Bà Sa

Chương 36: Bức họa




Cuối cùng trận mưa kia cũng ngừng.
Ánh nắng mặt trời nhanh chóng lan tỏa muôn nơi, vạn vật hết thảy đều rực rỡ hẳn lên. 
Vốn dĩ muốn mượn ô che mưa để đến viện dưỡng lão, cuối cùng lại thành che nắng. 
Lăng Thượng và Vân Liệt đều cảm thấy buồn cười, họ thu cây ô lại, cùng nhau núp dưới bóng cây, Lăng Thượng ôm vai Vân Liệt, Vân Liệt thì cứ một mực cười vang.
Mặc dù không rõ vị trí cụ thể của cây hợp hoan trong viện dưỡng lão, song phong cảnh xung quanh vô cùng đẹp, rất thích hợp để dưỡng tâm. Ở đấy trồng không ít cây cổ thụ che kín bầu trời, mọc san sát khu vực giữa sân, vì trận mưa vừa qua mà không gian xem ra cực kì thanh tân, nơi đâu cũng thấy ánh sáng lấp lánh từ những giọt nước đọng lại trên lá xanh.
Có điều đợi đến thời điểm tìm được cây hợp hoan, Vân Liệt lại thấy hơi thất vọng. 
Lá cây khô mà bé, mọc sát nhau, phong thái mảnh khảnh tựa như thiếu nữ, thế nên sau trận bão chúng đua nhau héo rũ, thoạt trông cực kỳ thiếu tinh thần, kém xa những loài cây khác. Đồng thời, hoa vô cùng nhỏ, lại dính ướt, màu sắc hồng không ra hồng, trắng không ra trắng, còn lâu mới bì kịp cây hợp hoan trên ngọn núi quê hương. 
Bởi thế nên mặt Vân Liệt ỉu xìu, nàng giương mắt nhìn, luôn là như vậy, tâm tâm niệm niệm muốn dẫn Lăng Thượng đi ngắm, nhất định là không đẹp như trong tưởng tượng của cô ấy rồi. 
Lăng Thượng liếc lại cái cây, xong quay sang Vân Liệt, nở nụ cười. "Cuối cùng cũng tìm được, sao cậu chẳng cao hứng chút nào vậy? Cậu chưa lên núi ngày mưa bao giờ, chắc chưa từng trông thấy cây hợp hoan sau cơn mưa nó thế nào đúng không?"
Vân Liệt gật đầu, thở dài. "Làm sao đây? Tôi thật khổ sở quá."
"Chuyện này mà cũng đáng để khổ sở à?" Lăng Thượng ngẩng mặt lên lúc lâu, sau đó cô nói. "Tôi nghĩ nếu nước đọng trên lá bốc hơi đi, nhất định dáng dấp sẽ không như thế này nữa đâu. Hôm nay mình đã thanh toán tiền thuê trọ rồi, nếu như trời vẫn tạnh ráo thì ngày mai lại quay lại đây xem tiếp, nhất định cậu rất muốn cho tôi chiêm ngưỡng vẻ đẹp thực sự của nó nhỉ."
Lúc này đôi mắt Vân Liệt mới lóe sáng. "Nói đúng lắm, ở nơi đây những hai ngày liền, nếu hoa có nở, thật không biết sẽ mỹ cảnh tới dường nào."
"Chỗ này không khí cũng trong lành, chúng ta tản bộ một lát đi." Lăng Thượng nắm tay Vân Liệt kéo đi.
Lúc trở về quán trọ "Chân trời góc biển", bà chủ hỏi hai người có tìm thấy cái cây kia không. 
"Mai chúng cháu lại quay lại, mong rằng sẽ tốt hơn một chút." Lăng Thượng cười đáp.
Bà chủ híp mắt nhìn Lăng Thượng, xong đột nhiên thở dài. "Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp, tại sao bác lại sinh ra một thằng con xấu xí thế không biết?"
Lăng Thượng sửng sốt, tiện đà mỉm cười, nhất quán ôn hòa; Vân Liệt cũng cười theo, vui vẻ tựa như người được khen ngợi là nàng không bằng.
"Cháu quả thực là một cô gái sở hữu khí chất hiếm thấy." Ông chủ bỗng dưng lên tiếng, mắt đánh giá Lăng Thượng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. 
Vân Liệt nhạy bén hỏi. "Có phải ông chủ đang muốn nhờ cậu ấy làm người mẫu không?"
Ông chủ ngạc nhiên nhìn Vân Liệt. "Quái lạ, sao cháu lại biết suy nghĩ của bác?"
"Hay, hay, được lắm." Bà chủ lập tức vỗ tay. "Ông xã nhà bác đã lâu chưa vẽ người khác rồi."
Lăng Thượng không đồng ý, cô cười lắc đầu. "Ngũ quan của cháu không đủ lập thể, khó có thể làm người mẫu."
"Có thể làm người mẫu được hay không là do người vẽ định đoạt." Ông chủ gật gù liên tục. "Nếu như cháu rảnh rỗi thì làm mẫu cho bác đi."
"Có điều vẽ xong bác phải tặng tranh cho cháu nhé." Vân Liệt dứt lời lập tức khiến hết thảy giật mình. 
Lăng Thượng quay đầu nhìn nàng, suy nghĩ chốc lát, chẳng nói chẳng rằng. 
Ông chủ là người thoải mái nên đồng ý luôn.
Bà chủ thì cười không ngậm được mồm. "Ông xã nhà bác đã ngứa tay lắm rồi đấy."
Sau đó ông chủ dẫn Lăng Thượng và Vân Liệt vào bên trong phòng vẽ tranh của ông, thế Vân Liệt mới hay, hóa ra ông làm nghề họa sĩ, khi xưa nhất thời lâm cảnh nghèo khổ đâm chán nản mới đi kiếm việc khác, nhờ đó nên quen biết bà chủ.
Quan sát ông chủ lấy công cụ vẽ tranh sơn dầu, chuẩn bị xong xuôi rồi bắt đầu vẽ, Vân Liệt mới nhẹ nhàng lui ra ngoài. 
"Bỏ trốn với ông ấy, đã bao giờ bác thấy hối hận hay chưa?" Vân Liệt hỏi bà chủ như vậy.
Bà chủ cười. "Bỏ trốn cái gì chứ, thực chất cũng không thực sự là trốn nhà đâu. Cha bác cực kỳ phản đối, cơ mà mẹ bác rất thích ông ấy, nói ông ấy có tài khí, vì thế nên nhờ sự giúp đỡ của bà mà mới thoát. Nếu quả thật không một ai đồng ý, không một ai hỗ trợ, muốn ngồi thuyền ra biển, e rằng cũng quá khó khăn."
Vân Liệt nghe xong lập tức sững sờ. 
"Có điều cháu hỏi bác liệu có bao giờ cảm thấy hối hận hay chưa à.... thật lòng mà nói, bác đã từng."
Ngay tức thì, sự chú ý của Vân Liệt bị thu hút. 
"Thời điểm ở lại trong thành phố, bác thấy cực kỳ chán ghét, không có mùi vị của biển khơi, cơ hồ cả đêm cũng không thể ngủ yên giấc, quá khó để từ bỏ những thứ đã vốn quen thuộc. Hoàn cảnh thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi, không hề dễ dàng một chút nào, có hối hận, thế nhưng đã không thể quay đầu lại được nữa, vì lẽ đó nên bác chẳng biết làm gì khác ngoài biến sự tiếc nuối trở thành động lực, cố gắng sống tốt."
Vân Liệt im lặng lắng nghe. 
"Hơn nữa chắc bác đã làm người nhà tổn thương, đã nhiều năm rồi cha bác chẳng hề liên lạc với bác, đại khái là như vậy."
Thấy bà chủ liên tục thở dài, nội tâm Vân Liệt dần dần đắng chát.
Ban nãy còn nói gì chứ? Bỏ trốn ư!
Hào hứng bao nhiêu, kích động bao nhiêu, hiện tại, đã không còn lại gì cả...
Để yêu Lăng Thượng, nhất định sẽ phải đánh đổi tình thân và tình bạn hay sao? Cuối cùng thì hai người đã suy nghĩ những điều quá lớn lao, càng nghĩ lại càng xa rời hiện thực
Nơi nào mà lại không phải hiện thực đây? Dù cho bà chủ đã rời thành phố để đến đây cư trú, nhưng bà ấy vẫn đang sống trong thế gian trần tục, vẫn bị ràng buộc bởi gia đình, vẫn sẽ cảm thấy hối hận và khổ sở. 
Thật sự có tồn tại một thế giới tự do tự tại dành cho mình cùng Lăng Thượng sao?
Chắc chỉ tồn tại trong giấc mơ.
Lời đề nghị kia của Lăng Thượng, chắc là muốn bày tỏ rằng cô ấy yêu mình thôi chứ không coi là thật đâu. Lúc ấy là do xúc động, hiện tại ngẫm nghĩ lại, Lăng Thượng cũng không phải dạng người như thế.
Vân Liệt một mực hy vọng, bà chủ từ trong thương cảm từ từ bình ổn lại.
"Cơ mà bây giờ có thể tự do yêu đương mà." Bà chủ vỗ vai Vân Liệt. "Hẳn sẽ không giống như thời phong kiến của bọn bác."
"Cháu đâu có lo lắng gì đâu...." Vân Liệt há mồm giải thích, rồi lại cụt hứng. Ánh mắt thiện chí của bà chủ khiến nàng cấm khẩu.
Bỗng muốn tránh né, Vân Liệt đến xem ông chủ vẽ vời.
Lăng Thượng ngồi đối diện, cô dựa bên một cái bàn, tay chống đầu. Đầu nghiêng nghiêng, tóc dài chảy xuống, lông mày hơi nhíu, ánh mắt mang theo chút lười biếng, khóe môi nhẹ mím, tựa như đang trầm tư điều gì.
Chỉ nhìn vậy thôi cũng khiến lòng Vân Liệt ấm áp, thay vì cứ đoán mò, tín nhiệm Lăng Thượng không phải là tốt hơn hay sao?
Cứ thế, cứ đứng ngắm Lăng Thượng như thế, toàn thân nàng quên cả nhúc nhích, chẳng khác nào bản thân cũng đang làm người mẫu. 
Lăng Thượng đang được vẽ bèn dùng khóe mắt liếc Vân Liệt, thấy ánh nhìn của nàng đang rơi lên người mình không dứt, cô chỉ hận không cách nào thấu cảm nổi ánh mắt ấy. 
Tại sao cậu ấy lại sa sút tinh thần rồi? Vẫn còn suy nghĩ vụ cây hợp hoan à? Hay là ở bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì? Nếu không phải do cậu ấy muốn bức tranh này thì mình còn lâu mới tình nguyện ngồi đây tạo dáng cho người ta vẽ, cảm giác như bị đem đi triển lãm vậy. Cơ mà Vân Liệt đã nói cậu ấy muốn, mình cũng chẳng còn cách nào khác! 
Cuối cùng bức họa đã hoàn thành, ông chủ rất cao tay, Lăng Thượng được vẽ trông vô cùng có thần, đặc biệt là ánh mắt khẽ liếc thể hiện rõ nét một nỗi lo âu không tên.
"Tuy không biết cháu đang muốn gì, nhưng thần thái bác nắm bắt quả thực không sai đâu." Ông chủ giải thích như vậy.
Vân Liệt chỉ mím môi cười, nàng có hơi hiểu, bởi vì khi ấy Lăng Thượng đang mang theo dấu hỏi chấm trong ánh mắt để nhìn nàng.
"Thật sự cho cháu ư?" Vân Liệt cười hỏi ông chủ.
"Tay nghề bác vẫn còn kém cỏi, nếu cháu không chê thì lấy đi." Ông chủ hào phóng đáp.
"Xem như chúng ta hữu duyên." Bà chủ nói. "Vừa vặn đến bữa tối rồi."
Bởi vì cơn mưa rào vừa tạnh nên toàn thị trấn bị cúp điện, mọi người đành đốt đèn dầu ăn cơm, dưới ánh lửa, hết thảy đều mập mờ, không có nhiều chân thực.
Mãi tới tận lúc về phòng, đốt nến lên, Lăng Thượng mới hỏi nàng lúc nãy bị làm sao.
"Không có gì." Vân Liệt cười. "Nếu như ngày mai không mưa thì mình đi ngắm cây hợp hoan nhé."
"Được!" Lăng Thượng gật đầu. 
Vân Liệt yên lặng một hồi, sau đó nàng lên tiếng. "Rồi chúng mình sẽ quay lại, đúng không?"
Lăng Thượng đang mở cửa sổ, gió thổi hiu hiu, chỉ thấy được một bên gương mặt của cô.
Vân Liệt cúi đầu, không nói gì. 
Lăng Thượng ngoảnh lại nhìn Vân Liệt, cô lấy lưng dựa vào cửa, cũng không mở lời.
Thật lâu sau, Lăng Thượng đến bên kéo Vân Liệt đứng dậy. "Chúng ta khiêu vũ đi."
Không trả lời, Vân Liệt giơ tay quấn quanh cổ Vân Liệt. 
"Ưm ưm, ưm ưm ưm ưm..."
Song cuối cùng vẫn nhịn không nổi, thanh âm Vân Liệt rất thấp, cố chấp vang lên. "Chuyện bỏ trốn có phải nói thật hay không?"
Còn đang nhẹ nhàng ngâm nga, bỗng Lăng Thượng dừng bước chân.
Trong phòng lại im ắng, thậm chí còn có cảm giác đè nén.
Không biết tự lúc nào cây nến đã bị gió thổi tắt, có lẽ ngay từ đầu cả hai đã chẳng hề để tâm đến nó rồi. 
Hiện tại bốn bề đều chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy mặt nhau, chỉ đành dựa vào nhiệt độ cơ thể đối phương, lắng nghe nhịp thở của người gần kề. 
Loại lặng im như thế khiến Vân Liệt không thể chịu đựng được, nàng quấn chặt lấy cổ Lăng Thượng, ép cô nhích lại gần. 
Nàng chỉ muốn cạy cái môi không nói ra nổi một lời kia, đặt nó lên môi mình.
Thời gian như ngừng trôi.
Lăng Thượng mở to mắt trong bóng đêm, Vân Liệt đang hôn mình ư?
Song nàng cũng mang theo sự giận dữ, thù hận xen lẫn nặng nề và trằn trọc. 
Vị giác bỗng dưng nếm thấy một vị mặn chát, Lăng Thượng biết, cô lại làm cho Vân Liệt thương tâm. 
"Xem kìa." Lăng Thượng khẽ đẩy Vân Liệt, cay đắng nói. "Yêu tôi, không tốt một chút nào."
Vân Liệt đứng im bất động, nàng cúi đầu, thả lỏng hai vai, lúc lâu sau mới đáp. "Tôi không nghĩ như vậy."
"Nhưng tôi khiến cậu khóc." Lăng Thượng phiền muộn. "Là do tôi nói một đằng, làm một nẻo."
"Là do tôi không tốt!" Vân Liệt lắc đầu. "Biết cậu có tâm đã thỏa mãn, cũng không có nói nhất định phải làm như vậy, thế nhưng sau đó cậu không hề đề cập đến nó nữa, thành ra tôi..."
"Tôi không biết phải làm gì." Thanh âm Lăng Thượng yếu ớt. "Lúc nhìn cây hợp hoan sau cơn mưa, tôi không biết sau khi chúng ta trải qua sóng to gió lớn thì sẽ ra sao, cũng không biết ngày mai, khi bão táp đã qua đi, liệu cây hợp hoan có nở hoa rực rỡ như lời cậu từng nói hay không. Vì lẽ đó nên tôi không dám nói gì hết."
Vân Liệt tiến đến, nàng ôm lấy Lăng Thượng. Đúng, mình vừa mới bắt đầu hiểu về Lăng Thượng, từ từ để cho cô ấy thử tiếp thu bản thân mình, ngay thuở mới quen đã biết tính cách Lăng Thượng không kiên cường, nàng cũng có rất nhiều khuyết điểm, mà mọi thứ cứ tựa như là tử huyệt của nhau. Thế nhưng làm sao bây giờ, yêu thì cũng đã yêu rồi.
"Hoa, để ngày mai đi xem đi." Môi Vân Liệt lại một lần nữa tìm đến bên môi Lăng Thượng, nhịp thở nhẹ nhàng ảnh hưởng đến đối phương xong lại bị đối phương ảnh hưởng lại. "Lăng Thượng, bây giờ tôi chỉ muốn hôn cậu." +
Vài chữ đơn giản, song lại khiến Lăng Thượng tâm trí phiêu du, vô pháp chống cự sự mê hoặc, rồi lại thêm một lần nữa, cô hiểu ra rằng bản thân quả thực đã yêu cô gái này.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.