Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 1: Sao ba vẫn chưa đến đón cháu?




Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh. Vừa đến tháng mười hai, thành phố có biệt danh “trăm năm không thấy tuyết rơi” này đã bắt đầu có những bông tuyết bay lả tả. Những lớp tuyết dày phủ kín trên những cành ngô đồng trơ trụi hai bên đường.
Thỉnh thoảng, có những chú chim ngơ ngác bay ra, đậu trên những cành cây đọng tuyết trong chốc lát, vươn cổ nhìn tứ phía. Thấy xung quanh chỉ toàn là tuyết trắng mênh mông, chúng ngỡ ngàng chiêm chiếp vài tiếng, sau đó lại tung cánh bay đi, khiến cho những bông tuyết rào rào rơi xuống, đọng trên chiếc mũ của của bà cụ Hồ ở phía dưới.
Bà cụ đội một chiếc mũ tai bèo bằng lông nhung màu đỏ sẫm, mái tóc bạc ngang vai được vén gọn gàng ra sau tai. Dường như cảm nhận được có thứ gì đó rơi xuống đầu mình, bà giơ bàn tay nhăn nheo lên sờ thử, sau đó cau mày bảo: “Cái gì thế nhỉ?”
Bà nhìn những bông tuyết trằng tinh, nghĩ ngợi một lát nhưng không nghĩ ra được đây là thứ gì, vì thế lại cố sức đi về phía trước.
Người trên đường đi lại rất vội vàng, nhanh chóng lướt qua bên cạnh bà lão. Các cô gái phương nam chưa từng trải qua cái lạnh thế này nên rét đến run người, ấy vậy mà bà cụ Hồ lại không hề thấy lạnh. Bởi vì bà luôn ghi nhớ lời ba dặn, lúc ra ngoài phải mặc nhiều áo, cho nên lúc nãy bà đã mặc một bộ đồ giữ ấm, thêm một chiếc áo lông, bên ngoài còn khoác áo choàng nữa, cả người trông kín mít. Mà cũng vì mặc quá nhiều nên đi lại mới khó khăn như thế.
Cách đó không xa là một nhà trẻ, trước cửa nhà trẻ nhiều người xếp thành một hàng dài. Chưa đến giờ tan học, thỉnh thoảng lại có vài đứa trẻ nghịch ngợm dán mặt vào hàng rào sắt, cố gắng tìm xem ba mẹ mình đang ở đâu.
Sau một tiếng báo hiệu “Tan học rồi”, cánh cổng bằng sắt được mở ra, đám trẻ con hớn hở chạy ra, lao thẳng vào vòng tay của ba mẹ đợi bên ngoài.
Bà cụ Hồ đeo cặp sách, chậm chạp chen lấn, cuối cùng cũng đến được cổng trường. Nhìn một hàng dài bên ngoài, gương mặt già nua đã trải qua phong sương bỗng nở nụ cười ngây thơ như đứa trẻ.
Chú bảo vệ cao lớn đi ra, nói với giọng hơi buồn bực: “Sao lại đến nữa rồi?”
Chú bảo vệ không nói tiếng nào, kéo bà cụ vào bên trong, sau đó quen tay nhốt bà vào phòng bảo vệ bên cạnh.
Những phụ huynh không biết tình hình thấy thế đều cau mày.
Còn những phụ huynh biết rõ tình hình thì giải thích cho những người kia: “Hình như là bị đãng trí, cứ vài ngày là lại đến cửa nhà trẻ ngồi, bảo là đợi ba đến đón. Haiz, già rồi mà còn mắc bệnh này nữa, đúng là tội nghiệp.”
“Nếu con cháu trong nhà mà không có hiếu thì còn tội nghiệp hơn.”
“Bệnh lâu ngày con thành bất hiếu mà. Gặp bệnh này, có hiếu đến đâu cũng khó mà chịu nổi. Haiz…”
Lúc bị kéo đi, bà cụ Hồ giật mình sợ hãi nhưng lại không dám khóc. Bà nghĩ, chắc chắn là vì mình đến trường quá muộn cho nên thầy cô tức giận. Nhưng bà nghĩ mãi cũng không ra tại sao trễ thế này mình mới đến trường. Bà quan sát căn phòng xa lạ này, e dè nhìn ra ngoài cửa sổ giống như là một con thú nhỏ bị thế giới lãng quên, hy vọng ba có thể mau mau đến đón mình, bà không muốn ở đây một mình.
Bà cụ nhìn qua cửa sổ nhưng không tìm thấy ba mình mà chỉ thấy một người phụ nữ đang tức tối đi đến. Bà hơi sợ hãi nhưng vì đã lớn tuổi, cơ thể không còn linh hoạt nên dù có sợ thì cũng chỉ có thể từ từ đứng dậy, ngồi vào góc xa nhất của căn phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bảo vệ bị đẩy ra, một người phụ nữ trẻ đi vào, vỗ mạnh chiếc túi giữ ấm trên tay mình xuống bàn với vẻ giận dữ.
Bà cụ Hồ bị âm thanh phát ra làm giật mình, càng co rụt người lại, nâng niu ôm chiếc cặp trong ngực, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của mình.
Thấy cô giáo hung dữ nhìn mình, bà lắp bắp nói: “Con… lát nữa ba sẽ… sẽ đến đón con.”
Cô giáo nghe được câu nói điên khùng này, lửa giận càng không biết trút vào đâu. Hôm nay cô bị phụ huynh làm phiền rất lâu, không dễ dàng gì mới trở lại phòng làm việc để sưởi ấm thì bỗng dưng bị gọi ra đây chịu lạnh, bây giờ trong lòng đang rất tức tối, vì thế ăn nói không dễ nghe cho lắm. “Ba của bà đã sớm xuống lỗ rồi. Bà muốn tìm ông ấy thì cứ ra giữa đường mà đứng một lát là được, đừng có gây thêm phiền phức cho người khác.”
Người phụ nữ kia cay nghiệt nói xong bèn nhìn thấy bà lão gây phiền phức cho mình co rụt người lại, muốn khóc mà không dám khóc. Trong lòng chị ta cảm thấy thoải mái phần nào nên bảo: “Haiz, thôi vậy, tôi so đo với một bà già si ngốc như bà làm gì chứ.”
Sau đó, chị ta rành rõi bấm điện thoại, nói với giọng gắt gỏng: “Anh Hồ đấy à? Mẹ anh lại đến trường chúng tôi nữa này, khi nào thì anh qua đón đây?”
Người bên kia dường như đang bận, trả lời rằng: “Tôi đang có cuộc họp, lát nữa sẽ qua đón. Xin lỗi, ba tôi bị bệnh đang nằm viện, người giúp việc lại xin nghỉ nên làm phiền các cô quá.”
“Tất cả phụ huynh đều đang nhìn về bên này đấy. Nơi này của chúng tôi dù gì cũng là nhà trẻ, nếu thường xuyên có người như vậy đến trường thì chúng tôi cũng khó xử lắm.”
Người đàn ông phía bên kia lập tức nói những lời xin lỗi: “Thật ngại quá, chúng tôi sẽ cố gắng bồi thường những tổn thất.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau khi ngắt điện thoại, người phụ nữ quay lại nhìn bà cụ đang co rúc người trên băng ghế trong góc, chiếc mũ tai bèo bằng lông nhung vốn đội trên đầu đã rơi xuống đất, để lộ mái tóc bạc phơ. Bà ngẩng đầu, gương mặt nhăn nheo đầy vẻ ngơ ngác, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Người phụ nữ thở dài, lửa giận cũng nguôi đi. Chị ta bước qua nhặt chiếc mũ lên, đội lên đầu bà cụ.
Bà cụ Hồ phản ứng rất chậm chạp. Sau khi được đội mũ, bà vẫn chưa kịp nói gì, một lúc sau mới lí nhí bảo: “Cảm ơn cô giáo.”
Người phụ nữ nghe thế bèn thở dài chua xót, đầy vẻ bất đắc dĩ. “Haiz, bị bệnh này, chẳng có cách nào khác.”
Nói xong, chị ta nhặt túi giữ ấm đi ra ngoài. Những phụ huynh xếp hàng bên ngoài vẫn đang lần lượt chờ đón con.
Lúc cửa phòng bảo vệ bị đóng lại, tiếng “lạch cạch” phát ra làm bà cụ vốn đang cúi đầu bỗng ngước đầu lên, mắt bà chợt sáng rực, rạng rỡ nụ cười. “À, nhớ ra rồi, đó là bông tuyết á.”
Bà cụ Hồ ý thức được tuyết đã rơi nên vui vẻ mãi một lúc. Nhưng cô giáo vẫn chưa trở lại, vì thế bà dè dặt đứng lên, ôm cặp trước ngực, từ từ đi đến một bên, tay nắm vào cửa sổ, nhìn ngắm bên ngoài.
Ngoài cổng trường, một ông bố trẻ ngồi xổm xuống, quấn lại khăn choàng, đội mũ cho con mình, sau đó bế đứa bé lên.
Bà lão nghiêng đầu nhìn đầy ngưỡng mộ. Sao ba còn chưa đến nhỉ? Có phải là đi mua khăn choàng và mũ cho bà không? Loại khăn giống như người bạn khi nãy choàng ấy.
Lúc này bà nghĩ mình đã đội mũ rồi nên không cần mua nữa. Bà gãi đầu, lấy chiếc mũ từ trên đầu xuống.
Bà cụ Hồ vuốt ve chiếc mũ của mình, không nhớ rõ đây có phải do ba mua không nữa. Chắc chắn là ba mua. Bà bắt chước những phụ huynh bên ngoài, trịnh trọng đội chiếc mũ lên đầu mình trở lại.
“Cũng khá dễ thương chứ nhỉ.”
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện:
“Làm phiền các cô quá.”
“Haiz, bình thường các anh trông chừng cho chặt vào, nếu không được nữa thì đưa vào viện dưỡng lão đi. Trời tuyết thế này lỡ té gãy tay gãy chân thì phiền lắm.”
Cửa được mở ra. Một người đàn ông trung niên đi vào, nói: “Mẹ, về nhà thôi.”
Bà cụ Hồ ngầng đầu lên nhìn người đàn ông xa lạ, thắc mắc hỏi: “Chú là ai? Cháu phải đợi ba đến đón cháu.”
Người đàn ông trung niên ngồi xuống, ôn hòa đáp: “Con là Đào Đào, còn mẹ là mẹ của con. Chúng ta về nhà thôi. Mẹ có đói không? Ở nhà Tiểu Hi đã làm món tôm mà mẹ thích nhất đấy.”
Bà cụ Hồ đã hơi đói. Tuy bà không quen người này nhưng cũng không sợ ông ta, vì thế bèn đứng lên, hỏi: “Vậy ba cháu đến thì phải làm sao?” .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Hồ Đào cau mày nhưng không hề nổi nóng mà ngược lại còn rất kiên nhẫn trả lời: “Có thể ông ấy đã về nhà rồi.”
Nghe nói ba đã về nhà, bà cụ lập tức trở nên ngoan ngoãn, thậm chí chủ động nắm tay Hồ Đào đi ra ngoài. Hồ Đào lúng túng rút tay mình ra, đi đằng trước.
Bà lão cũng không để ý, đeo cặp đi theo sau.
Hai mẹ con nhanh chóng lên xe. Hồ Đào ngồi ở ghế tài xế, Bà cụ ngồi ở băng ghế sau.
Hồ Đào nhìn người mẹ già đang ngoan ngoãn đặt tay lên đùi như một đứa trẻ của mình, lên tiếng bảo: “Thắt dây an toàn vào đi mẹ.”
Bà cụ Hồ ngầng đầu lên, không hiểu người kia đang nói gì, cứ ngơ ngác nhìn Hồ Đào, cố gắng nghĩ xem ông ta đang nói gì nhưng không phản ứng kịp, đành nhìn ông ta với vẻ luống cuống.
Hồ Đào không lặp lại lần nữa mà quay đầu lại, nhoài người ra sau, thắt dây an toàn cho bà bằng động tác khá thô bạo.
Bà lão cũng cảm nhận được dường như mình đã làm gì sai nhưng lại không biết sai ở đâu nên bèn ngoan ngoãn im lặng ngồi đó, tay đặt trên gối, lòng thì lo sợ. Không biết tại sao, bà rất muốn bảo chú lái xe đừng có sa sầm mặt như vậy.
“Chú tài xế ơi, lát nữa khi về đến nhà, cháu sẽ cho chú một bông hoa rất rất thơm, cháu nhặt được trên đường nhiều lắm đấy.”
“Chú có muốn ngửi thử không?” Bà cụ lấy từ trong cặp ra một nắm hoa tuyết mai lúc nãy nhặt được trên đường, hỏi với giọng mong chờ.
Hồ Đào tay khởi động xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không quay đầu lại, cũng không nói gì thêm.
Bà cụ Hồ đợi một lát rồi thất vọng thu tay về, sau đó lên tiếng: “Chú không thích hoa à? Cháu còn có bánh bích quy nữa, chú có muốn ăn không?”
Hồ Đào vẫn không đáp lại. Ông ta nhìn đằng trước, giống như không nghe thấy gì.
Bà cụ mất hứng, quay đầu qua, trở nên im lặng.
Một lát sau, lại nhớ đến điều gì, bà hỏi: “Chú tài xế, ba cháu bảo chú đến đón cháu à? Có phải hôm nay ông ấy bận lắm không?”
Hồ Đào quay đầu lại, cáu kỉnh quát lên: “Ông ngoại đã qua đời rồi, sẽ không bao giờ về nữa đâu!”
Bà cụ Hồ bị quát nên co rụt người lại, luống cuống ngồi đó, giống hệt một chú chim nhỏ, sau một giấc ngủ thức dậy mới phát hiện xung quanh trở nên trắng xóa, vì vậy nhìn thế giới hoàn toàn xa lạ này với ánh mắt ngơ ngác đầy bất lực.
Bà lão nhanh chóng rưng rưng nước mắt.
Hồ Đào nhìn thấy cảnh này thông qua gương chiếu hậu, trong lòng hơi áy náy nhưng không thể nói ra lời xin lỗi được.
Bà cụ không hề khóc thành tiếng. Trước mặt người xa lạ này, bà cố nén nước mắt không dám khóc. Không có ba ở đây, không có ai chống lưng cho bà cả, người khác quát bà, bà cũng không được khóc.
Thế là bà cố nén nước mắt, ôm cặp sách, nín mãi nín mãi, cứ thế cũng quên mất tại sao mình lại muốn khóc.
Trong xe trở nên yên tĩnh, không khí như bị bị ngưng đọng lại. Bà lão cũng không cảm thấy buồn nữa, ngoan ngoãn ngồi trên nghế, tay mân mê đồ trang trí treo trên cặp sách.
Đến khi ra khỏi khu đó, Hồ Đào nhìn thấy người vốn đang im lặng ngồi trên xe đột nhiên nhoài tới sát bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa kính để ngắm nghía tòa lâu đài màu hồng phấn bên đường với ánh mắt lấp lánh.
Đó là tòa lâu đài mà một đại gia đã xây dựng cho con gái mình mấy chục năm về trước. Sau này không biết sao mà bé gái kia chết yểu, vị đại gia kia dường như cũng ra nước ngoài nên tòa lâu đài vẫn luôn để trống.
Hồ Đào biết mẹ mình luôn nhìn về phía đó là vì trí nhớ của bà xảy ra vấn đề, cứ cảm thấy mình chính là tiểu công chúa trong tòa lâu đài ấy, cảm thấy lâu đài ấy là của bà.
Bà cụ nhìn tòa lâu đài màu hồng phấn ngày một xa dần mà ba vẫn chưa xuất hiện, người này lại nói ba sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, tự dưng cảm thấy sống mũi cay cay. Nhưng bà không dám khóc lớn, bà biết mình không quen thuộc với tất cả nơi đây, bà sợ mình khóc lên sẽ bị đánh, trong lòng bà rất sợ hãi nên chỉ dám âm thầm rơi lệ, sau đó nhoài ra cửa sổ nhìn những người ngoài đường.
Vì đang là giờ tan học nên hai bên đường toàn là cảnh người lớn dắt tay trẻ con. Bà cụ Hồ nhìn họ với vẻ hâm mộ. Nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng xe dừng lại trước một căn biệt thự.
Con dâu của bà đi đến, nói: “Em chỉ vào phòng làm việc một lát, trở ra là đã không thấy đâu.”
“Anh biết, không trách em được.” Hồ Đào vừa nói vừa gọi mẹ mình xuống xe.
Bà cụ quay đầu qua liền nhìn thấy một người lạ rất hung dữ. Bà co rụt người lại không dám xuống xe.
Cô con dâu không ý thức được bà lão đang sợ, chỉ bực bội thúc giục: “Mẹ, mẹ mau xuống đi, Hồ Đào còn phải đi họp nữa.”
Bà cụ Hồ không thích người khác gọi mình là mẹ, bởi vì giọng điệu ấy quá dữ dằn. Bà thích người khác gọi mình là Chúc Chúc, mà hình như lâu lắm rồi bà không nghe ai gọi mình như vậy. Bà vốn định nói: “Các cô chú gọi cháu là Chúc Chúc hoặc là Kim Chúc Chúc nhé.” Nhưng bà nhóp nhép miệng rồi lại không dám nói, chỉ dám từ từ bước xuống xe, ngước mắt nhìn nơi này. Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ nên bà e dè đi theo sau họ. Tuy rất sợ hãi nhưng khát vọng muốn về nhà quá lớn nên bà lí nhí hỏi: “Cháu… cháu có thể về nhà mình không?”
Cô con dâu xoa hai bên thái dương, tuy cố nhịn nhưng rốt cuộc giọng nói vẫn hơi nặng nề. “Mẹ, đây là nhà của mẹ.”
Bà cụ Hồ nhạy cảm phát hiện ra hình như mình lại nói sai nữa rồi. Bà rụt cổ lại, nhích ra sau một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.