ra bộ dạng sắp rời đi.
"Chú ơi, chú bận lắm ạ?" Tống Viêm nhận thấy thái độ của đối phương, nhưng vẫn thừa dịp ông ta chưa đi, chào hỏi.
Ông chú làm vườn chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái, có lệ gật đầu: "Bên này cắt xong rồi, tôi phải qua bên đối diện, hai người cứ từ từ chơi đi."
Nói xong liền cầm kéo đi mất.
"Hình như, ông ta không chào đón nhóm du khách chúng ta lắm thì phải." Kỷ Hành Phong vòng tay ôm vai Tống Viêm, cùng cậu nhìn bóng dáng dần khuất xa của ông chú.
"Nếu ông ta là người sống ở đây đó giờ, thì chắc trường hợp này có thể coi là tâm lý bài ngoại." Tống Viêm nâng mắt kính, nhưng cậu cũng không hoàn toàn cho rằng đây chỉ đơn giản là bài ngoại.
"Anh nói xem, ông ta không chào đón bất kỳ du khách nào, hay là chỉ không chào đón nhóm chúng ta?"
Kỷ Hành Phong nghe xong, hơi rũ mi nhìn vào mắt Tống Viêm, hai người đã hiểu đáp án của nhau.
"Đi thôi, mình tiếp tục đi xem thử thái độ của dì giúp việc coi sao."
Trong phòng khách của biệt thự, nam lãnh đạo và nữ tiếp tân còn đang nói chuyện phiếm, dì giúp việc thì đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Vương Tường và Lý Bình Bình có lẽ là vì chưa có kinh nghiệm nên không dám đi loạn trong biệt thự, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không biết đang nhỏ giọng trò chuyện cái gì.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đi vào phòng khách, Vương Tường lập tức lên tinh thần, đột nhiên đứng lên bước đến chỗ Tống Viêm: "Mấy anh đi đâu vậy, em với Bình Bình tìm mấy anh nãy giờ."
"Chúng tôi ra ngoài xem thử, nếu hai người không biết làm gì thì thử đi dạo xem sao." Tống Viêm nhìn cậu nhóc có chút lỗ mãng này, nhịn không được mà nhắc nhở một câu: "Trong trò chơi không thể dựa vào người khác mãi, cậu cũng phải tự mình đi tìm manh mối."
Vương Tường xấu hổ gãi đầu, Lý Bình Bình thì gật đầu nói: "Dạ, tụi em biết rồi."
Lúc này, dì giúp việc vốn đang bận rộng trong phòng bếp chủ động đi tới, trong tay còn bưng một tô trái cây vừa được rửa sạch, đưa đến trước mặt nhóm Tống Viêm: "Lại đây lại đây nè mấy đứa, mau lại ăn vài miếng đi, vừa mới hái trong núi ra đó, tươi mát lắm."
Tống Viêm cười nói cảm ơn, cùng là nhân viên lớn tuổi trong biệt thự, nhưng thái độ của dì giúp việc này lại khác hoàn toàn.
"Dì làm việc ở biệt thự này lâu rồi ạ?" Thừa dịp này, Tống Viêm làm như nói chuyện phiếm, bắt đầu thử thăm dò hỏi chuyện bà.
Dì giúp việc vừa nghe vậy liền dứt khoát gật đầu: "Đúng rồi, hồi đầu dì là người trong thôn, từ khi làng mở cửa du lịch, dì vẫn luôn làm việc ở đây."
"Chỗ này ban đầu là một cái làng ạ?" Kỷ Hành Phong thấy Tống Viêm để tâm đến phó bản này như vậy liền phụ cậu hỏi vài câu đơn giản.
"Đúng rồi, chỗ này là cái ——"
"Dì Vương," dì giúp việc vừa định nói tiếp lại bị nữ tiếp tân Liễu Dương chen ngang: "Tôi nhớ hình như lần này chúng ta bị thiếu vài bộ dụng cụ ăn uống, phiền dì lát nữa đến phòng kho lấy về nhé."
Ban đầu, dì giúp việc ngẩn ra một chút, nhưng trên mặt liền nhanh chóng treo lên nụ cười hiền hoà: "Được, để dì đi liền, không thể để trễ giờ cơm trưa của khách được."
Đột ngột gián đoạn như vậy thật khó mà khiến người ta không nghi ngờ, Tống Viêm nhìn Liễu Dương ngồi bên cửa sổ, đối phương chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười thương mại.
"Xem ra, sau này chúng ta phải tránh vị Liễu Dương này mới được." Tống Viêm nhỏ giọng bên tai Kỷ Hành Phong.
Tuy điều tra NPC rất hữu dụng, nhưng thời cơ tốt nhất để tìm được chứng cứ dẫn đến kẻ hiến tế, thường sẽ rơi vào khoảng thời gian sau khi có người chơi bị giết.
Đáng tiếc, thẳng đến khi màn đêm ngày hôm nay buông xuống, đến giờ dùng bữa tối, người bị hại đầu tiên vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng càng như vậy, các người chơi càng thêm căng thẳng không yên. Bởi vì theo sắc trời dần tối, nguy hiểm cũng từng bước đến gần bọn họ hơn.
Mỗi người đều ôm lòng may mắn, mong rằng bản thân mình sẽ không phải là người đầu tiên. Nhưng ai có thể chắc chắn rằng họ nhất định sẽ không phải là người đầu tiên đây?
8 giờ tối, tầng 1 biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả mọi người đều đã tụ tập ở bàn ăn, nhìn dì giúp việc nhanh nhẹn bưng từng mâm đồ ăn thơm ngon lên, nhưng ai nấy lại chẳng có chút khẩu vị nào.
Bất quá, nhóm NPC phụ họa cho cốt truyện lại không có băn khoăn ngần ngại, bọn họ vui cười nâng chén, cùng nhau bàn về tương lai của công ty.
Ánh đèn màu quýt ấm áp chiếu rọi hai loại biểu cảm hoàn toàn khác nhau, vui sướng và sầu lo, nhẹ nhàng và căng thẳng, hòa cùng bầu không khí nồng đậm mùi rượu, tạo nên một loại cảm giác mập mờ không rõ.
"Khu nghỉ dưỡng Hồng Diệp là hạng mục tốt nhất trong những năm gần đây của chúng ta, đương nhiên tương lai chúng ta sẽ có thêm càng nhiều hạng mục tốt hơn, vì tương lai của chúng ta, cụng ly ——"
Nam lãnh đạo giơ cao ly rượu trong tay, khi nhóm người chơi đang định giả điên im lặng ứng phó thì một tiếng "pặc" vang lên, toàn bộ đèn đóm trong biệt thự đột nhiên tắt ngúm.
Ấm áp và vui tươi nháy mắt liền biến mất, bóng tối và âm lãnh trước mặt mới là hiện thực.
Dây thần kinh của các người chơi căng chặt, bọn họ biết, chuyện đáng sợ nhất sắp xảy ra rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Nam lãnh đạo không băn khoăn như nhóm người chơi, hắn chỉ cho là cúp điện bình thường, mượn ánh sáng của di động quay sang hỏi nữ tiếp tân.
"Thành thật xin lỗi ạ, chắc là mạch điện của biệt thự có chút sự cố, tôi lập tức gọi người sửa ngay, sẽ nhanh chóng sửa xong thôi ạ!" Nữ tiếp tân liên tục xin lỗi, vừa đứng dậy gọi điện thoại, vừa bước nhanh ra ngoài.
Nữ tiếp tân vừa đi, phòng ăn lại rơi vào im lặng, gió lạnh mùa thu xuyên qua ô cửa cổ không được đóng kính, nối tiếp nhau quét vào từng đợt.
Dì giúp việc lấy nến tới để chiếu sáng tạm thời, nhưng ngọn lửa vừa mới nhóm lên liền bị gió lạnh lập tức thổi tắt.
"Ủa, sao mà không đốt nến được vậy." Dì giúp việc nhỏ giọng than oán, nhưng giọng nói này rơi vào tai các người chơi lại tựa như tiếng quỷ đòi mạng, làm bọn họ càng thêm đổ mồ hôi lạnh.
"Không thì... chúng ta về trước phòng đi." Lúc này, nữ văn phòng Lưu Ái Ninh lí nhí nói, cô thật sự rất sợ, chỉ muốn trốn vào trong phòng.
Mà bạn trai ngồi bên cạnh cô lại ôn nhu ôm cô nói: "Ninh Ninh đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em mà."
Chỉ tiếc, dưới tình huống này, an ủi từ NPC chẳng có chút tác dụng nào với Lưu Ái Ninh, ngay cả cái ôm kia cũng làm cô cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, duỗi tay đẩy "bạn trai" ra, đứng lên: "Tôi, tôi về phòng trước, mọi người tiếp tục đi."
Nói xong, cô mở đèn di động, hướng đến tầng 2.
Tống Viêm khẽ nhíu mày, hành động đơn độc vào lúc này là không sáng suốt. Nhưng Lưu Ái Ninh vừa đi, càng có nhiều người chơi bắt đầu không khống chế được suy nghĩ của mình mà muốn rời đi.
"Chúng ta có đi không ạ?" Vương Tường cũng đứng ngồi không yên, cậu kéo áo Tống Viêm.
Tống Viêm bị bộ dáng này của cậu ta làm cho có cảm giác như mình đang dẫn theo con nhỏ, nghĩ nghĩ nói: "Nếu nhất quyết phải đi, thì tất cả cùng đi sẽ tương đối an toàn hơn."
"Em muốn về nghỉ hả?" Kỷ Hành Phong vỗ về sau lưng Tống Viêm, hỏi ý cậu. Khác với những người chơi còn lại, anh không sợ, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Tống Viêm đã hoạt động trong phó bản suốt cả một ngày rồi, bây giờ về nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.
Bầu không khí trên bàn ăn ngày càng nặng nề, cứ tiếp tục ngồi như vậy cũng không có ý nghĩa gì, vì thế, Tống Viêm gật gật: "Vậy mình về phòng đi."
Nói xong, bọn họ chào hỏi lãnh đạo rồi đứng dậy rời bàn ăn, Vương Tường và Lý Bình Bình cũng lập tức theo sau, gấp gáp muốn bước lên cầu thang đi đến tầng 2.
Sau bọn họ, nhóm người chơi và những NPC còn lại cũng lục tục về lại tầng 2.
Nhưng khi nhóm Tống Viêm sắp về đến phòng, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên ngay trên hàng lang bọn họ đang đi.
Kỷ Hành Phong lập tức che Tống Viêm ra sau lưng, khói đặc nhanh chóng tràn tới trước mặt bọn họ, tiếng hét hoảng sợ liên tiếp kéo tới, không ít người vừa rồi còn đang trên cầu thang liền liều mạng vọt lên lầu.
"Là ai vậy?" Sau khi xác định không có việc gì, Tống Viêm mới lú ra từ sau lưng Kỷ Hành Phong, ngọn lửa trên hành lang đột nhiên bốc lên, rồi không lâu sau lại đột nhiên dập tắt. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, đã có người xảy ra chuyện rồi, nhưng không ai dám tiến lên xem.
Ánh mắt Kỷ Hành Phong đảo quanh tầng 2, kiểm kê nhân số đã đi lên: "Thiếu Triệu Thành Đào và Mã Vĩ."
"Một lần hai người?" Tống Viêm nhăn mi, nhưng lại nghe Kỷ Hành Phong nói: "Không hẳn, có lẽ là vẫn còn ở dưới lầu."
Tống Viêm gật đầu, đúng là không thể loại trừ khả năng này, cậu đề nghị: "Vậy mình đi xem thử đi."
Kiểu này là chú định đêm nay không có cửa nghỉ ngơi rồi, Kỷ Hành Phong nhìn biểu tình nghiêm túc tìm tòi của Tống Viêm, cuối cùng đành kéo tay cậu xuống lầu.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mùi hôi khét liền ập vào mặt, Tống Viêm cố nén nhịn một hồi lâu mới áp xuống được cảm giác ghê tởm, cậu cũng cảm giác được Kỷ Hành Phong nắm chặt tay cậu hơn.
Người bị giết đầu tiên nằm ngay trên cầu thang, giống như bộ thi thể Tống Viêm từng nhìn thấy trong đám cỏ dại vào đêm trước. Toàn thân người nọ bị thiêu cháy đen, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Nhưng quần áo trên người người nọ lại vẫn nguyên vẹn, ngay cả cặp mắt kính trên mặt cũng không hề hư tổn chút nào.
Người chết là Mã Vĩ, Triệu Thành Đào đang run rẩy đứng dưới lầu, đứng cạnh hắn là "vợ" hắn, lãnh đạo, dì giúp việc, ông chú làm vườn... tất cả các NPC đều đang đứng trong bóng tối, mà kẻ hiến tế lại ở ngay trong đám bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.