Editor: Vanila — Vy Vy
Ba người tập hợp ở một nơi khá xa, chuyên tâm tìm những vỏ sò nhỏ. Khi Xà Âm mang gần 10 cái vỏ sò xinh xắn đến cho Trần Hiểu Quân, cô kiêu ngạo đưa Trần Hiểu Quân xem: “Quân Quân, nhìn đi, tớ tìm được rất nhiều vỏ sò nhé, mẹ không hề gạt tớ, khi trở về, tớ sẽ đưa cho mẹ những vỏ sò này, mẹ nhất định sẽ làm cho tớ một chiếc lắc tay thật đẹp!”
Trần Hiểu Quân nhìn đống vỏ sò trong tay Âm Âm, lại nhìn một con sò nhỏ nhoi trong tay tớ, cảm thấy không vui: “Tớ cũng tìm được nhiều vỏ sò mà, còn nhiều hơn cả cậu đấy!” Nói xong, cô xoay người đi tiếp tục tìm vỏ sò, cô cũng muốn có một sợi lắc tay bằng vỏ sò.
Trình Hiểu Quân cũng nhặt được gần 10 cái vỏ sò, đi tới gần Quân Quân cũng hiểu được cô không vui, nhưng cậu không gọi Quân Quân lại mà bước đến bên cạnh Xà Âm: “Quân Quân bị làm sao vậy?”
Xà Âm thở dài: “Tức giận đấy, nó chỉ tìm được một cái vỏ sò thôi.”
“Tớ cho cậu ấy phần của tớ, như vậy chẳng phải sẽ có nhiều hơn sao?” Trình Hiểu Quân cứ nghĩ rằng Quân Quân vì không tìm được vỏ sò nên mới tức giận.
Xà Âm trừng mắt liếc Trần Hiểu Quân: “Quân Quân không phải tức giận vì không có vỏ sò, nó tức giận vì tớ không tìm được vỏ sò.” Xà Âm và Quân Quân có thể coi như là thanh mai trúc mã, dĩ nhiên hiểu được phần nào tính cách của Quân Quân, đó cũng là nguyên nhân khiến những năm nay Trần Hiểu Quân ít khi nổi giận với Xà Âm, bởi vì cô biết tớ nên làm thế nào để có thể thoát được cơn thịnh nộ của Quân Quân, “Thôi, tớ đi tìm vỏ sò tiếp đây, nhờ mẹ làm cho cả Quân Quân một sợi lắc tay vậy.”
“Lắc tay? Cái đó thì liên quan gì đến chuyện Quân Quân tức giận?” Trình Hiểu Quân tò mò hỏi.
Xà Âm nhìn đống vỏ sò trong tay nói: “Hôm qua mẹ đã hứa, nếu tớ tìm được nhiều vỏ sò thì sẽ làm một sợi lắc tay tặng cho tớ.”
“Lắc tay...” Trình Hiểu Quân dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn đóng vỏ sò trong tay, “Quân Quân đi nhặt vỏ sò, tớ cũng đi!” Nói xong liền lập tức chạy về phía bờ hồ.
Xà Âm nhìn hai người, tuy có những suy nghĩ khác nhau, nhưng hành động thì lại giống hệt nhau, thầm than thở trong lòng, đến lúc nào hai người đó mới có thể tiến xa hơn đây? Thôi, vẫn nên đi nhặt vỏ sò tiếp thì hơn …
Đã gần 10 giờ, Xà Âm chạy đi gọi Trần Hiểu Quân, đúng lúc cô đang đào được một hố vỏ sò rất lớn ở ven hồ.
“Quân Quân, đến giờ rồi, đừng đào nữa, chúng ta đi nấu cơm đi.” Xà Âm ngồi chồm hỗm xuống, thấy Trần Hiểu Quân đã nhặt được năm, sáu chiếc vỏ.
“Không được!” Trần Hiểu Quân không ngẩng đầu, vẫn lấy tay xới đất lên.”Tớ nhất định phải đào những cái vỏ sò này cho bằng được.”
Vỏ sò? Xà Âm nhìn thoáng qua số “vỏ sò” mà Quân Quân đã đào được một nửa, đây rõ ràng là vỏ trai mà, “Quân Quân, đừng đào nữa, đây không phải là vỏ sò đâu.”
Trần Hiểu Quân ngẩng đầu lên, cau mày: “Cái đó và vỏ sò tớ tìm thấy đều như nhau thôi, còn lớn hơn rất nhiều nữa, không phải vỏ sò thì là gì?” Hoàn toàn không tin.
Nhưng mấy cái vỏ nhỏ cậu tìm được cũng là vỏ trai đấy thôi! Xà Âm không dám nói thẳng rằng tất cả những thứ này đều không phải vỏ sò, nếu không nhất định Trần Hiểu Quân sẽ không chịu ngừng: “Cái này trưởng thành rồi, không còn là vỏ sò nữa.” Đành lừa gạt Quân Quân vậy.
“Trưởng thành rồi, không còn là vỏ sò nữa?” Trần Hiểu Quân không hiểu, chẳng lẽ vỏ sò trưởng thành rồi sẽ biến thành một thứ khác sao? Mải nghĩ, Trần Hiểu Quân không chú ý đến một chiếc gai nhọn đang vươn lên trong cát, đâm thẳng vào tay cô: “Á... Đau quá!”
“Sao vậy?” Xà Âm lập tức kéo tay cô ra, nhìn thấy tay cô chảy rất nhiều máu, “Làm sao bây giờ, chảy máu rồi? Thôi, để tớ đi tìm thầy.”
Xà Âm đứng lên, nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy thầy giáo đâu: “Cậu đợi ở đây đi, không được rồi, thôi, để tớ nhờ Hiểu Quân đi tìm thầy giáo vậy.” Cô nhanh chóng tìm được bóng dáng của Hiểu Quân ở phía xa xa: “Hiểu Quân!”
Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng Xà Âm gọi cậu, lập tức nhìn sang phía giọng nói vang lên, nhanh chóng chú ý thấy Quân Quân đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trông không thoải mái lắm, cậu không thèm quan tâm đến Xà Âm, lập tức chạy đến. [*Vanila: A nam chính thuộc cái thể loại gì thế này =))))]
“Quân Quân, cậu bị làm sao vậy?” Trình Hiểu Quân nhìn đôi lông mày của Quân Quân nhíu chặt lại, cả gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Tay của Quân Quân bị gai đâm chảy máu, cậu ở lại đây trông chừng Quân Quân đi, tớ đi tìm thầy.” Xà Âm nói xong liền lập tức chạy đi tìm thầy giáo.
Trình Hiểu Quân cẩn thận đến gần Quân Quân: “Quân Quân, đau không? Tớ thổi cho cậu nhé?”
“Cậu thử nói xem có đau hay không?” Trần Hiểu Quân đau đến mức rơm rớm nước mắt: “Tôi không cần cậu thổi...” Nhưng sao máu càng chảy lại càng nhiều vậy, thật sự rất đau mà! Trần Hiểu Quân quật cường tự thổi vào tay tớ.
Trình Hiểu Quân không đành lòng nhìn Quân Quân đau như vậy, bèn lấy khăn tay của tớ ra, không để ý đến cái nhìn chằm chằm của Quân Quân, cậu kéo tay cô, lau máu trên tay giúp cô, còn cẩn thận lau sạch sẽ bùn đất dính xung quanh, “Còn đau không?”
Hết rồi! Nhưng Trần Hiểu Quân không muốn thừa nhận, cô không nói gì, rụt tay về, nhưng ánh nhìn chằm chằm Hiểu Quân đã không còn hung ác như lúc ban nãy.
Trình Hiểu Quân rất vui vẻ, bởi vì Quân Quân vừa không đánh cậu, vừa không đẩy cậu ra, cậu tiếp tục nói: “Mẹ nói, bị thương thì phải rửa vết thương thật sạch sẽ, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, còn rất đau nữa...” Trình Hiểu Quân bỗng nhiên hưng phấn nói: “Trong cặp tớ có băng OK và thuốc sát trùng, Quân Quân, để tớ rửa sạch vết thương cho cậu, trước kia khi còn ở trong bệnh viện, tớ cũng hay làm sạch vết thương giúp mẹ mà.”
Trần Hiểu Quân không cam lòng, nhưng cô không muốn đau thêm, đành chịu yếu thế trước tên chán quỷ này: “Tốt nhất cậu nên rửa vết thương cho tôi được như dì, nếu cậu dám làm tôi đau thêm, tôi nhất định sẽ về “méc” với dì cậu làm đau tôi đó.” Đây là uy hiếp trắng trợn...
Trình Hiểu Quân hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo đầy ác ý của Quân Quân, kéo tay Quân Quân đi đến chỗ tập hợp ban nãy: “Không đâu, tớ sẽ không làm cho Quân Quân đau thêm đâu!”
Trần Hiểu Quân hừ lạnh, để mặc Trình Hiểu Quân kéo tớ đi.
Trình Hiểu Quân dùng nước khoáng rửa sạch vết thương cho Quân Quân, sau đó lấy băng dán OK ra, buộc xung quanh miệng vết thương giúp cô, “Còn đau không?”
Trần Hiểu Quân nhìn vết thương vừa được băng bó tốt, bất đắc dĩ nói: “Lần này coi như cậu thoát được!”
Trình Hiểu Quân nghe giọng Quân Quân không còn ý trách tớ nữa, cười rạng rỡ: “Quân Quân không đau nữa rồi, tốt quá!”
“Cười cái gì chứ!” Trần Hiểu Quân bị nụ cười của tên chán quỷ kia kích thích, có cần vui vẻ đến thế không, chẳng phải chỉ mới băng bó một vết thương thôi sao? Vừa rồi vì vết thương này mà cô còn suýt khóc, “Cậu còn dám cười nữa …. hừ, thì cút ngay cho tôi!”
Trình Hiểu Quân nghe lời, không cười nữa, nhẹ nhàng nói: “Quân Quân, cậu đừng giận, tớ cười nữa đâu.”
“Hừ!” Trần Hiểu Quân khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn tên chán quỷ này.
Hai người bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh.
Chừng mười phút sau, cuối cùng Xà Âm cũng đưa thầy giáo đến: “Quân Quân, thầy giáo đến rồi, để thầy xem tay cậu đi!”
Trần Hiểu Quân đưa tay ra cho thầy giáo xem, “Thầy, con không sao nữa, hết đau rồi ạ.”
Thầy giáo nhìn tay Trần Hiểu Quân, “Rửa sạch rồi, sơ cứu rất tốt, sao con làm được vậy?” Thầy giáo không thể không hỏi.
“Không phải ạ...” Trần Hiểu Quân không nói gì, là do tên chán quỷ này rửa sạch giúp cô.
Xà Âm và thầy giáo vừa nghe đã đoán được phần nào chuyện xảy ra.
“Trình Hiểu Quân, con làm rất tốt!” Thầy giáo sờ sờ đầu Trình Hiểu Quân, “Trình Hiểu Quân, thầy tin chắc rằng trong tương lai, con nhất định sẽ trở thành một người vô cùng ưu tú.”
Trình Hiểu Quân cúi đầu nhỏ nhẹ đáp: “Cảm ơn thầy ạ!”
Thầy giáo cười cười: “Mặc dù Trần Hiểu Quân không sao, nhưng để tránh cho vết thương nặng thêm, phải làm thêm vài chuyện nữa.” Thầy giáo suy nghĩ trong chốc lát, “Xà Âm, lần này lại bắt con phải khổ cực rồi, con có thể chia sẻ nhiệm vụ lần này của Quân Quân không?”
Xà Âm không do dự đồng ý: “Chúng con sẽ giúp Quân Quân hoàn thành nhiệm vụ, thầy không cần lo đâu ạ!”
“Được, thầy tin con nhất định làm được.” Thầy giáo không tiếc lời khen ngợi Xà Âm, “Thầy sang các tổ khác đây, các con mau nấu cơm đi!”
“Vâng ạ! Lát nữa gặp lại thầy ạ!” Thấy thầy giáo cất bước đi rồi, Xà Âm mới gọi các tổ viên đến, cùng nhau chuẩn bị nấu cơm.